Mơ màng mở đôi mắt đầy vẻ mệt mỏi ra, cả người như bị xe tải cán nát qua, toàn thân rã rời, đau nhức.
Lạc Thiên Tề cố gắng vươn tay đôi bàn tay của mình lên xoa đầu đang đau nhức của mình. Bỗng ~~ từng trận co bóp, đau nhức từ phía dưới truyền đến thứ gì đó đang di chuyển không ngừng to lên trong cơ thể mình.
Đôi mắt phượng câu hồn của ai kia trợn tròn lên, và phía bên tai Lạc Thiên Tề truyền đến tiếng hít thở dồn dập của ai kia kìa. Làm Lạc Thiên Tề như muốn chết lặng người luôn!!
Chuyện gì thế này??? Hắn ... hắn ... đã ... làm ... gì ...??? Đêm ... đêm ... hôm qua ... Đã ... xảy ... ra ... chuyện... gì???
Trong đầu Lạc Thiên Tề, hình ảnh mờ dần trong trí nhớ đêm hôm qua bỗng dần dần rõ ràng hiện ra, từ từ
~~••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••
Trong quán bar âm nhạc ồn ã, tiếng người ngả ngớn, tiếng dồn dập, ... ... hỗn tạp của âm thanh bên đây lại không làm cho vị nam nhân tuấn tú kia quan tâm đến.
Đuổi đi, đến đám đàn bà mời gọi, phong tao vị nam nhân kia tay cầm lấy chiếc điện thoại không ngừng lải nhải đối với người bên đầu dây kia. Tay kia không ngừng cầm chai rượu đưa vào miệng uống...
Có vẻ như người nam nhân này không hề hay biết, vẻ ngoài bây giờ của anh ta có bao nhiêu là câu nhân, yêu nghiệt đến cỡ nào đâu. Khuôn mặt xinh đẹp quá mức nữ tính kia, nay vì rượu mà trở nên ửng hồng. Đôi môi mỏng nhìn có vẻ mềm mại kia, lại càng sậm màu, mang hơi thở làm say tình người.
Sự tao nhã, lịch sự ngày thường của y nay lại chuyển sang sự mị hoặc người đến chí mạng làm sao??? Dẫn đến bao nhiêu ánh mắt sáng ngời, đói khát của đám nam nữ trong quán bar tại đây. Cho dù, y chỉ ngồi ở chỗ khuất trong quán bar như vẻ câu nhân đến tận cùng kia, thì làm sao mà thoát khỏi hàng loạt đôi mắt dâm đãng của đám người trong quán bar.
Bỗng!!! Có một tên đàn ông tiến lại gần phía y, tay của hắn không hề e dè quàng qua eo nhỏ của vị nam nhân kia, khuôn mặt có vẻ tuấn tú kia hiện rõ vẻ mệt mỏi vì vui thú miệt mài từ từ kề sát tai vị nam nhân kia, thì thào.
" TRÁNH RA !!! !!!"
Vị nam nhân như cảm nhận được sự đè ép của ai kia, xô mạnh người đang áp lại gần mình, lớn giọng la lên.
Tiếng nói khàn khàn, nghe có phần bán manh, dụ hoặc kia rơi vào tai tên đàn ông kia như lời mời gọi, hắn chẳng cảm thấy khó mà lui. Đằng này lại mạnh bạo tiến về phía trước ôm chầm lấy người đang say rượu kia, bàn tay sỗ sàng lui xuống phía mông to tròn, vểnh lên của vị nam nhân mà xoa bóp, miệng cười đáng khinh.
" KHỐN KIẾP !!!! CÚT !! "
Biết mình đang bị người ta giở trò đồi bại, vị nam nhân mở miệng mắng, tay chân không ngừng đấm đá loạn xạ.
" Ui ya ~~ Mẹ kiếp, thằng điếm này ông coi thượng mày thì mày phải ngoan ngoãn nằm im cho ông chơi chứ. Dám phản kháng với ông, xem coi ông không thao chết thằng điếm mày không ???? Tụi bây đâu, bắt lấy nó cho tao."
Tên đàn ông tức giận, đau đớn ôm đùi la hét. Sau đó hắn ra lệnh đám đàn em đang ngồi phía xa kia lại đây, còn hắn mạnh mẽ xông lên, bổ nhào vào vị nam nhân vừa mới đấm đá hắn.
Cảm nhận từng tia nguy hiểm đang truyền đến phía mình, vị nam nhân tái nhợt mặt, đôi chân thon thả, thẳng tấp không tự giác lui về phía sau, đến mức đụng vào tường, anh mới lo lắng, sợ hãi. Giờ đây, anh mới biết được thì ra anh cũng có lúc bị người ta dồn đến mức cùng như vậy !!! " Làm sao bây giờ ???"
Lo lắng, thấp thởm, nhìn thấy tên đàn ông đáng tởm kia sắp chạm vào người mình, vị nam nhân từng trận tuyệt vọng, đôi mắt phượng hút hồn hoang mang, run run chầm chậm nhắm lại
Bốp !!! Phang
Kèm theo sau đó là loạt tiến bốp ~~ chát ~~ bụp ~ a
~ aaaaaaa
~~ tiếng la thất thanh vang vọng khắp của quán bar, như lấn át cả tiếng ồn nơi đây!!!
Nghe từng trận la hét khủng khiếp kia, vị nam nhân mở mắt ra. Cảnh tượng bạo lực đàng hoàng hiện ra trước mắt anh, tên đàn ông ghê tởm kia đang ôm lấy mình nằm xuống sàn nhà la hét, còn trước người hắn một vị anh tuấn nam nhân khác vẻ mặt lạnh lùng, mang tia tàn bạo ra tay đánh đập tàn nhẫn mạnh mẽ, cho đến khi tên đàn ông kia mình đầy máu, nhận không ra hình người anh ta mới buông tay. Cầm điện thoại cho ai đó, chỉ sau 5' thì một toán người xuất hiện, khiên tên kia đi, dọn dẹp hiện trường sạch sẽ.
Khi người nam nhân lạnh lùng tàn bạo kia quay đầu lại thì vị nam nhân xinh đẹp kia bỗng oà khóc, chạy lại ôm chầm anh ta mà kể lể
" KHỐN KIẾP !!! TRẦM VÃN TU KHỐN KIẾP !!! SAO GIỜ MỚI TỚI!! TÊN ĐÁNG CHẾT
"
Ôm người nam nhân mà mình thầm yêu, bảo vệ bao nhiêu năm nay vào lòng, Trầm Vãn Tu cảm thấy như trút hết cơn giận. Khốn kiếp, có trời mới biết khi hắn nhận được điện thoại của Thiên Tề, nghe người mình yêu rên la vì không kiếm được em gái. Anh có bao nhiêu cơn điên muốn lôi Lạc Mẫn Doanh kia ra mà oánh cho nhừ tử không???
Trước đây đã không hiểu chuyện, ngu ngốc đi yêu thằng nào đó, rồi lại bị con ả người yêu của thằng kia là Giang Mộ Tuyết xô ngã giữa đường bị xe đụng. May mắn là tên Doãn Hàn kia nhặt xác, gom mạng cô ta về được.
Tỉnh lại, có vẻ thay đổi, thông minh ra biết suy nghĩ nhiều chút, ấy thế mà ~~ haizzzzz
~ đúng là không nên tin vào cái người ngu lâu dốt bền Lạc Mẫn Doanh kia mà, xem đi. Có ai nửa đêm không ngủ, mở cửa nhà đi ra ngoài chưa??? Rồi bị người ta bắt cóc, làm khổ thân mình thì thôi, còn vạn lây cho anh mình - Thiên Tề nhà anh nữa, bảo sao ưa nổi cô ta chứ.
Em vợ thì em vợ, hại vợ mình say sỉn, đau buồn như thế này cũng không được.
Khi anh vộn vàng bước vào quán bar, nhìn thấy vợ yêu nhà anh sắp bị con thú hoang kia bổ nhào vào, thì làm sao anh chịu cho nổi. Vì thế ... .... anh lao ngay vào đánh đập tên kia không ra hình người. Đừng có trách Trầm Vãn Tu tôi ác độc, chỉ nên trách tên cặn bã kia xui xẻo làm cái bao cho anh đánh đi.
Dù sao có chán ghét Lạc Mẫn Doanh kia ra sao thì, em vợ của vợ mình, anh cũng chẳng dám đụng vô. Đùa à!! Trầm Vãn Tu anh mà đụng vào Lạc Mẫn Doanh làm cô mất một cọng lông nào thì Thiên Tề vợ anh không giết chết anh mới là lạ.
Số Trầm Vãn Tu anh thật thảm thương mà, làm chồng mà so với cọng lông của em vợ mình, cũng không bằng. Có phải quá thất bại. Quá đắng lòng hay không ???
~~--------------------------------------------------------
Quay trở về hiện tại!!! Trầm Vãn Tu chỉ biết cam chịu, đứng im cho Lạc Thiên Tề làm loạn trước ngực mình. Mặc cho trong lòng đang gào thét thất thanh : " Trời ơi, Thiên Tề em đừng có giết anh kiểu này cơ chứ. Anh là đàn ông bình thường đó, là đan ông bình thường có nhu cầu sinh lí đàng hoàng. Em cứ làm loạn như thế này, anh làm sao mà chịu cho nỗi. Đã vậy, anh ăn em luôn thì đừng có khóc lóc trách cứ Trầm Vãn Tu anh thừa nước đục, thả câu ~~"
Vác cái người đang say sỉn, náo loạn trước người mình ra khỏi quán bar. Trầm Vãn Tu nhẹ nhàng đặt Lạc Thiên Tề lên ghế phụ của chiếc Ferrari thể thao màu vàng của mình, dịu dàng thắt dây an toàn cho cái người đang không ngừng cào cấu chiếc áo sơmi trên người anh.
Bật cười thành tiếng, Trầm Vãn Tu nhìn Lạc Thiên Tề giơ móng vuốt lên với mình mà không kiềm được cơn vui thích. Thật giống con mèo nhỏ quá đi.
Đưa tay nâng lên khuôn mặt trắng nõn của Lạc Thiên Tề, Trầm Vãn Tu nhẹ nhàng đặt nụ hôn ấm áp, thèm khát bao nhiêu năm qua lên đôi môi người hắn yêu say đắm bao nhiêu lâu nay.
Vì yêu Lạc Thiên Tề, hắn từ bỏ quyền thừa kế tập đoàn JK- một trong những tập đoàn giàu nhất trên thế giới chuyên về IT, bên Anh Quốc mà quay về Hoa Hạ này, tìm một thân phận thích hợp để ở bên cạnh em ấy.
Có lẽ anh yêu em ấy từ năm lên 9 tuổi, đó là lần đầu tiên anh và em gặp nhau. Và cũng chính lần đó, con tim anh lại chỉ đập nhịp vì em. Hình như anh cần phải cảm ơn Nguyệt di, mẹ của em mà Trầm Vãn Tu anh mới gặp thiên sứ của đời mình là Lạc Thiên Tề em.
Đạm Đài Nhã Nguyệt cùng Thẩm Hàm Ninh là đôi bạn thân từ nhỏ, hai người sinh ra trong hai gia tộc lâu đời, bà ngoại của Hàm Ninh và Nhã Nguyệt là chị em ruột của nhau.
Sau khi trưởng thành thì Hàm Ninh lấy chồng là vị tổng tài của tập đoàn JK bên Anh quốc, và cô cũng dọn sang Anh sinh sống.
Dù là cách xa như thế nhưng tình bạn của Nhã Nguyệt và Hàm Ninh vẫn rất bền vững. Khi Hàm Ninh sinh con trai thứ 3 là Thẩm Vãn Tu, thì cô đã ngỏ ý với Nhã Nguyệt muốn kết làm thông gia cho tình thêm gắn bó.
Thậm chí cô còn tuyên bố rằng, đứa con Thẩm Vãn Tu này cô sinh vì muốn nó làm chồng cho con đầu lòng của Nhã Nguyệt. Cho dù đứa con đầu lòng mà Nhã Nguyệt sinh ra có là con trai đi chăng nữa, thì Thẩm Hàm Ninh cô cũng không ngại con trai mình đi lấy vợ là con trai của Đạm Đài Nhã Nguyệt, cô có đứa con dâu là nam nhân!!!
( Phải công nhận mẹ của anh công Trầm Vãn Tu quá lợi hại, chỉ vừa sinh anh ra thôi, đã hiểu rõ bản tính cường công của con mình, kiếm vợ cho con lại chuẩn kinh người như vậy !!! Bái phục!!)
Từ đó, khi Trầm Vãn Tu vừa biết nhận thức mọi thứ, mẹ Hàm Ninh đã đầu độc vào tâm trí của anh là vợ của Thẩm Vãn Tu con sau này, ngoài đứa con trong bụng Nguyệt di ra, thì không cho lấy ai cả !!!
Kết quả, khi Đạm Đài Nhã Nguyệt sinh ra Lạc Thiên Tề, khi cô thông báo cho Hàm Ninh, thay vì Thẩm Hàm Ninh kia phải ngạc nhiên, bất ngờ thì lại khác hoàn toàn. Hàm Ninh không chỉ vui sướng, la hét nào là bà cuối cùng cũng làm thông gia với Nhã Nguyệt, con bà có con dâu nam rồi. Lại còn đòi xách Thẩm Vãn Tu mới 4 tuổi từ Anh bay sang thăm con dâu nhỏ của bà, thì bị Nhã Nguyệt can ngăn.
Việc này Đạm Đài Nhã Nguyệt cứ nghĩ là sẽ phai mờ theo năm tháng, và cái con bạn thân dở hơi của mình là Thẩm Hàm Ninh sẽ quên bén đi mất. Nào ngờ 5 năm sau, khi cô vừa mang bầu đứa con thứ hai là Lạc Mẫn Doanh thì, Thẩm Hàm Ninh xách theo Trầm Vãn Tu 9 tuổi bay từ Anh về Hoa Hạ, mục đích thăm con dâu nam bé nhỏ của cô
Đó cũng là lí do vì sao Trầm Vãn Tu anh yêu Lạc Thiên Tề con người thương yêu em gái cuồng dại, mà ngu si mọi thứ kia. Có lẽ một phần cũng do Hàm Ninh mẹ anh đã tích cực ra sức tạo lập không gian để anh và Thiên Tề bồi dưỡng tình cảm bấy lâu.
Và cái chính, con người tên Lạc Thiên Tề ngu ngốc đến đáng yêu kia, không biết từ lúc nào em ấy đã dần dần hiện diện trong tặm trí Trầm Vãn Tu anh, làm cho anh nếu một ngày vắng đi bóng hình bé nhỏ của em ấy lại thấy khó chịu, trống trải đến vô vọng. Chỉ có mình Lạc Thiên Tề thôi, đúng chỉ mình Lạc Thiên Tề mới có thể làm Trầm Vãn Tu mất bình tĩnh, khác thường như thế này.
••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••
Két
Đỗ xe vào nhà, Trầm Vãn Tu nhẹ nhàng, quàng tay qua bế Lạc Thiên Tề vào nhà mình. Hết cách rồi, hôm nay Thiên Tề say sỉn đến mức này mà đưa về Lạc gia chắc chắn em ấy sẽ bị Lạc thúc cùng Lạc gia gia la mắng. Dù sao cái con nhỏ chuyên gia gây chuyện Lạc Mẫn Doanh kia còn đang bạc vô tung tích, mà Thiên Tề lại còn say sỉn như vậy. Ai mà không lo cho được!!!
( Quá thương vợ, kiếp thê nô là đây!! Khinh bỉ anh Trầm Vãn Tu ~~)
Ôm Thiên Tề lên giường nhìn em ấy cứ bám dính lấy vào người mình như keo dán vậy. Trầm Vãn Tu cười khổ, đưa tay từ tốn gở tay Lạc Thiên Tề ra, vừa định bước đi thì .... ... ....
Lạc Thiên Tề từ trên giường chồm tới, ôm chầm lấy Trầm Vãn Tu khóc la nỉ non
~~ " Vãn
Tu ~~ ư
nóng quá ~~ tôi
ư
quá nóng, đừng ~~ đừng đi mà
ưm ~~ mát !!"
Dùng sức nắm lấy người bên cạnh, đầu cọ cọ vào tìm lấy vị trí yên ổn, đôi bàn tay mềm nhẹ của Lạc Thiên Tề bắt đầu mò vào áo sơmi của Trầm Vãn Tu, tay kia lại tự động cỡi áo mình.
Chạm vào làn da mát lạnh, chóp mũi truyền đến mùi hương bạc hà mang theo nam tính dễ ngửi Lạc Thiên Tề hừ hừ vài cái, đôi tay xấu xa lại tiếp tục làm loạn trên người Trầm Vãn Tu.
Phía bên này, cái người xuẩn manh không biết nguy hiểm đang kề cận mình, mà ngu ngốc đùa nghịch với lửa, thì phía bên kia, cái con người đang bị đốt lửa hừng hực kia, miệng không ngừng thở hồng hộc. Trên trán mồ hôi chảy đầm đìa, đôi mắt nhếch kia lại hiện lên từng đạo máu.
" Lạc Thiên Tề, em ngoan ngoãn nằm im cho tôi, không thì đừng có trách!!!"
Lại một lần nữa kiềm chế cơn dục vọng, sự đau nhức từ phía dưới truyền lên, Trầm Vãn Tu gỡ tay Lạc Thiên Tề ra. Như cảm nhận được người bên cạnh tính bỏ rơi mình, Lạc Thiên Tề khóc thét lên, liều mạng ôm chặt lấy Trầm Vãn Tu như thể có chết cũng dính chặt anh.
" Không buông, không muốn ~~"
Đã vậy Lạc Thiên Tề còn tự mình lột sạch đồ mình ra, hoả thân ôm lấy Trầm Vãn Tu không ngừng cọ xát. Thiệt là câu nhân mà
~ Không chịu nổi sự cám dỗ của ai kia nữa, Trầm Vãn Tu ôm lấy Lạc Thiên Tề đè Thiên Tề xuống giường, đặt ngay nụ hôn cuồng dã lên đôi môi sưng hút vì bị anh vừa chà đạp qua.
Bàn tay nóng rực của Trầm Vãn Tu không ngừng qua lại, di chuyển trên người Thiên Tề. Chạm đến tiểu Thiên Tề đang cứng kia của người mình yêu, Trầm Vãn Tu từ từ cầm lấy, nghe tiếng rên rỉ nho nhỏ từ miệng Thiên Tề vang lên. Tay Trầm Vãn Tu từ từ hoạt động, dùng sức thúc đẩy tiểu Thiên Tề trên tay mình, mặc cho ai kia đang thở hồng hộc, động tình.
" Ư
ưm
Muốn
a
muốn bắn
ưm ~~ A
a ~~ a ~~"
Từng đợt chất lỏng trong suốt tràn ra, lan vào bàn tay Trầm Vãn Tu, đưa mắt nhìn tay mình dính đầy dâm dịch của ai kia. Trầm Vãn Tu đưa tay mình lên môi liếm nhẹ.
" Ưm
Quả là ngọt mà, Thiên Tề trên người em thật là quá ngọt, ngay cả tinh dịch cũng ngọt nữa. Muốn thử của mình không nào ???"
Đưa tay mình về phía Lạc Thiên Tề, Trầm Vãn Tu mở giọng trầm khàn, đầy vẻ dụ dỗ. Bất ngờ là Lạc Thiên Tề lại mơ màng mở miệng ngậm lấy tay anh.
Nhìn thấy hành động cực độ dâm mỹ của người mình em, đang câu dẫn mình trước mắt. Trầm Vãn Tu anh còn không ăn em ấy, anh mới không phải nam nhân!!!
Lột sạch quần áo mình, Trầm Vãn Tu tìm đến phía đầu giường mình keo bôi trơn. Đây là thứ bao năm qua anh luôn luôn mua và để trên đầu giường mình, hi vọng mình cùng Thiên Tề có thể đến làm chuyện này. Không ngờ từ sự Lạc Mẫn Doanh mất tích anh lại có thể cùng Thiên Tề. Có lẽ, Mẫn Doanh bị bắt cóc cũng không phải việc xấu xa.
Quét bôi trơn vào cúc huyệt đang đóng mở chào gọi cực câu nhân kia, Trầm Vãn Tu cảm thấy cổ họng nóng khát, đến khó chịu.
" Ưm ~~ không ~~ a
cần
khó chịu
a
"
Nhìn Lạc Thiên Tề bộ dáng động tình, bên trong lại nhanh chóng ẩm ướt, nóng rực, Trầm Vãn Tu mạnh mẽ cầm dương vật của mình, thúc mạnh vào động huyềt, hoà làm một với Thiên Tề!!!
•••••••••••••|||••••••••••••••|||•••••••••••••
Quay về Lạc Thiên Tề kia nhớ ra từng hình ảnh điên cuồng của mình đêm qua của Trầm Vãn Tu, khuôn mặt sạch sẽ, tuấn tú của anh bỗng trầm lặng lại. Lạc Thiên Tề cứ vô hồn nằm trên giường đôi mắt lại không hề có tiêu cự.
Cảm thấy người bên mình xảy ra bất thường, Trầm Vãn Tu mở mắt ra, bàn tay không khỏi ôm lấy người bên cạnh mình. Khuôn mặt tuấn mĩ không ngừng cọ cọ vào cổ người mình đang ôm. Nhìn thấy Lạc Thiên Tề vẫn mở to mắt, nằm bất động như vậy, Trầm Vãn Tu hoảng loạn ra sức lây Lạc Thiên Tề, vội vàng la lên.
" THIÊN TỀ !!! LẠC THIÊN TỀ!!! EM SAO VẬY ??? LÀM ƠN, EM TRẢ LỜI ANH ĐI, ĐỪNG LÀM ANH LO. LẠC THIÊN TỀ !!!"
Nghe thấy tiếng rống to lớn bên tai mình, Lạc Thiên Tề giật mình, xoay người. Đập vào mặt anh là hình ảnh Trầm Vãn Tu cảm người không mặc gì, hoả thân. Khuôn mặt tuấn tú, yêu nghiệt kia đang mang vẻ hoang mang, sợ hãi ra sức ôm anh mà la hét.
Nhìn Trầm Vãn Tu như vậy, Lạc Thiên Tề cảm thấy trong lòng đau xót, đôi bàn tay không tự giác quàng qua lưng Trầm Vãn Tu, ôm lấy anh ta. Nhẹ giọng nói.
" Trầm Vãn Tu, tôi không sao!!"
" Lạc Thiên Tề, Thiên Tề của anh. Em làm ơn, có chán ghét thù hận anh ra sao thì em hãy đánh đập anh, anh ... anh sẽ không phản kháng. Chỉ cần em làm ơn đừng làm giống như lúc nãy anh ... anh ...sợ ... lắm!!! Làm ơn !!!".
Trầm Vãn Tu hằng ngày quyết đoán, ôn nhu, thân thiện của mỗi ngày nay lại thay đổi thành một con người hèn mọn cầu xin Lạc Thiên Tề anh đây. Thật sự làm anh không thể tiếp thu nổi, anh không đành lòng nhìn hắn như thế.
" Tôi không sao, ngày hôm qua ... ...."
" Lạc Thiên Tề, em nghe anh. Chuyện ngày hôm qua là lỗi của anh, anh kiềm chế không được nên đã ... đã làm em. Nhưng Trầm Vãn Tu anh không hề hối hận, anh yêu em. Lạc Thiên Tề, Trầm Vãn Tu anh yêu em. Anh yêu em từ 20 năm trước, nay anh đã 29 tuổi rồi. Em có thể thương xót cho tên xử nam vì em thủ thân đến giờ, mà cho anh cơ hội được ở bên cạnh suốt chặng đường còn lại của Lạc Thiên Tề em hay không???"
Vừa nói, tay Trầm Vãn Tu vội vàng nắm chặt lấy tay Lạc Thiên Tề, đôi mắt mong chờ nhìn thẳng vào Lạc Thiên Tề. Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng Trầm Vãn Tu đánh cược hạnh phúc của mình.
Cảm nhận được sự khẩn trương cùng chờ mong của con người đã luôn theo mình hơn 10 năm qua, nay nghe anh nói yêu mình 20 năm qua nói không cảm động là giả. Chính Lạc Thiên Tề anh cũng cảm nhận được.
Từ năm anh 20 tuổi, anh đã biết mình không có cảm giác với nữ nhân, mà ngay cả đàn ông anh cũng không có cảm giác. Chỉ khi ở bên Trầm Vãn Tu anh mới có xúc động.
Anh biết, Trầm Vãn Tu là con của Hàm Ninh di, người mà từ nhỏ đến lớn chỉ cần gặp Lạc Thiên Tề anh là kêu con dâu nam liên hồi!!!
Dù sao anh cũng thích tên Trầm Vãn Tu bá đạo kia, thôi thì cứ cho nhau cơ hội vậy. Quyết định xong, Lạc Thiên Tề kiên định nhìn về phía tên đang thấp thỏm Trầm Vãn Tu.
" Trầm Vãn Tu, mình hẹn hò với nhau đi!!"
Nghe thấy người mình yêu đồng ý, Trầm Vãn Tu mừng như điên nhào đến hôn lên môi Lạc Thiên Tề, vui vẻ cười như khùng như dại. Miệng không ngừng nào là : " Thiên Tề anh rước em về nhà anh được rồi. Vợ ơi !! Vợ à ~~"
•••••••••|||•••••••••••••••••••••|||••••••••••
Bên này Trầm Vãn Tu cùng Lạc Thiên Tề vui vẻ, hạnh phúc, tình cảm ra sao thì hai phía khác nhau. 4 con người khác lại hoàn toàn trái ngược, có người hạnh phúc khi chiếm đoạt được người mình yêu, có người đau đớn chìm vào thế giới thương đau của mình. Có kẻ khoái chí ngồi xem tuồng hay sắp diễn ra, có người té ngã vào vũng lầy, càng ra sức ngoi lên lại càng bị lún sâu ....
Hẹn gặp lại các nàng tuần sau nha, các nàng yên tâm mình sẽ up truyện hằng tuần nên các nàng không cần lo bị ngưng truyện nhé!!!
Từ hôm nay trở đi, mình sẽ viết song song truyện của hai CP là Trầm Vãn Tu - Lạc Thiên Tề cùng Lạc Mẫn Doanh - ... ( Mẫn Doanh nhiều CP quá nên không viết rõ tên được!!!) Cảm ơn