Đạp Chết Ngươi, Đám Nam Chính Khốn Kiếp

" Buổi giảng sáng nay kết thúc, mọi người nghỉ thôi!!"
Nói xong, vị giảng viên cầm cặp bước nhanh ra khỏi giảng đường. Lạc Mẫn Doanh cảm thấy cô thật sự vừa được cứu sống lại sau cơn nghiền ngủ.
Trời ơi!!! Người ta nói đúng giảng viên luôn luôn là tiến sĩ gây mê có hiệu quả mà. Cô là một nhân chứng sống đâu !!
Từ từ bắt đầu vào buổi học, nhờ giọng nói truyền cảm, đều đều của vị lão sư đó. Đôi mắt cô cứ nặng trĩu rồi từ từ ngắm lại, báo hại cô cứ gục lên gục xuống đập đầu vô bàn hơn chục lần chứ chẳng đùa. Đau lắm nha
~~" Doanh Doanh yêu dấu!! Trưa nay Doanh Doanh của tôi tính ăn trưa ở đâu???"
Nhạc San San thu dọn tập sách xong, quay sang ôm chầm lấy Lạc Mẫn Doanh mở cái giọng ngọt như đường phèn sến súa ra nói.
" Ách!! Trưa nay á!! Mình ăn tại trường, không về nhà. Dù sao chiều cũng có tiết, đi lại như thế cũng tốn kém lắm!!"
" Trời ơi!!! Doanh Doanh nhà tôi sao mà đáng yêu thấy sợ à, Nhạc San San tớ chết mất vì ấy thôi!! Đại tiểu thư như bạn mà biết tiết kiệm chi phí như thế, mà đám bên khoa diễn xuất kia dám nói bạn phung tiền như rác, ác độc, khó gần.
Thiệt là bôi nhọ danh tiếng Doanh Doanh nhà mình quá! Không được, sau này Nhạc San San mình mà nghe ai dám lén phén nói xấu Doanh Doanh, mình phải đánh họ nhừ tử mới được!!"
" Doanh Nhi mỹ nhân, vậy ấy ấy đi ăn chung với tụi này nhá!! Được không mỹ nhân xinh đẹp, há há !!"
Lãnh Tịnh Y cũng không biết ở đâu bỗng bay vô, không mặt đáng yêu thanh tú kia, nay lại hiền lên từng tia cười đáng kinh. Lạc Mẫn Doanh cảm thấy, cô cứ như miếng thịt tươi bị một con sói xám rình mò, săn bắt vậy. Cả người run nhè nhẹ lên. Đáng sợ thật!!
" Ừm, sao cũng được, vậy mình đi đâu ăn đây San San, Tịnh Y???"
Gom tập vở vào túi xách, Lạc Mẫn Doanh đứng lên, ngó ngang ngó dọc hỏi Nhạc San San cùng Lãnh Tịnh Y.
" Hì hì!! Mình quên Doanh Doanh nhà mình không biết đường. Haizzz Nhạc San San mình sơ xuất quá, ngoan nắm chặt tay mình, mình dẫn đi. Đảm bảo không làm Doanh Doanh bị lạc !!"
Bàn tay thanh tú của Nhạc San San nhanh chóng chớp lấy cơ hội nắm chặt lấy tay Lạc Mẫn Doanh, tiện thể ăn đậu hũ miễn phí.
Hí hí Nhạc San San cô quá thông minh đi, giờ có cơ hội thân cận mỹ nhân có ngu mới không làm. Tay mỹ nhân có khác hảo nộn, non mềm sờ quá đã luôn hahah
~~ Lạc Mẫn Doanh đầu đầy hắc tuyến!! Cô thật sự không biết nói gì với cái cô bạn Nhạc San San này, thôi thì kệ vậy. Nắm tay vài cái, cô cũng chẳng mất miếng thịt nào!!
Nhìn thấy Nhạc San San nắm lấy tay Lạc Mẫn Doanh bộ dạng khoái chí, đắc ý bước đi. Lãnh Tịnh Y bực bội trong lòng. Đáng giận!! Nhạc San San thối tha, dám trước mặt Lãnh Tịnh Y cô chiếm tiện nghi của Doanh Nhi mỹ nhân, thật đáng đánh đòn mà. Khiêu khích cô, không có ai để chiếm tiện nghi á.
Nhu Nhi ơi!!! Nhu Nhi đang ơi đâu?? Ông xã Lãnh Tịnh Y cần được an ủi gấp gấp, ngay bây giờ!!!
Than thầm trong lòng, Lãnh Tịnh Y chằn cũng nhanh chóng chạy theo hai thân ảnh phía trên.
-------------------------√√√√√√-----------------------
Nhà ăn của học viện Thánh Duy là một khu toà nhà độc lập, nó được thiết kế theo phong cách Á - Âu.
Nơi đây có tất cả 5 tầng, mỗi một tầng lại có những nét đặc sắc riêng. Từ tầng này đi lên tầng khác có tất cả 12 phòng thang máy phục vụ cho việc đi lại của sinh viên tại các tầng.
Phía chính giữa toà nhà, có hai hàng thang máy cuộn, cũng giành cho việc đi lại của các tầng. Từng hàng, từng hàng bàn ghế được xếp ở khu trung tâm nhà ăn, phục vụ cho sinh viên ngồi ăn, còn tất cả các quầy thức ăn, đồ uống lại xếp bao quanh khu bàn ăn. Tạo nên một thế giới ẩm thực tinh tế, đầy đặc sắc.
Có thể nói nơi đây được xem là một nhà hàng khổng lồ chứ không phải nhà ăn bình thường, sức chứa của nó có tgể lên đến hơn triệu người.
Hàng vạn loại món ăn điểm tâm muôn màu muôn vẻ được bầy khắp xung quanh phòng ăn, mỗi một quầy đồ ăn lại có hai ba người đầu bếp, cùng nhân viên đứng ở đó. Họ vừa chế biến món ăn, lại vừa làm công việc thu tiền.
Trước mỗi quầy đồ ăn sẽ có từ hai đến bốn cái máy quét, được sinh viên dùng quét thẻ, tính tiền. Chỉ cần quét thẻ xong, thì mọi món ăn tại quầy đó, sinh viên có thể ăn thoải mái. Đặc sắc là tại nhà ăn này, đi đâu mọi người cũng có thể chọn được bất kì món ăn nào mà mình ưa thích của tất cả các quốc gia.
Và dĩ nhiên giá tiền chi trả ra cũng không hề rẻ chút nào. Nhưng sinh viên tại học viện đa phần đều là con nhà có chức có quyền, quý tộc, thuộc giới thượng lưu nên đối với họ, món tiền bỏ ra cho bữa ăn tại nơi đây, chẳng nhằm nhò gì!!
Có thể nói, nơi đây được xem là thế giới của ẩm thực. Không chỉ có đủ loại món ăn thức uống, nơi đây còn là nơi tụ hợp của khá nhiều các vị đầu bếp tài giỏi trên thế giới.
Bước vào nhà ăn, Lạc Mẫn Doanh cảm thấy thật choáng váng. Trời ơi!! Thiệt không thể tin được những thứ này cô chỉ cảm thấy nó chỉ xuất hiện trên phim thần tượng thôi, nhưng bây giờ lại hiện ra trước mắt cô rồi nè.
Nhìn thử đi, giá tiền mỗi phần ăn tại quầy này một buổi cũng có thể cho một gia đình bình thường tiêu sài dư giả cả tháng đó!! Đúng là trường nhà giàu có khác, hết sức xa hoa.
Cũng may là giờ Lạc Mẫn Doanh cô là con nhà giàu hẳn hoi nha, nên mới có thể sống xa xỉ được trong cái học viện đầy tiếng tâm, xa hoa này.
" Doanh Doanh yêu dấu. Ấy muốn ăn gì nè, ở đây món gì cũng có. Bởi vì ăn mừng việc ấy thành sinh viên của khoa biên kịch, San San mời Doanh Doanh bữa nay nhoa. Chịu không nào???"
Nhạc San San nắm lấy đôi bàn tay của Lạc Mẫn Doanh xoa nắn, khuôn mặt xinh xắn kia lại nũng nịu, dụ dỗ Lạc Mẫn Doanh.
Nhìn Nhạc San San như thế, Lạc Mẫn Doanh cũng sững sờ. Trời ơi!!! Cô ăn bất lương lắm hay sao, mà giờ lại bị trời phạt gặp cái cô bạn biến thái này cơ chứ. Thiên lôi đâu!! Mau mau đánh chết Lạc Mẫn Doanh cô đi a ~~a...
" Mình...mình .... Thôi!! Mình tự trả được, đáng lí ra bữa nay mình mới chính là người phải mời San San với Tịnh Y chứ. Hai bạn đã giúp mình quá nhiều trong hôm nay mà!!"
Mỉm cười nhẹ, Lạc Mẫn Doanh ngọt ngào đáp lời. Không mở miệng thì thôi, giờ thì hay rồi ai biết được cô vừa lên tiếng xong thì ... ... ...
" Doanh Nhi mỹ nhân, em mời Tịnh Y ta à!! Ôi chết mất!! Mỹ nhân ngỏ lời mời ta ăn!! Làm sao bây giờ!! Ta phải làm sao đây???"
Tranh thủ thời cơ Lãnh Tịnh Y móng vuốt vồ về phía Lạc Mẫn Doanh, y như con bạch tuộc đeo bám trên người cô không chịu buông tha, như keo dính chuột vậy.
" Lãnh Tịnh Y to gan quá ha. Dám trước mặt bà thông dâm với người khác á!! Hôm nay, Vân Khả Nhu tôi không đánh bầm dập, ba má nhìn không ra Lãnh Tịnh Y ngươi, ta không họ Vân."
Từ đằng xa, một vị thiếu nữ xinh đẹp, má lúm đồng tiền, mặc một chiếc váy xanh nhạt. Khuôn mặt xinh đẹp tức giận như muốn phát lửa, cả người đằng đằng sát khí, hùng hổ đi về phía đám người Lạc Mẫn Doanh đang đứng, mở giọng quát to.
Quay đầu lại nhìn, Lãnh Tịnh Y toàn thân phát run, lo sợ hãi hùng. Trời ơi!! Chết chắc rồi, tại sao Lãnh Tịnh Y cô ngu quá vậy, quên mất Khả Nhu đang có mặt tại nhà ăn a. Giờ thì hay rồi, hôm nay chắc chắn cô không còn toàn thân mà ra khỏi nơi đâu!! Trời muốn giết Lãnh Tịnh Y cô mà
So với vẻ đau khổ, thê thảm của Lãnh Tịnh Y, thì Nhạc San San lại đứng bên cạnh Lạc Mẫn Doanh vui vẻ cười nham nhở. Hừ!! Cho mà chết, hức người của Nhạc San San cô cũng dám ăn đậu hũ, bị trừng phạt là phải.
Vân Khả Nhu nổi giận đùng đùng đi lại gần Lãnh Tịnh Y, không hề giữa chút gì hình tượng nắm ngay lỗ tai trắng nõn kia nhéo lên, hùng hổ la mắng.
" Hay lắm ha Lãnh Tịnh Y, giỏi lắm ha Lãnh Tịnh Y, ngay dưới mí mắt bà đây cũng dám trêu bông dẹo cành. Thật xem bà chết rồi có phải hay không hả????"
" Á... á.... á .... Đau!! Nhu Nhi à, Lãnh Tịnh Y ta thề!! Trong lòng ta chỉ có một mình Nhu Nhi thôi. Không có !! Không có ai hết á. Nãy ...nãy ...á... Bạn ấy là Lạc Mẫn Doanh sinh viên mới khoa ta mà. Thật đó!! Bạn đó là người của Nhạc San San... đúng là của Nhạc San San... Không phải của Lãnh Tịnh Y ta. Ta chỉ có mình...mình....Nhu Nhi thôi. Tha cho ta đi mà ~~"
Nghe Lãnh Tịnh Y thảm thiết kêu la, Vân Khả Nhu đưa mắt liếc nhìn Lạc Mẫn Doanh. Giật mình!! Quả thật Vân Khả Nhu cô không thể không thán phục nhan sắc của cô bạn Lạc Mẫn Doanh này.
Mi thanh nõn nà, khuôn mặt trái xoan vừa đủ. Đôi mắt như sao lấp lánh muôn màu, lại trong suốt như đầm nước. Cô ta chỉ cần đứng yên tại đó, tĩnh lặng như vậy thôi. Lại làm cho mọi người không ai không kìm lòng mà đi chú ý.
Cả người cô toả ra một luồng khí chất thanh nhã, ôn nhu lại xen lẫn phần lãnh đạm xa cách. Làm cho người ta không vì thế mà xa lánh, ngược lại còn muốn thân cận cô thêm.
So với Giang Mộ Tuyết cô càng xinh đẹp gấp vạn lần, với Tô Thi Thi cô lại băng lãnh, u buồn thoát tục hơn, còn với Đạm Đài Mị Nhi thì cái vẻ mị hoặc, diễm lệ Lạc Mẫn Doanh mang lại càng mãnh liệt, không mang chút nào tục khí. Có thể nói, Vân Khả Nhu cô khẳng định, nếu đưa lên bàn cân về nhan sắc so sánh tứ đại hoa đán của học viện này, chẳng có ai có thể qua mặt vị mỹ nhân trước mặt cô đây!!
Trong thấy Lãnh Tịnh Y đưa đôi mắt đáng thương hề hề về phía mình, Lạc Mẫn Doanh cũng bất đắc dĩ lên tiếng.
" Thật xin lỗi. Vì mình mà bạn với Tịnh Y lại xích mích. Mình với bạn ấy chỉ là bạn bè thôi. Trước đây, mình chưa hề có một người làm bạn nào, nên ... nên ... mới... ... như ... thế!! Xin lỗi !!!"
Lạc Mẫn Doanh cúi đầu xuống, tư thế thật nghiêm chỉnh nhận lỗi làm Vân Khả Nhu, Nhạc San San cùng Lãnh Tịnh Y giật mình.
Con người mà toàn trường nói rằng điêu oa, tuỳ hứng, hung tàn Lạc Mẫn kia, lại có thể là vị ôn nhu, dịu dàng, điềm đạm trước mắt này hay sao!! Thật là hố cha mà!!!
" Eo, Khả Nhu à, Lãnh Tịnh Y cũng chỉ háo sắc ham mê cái đẹp thôi, chứ không có ý gì đâu. Với lại Doanh Doanh là Nhạc San San mình dẫn đến. Khả Nhu bạn cũng cho mình ít mặt mũi, bỏ qua đi."
Xem tình thế không mấy khả quan, Nhạc San San cũng buông lời giải vây cho Lạc Mẫn Doanh.
" Ách!! Đây cũng là lỗi của mình. Mình...mình... không hỏi rõ ràng cũng trách nhầm bạn Mẫn Doanh, xin lỗi bạn nhá. Ai bảo Lãnh Tịnh Y này trăng hoa quá đi, mình mà sơ hở là có kẻ thừa cơ xông chuồng liền à!!"
Buông ra Lãnh Tịnh Y, Vân Khả Nhu áy náy cười trừ nói chuyện với Lạc Mẫn Doanh.
" Coi như xin lỗi!! Trưa bữa nay mình mời bạn ăn nha Mẫn Doanh, sau này mình với bạn làm bạn bè nha!!"
Cười tươi như hoa, Vân Khả Nhu dịu dàng nói tiếp.
" Hì hì, dĩ nhiên rồi. Lạc Mẫn Doanh mình đây cũng đang thiếu bạn bè trầm trọng muốn chết đi nè. Hay quá!! Là gặp gỡ mọi người, chứ không mình cũng không biết lại phải cô đơn một mình bao lâu nữa!!"
" Ây da, đứng đây nãy giờ mọi người không thấy đói bụng, mỏi chân gì à. San San tôi bụng thì kêu rụt rịch nè, chân thì đau sưng phù phù rồi đó!!"
"Đi ăn thôi đi ăn thôi nào !!"
Nói rồi, Lãnh Tịnh Y nhanh chóng nắm tay Vân Khả Nhu hiên ngang đi càng quét đồ ăn, không chịu yếu thế Nhạc San San cũng nắm tay Lạc Mẫn Doanh bước sang các quầy ăn, chuẩn bị lựa chọn bữa trưa!!
--------------------------√√√√√√----------------------
Phía sau học viện, từng hàng cây xanh đung đưa trước gió, tạo nên cảm một bầu không khí mát mẻ dễ chịu, tại nơi đây quả thật là thiên đường tuyệt vời cho việc ngủ trưa. Nhưng sau hàng cây xanh kia, lại có chuyện làm mất đi vẻ đẹp, bình yên tại nơi đây.
" Uy, ta nói ngươi đó. Con nhỏ nông thôn, nghèo kiếp xác kia. Mi nghĩ mi là cái thá gì mà dám làm cho Lâm học trưởng nói chuyện với ngươi hả?? Ta nói cho ngươi biết còn làm cho thấy ngươi lén phén gì với Lâm học trưởng nữa thì ta rạch nát mặt ngươi đó. Nghe chưa con nhà nghèo kia!!"
Vừa nói cô ả kia vừa tán xuống vài cái tán vô má cô bạn đang bị vài cô gái khác kìm lại, bắt quỳ xuống. Trước mặt cô nàng kia, tuỳ ý cô ta đánh mắng.
" Tôi nói rồi, tôi với cái tên Lâm Tư Nam không có quan hệ gì hết. Hắn ta chỉ tìm tôi để tra hỏi việc đáp án bài thi trước kia thôi. Tôi hoàn toàn không quen biết gì hắn hết!!"
Dù bị đánh mạnh bạo, cô nàng kia vẫn kiên cường chịu đựng, miệng không hề rên la tiếng nào. Lạnh lùng trả lời cô gái đanh đá kia.
" Hừ!! Mày là con nhà đê hèn, có cái thá gì tư cách mà dám nói chuyện với tao hả. Tụi bây đâu, đánh cho tao. Hôm nay, tao phải đánh cho cái con nhỏ nhà nghèo kiếp xác này biết thế nào là ngu ngốc khi dám đụng chạm tao."
Từng trận đòn, đánh đấm không thương tiếc như trút mưa, mãnh liệt giáng xuống thân thể gầy yếu trơ xương của cô nàng kia. Chỉ thấy cô cả người gồng mình chịu đựng không tiếng rên la, đôi mắt to kia lại chứa đầy thù hận, kiên cường chống chọi. Làm cho Lạc Mẫn Doanh đang đứng cách đó không xa, xem trò cũng phải giật mình.
" Hảo chịu đựng, hảo kiên cường nha. Thật không thể tin được, dưới thân thể yếu ớt kia, lại mang đến nghị lực, sự chịu đựng phi thường như vậy, hay lắm!!" Thầm nghĩ trong đầu, Lạc Mẫn Doanh thầm khen ngợi vị thiếu nữ bất khất kia.
" Dừng tay lại. Mấy người đang làm gì đó!!!"
Nghe thấy giọng nói lạnh nhạt đầy hàn khí, đám nữ nhân kia bỗng quay lại, gặp Lạc Mẫn Doanh đang đứng đó. Bọn họ tràn đầy vẻ khinh bỉ, cừng giễu cợt lên tiếng.
" Nè Lạc Mẫn Doanh chuyện của tụi tôi cô là cái thá gì mà dám xen vào. Có tin hay không tụi tôi cũng quay sang đánh hội đồng cô nữa, khôn hồn thì biến!!!"
Cô nàng đanh đá kia, vừa khinh miệt vừa dùng tay chỉ thẳng vào mặt Lạc Mẫn Doanh, ác độc quát to.
" Cô có biết đời này Lạc Mẫn Doanh tôi chán ghét cái gì không?? Đó là cái thứ không biết trời cao đất rộng như mấy cô, dám trước mặt tôi hô to quát lớn đó!!"
Cười đến đầy nguy hiểm, Lạc Mẫn Doanh vừa nói, bản thân vừa động, xuất hiện trước mặt cô nàng kia. Không chút tình cảm, Lạc Mẫn Doanh mạnh mẽ cầm lấy bàn tay vừa chỉ vô măt mình.
Rắc!! Một tiếng kêu xương vỡ vang lên, kèm theo đó là ... bụp !! Chát!! Vài đạo dấu tay mạnh mẽ in hằn lên mặt, cùng một cú đá chân bay thẳng vào bụng của cô nàng.
" Á!!! Đau quá.... đau... Lạc Mẫn Doanh tôi muốn giết. Đám chết tiệt kia, mau...mau... lại đây đánh chết con tiện nhân Lạc Mẫn Doanh này cho tôi!! Đánh chết nó cho tôi!!!"
" Haizzzz... Dạo này Lạc Mẫn Doanh tôi cũng ít khi tập thể dục. Bữa nay có cơ hội rồi, xông lên đi!!"
Bàn tay thon thả chỉ về đám nữ nhân kia kiêu khích, không chờ bọn họ nhào tới, Lạc Mẫn Doanh nhanh nhẹn nhảy lên tay chân vung ra, từng đạo đánh mạnh về phía đám người kia. Không hề nhân từ, cô hung bạo đánh đập người một cách tàn nhẫn.
" Hừ ai biểu mấy người dám khinh miệt bà chi, bữa nay bà không đánh tụi bây ba má nhận không ra thì bà không dừng tay. Mẹ nó, xem bà dễ ăn hiếp lắm à, nên ai ai cũng dám chửi bới bà hết, tích tụ cơn tức nay phải bộc phát hết thôi. Cứ không bà nghẹn đến nội thương mất!!"
" Máu chó, bà nhậm người chơi đùa, bà tuỳ ý tụi mày la mắng hả, bà đánh chết chúng mày đánh nhừ tử bọn bây!!"
Kèm theo đó là hàng vạn câu chửi thô tục cùng hàng ngàn tiếng kêu la đau đớn thất thanh, vang vọng quanh khuôn viên này.
Nhìn thấy vị thiếu nữ xinh đẹp này, vì mình mà ra tay giúp đỡ cô bạn kia, từ từ bò dậy. Không có hèn nhát bỏ đi, mà mạnh mẽ đứng lên bước lại gần cô gái vừa cho người đánh mình.
Bất chấp thân thể đau đớn, cô hung tàn ra tay đánh trả lại những gì sỉ nhục, miệt thị mà cô phải gánh. Còn cô nàng đanh đá kia, vì vừa bị Lạc Mẫn Doanh đánh cho bầm dập cả người, cô chỉ có thể la hét, kêu gào, mặt cho người ta đánh trả mình.
Phía xa kia, ngay trong gốc cây to, thân ảnh của một vị mĩ nam từ từ xuất hiện, cả người anh đơn giản quần tây áo sơmi thôi như lại làm cho mọi người vô cùng chú ý.
Khuôn mặt xinh đẹp như được thượng đế điêu khắc mà ra, hoàn mĩ lạnh lùng soái khí. Nếu Lạc Mẫn Doanh giờ này nhìn thấy, cô chắc phải la mắng lên. Hắn chẳng phải ai xa lạ Phượng Khuynh Trần.
Cái tên đã làm Lạc Mẫn Doanh cô bị một đám nam nhân đánh đập nhẫn tâm, quăn cô ra ngoài trời lạnh cho tự sinh tự diệt báo hại cô phải chết đi. Và Tống Chương Linh cô mới nhập xác vào, sống tạm là đây nhờ ơn tất cả vị này.
Trong thấy Lạc Mẫn Doanh tàn nhẫn đánh chửi người đầy thô tục kia, Phượng Khuynh Trần không chút nào ác cảm ngược lại còn hứng thú xem. Hắn không ngờ rằng, cô gái nhỏ này lại có thể đánh chửi người hung bạo như thế.
Chỉ vì biết Lạc Mẫn Doanh cô quay lại học viện, hắn muốn tiếp xúc với cô, nên đã tự mình chuyển đến làm viện trưởng của Thánh Duy, cho tiện việc xem xét cô. Không ngờ bữa đầu tiên, hắn lại có thể khám phá được chuyện đặc sắc như thế này.
Thâm ý nhìn Lạc Mẫn Doanh, đôi môi cầu hồn của Phượng Khuynh Trần cười nhếch lên thì thào.
" Lạc Mẫn Doanh, tôi càng ngày lại càng hứng thú với em rồi. Phải làm sao đây???"
Cũng từ một nơi cách đó không xa, Đạm Đài Tịch Ly cũng nhìn thấy Lạc Mẫn Doanh bạo lực một cách hăng say này. Nếu trước đây, khi nhìn thấy Lạc Mẫn Doanh như thế, hắn chắc chắn miệt thị, chán ghét kèm thù hận cô hơn nữa. Nhưng nay, khi biết rõ hết mọi chuyện, hắn nhìn thấy cô như thế này, lại cảm giác cô đáng yêu làm sao.
Từ khi xác nhận rõ ràng mọi chuyện, biết rõ mình yêu thương cô ra sao. Có lẽ trước đây hắn chán ghét, tàn bạo với cô cũng vì tâm hắn luôn luôn suy nghĩ về cô. Mà hắn lại không thể tha thứ cho việc cô hại chết người cô cô duy nhất của hắn.
Yêu quá hoá thù là vậy đi. Giờ này so với ai, Đạm Đài Tịch Ly hắn biết cô chán ghét, khinh tởm hắn cỡ nào. Như dù cô có đối xử nhẫn tâm với hắn ra sao. Hắn cũng cam lòng chịu đựng, chỉ hi vọng một điều cô đừng lạnh nhạt với hắn thôi. Hắn sẽ thầm lặng, đứng phía sau cô dọn dẹp hết mọi thứ cản trở làm cô chán ghét kia. Chỉ để cô vui vẻ, khoái hoạt như thế này.
Từ khi biết Lạc Mẫn Doanh có mặt tại học viện. Thượng Quan Thần cùng Tư Đồ Thanh Vũ cũng dẹp bỏ hết mọi thứ, chạy nhanh đến khoa diễn xuất tìm kiếm cô. Nhưng.. đổi lại là sự biến mất, không thấy bóng dáng của cô.
Lại chỉ gặp Giang Mộ Tuyết, có lẽ trước đây hắn Thượng Quan Thần xem trọng cô nàng Giang Mẫu Đơn này, nhưng từ khi hắn cho người điều tra ra mọi chuyện xưa. Hắn mới biết được sau vẻ ngoi xinh đẹp, dịu dàng, khoan dung kia ra, thì đằng sau đó là sự đố kị, độc ác đến đáng khinh của Giang Mộ Tuyết.
Cô ta chỉ vì muốn trở thanh nữ diễn viên chính cho bộ phim đình đám kia, mà tự mình lột sạch thân thể bò lên giường của tên tổng tài xấu xí, béo ụ kia.
Không chỉ thế, hắn còn điều tra ra được vì tình hình kinh tế Giang thị. Cô ta dùng cả thân thể mình đi trao đổi mọi dự án với nhiều tên đàn ông khác nhau. Mẹ nó!! Cô ta xem Thượng Quan Thần hắn là thằng ngốc đùa chơi à, đem cái thân xác rách nát đủ chỗ kia dụ dỗ hắn.
Tại sao lúc đó hắn lại quá ngu ngốc như thế, sao lại mắt mù đi tin cái vẻ ngoài giả tạo kia của cô ta mà bỏ lỡ người yêu hắn thật lòng.
Nay tình cờ nhìn thấy Lạc Mẫn Doanh bạo lực một màn kia, hắn mới hiểu rõ Lạc Mẫn Doanh cô không còn như trước rồi. Cô thật sự thay đổi, cô vì mình có thể tàn bạo dẫm đạp lên nhưng kẻ hại cô, cô có thể tự mình bảo vệ chính mình.
Trong cuộc sống cô, hắn Thượng Quan Thần đã bị xóa sạch mất rồi. Nhưng hắn lại không thể nào mất đi cô, cô đã thấm vào tim can hắn rồi, hắn buông không được!!!
Cùng chung số phận với Thượng Quan Thần có lẽ là Tư Đồ Thanh Vũ đi. Trông thấy Lạc Mẫn Doanh ở đằng xa kia, hắn thật muốn bay lại, ôm cô vào lòng mà che chở. Nhìn cô tàn nhẫn, hung ác đánh người như vậy, hắn không cảm giác cô ác độc mà chỉ có sự đau lòng.
Quả thật là tâm đau thắt lại. Lạc Mẫn Doanh em đã trả qua những chuyện gì, mà từ một cô gái ngây thơ, hiền lành kia lại nhuốm đầy vẻ tu la ác ma như bây giờ. Có phải vì anh cùng những tên kia đã dòn ép em thành ra thế nay không??
Lạc Mẫn Doanh!! Em nói cho Tư Đồ Thanh Vũ anh biết đi, anh phải làm sao để em quay về như xưa vô tư hồn nhiên không mang đau thương như thế này!! Tâm đau, toàn thân đều đau hắn ưu thương nhìn Lạc Mẫn Doanh.
-------------------------√√√√√√-----------------------
Xả hết mọi cơn tức tích tụ mấy lâu, Lạc Mẫn Doanh buông tay đám người kia ra, bước về phía cô nang cũng đang ôm đầy thương tích, miệng thở phì phò kia.
" Tôi đưa cô lên phòng y tế, đi nào!!"
Không cho cô gái kia có cơ hội từ chối Lạc Mẫn Doanh vươn tay đỡ liền cô gái, dìu dắt cô gái kia đi. Cô cũng không quên quay lại phía sau, nhìn đám người đang nằm thoi thóp kia, cảnh cáo.
" Sau này nhớ, có mà gặp Lạc Mẫn Doanh tôi thì đi đường vòng. Tôi còn gặp lại mấy người chỗ nào, thì bà đây đánh người chỗ đó. Nhớ chưa ~~ Hử??"
Lạnh lùng kèm theo nguy hiểm trong lời nói, Lạc Mẫn Doanh đôi mắt sắc sảo quét nhìn từng người đang nằm dưới đất kia. Cảm thấy như đang bị giam cầm trong hầm băng lạnh lẽo, đầy sợ hãi. Đám người kia chỉ biết gật đầu lia lịa, câm nín nghe lời Lạc Mẫn Doanh nói chuyện.
Trong phòng y tế im lặng, Lạc Mẫn Doanh cùng cô gái kia chỉ nhìn nhau, không một tiếng động. Cuối cùng cô gái kia cũng phải mở lời trước.
" Cô muốn gì từ tôi??"
Quả nhiên đúng vậy, cô gái kia phản ứng y như những gì Lạc Mẫn Doanh cô muốn. Cười nhẹ, cô đưa tay vuốt càm mình bật cười nói.
" Cô nghĩ tôi cần gì từ cô hử??"
" Tôi ... tôi ... tôi ... tiền tài không có, chỉ có thân xác héo mòn này thôi!!" Nói xong, cô gái cúi đầu.
" Hihi ... Đùa cô chút thôi, cô thử nghĩ xem với thân phận đại tiểu thư Lạc gia, cùng tương lai là vị tổng tài của Phong Vân giải trí. Tôi sẽ thiếu tiền đến mức, đòi tiền từ cô sao??"
" Thế tại sao cô cứu tôi??"
" Cô tên gì?? Sinh viên khoa nào ?"
" Hử??? Cô hỏi tôi như thế để làm gì??"
" Không phải, tôi cũng có quyền lợi biết người tôi vừa cứu lai lịch ra sao hả??"
" À, xin lỗi tôi quên giới thiệu tôi tên là Mục Thuỷ Lăng, sinh viên khoa Công nghệ thông tin."
" Công nghệ thông tin á, thế cô có biết làm việc của một vị quản lí hay không??"
" Biết, tôi từng đọc sách rất nhiều về quản trị kinh doanh nên cũng tạm được!!"
" Vậy đi, bắt đầu từ hôm nay cô làm trợ lí của tôi đi!!"
" Tôi ... tôi ... có thể á?? Tại sao là tôi??"
" Có lẽ bởi vì đôi mắt đầy kiên cường, thù hận kèm nhẫn nhục của cô lúc nãy đi. Sao cô không muốn trả thù những người đã khinh thường, chà đạp cô à??"
" Dĩ nhiên là có, tôi muốn trả thù cả Giang gia, tên Giang Vu kia cả ả Liễu Di Anh nữa!! Cô có thể giúp tôi à??"
" Giang gia, tại sao cô lại hận họ như vậy??"
" Tôi vốn dĩ là tiểu thư Giang gia Giang Thuỷ Lăng nhưng cũng vì tên Giang Vu khốn kiếp kia. Hắn thu toán Mục thị tài sản của mẹ tôi, rồi đạp bà cùng tôi ra Giang gia tự sinh tự diệt, rước mẹ con hồ ly Liễu Di Anh cùng Giang Mộ Tuyết kia. Làm mẹ tôi thương tâm, từ một thiên kim tiểu thư bà phải sống ở nơi tồi tàn, làm những công việc hạ lưu để nuôi tôi ăn học, mà nhiễm bệnh. Tôi không nên hận họ hay sao??"
Nói đến đây khuôn mặt cô gái hiện lên sự hung mãn, hận ý cùng đau thương lan tràn toàn cơ thể cô ấy. Lạc Mẫn Doanh vuốt nhẹ bàn tay mình vào vai cô gái. Nhẹ nhàng an ủi.
" Đã thế thì, cô trở thành trợ lý cho tôi đi. Dù sao thì Giang gia tôi cũng muốn huỷ định rồi. Tôi sẽ giúp cô. Nhưng cô nên nhớ, bên Lạc Mẫn Doanh tôi bất lưu kẻ hai tâm, không trung thực. Cô nghe rõ chứ???"
" Vâng, tôi đã biết. Mục Thuỷ Lăng tôi xin thề đời này sẽ nguyện trung thành chỉ mình Lạc Mẫn Doanh, bất lưu hai tâm."
" Ok, tốt rồi. Giờ cũng sắp vô học. Tôi đi trước, sau giờ học, cô đến biên kịch khoa đợi tôi, rồi mình nói tiếp."
" Tiểu thư tôi biết rồi!!"
" Kêu Mẫn Doanh thôi là được, tôi trước cô nghỉ ngơi đi nha. Không cần tiễn!"
Bước chân ra ngoài, Lạc Mẫn Doanh bỗng cười đầy mị hoặc Giang Mộ Tuyết ơi là Giang Mộ Tuyết, có phải cô ác độc nên mới bị trời báo hay không??
Ngay cả kẻ thù hận cô tận xương tủy như vậy, tôi cũng tìm được. Ngày hạnh phúc của cô cũng sắp điêu tàn rồi thì phải???
Bụp!!
" Ai đi đường không có mắt vậy hả. Bộ đui mù không thấy Giang Mộ Tuyết tôi đang đi à ... ... Á ... Lạc Mẫn Doanh sao cô ở đây??"
Giang Mộ Tuyết hốt hoảng, đưa tay chỉ vào Lạc Mẫn Doanh quát. Chớp lấy bàn tay đang chỉ mình, kéo Giang Mộ Tuyết lại gần mình. Lạc Mẫn Doanh lạnh lùng nói.
" Tôi cảnh cáo cô. Đừng có dùng tay chỉ trỏ vào tôi. Nếu tâm tình tôi buồn bực, lỡ tay tôi bẻ gãy tay cô, thì đừng có trách."
" Cô .... cô... Lạc Mẫn Doanh cô dám??"
" Cô thử đi xem Lạc Mẫn Doanh tôi dám không???"
" Tôi nói cho Lạc Mẫn Doanh cô biết, Đạm Đài Tịch Ly là của tôi, Thượng Quan Thần, Tư Đồ Thanh Vũ cũng là của tôi, Phượng Khuynh Trần anh ta là người tôi muốn chiếm lấy. Tất cả họ đều là người của Giang Mộ Tuyết tôi, cô mà còn bám theo họ nữa, tôi sẽ không để yên cho Lạc Mẫn Doanh cô đâu. Nghe chưa!!"
La hét lên, Giang Mộ Tuyết cao ngạo ra lệnh.
" Hừ!! Cô nghĩ mình cái móng chân gì, mà dám ra lệnh cho Lạc Mẫn Doanh tôi. Cô lo cái thân mình, xem thử ai mới không buông tha ai?? Còn nữa đám cạn bã nam đó, cho không tôi cũng không thèm. Cô muốn thì đi xích họ lại bên mình mà canh giữ đi. Đừng có thả rong cho bọn họ bám theo tôi. Hừ!! Mà nè những thứ cô đã lấy từ tôi, chờ đó tôi đòi lại cả vốn lẫn lời! Cứ từ từ hưởng thụ khi còn có thể đi nha!"
Đẩy phách Giang Mộ Tuyết ra khỏi mình. Lạc Mẫn Doanh ung dung bước đi.
" Lạc Mẫn Doanh cô khốn kiếp, tiện nhân sao my dám làm vậy với tao hả ... Mày ... mày... Á!!! Lạc tiểu thư, tôi có làm gì cô thì tôi xin lỗi, cô .. cô đừng giận tôi nha ... Cô xô tôi là tôi đáng tôi, tôi xin lỗi !! Tịch Ly ca, anh đừng có trách Lạc tiểu thư, cô ấy không có ý làm vậy với em đâu."
Nhìn thấy Đạm Đài Tịch Ly từ xa đi tới, Giang Mộ Tuyết nhanh chóng trang đáng thương, cúi đầu xin lỗi Lạc Mẫn Doanh liên tiếp. Nắm lấy tay Đạm Đài Tịch Ly cô van xin hắn tha thứ Lạc Mẫn Doanh. Nhưng trong lòng cô ả thì thầm đắc ý, Tịch Ly ca luôn thù ghét Lạc Mẫn Doanh, bữa nay vô ta cũng lành ít dữ nhiều. Haha
Trông thấy Lạc Mẫn Doanh bước đi phía trước Đạm Đài Tịch Ly vội vàng hô to.
" Tiểu Doanh Nhi chờ Ly ca ca một chút. Chờ Ly ca ca với !!!"
" Đừng đi, tiểu Doanh Nhi. Ly ca ca có chuyện muốn nói với em."
Nghe thấy Đạm Đài Tịch Ly gọi mình thấm thiết, Lạc Mẫn Doanh bỗng cảm giác muốn ói làm sao?? Mẹ nó, tên mặt than kia cũng có lúc như thế này à, quả là gặp quỷ. Chẳng thèm quay đầu lại nhìn, Lạc Mẫn Doanh tăng tốc bước đi.
" Tịch Ly ca, anh ... anh... đến kiếm em với Mị Nhi à!!" Đưa mắt long lanh, ngấn nước, Giang Mộ Tuyết nũng nịu nói với Đạm Đài Tịch Ly.
" Biến!!!"
" Cái gì??? Tịch Ly ca, anh nói gì??"
" Khốn kiếp, điếc à, tôi nói cô cút. Ghê tởm!!"
Không chút thương hương tiếc ngọc, Đạm Đài Tịch Ly dựt phách tay mình ra, nhanh chân đuổi theo Lạc Mẫn Doanh. Trong lòng hắn thì thầm mắng con ả Giang Mộ Tuyết trăm ngàn lần, không biết tiểu Doanh nhi có hiểu lầm hắn không nữa. Hắn phải giải thích với tiểu Doanh nhi.
Nhìn Đạm Đài Tịch Ly chạy đi phía trước, không thèm hỏi thăm gì mình. Giang Mộ Tuyết hung ác, đố kỵ điên cuồng.
" Lạc Mẫn Doanh tôi với cô không để yên. Tại sao?? Tại sao?? Mọi thứ của tôi cô luôn cướp, tôi đã không yên bình thì, Lạc Mẫn Doanh cô đừng hòng hạnh phúc."
Thù hận bao quanh cả người Giang Mộ Tuyết đứng dậy, bước chân rời đi.
••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••
Tâm tình : Mọi người ai ai cũng bắt đầu nghỉ hè, ta vẫn đi học hằng ngày quá ghen tỵ à!! Thân ái!! Cảm ơn mn đã quan tâm truyện ♥♥♥♥♥♥♥


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui