Đạo

Cửu Phong Đỉnh, lão giả lưng đeo xích sắt, máu tươi không ngừng chảy ra, đem xích sắt nhuộm thành đỏ thẫm.

Lúc này, lão giả ngẩng đầu lên, nét mặt khô héo già nua đột nhiên có vài phần kích động.

Huyết Tinh Chi Bích đã mở ra, tộc nhân của lão phu cuối cùng cũng đã tới!

Lần này trong miệng phát ra tiếng cười khang khàng chói tai như kiên thiết ma sát nhau, rồi lại ẩn chứa bi thương vô hạng

Nhưng một lát sau, đột nhiên lão hơi nhíu mày, trong cơ thể nháy mắt bộc phát ra khí tức lãnh liệt.

- Không đúng, khí tức này mặc dù có chút quen thuộc, nhưng mang hương vị của loài bò sát hạ giới nhiều hơn, người này không phải tộc nhân của lão phu.

- Loài bò sát chết tiệtt, lại có thể dám can đảm tiến vào nơi này, thực sự muốn chết mà!

Lão giả nổi giận, thiên hôn địa ám, cuồng phong gào thét, khiến mây mù quanh chân núi bên trong sơn cốc bị thổi tan, lộ ra trong có vô số dây leo huyết sắc, cùng với thân ảnh của một số tu sĩ bị bao vây trong đó. . .

. . . . .

Sắc mặt Tiêu Thần cẩn thận, ánh mắt nhìn Huyết Tinh Chi Bích phía xa kia, đồng tử hơi hơi co rút lại, liền thu độn quang hạ xuống, cẩn thận đi về phía trước.

Thi thể Thần Đạo Tử nằm ở một bên, thân thể khô quắt, tựa hồ máu trong cơ thể toàn bộ bị mạnh mẽ hút hết.

Trên huyết sắc thạch bích trước mặt có một hyết sắc thông đạo lóe ra huyết quang, lúc này theo thới giang trôi qua huyết quang đang dần ảm đạm đi, với tốc độ trước mắt nhiều nhất chỉ một lát huyết quang sẽ biến mất đến lúc đó thông đạo cũng sẽ khép lại

Sắc mặt Tiêu Thần hơi âm lãnh một chút, đồng thời ánh mắt ngưng lại, trong mắt xẹt qua vẻ kiên định, nếu mà bây giờ lui về phía sau, hắn không cam lòng.

- Mặc kệ có gì nguy hiểm, ta cũng sẽ không lùi bước.

Thanh âm chưa dức, thanh mang chợt lóe, thân ảnh Tiêu Thần nháy mắt bay vào trong huyết sắc thông đạo biến mất không thấy gì nữa.

Khi hắn rời đi bất quá chỉ sau vài hơi thở, không giang phía trước Huyết Tinh Chi Bích đột nhiên dao động, đồng thời hiện ra một thân ảnh.

Đa Bảo Đạo Nhân nhìn thạch bích trước mắt, trên mặt tràn đầy vẻ kính nể.

Huyết sắc thạch bích tuyệt không đơn giản, chỉ sợ lão phu toàn lực ra tay cũng không thể phá hư!

Thế gian này, thứ có thể ngăn cản hắn đi tới không nhiều lắm, huyết sắc thạch bích này là một trong số đó.

- Phía sau vật này tất nhiên chính là trung tâm đại lục, chỉ là không biết trong chuyện này đến tột cùng là ẩn tàng bí mật gì?

Đa Bảo Đạo Nhân sinh lòng kiêng kị, tuy rằng ở nhân gian người có thể uy hiếp được hắn đã ít càng thêm ít, nhưng chẳng biết tại sao, nhìn thấy huyết sắc thông đạo này trong lòng hắn sinh ra ý bất an.

Một lát sau, Đa Bảo Đạo Nhân lắc đầu cười khẽ

- Tiểu gia hỏa kia cũng đã đi vào, chẳng lẽ lão phu lại có thể lùi bước sao.

- Mặc dù là đầm rồng hang hổ ta cũng muốn xông, lão phu thật muốn xem xem trong chuyện này đến tột cùng là có cái bí mật gì.

. . . . .

- Lão tổ, lời vãn bối nói đều thật, xin lão tổ hảy suy xét.

Trên mặt Vân Mặc Tử tràng đầy vẻ kính cẩn, sau khi nói xong hắn kính cẩn thúc thù đứng ở một bên

Trước mặt người này, thần bí lão giả kia khẽ nhíu mày, không khí cực kỳ ngưng trọng, chỉ có máu tươi trong cô thể lão giả kia không ngừng chảy xuống, phát ra thanh âm tí tách, tí tách.

- Như ngươi lời nói, chính là do cơ duyên nhận được truyển thức từ tộc nhân ta mới có thể bình yên tiến vào nơi này.

Lão giả trầm thấp mở miệng, đôi mắt mờ nhạt lóe ra vẻ lạnh lung.

- Vậy hảy xuất ra chứng cớ của ngươi, nếu không lão phu sẽ cho ngươi hối hận vì lời nói vừa rồi.

Sắc mặt Vân Mặc Tử trắng bệch, nhưng vẫn miễn cưỡng bảo trì trấn định, giờ phút này nghe vậy liền kính cẩn thi lễ, sau đó pháp lực trong cơ thể không ngừng vận chuyển, khí tức trên người đại biến, hóa thành khí tức hỏa diểm cực nóng. Lúc này trên mi tâm hắn, một ký hiệu hình ngọn lửa chậm rãi hiện ra, tuy rằng ảm đạm, nhưng vẫn tản mát ra nhiều điểm dao động khác thường.

Ánh mắt lão giả nhìn ngọn lửa trên ấn đường của Vân Mặc Tử, sắc mặt hơi nguội, tộc văn này tuy rằng suy yếu, lại đúng là của bộ tộc hắn, lập tức trong lòng đối với lời nói của Vân Mặc Tử có chút tin tưởng.

Hơi trầm ngâm, ánh mắt lão giả chợt hiện, thản nhiên nói:

- Ngươi đã đã được truyền thừa, mong rằng đối với việc nơi này trong lòng cũng phải rõ ràng.

- Tuy rằng có được tộc văn của tộc ta, nhưng ngươi vẫn như cũ là huyết mạch hạ tộc, chẳng lẽ ngươi không muốn phản kháng, không muốn vì tiền bối mà báo thù, cam nguyện chuyển biến trở thành thành viên của tộc ta?

Vân Mặc tử nghe vậy hơi trầm ngâm, sau đó trầm giọng nói:

- Bẩm báo lão tổ, vãn bối cam nguyện.

- Thế gian vốn là thực lực vi tôn, thượng tộc thân phận cao quý, thực lực vượt xa nhân tộc, tự nhiên có thể ăn trên ngồi trước, đoạt lấy lấy nô dịch, điều này vốn là thiên kinh địa nghĩa.

- Vãn bối tuy rằng xuất thân hạ tộc, nhưng may mắn có được tộc văn thượng tộc trên người, đây cũng là thiên đạo ban cho cơ duyên tạo hóa, vãn bối trong lòng cực kỳ cảm kích, tự nhiên không dám hai lòng. Đám người thời kỳ thượng cổ tấn công tiền bối kia, vãn bối chỉ có thể nói là bọn hắn tự tìm đường chết.

- Nếu không phải thượng tộc thương hại, e là cả nhân giới đã lâm vào cảnh tuyệt diệt, thật là làm việt không có đầu ốc.

Thanh âm Vân Mặc Tử vừa dức, lão giả kia trầm mặc, sau đó hoắc hoắc cười nhẹ

- Năm đó nếu là đám bò sát hèn mọn kia đều có thể thức thời như ngươi, thì làm gì có kết cục như hôm nay.

- Phải biết tôn nghiêm thượng tộc ta tuyệt đối không cho phép khiêu khích.

- Lời lão tổ nói rất đúng, hôm nay vãn bối tiến đến, đó là muốn chấn hưng uy phong của thượng tộc ta, đem toàn bộ nhân gian giới một lần nữa nắm giữ tronh tay.

- Bất quá trước mắt tu vi vãn bối còn nhỏ yếu, thật sự ở thế giới bên ngoài không cách nào phát huy được tác dụng quá lớn

Khi nói chuyện, đáy mắt Vân Mặc Tử hiện lên vài phần dị sắc.

Lão giả mặt không chút thay đổi, thản nhiên nói:

- Nếu ngươi thành tâm gia nhập thượng tộc, lão phu tất nhiên sẽ có cách giúp ngươi đạt được pháp lực vô thượng.

- Nhưng trong lòng ngươi phải nhớ kỹ, nếu là dám đối với thượng tộc có nửa điểm không trung thực, lão phu có thể cho ngươi hết thảy, thì cũng có thể thu hồi.

Vân Mặc tử mừng như điên, vội vàng cuối đầu khúm núm.

Trong mắt lão giả hiện lên vài phần vẻ châm chọc, thế nhưng lúc này đột nhiên ngẩng đầu, cau mày nói:

- Lại có người đến, xem ra lần này ngươi quả thật dẫn không ít loài bò sát tiến vào nơi này.

- Ân? Là tiểu tử kia, lại có thể đi đến nơi đây, xem ra ngươi thật sự rất không cẩn thận.

Ánh mắt lão giả đảo qua, toàn thân Vân Mặc tử cứng đờ, sắc mặt tái nhợt quần áo nháy mắt bị mồ hôi lạnh làm ước.

- Nếu đã đến đây, vậy thì xem thử hiện giờ tu sĩ hạ giới so sánh năm đó, đến tột cùng có gì tiến bộ.

Thanh âm lành lạnh, lão giả chìa ra một cánh tay, nháy mắt chụp về phía trước.

. . . . .

Từng bước bước ra, thân ảnh từ trong huyết sắc thông đạo đi ra, sắc mặt Tiêu Thần cẩn thận, ánh mắt đảo qua quanh thân.

Phương xa phía chân trời, có chin đỉnh núi cao giống như trường thương chỉ thẳng lên trời, toàn thân một màu đả thẩm, tản mát ra đại thế vô tận lãnh liệt. trên ngọn núi kia mây mù lượn lờ, khiến cho người ta không thể nhìn rỏ.

Ánh mắt Tiêu Thần âm lãnh, độn quang chợt lóe xuất hiện ở mấy ngàn trượng trên không trung, ánh mắt nhìn xuống phía dướii.

- Quả nhiên, chính là chỗ này.

Cảnh tượng truớc mắt, Tiêu Thần đã từng nhìn thấy qua, chính là lúc dung hợp tàn đồ, bức họa cuối cùng, hiện giờ luôn luôn khắc ở trông đầu, chưa từng có nửa điểm quên đi.

- Ta muốn biết được, sương mù này có giống như ta thấy hay không

Tiêu Thần mở miệng, trong lòng chẳng biết tại sao tràn ngập bi ý.

Nhưng vào thời khắc này, sắc mặt Tiêu Thần nháy mắt biến đổi, một bàn tay to mở ra trong không trung, căn bản hắn còn chưa có nửa điểm phản ứng thì đã bị bắt, sau đó liền biến mất không thấy gì nữa.

Sắc mặt Tiêu Thần khó coi, biến cố này khiến trong lòng hắn kinh sợ dị thường, nhất là lúc này trong bàn tay to tản mát ra từng luồng khí tức, càng làm cho trong lòng hắn âm thầm khiếp sợ! Tại đây chổ sâu nhất đại lục, chẳng lẽ còn ẩn dấu người từ thời viễn cổ mà chưa bị diệt sạch!

Trong nháy mắt, lực trói buộc quanh thân liền biến mất, Tiêu Thần nhất lên độn quang ổn định thân ảnh, giờ phút này đang ở một nơi trên đỉnh núi, trên mặt đất có hai người, một người trong đó chính là Vân Mặc Tử.

- Tiêu Thần!

Sắc mặt Vân Mặc Tử khẽ biến, trong mắt hiện lên vài phần lãnh mang, hiển nhiên hắn không ngờ, người theo đuôi phía sau thế nhưng chính là người này.

- Đạo hữu quả nhiên tính toán giỏi chỉ sợ lúc trước bị Thần Đạo Tử đẩy rời đi cũng là ngươi cố ý lâm vào, làm như vậy đó là tạm thời cùng bọn ta tách ra, đợi đến cuối cùng có thời cơ tiếp tục cướp đoạt cơ duyên tạo hóa.

- Hắc hắc, bất quá chỉ sợ đạo hữu tính sai rồi, có lão tổ tộc ta ở đây, ngươi hôm nay tiến vào nơi này, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!

Lão tổ thần bí trên đỉnh, tuy rằng Vân Mặc tử cũng không biết tu vi hắn đạt tới loại tình trạng nào, nhưng có thể sống qua bao nắm tháng dài dằng dặc từ trước đến nay, thì đã là vượt ra khỏi phạp trù nhận thức của tu sĩ Nhân Gian Giới.

Thần bí lão quỷ này tu vi tuyệt đối đạt tới kinh thiên động địa.

Nhưng giờ phút này, Vân Mặc tử lại không có phát hiện, sau khi Tiêu Thần xuất hiện, lão quỷ bị xích sắt khóa lại kia liền trở nên trừng lớn hai mắt, trên mặt khó nén vẻ kích động.

Tiêu Thần mặt trầm như nước, cho dù lão quỷ này tu vi sâu không lường được, nhưng nếu là quả thật trốn không thể trốn, hắn cũng tuyệt đối sẽ không khoanh tay chịu chết!

- Ngươi….ngươi xuống đây, để lão phu hảo hảo nhìn một cái.

Lão giả kia đột nhiên mở miệng, thanh âm cũng cực kỳ ôn hòa, sát khí lạnh lẻo trên người giờ phút này cũng tiêu tán.

- Lão tổ. . .

Vân Mặc e ngại, trong lòng đột nhiên sinh ra vài phần dự cảm không ổn

- Câm mồm!

Lão giả trầm giọng giận dữ mắng mỏ, ánh mắt lành lạnh.

Tiêu Thần nhíu mày, trong lòng không hiểu là có chuyện gì, vốn dĩ ti vi lão giả này sâu không lường được, nếu là muốn đối với hắn bất lợi, hoàn toàn không cần phiền toái như vậy. Hơi trầm ngâm, Tiêu Thần hạ độn quang xuống, đứng cách lão giả kia không xa.

Nhìn lão giả này nhìn thật kỹ, năm đó bộ dạng tất nhiên không tầm thường, nhưng giờ phút này bộ mặt kia đầy những vết sẹo dữ tợn, cũng khiến cho hắn nhìn lại cực kỳ đáng sợ. Giờ phút này ánh mắt lão gia hỏa này dừng trên người Tiêu Thần, trong mắt tràn đầy ý kích động cùng vui mừng.

- Ngươi. . Ngươi tiến lại đây. .

Lão giả thần thông kinh thiên, cũng là bị xích sắt gắt gao khóa lại, giờ phút này bị nhốt, tự thân không thể di động

Tiêu Thần trầm ngâm, lão giả kia cũng không thúc giục, bất quá ánh mắt càng lộ vẻ ôn hòa.

Một lát sau, Tiêu Thần tiến lên, khoảng cách hai người không tới một trượng.

Ánh mắt Lão giả dừng trên người Tiêu Thần, cảm ứng được khí tức tinh thuần quen thuộc kia, tâm thần một mảnh im lặng.

- Khí tức tộc nhân tinh thuần, bao nhiêu măm rồi, rốt cục cũng gặp được tộc nhân chân chính.

- Tiểu tử kia, ngươi là lúc nào tiến vào thế giới này, ta có thể cảm ứng được sinh mệnh ngây ngô của ngươi, chẳng lẽ Tôn Giả muốn lần thứ hai bắt đầu hướng thế giới này trao quyền cho tu sĩ cấp dưới, không đúng, nếu là Tôn Giả muốn một lần nữa chiếm lĩnh thế giới này, tuyệt đối sẽ không cử ngươi tới. Tiểu tử kia, trong chuyện này có cái gì bí ẩn, ngươi có thể nói cho ta biết không?

Giọng điệu ôn hòa, , giờ phút này lão giả này đối với Tiêu Thần có thái độ giống như trưởng bối trong nhà.

Trong lòng Tiêu Thần khiếp sợ, nhưng sắc mặt cũng không thay đổi, vẫn trầm ổn như trước.

Vân Mặc Tử mở lớn hai mắt, trong lòng sinh ra ý niệm vô cùng rung động, Tiêu Thần này lại là thượng tộc chân chính tồn tại! Nếu là người khác mở miệng, hắn tự nhiên không tin. Nhưng người mở miệng xác định này, chính là thần bí lão giả trước mặt, tất nhiên là không sai.

Ngay sau đó, sắc mặt Vân Mặc Tử trắng bệch, lúc trước hắn mưu toan diệt sát Tiêu Thần, hiện giờ nếu là truy cứu tới. . .

Vân Mặc Tử toàn thân thấm mồ hôi lạnh

Tiêu Thần im miệng không nói, hắn không biết lão giả này tại sao lại nhận thức hắn là tộc nhân gì đó, nhưng giờ phút này hắn biết phải trả lời câu hỏi đó như thế nào, một khi vô ý, thế cục trước mắt nháy mắt liền nghịch chuyển!

Lão giả cười khẽ, kiên nhẫn chờ đợi.

- Vãn bối, không biết tiền bối đến tột cùng đang nói cái gì?

Tiêu Thần mở miệng, giọng điệu khẩn thiết. Giờ phút này hắn căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, hồ ngôn loạn ngữ tất sai không thể nghi ngờ, thẳng thắn thành khẩn mở miệng, có lẽ còn có thể hành sự tùy theo hoàn cảnh, lưu lại vài phần đường sống.

Lão giả nghe vậy nhướng mày, trong mắt hiện lên vài phần khó hiểu, hơi trầm ngâm đột nhiên đưa tay về phía trước.

Sắc mặt Tiêu Thần khẽ biến, trữ vật giới trên tay hắn thế nhưng tự động mở ra, tấm tàn đồ tự bay ra, đúng là lúc trước tấm tàm đồ mà hắn tập hợp được lúc trước.

Lão giả đem kia tàn đồ cầm trong tay, khuôn mặt dữ tợn nháy mắt che kín vẻ kính sợ, tinh tế kiểm tra một phen, trên mặt lộ ra vẻ xác định.

- Tiểu tử kia, ngươi là tộc nhân của ta, điểm ấy, không cần hoài nghi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui