Giờ học thấm thoát trôi qua thật nhanh, giờ ra chơi mọi người rộn ràng hơn thường ngày.
Lý do đơn giản là đã đến lúc phải quyết định mình chọn ban để học, xã hội hay tự nhiên, trường đại học nào hay là làm công việc nào.
Tương lai dài phía trước đang chờ đợi tôi và mọi người.
Trái tim tôi bị treo lên, tôi cũng muốn nghĩ về ước mơ.
Thú thật, có lúc tôi nghĩ mình sẽ trở thành một ai đó vĩ đại, một người luôn có sự chú ý, một người có tất thảy mọi điều mà người khác ao ước, cho đến hiện tại bản thân tôi lại không muốn chấp nhận một hiện thực, phải trưởng thành.
Tôi chỉ muốn như bây giờ, tự do, thoải mái, không chịu áp lực của người lớn, bình bình an an mà sống qua mỗi ngày.
Tìm một công việc thật phù hợp, ở một thành phố đủ khả năng chi trả, tìm một người tốt để kết hôn.Nhắc đến việc tìm ai đó để đi quãng đường dài, tôi lại nghĩ đến bố mẹ.
Hai người là mục tiêu hôn nhân của tôi, sự dịu dàng, chân thành và luôn bao dung cho đối phương.
Mối quan hệ dường như đã được sắp đặt sẵn vậy, họ là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên và cùng nhau vào cùng một trường đại học.
Có thể nói từ đầu đến cuối họ không hề tách nhau ra, lúc nào cũng khiến người khác ngưỡng mộ.
So với tôi, một móng tình yêu từ trước đến giờ cũng chẳng có, đôi lúc nghe bạn bè kể về tình yêu chỉ hận không thể tìm ai đó mà phát lại mớ cơm chó mà trước giờ đã từng ăn.
Tôi cũng rất muốn yêu đương..."Các em mở sách trang 89 ra, để ôn tập chuẩn bị cho kì kiểm tra sắp tới" tiếng của thầy Văn đánh tan sự im lặng của lớp học.Bây giờ tuy là tháng 3 cũng có vài môn phải kiểm tra để lấy điểm, năng lực học tập của tôi không quá cao cũng chẳng yếu, tôi thuộc loại học tập trung bình, khá thôi.
Nếu để thi vào một trường bình thường thì cũng không quá khó với tôi.
Có nhiều thứ tôi muốn học lắm, suy đi tính lại vẫn chưa có đáp án cụ thể.Bàn tay dường như vừa va phải cái gì đó rất nhẹ, nhìn sang phải là một mảnh giấy note vàng nhăn nhúm từ đâu xuất hiện.
Tôi nhìn quanh thì thấy ánh mắt của Dương Ý đầy kì vọng, tôi đoán đây là thứ mà cậu ta vừa ném qua.Khi mở ra đập vào mắt tôi là dòng chữ nhỏ nhắn "Này, ra về đi ăn kem đi!!!" tôi thầm nghĩ, cái đầu của cậu ta ngoài ăn ra thì sẽ có cái gì?Tôi liếc mắt, ra dấu hiệu trên tay "Ok"Dương Ý ngay ngắn quay lại bàn học, chăm chú nghe từng lời giảng của thầy Văn.
Thầy có giọng rất hay, ngắt nhịp, nhấn nhá, từng câu từng chữ làm tôi phải tập trung lắng nghe.Giờ tan học nhanh chóng đến, tôi cất tập vở vào bàn, chưa dọn xong thì đã có một bóng lưng xuất hiện, nháo xung quanh tôi.Dương Ý, cậu ta hối thúc "Nhanh nhanh nhanh, tớ thèm đến sắp chết rồi, tớ sẽ hồi sinh nếu như chúng ta nhanh chân hơn, nhanh nhanh nhanh, Sơn Tâm đừng chậm chạp như con rùa"Tôi chẳng thèm quan tâm cậu ta, liếc một ánh mắt cảnh cáo."Đi đâu hả? Tớ đi cùng với?" giọng nói nhẹ nhàng từ một nam sinhDương Ý nhanh miệng "Đúng vậy, đi ăn kem, cậu muốn đi không?""Hmmm, không phiền hai cậu chứ?" thanh âm lại thấp hơn lúc nãy, dường như chỉ có hai chúng tôi nghe"Không phiền" Dương Ý trả lờiÁnh mắt của nam sinh kia nhìn sang tôi mà im lặng"Sơn Tâm không phiền" cậu ta còn nhanh miệng giúp tôi trả lời"Ừm, đi chung đi" tôi lên tiếngBước ra cổng trường, chúng tôi nhanh chóng đến quầy kem quen thuộc.Mỗi người trên tay đều có một cây ốc quế, tôi vẫn thường ăn vị Vani, Dương Ý là dâu, còn nam sinh kia là chocolate."Muốn ăn thử của tớ không?" giọng điệu rất thản nhiên mà mời gọiKhông khí quanh chúng tôi bắt đầu im lặng, vì người nam sinh kia là người mở miệng hỏi, thì chỉ còn tôi và Dương Ý chắc chắn là người được mời, cả hai quay sang nhìn cậu ta."Vũ Bá Dao, cậu mời ai ăn thử vậy?" tôi chưa kịp lên tiếng thì đã bị Dương Ý nhanh nhẹn mà hỏi lại."Ồ, tôi biết rồi! Vani ăn cùng Chocolate sẽ hợp hơn, nên Sơn Tâm ăn thử của Bá Dao cũng sẽ cảm thấy ngon hơn, có phải như vậy không? Hehehe" vẻ mặt châm chọc của Dương Ý đã làm cho tôi thấy ngại"Mời cả hai!" Vũ Bá Dao thanh minhKhông biết có phải do tuổi dậy thì của thiếu nữ càng lúc càng nhanh chóng hay không, đột nhiên nghe Dương Ý nói vài câu châm chọc mà gương mặt của tôi lại đỏ bừng lên hết, ngại ngùng chẳng mở miệng được câu nào mà bồi đáp lại."Ừm, đúng là Vani ăn cùng Chocolate thì sẽ hợp hơn nhỉ?" Cậu nam sinh nói thêmCâu nói này chắc là không có ý gì, mà tôi lại nghe có một ngụ ý mà Vũ Bá Dao muốn nói cho tôi biết.
Là Vani hợp với Chocolate hay là tôi và cậu ấy thành một cặp sẽ hợp hơn.
Mặt tôi lại càng đỏ như quả bí.Vai phải bị vỗ mạnh, tôi giật mình nhìn sang "Cậu bị bệnh à? sao mặt đỏ thế?" Dương Ý chăm chú quan sát thêm nét mặt của tôi, tay thì sờ soạng khắp người"Đừng loạn, tớ không sao đâu.
Ăn xong rồi, về nhà trước đây.
Hai người từ từ mà ăn" nói xong, tôi quay đầu thẹn thùng mà đi thật nhanh.
Trên đoạn đường về nhà, tâm tư của tôi chất đống.
Lời nói đó là sao chứ, gì mà hợp hay không hợp.
Còn ánh mắt kia là gì chứ, sao cứ dịu dàng mà quan sát mình vậy, còn cứ cố ý xuất hiện trước mặt mình nữa.
Rốt cục là cậu ấy bị gì chứ!!!Tôi giận cá chém thớt, đi xung quanh thấy gì ngáng trước mặt là vung chân không ngại ngùng mà đá, cái lon nước bị ai vứt giữa đường giờ trở thành công cụ trút giận của tôi.
Càng nghĩ càng thấy bực mình.Trong bữa ăn tối bị mẹ nhắc nhở là cứ không tập trung mà lơ đãng cái gì chẳng biết, thật ra tôi càng nghĩ càng thấy mình bị mờ mắt đi.
Mọi thứ diễn ra trước mặt tôi quá thuận lợi và nhường như muốn trái tim thúc đẩy tôi càng lúc càng gần hơn với Vũ Bá Dao, trực giác lại không ngừng khiến tôi lo lắng sẽ có điều gì xảy ra.
Sự mâu thuẫn từ lí trí đến cảm xúc đan xen với nhau.
Tôi quyết định phải suy nghĩ một cách bình tĩnh hơn.
Từ trước đến nay tôi thấy mình luôn thờ ơ với mọi điều, không bị mất bình tĩnh một cách trắng trợn như bây giờ, chính sự xuất hiện của Vũ Bá Dao làm cuộc sống của tôi thay đổi chóng mặt.
Cuối cùng tôi đưa ra một quyết định rất sáng suốt, nếu mối quan hệ cả hai quá nhanh thì không thấy an toàn, ngược lại chậm quá, sẽ khiến đầu óc cứ nghĩ về cậu ta.
Hai tháng, trong vòng hai tháng, nếu Vũ Bá Dao làm tôi không còn lo lắng hay là mệt mỏi về mớ bòng bong này thì tôi sẽ đồng ý.
Không lằng nhằng nữa, tôi nhắn cho cậu ta một tin."Hai tháng, cậu cho mình hai tháng, trong thời gian đó mình với cậu thử tìm hiểu nhau, phù hợp thì mình sẽ đồng ý".