Lạc Mẫn Doanh thoát khỏi vòng ôm ấm áp của gia gia, nắm lấy đôi bàn tay vững chắc đầy vết chai sẹo theo năm tháng, cô nũng nịu nói:
" Gia gia à, con tốn gần buổi trời làm bánh kem sinh thần cho người đó. Người nhanh chóng cầu nguyện, thổi nến đi nào!! Gia gia ~~"
Nhìn đứa cháu gái duy nhất của mình khải ái kêu gọi, Lạc Miên chỉ có thể bất đắc dĩ mỉm cười, nhắm mắt cầu nguyện và thổi nến. Chiếc bánh kem màu trắng hồng tơi xốp, những đóa hoa màu vàng nhạt, hồng nhạt bé bé nở rộ đều đều trên chiếc bánh xung quanh, kèm theo ở giữa là dòng chữ nắn nót, thanh tú " Gia Gia sinh thần khoái hoặc" Lạc Miên cảm thấy, đây là buổi sinh thần ý nghĩa nhất của cuộc đời hắn.
Cầm phần bánh kem thơm ngọt kia từ tay Mẫn Doanh, Lạc Miên nhanh chóng nếm thử một ít. Miếng bánh nho nhỏ đưa vào miệng vị ngọt tơi xốp của bánh, kèm theo mùi vị béo bùi của sữa, ngọt mà không ngấy làm Lạc Miên yêu thích không rời. Doanh Doanh nhà hắn quả thật là tài đức vẹn toàn, ai có mắt như mù mới chê bai cháu gái ông !! Hừ!! Ai dám làm tổn thương Doanh Doanh bảo bối, Lạc Miên ông quyết không buông tha cho hắn bình yên mà sống...
Không chỉ Lạc Miên yêu thích chiếc bánh này, mà cả Lạc Sách cùng Lạc Thiên Tề khi ăn nó, cũng không kìm được lòng mà than:" Tiểu Doanh nhà hắn, tay nghề thật là quá tuyệt!!"
Nhìn khung cảnh ấm áp, hạnh phúc ngọt ngào từ Lạc thị, bao nhiêu con mắt của quan khách đến dự đều sinh lòng ghen ghét, đố kỵ.
" Hừ!! Tính diễn trò à, một vở kịch cháu hiền hiếu kính á, Lạc gia cũng biết đùa giỡn ghê!!"
" Cô gái kia là Lạc Mẫn Doanh, hừ chắc đây là chiêu trò của Lạc gia nhầm giảm tiếng xấu cho cháu gái đầy dèm pha kia thôi."
" Eo, người ta đến đây dự tiệc chứ không có xem diễn, mà họ cũng diễn đạt quá đi !!". ... ...
Bên cạnh đó, cũng có số người ngưỡng mộ, ao ức.
" Haizzzz, con cháu nhà tôi mà cũng biết điều như thế này, tôi hạnh phúc biết bao!!"
" Thời buổi bây giờ, kím một cô gái tốt như Lạc đại tiểu thư, gia cảnh ổn, tính tình dịu dàng như thế này, quá khó đi..."
" Con tôi mà theo đuổi Lạc tiểu thư nhà này, tôi tán thưởng cả hai tay!!"
" Ây da, tôi cũng muốn làm mai con mình cho Lạc tiểu thư nữa !!"... ...
------------------------√√√√√√-----------------------
Buổi tiệc chính thức bắt đầu, từng điệu nhạc du dương, tuyệt vời truyền lên hoà với không gian sang trọng, lộng lẫy, từng cặp từng người hoà vào điệu nhạc, xen lẫn đâu đó là tiếng xã giao, khách sáo.
Lạc Mẫn Doanh sau khi khai tiệc xong, cô nhanh chóng bước nhanh đến những chiếc bàn bày biện hàng trăm món điểm tâm, đồ ăn khác nhau trong sặc sỡ đầy ngon miệng.
Nói thật với lòng chứ ngay từ khi bước vô đây, đôi mắt xinh đẹp mị hoặc của cô đã liếc nhanh, chú ý ngay đến những món đồ ăn ngon lành, đẹp mắt này rồi. Việc xã giao thì cứ để ba ba cùng ca ca soái ca nhà cô lo liệu vậy, thành thật xin lỗi nhưng Lạc Mẫn Doanh cô không kìm được sức hút của đồ ăn à.
Cầm trên tay chiếc dĩa trắng tinh, Lạc Mẫn Doanh nhanh liếc nhìn chăm chú từng món đồ ăn được đặt thẳng hàng trên từng chiếc bàn, bàn tay búp măng còn lại, Lạc Mẫn Doanh không nhanh không chậm gắp từ từ, từng loại đồ ăn cô muốn thưởng thức. Hoàn toàn đắm chìm trong thiên đường ăn uống của chính mình, cô không hề hay biết phía sau lưng mình, bao nhiêu con mắt đang trợn tròn nhìn chầm chầm từng hành động nhỏ của cô.
Thượng Quan Thần nhìn thấy Lạc Mẫn Doanh từ khi bước vào không thèm nhìn mình một cái, tâm trạng hắn thật hụt hẫng, giờ đây nhìn thấy cô lại châm chú với những món đồ ăn kia mà hoàn toàn không thèm để ý hắn đã đến bên cạnh cô, thì khá bực mình. Cầm lấy bàn tay xinh đẹp của Lạc Mẫn Doanh, Thượng Quan Thần mở miệng nói:
" Doanh Doanh, ăn nhiều như thế không tốt cho sức khoẻ của em đâu!!"
Sực tỉnh, Lạc Mẫn Doanh đưa mắt nhìn người không biết điều kia đang phá hoại tình yêu của cô với đồ ăn, ngước lên Lạc Mẫn Doanh trong thấy gương mặt mà hằng đêm nằm ngủ cô luôn luôn gặp phải ác mộng nhiều nhất Thượng Quan Thần. Giật mạnh tay mình ra khỏi Thượng Quan Thần, Lạc Mẫn Doanh khó chịu, lạnh giọng nói:
" Xin lỗi Thượng Quan thiếu gia, tôi có ăn gì, uống gì, thậm chí có bị bệnh chi thì cũng không một xu quan hệ nào với người. Làm ơn, xích ra xa tôi dùm, tôi ... Không có thói quen người lạ đụng chạm!" Nói rồi, Lạc Mẫn Doanh quay đi, lại bắt đầu hăng say trò chuyện cùng đồ ăn. Còn Thượng Quan Thần, hắn làm sao lại chịu để yêu cho Lạc Mẫn Doanh lơ hắn.
" Doanh Doanh, nếu nàng muốn ăn, vậy thì ta cùng nàng ăn vậy!!" Mỉm cười phong lưu, Thượng Quan Thần trưng ngay khuôn mặt dày, nhanh tay vơ lấy chiếc dĩa, bắt đầu gắp thức ăn y chan những món Lạc Mẫn Doanh chọn.
Tên này chưa uống thuốc chắc, có lẽ nên kêu tên Doãn Hàn kia cho tên Thượng Quan Thần này uống thuốc là vừa, bệnh nặng lắm rồi.
Nhìn thấy Thượng Quan Thần hành động như vậy Tư Đồ Thanh Vũ cũng nhanh chóng cầm lấy chiếc dĩa, bước lại gần Lạc Mẫn Doanh, tay vừa gắp món giống y cô, cười gió xuân, mở miệng từ tốn nói.
" Doanh Doanh, ta cũng ăn cùng nàng nha!!"
" Thần kinh à, ai mướn mấy người ăn chung với tôi, nhanh nhanh biến đi cho khuất mắt tôi là được!!" Bực mình, Lạc Mẫn Doanh quát lên, cầm chiếc dĩa bước đi chỗ khác thật nhanh, như sợ phía sau có thú dữ sắp ăn thịt cô vậy.
Tư Đồ Thanh Vũ hừ lạnh với Thượng Quan Thần đe doạ, phát âm:
" Thượng Quan Thần mi không đi lo lắng cho Giang Mộ Tuyết cô người yêu tâm can của mi đi, sao lại còn bám theo Doanh Doanh không buông vậy!"
" Hừ, Tư Đồ Thanh Vũ không phải lúc trước ngươi cũng bám theo không buông Giang Mộ Tuyết à, giờ lại đi theo Doanh Doanh là có ý gì. Ta cảnh cáo ngươi, Doanh Doanh là của ta, ai cũng không được lại gần nàng!!"
" Thượng Quan Thần, ngươi tự kỉ cuồng à, ngươi không phải suốt ngày khinh bỉ, miệt thị Doanh Doanh hay sao, Thượng Quan Thần ngươi không phải đứng trước trường tuyên bố, Lạc Mẫn Doanh còn bám theo ngươi lúc nào, ngươi gặp nàng chỗ nào sẽ đánh nàng chỗ đó á, ngươi còn cho người tạo áp lực cho ban giám hiệu của học viện, phải chèn ép điểm số của Doanh Doanh, nhầm cho nàng xấu mặt nắm chắc danh ngu si ngực đại à, Thượng Quan Thần quên rồi sao?! Giờ đây ngươi lấy cái tư cách gì mà tranh nàng với ta!!"
" Tư Đồ Thanh Vũ ngươi cũng có hơn gì ta đâu, ngươi cũng phía sau ngấm ngầm giúp Giang Mộ Tuyết hả giận, dùng bao nhiêu thủ đoạn hạ nhục Doanh Doanh. Thì ngươi có tư cách gì dám phê bình Thượng Quan Thần ta. So với ngươi, ta còn hiền hơn à , phải không???"
" Ngươi...ngươi... Hay lắm Thượng Quan Thần, ngươi giỏi lắm như vậy thì đã sao, ngươi nên nhớ bây giờ Doanh Doanh không còn yêu ngươi, nàng cũng đứng trước toàn sinh viên trong trường tuyên bố cùng ngươi đoạn tuyệt quan hệ rồi, ngươi cùng nàng cũng hết hi vọng, Thượng Quan Thần ngươi cũng thê thảm không thua Tư Đồ Thanh Vũ ta đâu.. Hahah ..."
" Giỏi lắm, hay lắm Tư Đồ Thanh Vũ ta sẽ không để yên cho ngươi đâu, Doanh Doanh là của ta, ta sẽ làm nàng quay lại yêu ta như ban đầu, ta sẽ cho nàng tất cả, bất cứ ai cũng không chia cách được Thượng Quan Thần ta với Lạc Mẫn Doanh nàng đâu!!"
" Doanh Doanh là người ta tìm kím bao nhiêu năm trước, Tư Đồ Thanh Vũ ta cũng sẽ không trơ mắt nhìn người ta yêu bao nhiêu năm rời ta xa đâu, Thượng Quan Thần ngươi chờ đó!"
Lạnh lùng, nhìn nhau toét lửa, Tư Đồ Thanh Vũ cùng Thượng Quan Thần bước đi. Phía sau hai người, đứng đó là một vị nam thần uy nghiêm mang khí chất đế giả, từ khi Thượng Quan Thần cùng Tư Đồ Thanh Vũ nói chuyện với nhau, Phượng Khuynh Trần đều nghe không sót chữ nào. Lạc Mẫn Doanh, nàng là cô ả đó. Cái cô ả diêm dúa đêm kia dám chui vào phòng hắn hạ thuốc hắn, bị hắn bắt quả tang, cho thuộc hạ lôi đi đánh đập hành hạ dã man suốt một đêm, rồi quăn xuống ngôi nhà hoang tự sinh tự diệt là nàng, thật sao???
Thật sự cái cô gái nữ thần băng diễm, lạnh nhạt vừa nãy lại là cái ả lẳng lơ, ngu xuẩn, dốt nát kia thật sao. Không thể nào, không lẽ nào hắn phải hỏi cho ra lẽ mới được. Phượng Khuynh Trần nhanh chóng bước đi, kím Lạc Mẫn Doanh.
Còn Lạc Mẫn Doanh cô đứng im lặng ở phía ban công, miệng thì nhai ngấu nghiến, tay thì vẫn lẹ làng càng quét thức ăn, nhưng đôi mắt lại mang tia mông lung, mơ màng nhìn ánh trăng khuyết treo vằng vặc trên không trung kia.
Con người ta luôn luôn đi truy cầu cái viên mãn, cái toàn vẹn nhưng nếu như cô không thể tìm được cái viên mãn kia, có phải cô cũng nên buông tay như bây giờ không?? Khi nhìn thấy Thượng Quan Thần, tim cô đau lắm, nó như bị bóp thắc lại vậy, có lẽ đây là cảm giác đau xót mà linh hồn của Lạc Mẫn Doanh còn sót lại hoài niệm.
Làm sao không đau được chứ, khi cô yêu hắn bao nhiêu năm rồi, hi sinh bao nhiêu năm đổi lấy là hàng vạn câu nhục mạ, vũ nhục, hàng trăm cái tát cùng hàng ngàn ánh mắt khinh bỉ, yêu một người thật tâm cô xứng đáng bị đối xử tàn bạo vậy à.
Còn tên Tư Đồ Thanh Vũ kia, trước kia hắn luôn hứa khi gặp lại hắn sẽ bảo vệ cô thật tốt, không cho cô chịu tổn thương nào như rồi thì sao, vì những lời nói vô căn cứ kia của Giang Mộ Tuyết hắn lại ngấm ngầm ra tay sau lưng cô, làm cô suyết chút nữa chết đưới trong hồ bơi của học viện. Hắn đối tốt với cô là như thế à. Giang Mộ Tuyết thì cái thá gì cũng tốt, cô ta có ác độc tàn bạo, vô liêm sỉ đến đâu thì trong mắt mấy tên nam nhân kia, Giang Mộ Tuyết vẫn luôn là nữ thần, là tâm can tim phổi của họ. Còn Lạc Mẫn Doanh cô, dù cô có cố gắng hi sinh cho họ bao nhiêu, cố gắng tốt lên bấy nhiêu thì dù một cái ánh mắt họ cũng không thèm chịu bố thí cho cô dù chỉ một lần. Số cô là phải chịu như vậy hay sao?? Cô là cái thứ người ta thích thì đến, chán thì vứt không thèm thương xót hay sao???
Lạc Mẫn Doanh cô không cần như thế, cô không cần sự thương hại lòng bố thí kia, cô cũng không phải là con rối cho người khác chơi đùa. Cô muốn đòi lại những gì họ đã lấy của cô từng chút một, cô muốn họ phải chịu cảm giác tâm đau phế liệt như cô bây giờ!!
Cả người Lạc Mẫn Doanh toàn thân phát ra lãnh khí và bi thương, cùng ánh trăng khuyết buồn bã kia, nhìn cô giờ đây là vẻ tan tác, điêu tàn, sơ xát.
Phượng Khuynh Trần kia tìm được Lạc Mẫn Doanh, hắn nhìn thấy cô trở nên như thế. Toàn thân cô là sự đau thương, tiêu điều, hoang tàn. Cô đứng đó, một mình ốm yếu lại hứng chịu bao nhiêu thống khổ, thương tàn, làm cả Phượng Khuynh Trần hắn lòng cũng xót xa, đau lòng.
Bước gần lại Lạc Mẫn Doanh, Phượng Khuynh Trần dang rộng vòng tay ôm cô vào lòng. Cảm giác được thân thể mềm mại kia toả ra từng đợt hàn khí, thống hận, Phượng Khuynh Trần lại ôm cô thật chặt, hắn muốn truyền tất cả sự ấm áp của bản thân mình cho Lạc Mẫn Doanh cô nhưng cô vẫn cứ như vậy. Khuôn mặt vô hồn, không cảm xúc trong như một cái xác biết đi, lạnh lẽo vô cùng. Nhìn cô như thế này, trong lòng Phượng Khuynh Trần dâng lên nỗi bất an, lo lắng vô bờ.
Làm sao bây giờ, Lạc Mẫn Doanh cô sao lại lạnh lẽo như thế này, người cô càng ngày càng cứng ngắt. Hắn... hắn nên làm sao bây giờ. Cô cứ như thế này, không lẽ ... Không nên....không cần....cô sẽ bình an không sao cả. Phượng Khuynh Trần hắn còn chưa hỏi rõ ràng Lạc Mẫn Doanh cô chuyện kia thì sao cô có chuyện gì được, sẽ không!!
" Lạc Mẫn Doanh cô làm sao vậy, tỉnh lại cho tôi. Cô tỉnh lại cho tôi!!" Hét toán lên, Phượng Khuynh Trần lại tiếp tục.
" Lạc Mẫn Doanh, dù cô có là con ả đàn bà đêm đó đi nữa, chỉ cần cô tỉnh lại, Phượng Khuynh Trần tôi hứa sẽ không làm việc gì thương tổn cô. Lạc Mẫn Doanh cô tỉnh lại cho tôi mau!!!"
" Người đâu, bác sĩ đâu có người xảy ra chuyện nhanh lên!!! Có ai không???? Người đâu??? Bác sĩ đâu ????"
Tiếng kêu la thất thanh vang vọng cả khu sảnh tiệc lấn ách cả tiếng ồn ào của nhạc, vội vội vàng vàng người chạy ra ban công... Còn Lạc Mẫn Doanh thì lại không hề nghe thấy, cô cứ vô thức chìm vào giấc ngủ mơ màng kia cùng nỗi đau xé lòng, bi thương của mình...
Doãn Hàn, Doãn Hiên cùng Lạc Thiên Tề cũng chỉ lơ đãng đi qua xem sao?? Không biết ai ngu si tính diễn trò hề giả xỉu trong buổi tiệc của Lạc gia nữa.
Lướt mắt nhìn qua cô gái đang nằm trong lòng của vị tuyệt mĩ nam nhân kia, thì không chỉ Lạc Thiên Tề, Doãn Hàn, Doãn Hiên, Lãnh Hạo Nhiên, Thượng Quan Mặc cũng giật mình. Cô gái ấy với khuôn mặt xinh đẹp thuần mị tuyệt trần, giờ đây lại trắng bệch không còn huyết sắc, đôi môi nhợt nhạt, cả người nằm im liềm không nhúch nhích, như cổ thi thể người chết đó, không ai khác lại là Lạc Mẫn Doanh, nữ thần lòng của bọn hắn nha. Nàng ...nàng....sao lại như vậy!!
Chạy nhanh lại, Lạc Thiên Tề vội vàng muốn ôm Lạc Mẫn Doanh chất vấn lớn tiến lên:
" Sao vậy chuyện gì xảy ra??! Tiểu Doanh tại sao như vậy??" Nhìn ác cảm về phía nam nhân kia, Lạc Thiên Tề thật muốn điên lên đánh người. Phượng Khuynh Trần nhanh tay ôm Lạc Mẫn Doanh lùi lại không cho Lạc Thiên Tề chạm vào lạnh giọng nói:
" Lạc Mẫn Doanh là của tôi ai cũng không được chạm vào cô ấy. Tôi cũng không biết ra sao, tôi thấy cô ấy đứng một mình, toàn thân tràn đầy bi thương, thống hận. Sợ cô ấy nghĩ quẩn, tôi vội chạy lại...thì...thì cô ấy đã như thế này rồi !!"
" Cái gì, tiểu Doanh bi thương?? Ai ??? Ai dám làm muội muội nhà tôi đau lòng, Lạc Thiên Tề tôi muốn liều mạng với hắn!!"
" Anh đưa cô ấy cho tôi, Tiểu Doanh cần điều trị ngay lập tức!!" Doãn Hàn cũng nhanh xen lời, nhìn bảo bối của hắn khổ sở như thế, tim hắn bóp thắc lại.
" Ngươi là ai?? Phượng Khuynh Trần ta đã nói rồi, bất cứ ai cũng không được chạm vào nàng!!!"
" Ngươi điên à, ngươi là cái thá gì mà cứ ôm khư khư tiểu Doanh, nàng là muội muội ta, còn Doãn Hàn là bác sĩ riêng của tiểu Doanh. Trả nàng liền cho ta, ngươi còn như thế, tiểu Doanh ra việc gì, ta sẽ không để yêu cho ngươi!! "
Nghe Lạc Thiên Tề nói như thế Phượng Khuynh Trần bỗng khó chịu không muốn, ca ca cũng không được chạm vào người của hắn, hắn không cho phép như thế!! Nhưng nếu không làm như vậy, Mẫn Doanh ra chuyện gì thì hắn làm sao bây giờ???
" Ngươi!! Nhanh chóng ra đây xem nàng!! Nàng mà có chuyện gì, Phượng Khuynh Trần ta nhất định không để yên cho ngươi!!"
" Hừ!! Không cần ngươi phải nói, Doanh Nhi là người ta yêu thương nhất, ta sẽ không làm nàng xảy ra chuyện gì??"
" Hàn, sao vậy?? Lạc Mẫn Doanh xảy ra chuyện gì??" Khuôn mặt baby lừa tình của Doãn Hiên cũng hiện lên tia lo lắng, hắn mới vừa thấy nàng ngấu nghiến ăn nãy xong, sao giờ lại thanh ra thế này???
" Hiên!! Có mang châm cứu không?? Hiện tại, chỉ có châm cứu sơ làm cho Doanh nhi cơ thể bớt lãnh, ta mới có thể đưa nàng đến Dương Viễn được!"
" Ok, để ta đến!" Nhanh chóng, trong tay Doãn Hiên hiện lên vài ba chiếc châm nho nhỏ, thoăn thoắt bắt mạch, bàn tay kia của hắn liền ôm lấy Lạc Mẫn Doanh toàn thân lạnh lẽo như hầm băng, tìm chính xác vị huyệt đạo, hắn nhanh ấn xuống vài đạo châm cho cô.
Lạc Thiên Tề giật mình: " Sao vậy Hàn, tiểu Doanh ra sao??"
" Không biết hiện tại tôi cũng không biết Doanh nhi bị gì?? Chỉ có thể đến Dương Viễn mới biết rõ thôi, hiện tại để cho Hiên châm cứu giúp Doanh nhi giảm lãnh trong cơ thể vậy!!" Khuôn mặt tuấn tú của Doãn Hàn bỗng trầm trọng, thật sự hắn không biết nàng bị làm sao??! Tại sao lại như vậy??
" Xong rồi, Hàn, tôi làm Mẫn Doanh bớt lãnh rồi, nhanh chóng đưa nàng vô Dương Viễn thôi!!"
" Đi nhanh, Lạc Thiên Tề cậu báo ngay với Lạc gia, tôi với Hiên đưa Doanh nhi vào Dương Viễn trước!!"
" Khoan đã, tôi cũng đi!" Phượng Khuynh Trần lên tiếng, hắn cũng nhanh chóng bám theo hai người đang ôm Lạc Mẫn Doanh rời đi, trong lòng hắn không an tâm để cô một mình như thế!
" Hàn, mình cũng đi nữa! Đợi mình với!" Lãnh Hạo Nhiên vội vàng tiếp lời, chạy nhanh theo. Thiệt tình là hắn cũng quá đen đủi đi. Gặp Mẫn Doanh cô ba lần, một lần là cô vừa được xuất viện tung tăng nhí nhảnh bước đi, một lần là bị tên khốn Thượng Quan Mặc kia cưỡng gian cả người cô chật vật, đáng thương làm hắn đau lòng như cắt. Còn lần này là cô té xỉu, thật là hù chết hắn mà, tự nhiên yên lành đã xảy ra chuyện gì cô vợ hắn chọn lại bị như thế, hắn muốn điên cuồng lên mất thôi. Thề với lòng nhất quyết sau này, Lãnh Hạo Nhiên hắn phải đề cao cảnh giác, quan tâm sức khoẻ Mẫn Doanh lên hàng đầu mới được. Không thể để cô lại phải vào Dương Viễn bệnh viện nữa @.@
Thượng Quan Thần cùng Tư Đồ Thanh Vũ thì hoá đá, bàng quàn. Hồi nãy bọn hắn còn vừa cùng cô trò chuyện mà. Dù là bọn hắn toàn nghe Lạc Mẫn Doanh cô chửi bới, xua đuổi bọn hắn nganh tàn thế kia, nhưng sao giờ cô lại im lặng nằm bất động tại đấy. Nỗi lo sợ vô thức xông lên tim can của cả Thượng Quan Thần và Tư Đồ Thanh Vũ. Bọn hắn thà là đứng đó im lặng lắng nghe Lạc Mẫn Doanh cô khinh bỉ, xỉa xối, xua đuổi bọn hắn ra sao, nhưng cô vẫn bình thường không hề bị gì cả thì bọn hắn cũng mãn nguyện, ngu mụi đứng bất động cho cô la mắng, thậm chí đánh đập bọn hắn cũng được. Bọn hắn sẽ ngoan ngoãn chịu đựng cơn thịnh nộ tan tành của cô mà. Chỉ hi vọng Lạc Mẫn Doanh cô mạnh khoẻ, thì dù bọn hắn có đánh đổi ra sao, bọn hắn cũng hài lòng mà chấp nhận.
Mau chóng đạp mạnh tay lái, không nói lời nào, nhưng Thượng Quan Thần, Tư Đồ Thanh Vũ, Thượng Quan Mặc ai náy đồng lòng tự mình đáp xe lao phút đến ngay Dương Viễn bệnh viện xem ngay Lạc Mẫn Doanh có xảy ra chuyện gì không. Tim bọn hắn giờ đây lại đồng lòng treo trên tay cô Lạc Mẫn Doanh mà thôi !!!
Còn Lạc gia người nghe Lạc Mẫn Doanh cô nhập viện nữa thì hồn vía lên mây, nhanh chóng chuẩn bị xe đến Dương Viễn bệnh viện.
Cả một bữa tiệc sinh thần vui vẻ lại nhuốm đầy vẻ lo lắng, thất thần, sợ hãi ... Có vẻ như Lạc Mẫn Doanh cô bước đầu đã thành công khi làm cho nhiều người phải hứng chịu cảm giác khi xưa cô mắc phải này???? Mọi việc, chỉ là bắt đầu cho chuỗi ngày bi thương họ phải trả giá cho sự tàn ác, vô tâm tuyệt tình của họ, khi xưa mà thôi !!
•••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••
Đôi lời: Phần này là phần khuyến mãi ngày lễ, mong các ấy ấy đọc truyện và có những ngày nghỉ lễ vui vẻ nha. Thân ái !!