Đạo

Nếu như là bên ngoài thì Tiêu Thần sẽ thi triển thần thông toái không
giết chết hai con Huyết Hồn này, pháp lực trong cơ thể tuy sẽ tiêu hao
mất một ít nhưng một lát sau là có thể hồi phục lại như cũ. Nhưng bây
giờ, dương như ở trong Mộ Viên có một sức mạnh thần bí nào đó cản trở
khiến cho Tiêu Thần không thể thông qua hấp thụ linh lực mà hồi phục
pháp lực. Sắc mặt của Tiêu Thần dần dần trở lên khó cói, ánh mắt trở lên lạnh lẽo, trên tay phát ra linh quang nhưng không có vật gì xuất hiện,

- Quả nhiên là vậy, thậm chí cả Trữ Vật giới chỉ cũng bị phong ấn không thể lấy được đồ vật trong đó ra, ở Mộ Viên này có thể sẽ còn nhiều bí
ẩn hơn nữa, hiển nhiên những điểm này tu sĩ Cơ gia đều không biết, nếu
không thì tại sao ta đã xem lại tất cả các ghi chép nhưng không có ghi
chép nào nói về điều này, hiển nhiên điều này nói lên rằng loại sức mạnh này không có tác dụng lên người các tu sĩ Cơ gia!

Sau
khi đã nghĩ thông được điểm này, ánh mắt của Tiêu Thần lại càng u ám
hơn, chả trách trong năm tên tu sĩ tiến trong đó thậm trí có cả ba tên
tu sĩ Bất Trụy tiến vào lại không có một ai trở ra. Không thể đả tọa,
không thể thông qua đan dược để phục hồi linh lực thì dù có tu vi thông
thiên hay có pháp lực hùng hậu đến đâu đi chăng nữa thì ở trong Mộ Viên
này đối mặt với vô số Huyết Hồn đuổi giết thì cuối cùng cũng chỉ có thể
rơi vào kết cục là cạn kiệt pháp lực mà bỏ mạng nơi đây mà thôi!

Tiêu Thần đứng yên tại chỗ, một lúc sau thì sắc mặt miễn cưỡng khôi
phục lại vẻ bình tĩnh, ý niệm trong đầu nhanh chóng xoay chuyển

- Mộ Viên quỷ dị như thế, mà pháp lực trong cơ thể ta dùng xong một
phần là mất đi một phần, hơn nữa còn không có cách nào bổ sung. Vậy thì
không đến lúc nguy cấp thì tuyệt đối không được xuất ra thần thông, nếu
không khi hao hết thì hậu quả thật khó mà tưởng tượng nổi.

- Tịch diệt chỉ chính là sử dụng thọ nguyên, lấy thọ nguyên để đẩy
nhanh tốc độ trôi qua của thời gian, nói như vậy thì bên trong Mộ Viên
này hẳn là không bị ảnh hưởng. Còn có thần thông Tộc văn, chính là lấy
tộc văn làm trung gian gọi về thần thông của tổ tiên, chắc hẳn cũng có
thể thi triển. Nhưng đây chính là hai lá bài tẩy cuối cùng của Tiêu
Thần, nhưng thi triển Tịch Diệt Chỉ lại phải hao tổn nhiều thọ nguyên,
cuối cùng cũng chỉ đánh được một trận, về phần thần thông tộc văn còn
lại thì lại là lá bài tẩy mạnh nhất trước mặt Bất Trụy hậu kỳ. Trước
mắt, nếu không đến mức sống chết tuyệt đối không thể sử dụng bừa bãi.
Nếu như không còn cách nào sử dụng thần thông, vậy thì đành lợi dụng vào chiến lực của cơ thể mà đi về phía trước, cường độ thân thể của ta bây
giờ bộc phát ra toàn bộ chiến lực thì cũng không kém gì tu sĩ Nguyên Anh kỳ đỉnh phong. Đây chính là chỗ dựa lớn nhất của Tiêu Thần ở Mộ Viên
này.

Sau mấy lần hô hấp suy nghĩ, Tiêu Thần đã đem cục
diện trước mắt phân tích thấu đáo, ngay lập tức hắn ngẩng đầu lên sải
bước tiến về phía trước. Mặc dù không sử dụng đến một chút pháp lực thần thông nào nhưng với thân thể vô cùng cường hãn của hắn thì tốc độ vẫn
nhanh như gió.

Một lát sau, trước mặt đã xuất hiện một
vài con Huyết Hồn, Tiêu Thần không một chút tránh né mà trực tiếp tiến
lên đánh đến chỗ những con Huyết Hồn hồn kia. Ngoài miệng hừ lạnh một
tiếng, hai tay tung ra hai nắm đấm khiến hai thân ảnh nhảy mắt bị đánh
cho bắn ra ngoài.

Oanh!

Một cánh tay
hạ xuống, một quyền có thể làm hỗn loạn vạn đạo quân, có thể đập vỡ cả
núi cao vạn trượng, có thể dấy lên sóng to gió lớn, như một cánh tay của Thần Ma, nhất kích phá vạn pháp, mạnh mẽ không thể cản được. Tên cầm
đầu đám Huyết Hồn đứng trước một quyền này thì hoàn toàn không có một
chút lực phản kháng nào mà chết ngay tức khắc, mầm mống của huyết mạch
trong cơ thể cũng theo đó mà tiêu tan. Sắc mặt của Tiêu Thần vô cùng
bình tĩnh, như không để ý tới một chút nào. Cái hắn muốn tìm chính là
mầm móng huyết mạch vô cùng tinh thuần kia. Dù thực lực của Huyết Hồn
này đã đạt đến cảnh giới Nguyên Anh nhưng dĩ nhiên là không được Tiêu
Thần để vào mắt!

Chiến đấu như gió táp mưa sa không có nửa điểm lo lắng, trong thời gian mấy lần hô hấp đã kết thúc gọn gang.

Tiêu Thần đạp một đạp khiến mặt đất vỡ nát, đất đá bay tứ tung cản trở tầm mắt làm cho người ta không nhìn rõ bên trong ra sao.

Huỵch! Huỵch!

Tiếng bước chân nhàn nhạt truyền đến, cực kỳ trầm ổn, thời gian giữa
những bước cách nhau cũng y như đúc. Ở trong bụi đất, một thân ảnh cao
ngất đang chậm rãi đi ra, thanh sam sạch sẽ, sắc mặt bình tĩnh, hô hấp
đều đều, toàn bộ đều không có một chút vất vả nào.

Từ lúc hiện thân không dừng lại một chút nào, chân không ngường bước thẳng tới phía trước.

Huyết Hồn ở tầng ngoài Mộ Viên của Cơ gia chính là các tu sĩ có có tu
vi yếu kém. Sau khi bọn họ chết thì huyết mạch trong cơ thể biến ảo ra,
càng đi sâu vào bên trong thì thực lực của Huyết Hồn càng mạnh, độ tinh
thuần của huyết mạch cũng theo đó mà tăng lên. Mục tiêu lần này của Tiêu Thần chính là dung hợp một mầm mống huyết mạch tinh thuần. Cứ như vậy
ngày sau hành sự tự nhiên chính là làm chơi ăn thật.

Ba ngày.

Tiêu Thần không dùng đến một chút thần thông nào, chỉ ra tay bằng sức
mạnh của thân thể mà đối chiến đuổi giết không dưới ngàn con Huyết Hồn.
Trong ba ngày đó chỉ nghỉ ngơi một chút trong ba canh giờ, thời gian còn lại lại tiếp tục chiến đấu. Bây giờ Tiêu Thần xuất thủ lại càng đơn
giản, trực tiếp, gọn gàng, truy cầu tốc độ nhanh nhất, bỏ ra cái giá nhỏ nhất mà bộc phát được chiến lực lớn nhất để đuổi giết Huyết Hồn, xông
đến tầng sau cùng. Càng đi vào sâu bên trong thì lại phải đối mặt với
Huyết Hồn có thực lực càng mạnh. Tới thời điểm trước mắt đã xuất hiện
Huyết Hồn đạt cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ. Những Huyết Hồn được ngưng tụ thành từ mầm mống huyết mạch này mặc dù vẫn công kích dựa vào bản năng
như trước, nhưng ít nhiều cũng có một số Huyết Hồn bảo tồn được thần
thông của tu sĩ khi còn sống, muốn giải quyết những con này quả thật là
khó hơn rất nhiều lần, lấy sức mạnh bộc phát của Tiêu Thần có thể so với chiến lực của Nguyên Anh kỳ đỉnh phong cũng phải cẩn thận tránh rơi vào trong vòng bao vây của bọn chúng, tốc độ đi về phía trước nhất thời
không ngừng giảm xuống mấy lần.

Oanh! Oanh!

Tiếng thân thể rơi đập nổ đùng đoàng như gió táp mưa sa liên miên không dứt, chỉ trong thời gian vài hơi thở tất cả đã trở về im lặng, đồng
thời một thân ảnh nhanh như điện phóng ra, thoáng cái đã biến mất trong
tầm mắt. Sắc mặt của Tiêu Thần giờ phút này hơi tái đi, thanh sam trên
người xuất hiện vài ba vết rách, tất nhiên là không thể thoải mái như
lúc trước nữa. Nhưng cho dù là như vậy thì sắc mặt của hắn vẫn hết sức
trầm ổn, trong đôi mắt vẫn tràn ngập sự tự tin và kiên định chưa, từng
có nửa điểm thay đổi.

- Thực lực của Huyết Hồn ở nơi này vần còn quá yếu!

Đi nhanh vào bên trong, Tiêu Thần lại cau mày lại, mắt nhìn sâu vào trong Mộ Viên, ánh mắt kiên quyết.

…….

Trong mấy ngày nay Mộ Hoa vô cùng tức giận, nàng cảm ứng thấy những thủ hạ bên ngoài của nàng đang bị tàn sát một cách trắng trợn, số lượng đã
giảm đi rất nhiều. Mặc dù tình huống này trước đây đã từng xuất hiện
nhưng không có lần nào mà bị tổn thất nghiêm trọng như lần này.

- Đáng chết! Không ngờ lại trui từ đâu ra cái tên tiểu tử liều lĩnh
này, dám ở trong Mộ Viên của ta giương nanh múa vuốt, thể hiện uy phong, đúng là không biết sống chết! Táng Hoa ta đây chờ ngươi tại chỗ này,
nếu ngươi có can đảm thì hãy xông vào lãnh địa của ta, bổn đại nhân chắc chắn sẽ nghiền xương ngươi ra thành tro bụi!

Nếu không phải thân thể của nàng là tồn tại cao cấp không thể nào tùy tiện rời
khỏi lãnh địa của mình thì với tính khí của Mộ Hoa sớm đã không thể kiềm chế được mà xông ra giết chết tên tiểu tử kia, cắn nuốt để tăng cường
tu vi cho bản thân rồi.

Bên trong Mộ Viên, mặc dù tất
cả các Huyết Hồn đều được tạo thành từ huyết mạch trong cơ thể của tu sĩ Cơ gia, nhưng bọn hắn lại không thừa kế một chút trí nhớ nào của tu sĩ
mà chỉ có sát khí cuồng bạo mà thôi. Trừ phi là lúc tu sĩ còn sống có tu vi cực kỳ thâm hậu, sau khi chết, Huyết Hồn được tạo thành từ huyết
mạch mới có thể giống như Mộ Hoa tự có linh trí của bản thân. Nhưng cho
dù là như vậy thì bọn họ ra tay với tu sĩ Cơ gia cũng không hạ thủ lưu
tình chút nào bởi cắn nuốt những huyết mạch ấy ngược lại có thể tăng
cường được tu vi của bản thân.

Mộ Hoa miễn cưỡng đè nén sát khí trong lòng xuống, khuôn mặt căng thẳng ngồi trên vương vị ở
cung điện. Mặc dù bản thể của Táng Hoa cũng là mầm móng huyết mạch,
nhưng từ bên ngoài nhìn vào thì so với người bình thường cũng chẳng khác gì. Nàng mặc trên người một bộ váy dài màu máu, cộng thêm đánh một đôi
môi đỏ mọng lại càng làm tăng thêm vẻ quỷ dị, bao phủ bên ngoài thân thể là sát khí lành lạnh, rét thấu xương, không có một chút sinh khí nào.

……

Tiêu Thần ngồi khoanh chân, pháp lực trong cơ thể chậm rãi vận chuyển
trong các kinh mạch, làm như vậy có thể trợ giúp làm đẩy nhanh tốc độ
khôi phục của thân thể. Khẽ nhíu mày, khoảng cách đến trung tâm của Mộ
Viên càng gần thì thực lực của Huyết Hồn càng mạnh, bây giờ đã không còn xuất hiện theo một đoàn nữa mà tất cả đều có lãnh địa riêng. Phạm vi
lớn nhỏ của lãnh địa không đông đều, một khi tu sĩ mà đã phạm vào thì
chắc chắn sẽ rơi vào kết cục không chết không thôi. Nếu không giết chết
tất cả Huyết Hồn bên trong thì đừng mong có thể rút lui. Trong vòng một
ngày Tiêu Thân đã diệt liên tục bảy nhánh huyết hồn như thế, con mạnh
nhất trong đó tu vi cũng gần như xấp xỉ với Tiêu Thần, có hai loại mang
thần thông khi còn sống, uy lực cũng vô cùng mạnh mẽ. Nếu không phải là
Tiêu Thần tỉnh táo chọn cách du đấu chớp lấy cơ hội mà giết chết thì sợ
rằng trận đấu này còn phải kéo dài một lúc lâu. Nhưng cho dù là như vậy
thì sau khi giết chết Huyết Hồn kia xong thì Tiêu Thần cũng bị thụ
thương, lúc này mới bất đắc dĩ dừng lại mà tu dưỡng. Chỉ vẻn vẹn có ba
tháng trong này nhưng Tiêu Thần đã không nén nổi ý muốn đạt được sự nhận chủ của mầm mống huyết mạch và đem đi luyện hóa hoàn toàn. Mặc dù thời
gian cấp bách nhưng Tiêu Thần vẫn bắt buộc mình phải tỉnh táo không thể
vọng động, nếu mà liều lĩnh xông vào thì cuối cùng cũng chỉ là tìm đến
một cái chết vô nghĩa mà thôi. Điểm tốt ở Mộ Viên này là mặc dù ngăn cản không cho tu sĩ hấp thu linh lực, mở túi trữ vật, nhưng đối với khôi
phục cơ thể lại không hề có áp chế. Sau năm canh giờ thì cơ thể đã hồi
phục bảy tám phần, Tiêu Thân đứng dậy vươn vai một cái, ánh mắt kiên
định nhìn về phía trước. Biết rõ phía trước là những Huyết Hồn có thực
lực mạnh mẽ hơn hẳn nhưng Tiêu Thần lại không còn lựa chọn nào khác ,
chỉ có thể dũng cảm đi tiếp mà thôi.

Sau khi đi về phía trước một lát thì Tiêu Thần hít một hơi thật sâu mà bước lên một bước
rồi đặt chân lên một lãnh địa hoàn toàn xa lạ. Mặc dù yên tĩnh không một tiếng động nhưng uy áp nhàn nhạt vẫn tràn ngập không gian, điều này cho thấy Huyết Hồn nơi đây dĩ nhiên là loại vô cùng cường hãn!

Sau lưng, một tầng hào quang huyết sắc nhàn nhạt được sinh ra, trừ khi
giết chết huyết hồn nơi đây, nếu không Tiêu Thần đừng hòng rời khỏi nơi
đây. Vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt cẩn trọng, đi từ từ về phía trước. nhưng ngoài dự liệu việc Huyết Hồn sẽ xông lên công kích như mưa nhưng hoàn
toàn không có. Giờ phút này Tiêu Thân như đang đứng trên một cánh đồng
hoang vắng nào đó, dõi mắt ra xa không nhìn thấy giới hạn. Trầm mặc đi
về phía trước, sắc mặt của Tiêu Thần không những không buông lỏng mà
ngược lại càng trở khó coi hơn, ánh mắt hiện lên một vẻ kiêng kỵ, phạm
vi lãnh địa của huyết hồn nới đây to lớn và xa hơn hắn so với tính toán
của Tiêu Thần, nói như vậy thì thực lực của Huyết Hồn nơi đây sẽ vô cùng mạnh mẽ!

Trong lúc đang đi về phía trước Tiêu Thần đột nhiên dừng lại, ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía trước, con ngươi co
giật kịch liệt không dứt!

Cung điện!

Ở cái nới hoang vu này, cuối tầm mắt lại nhìn thấy một tòa cung điện màu
huyết sắc yên tĩnh uy nghiêm, khí thế bàng bạc, giống như là nanh vuốt
của ác ma, lộ ra một vẻ dữ tợn, làm cho ánh mắt của người ta nhìn thấy
mà trong lòng không khỏi dấy lên mộ sự sợ hãi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui