Editor: Vũ Khiết
8 giờ tối,
Thanh Mạc, tại trụ sở nổi tiếng nhất Giang Thành chỉ dành cho hội viên, người có tiền cũng không nhất định sẽ có thể đi vào hội sở xa hoa này.
Ở tầng cao nhất, nơi cực kì yên tĩnh trái ngược hoàn toàn với không khí náo nhiệt bên dưới.
Thang máy chuyên dụng dừng lại, người đàn ông cao lớn với đôi chân dài được bao bọc bởi quần tây bước lên thảm tối màu, một thân âu phục thủ công cùng màu đơn điệu không có chút nếp gấp nào làm nổi bật khuôn mặt tuấn tú càng lộ ra vẻ xa cách lạnh lùng.
Khí chất cao lãnh từ thân hình nam nhân toát ra trong không khí.
Đầu kia điện thoại Chu Diệc vẫn còn la hét ồn ào: “Về nước đi, làm sao? Mấy anh em đều ở Thanh Mạc chờ cậu đấy, nhất định phải đến, đã bao lâu không uống rượu cùng nhau rồi? Đừng quên qua 12 giờ là sinh nhật của cậu đấy.”
Làm việc liên tục với cường độ cao cùng thời gian dài đi công tác làm Sầm Diễn có chút mệt mỏi, ghét bỏ Chu Diệc ồn ào, khẽ nhíu mày, nhếch môi giọng nói hơi khàn: “Biết rồi.”
Dứt lời, Sầm Diễn trực tiếp cúp máy, thần sắc lạnh nhạt.
Yết hầu gợi cảm lăn nhẹ, anh duỗi tay kéo kéo cà vạt, sau lại cởi bở hai cúc áo sơ mi trên cùng, lúc này mới đẩy ghế lô ở góc riêng định nghỉ ngơi một lát.
Vừa vào cửa, ánh mắt Sầm Diễn chợt sắc bén có chút rét lạnh nghiêm nghị.
Có người đến, là phụ nữ.
Sầm Diễn mím chặt môi đưa tay bật đèn, cùng lúc đó một đôi tay mảnh mai tựa như không xương quấn quanh eo anh, đem thân thể mềm mại dán chặt phía sau lưng.
Mùi rượu pha lẫn hương nước hoa xa lạ xâm nhập vào chóp mũi, đáy mắt Sầm Diễn hiện lên tia chán ghét, đang muốn bóp cổ tay người phụ nữ này ném ra ngoài thì giọng nói khàn khàn nhẹ nhàng vang lên, rõ ràng chui vào trong tai anh: “Ân…Bảo bối, sao bây giờ mới đến, chờ anh … thật lâu rồi…”
Giọng nói quyến rũ mang theo sự lười biếng, như muốn đoạt lấy trái tim người nghe, ánh mắt Sầm Diễn bỗng trở nên u ám đến quái dị.
Là Thời Nhiễm.
Người đã biến mất bốn năm.
“Bảo bối …”
Chờ thật lâu vẫn không có người đáp lại, Thời Nhiễm bắt đầu cảm thấy không vui.
Cố hết sức mở mắt ra, đôi mắt mơ màng xoay tròn, bước tới đối mặt với người phía trước, một tay ôm lấy cổ người đàn ông, một tay chọc chọc vào mặt, đôi môi đỏ căng mọng cong lên: “Nói chuyện với anh đấy.”
Khoảng cách gần trong gang tấc, mùi nước hoa hoàn toàn khác so với trước đây cô thường sử dụng tận lực xâm nhập vào các giác quan của Sầm Diễn.
Anh cúi đầu nhìn xuống.
Cô cũng đang nhìn anh, đôi mắt đen trắng rõ ràng tựa suối nước trong suốt, vô tình mang vẻ mị hoặc đặc trưng sau khi say rượu.
Giống như khuôn mặt tươi cười trước đây, đẹp đến mức không thể miêu tả được.
Là cô.
Thời Nhiễm.
“Bảo bối, làm sao vậy a, sao không nói lời nào …”.
Men say từng đợt dâng lên làm suy nghĩ của Thời Nhiễm hỗn loạn chỉ biết được bảo bối của cô hầu như đang mất hứng, một câu cũng không thèm trả lời, “Bảo bốiiii?”
Thời Nhiễm lấy tay chọc chọc, cũng không có phản ứng.
“Này…” Cô lấy tay sờ lên mặt người đối diện, nhẹ nhàng vuốt ve vài cái, chợt nhón chân lên đưa mặt đến gần hừ hừ nhẹ, “Tôi nói, tôi đã trở về rồi, anh … Ôi, gì thế!!!”
Khẽ kêu lên một tiếng, không kịp đề phòng tay đột nhiên bị bóp chặt.
Đau!!!
Từ nhỏ đã được nuông chiều mà lớn lên, Thời Nhiễm chưa chịu qua một chút đau đớn nào, đột nhiên bị như vậy da thịt trắng nõn lập tức nổi lên vệt đỏ, cô ủy khuất, còn có chút buồn bực: “Anh làm gì thế, tôi…”
Còn chưa nói xong, cằm bất ngờ bị nắm chặt, một đôi mắt chứa đựng sự khó nói và kìm nén nhìn về phía cô, áp lực xung quanh trong nháy mắt trở nên thấp vô cùng.
Thời Nhiễm chớp chớp mi không ngừng, nhìn đến hơi ngốc.
“Bảo bối…” Cô ngây ngốc kêu một tiếng.
Theo bản năng đưa tay lên bắt lấy bàn tay đang giữ cằm mình, cảm thấy kì quái nhưng lại không hình dung được, nhưng cũng chỉ là cảm giác chợt lóe lên rồi biến mất, cộng với đầu óc không tỉnh táo, Thời Nhiễm không nhận thức được đây không phải là người cô đang chờ.
Cô nhìn anh, ánh mắt ngây thơ vô tội nói không nên lời.
Yết hầu Sầm Diễn lăn nhẹ.
“Bảo bối?” Lòng bàn tay tinh tế vuốt ve nhẹ trên da thịt cô, ngữ điệu lạnh nhạt mà nguy hiểm, khóe môi khẽ nhếch lên tựa như mang theo ý cười, chẳng qua là ý cười kia không đạt đến khóe mắt, “Bảo bối của em? Ai? Hửm?”
Cơn say men lên từng trận, đầu óc choáng váng, Thời Nhiễm cảm thấy cổ họng căng lên, mọi thứ trước mắt như đang xoay chuyển, mơ mơ màng màng không chân thật.
Cô mơ hồ cảm thấy như có chỗ nào đó không đúng.
Là chỗ nào nhỉ?
Lắc lắc đầu, cố gắng phân biệt, nhưng lúc này, cơ thể bất chợt dâng lên một luồng nhiệt mãnh liệt, giống như muốn đốt cháy cô.
“Ngô…”
Thời Nhiễm nhíu mày, thật là khó chịu nha.
Muốn đè xuống, nhưng sự nóng bức đó cứ ngày một tăng lên, trong nháy mắt lan ra khắp người, chỉ vài giây, trước mắt mọi thứ trở nên mờ ảo, mỗi lúc càng xoay chuyển chóng mặt.
Nóng…
Cô khó chịu nghĩ nghĩ, sao đột nhiên lại nóng như vậy?
Thật khó hiểu.
Ummm, nhưng mà nơi này rất mát nha.
Đây là cái gì vậy?
Thời Nhiễm không chút ý thức nắm lấy tay Sầm Diễn, muốn đem tay anh dán lên mặt mình để xua tan nhiệt độ nóng bức, nhưng không cầm được.
Đột nhiên, cô mơ mơ màng màng nhìn thấy đôi môi mỏng, rất gợi cảm, đầu óc càng lúc càng hỗn loạn, tựa như có một âm thanh mê hoặc, cố đến gần một chút, lại gần thêm chút nữa, chỉ cần đến gần là có thể thoải mái.
Nghĩ như thế, hai mắt cô càng trở nên càng mê hoặc.
Dưới âm thanh mê hoặc kia, Thời Nhiễm không thể cầm lòng lại lảo đảo nhón mũi chân lên.
“Để tôi hôn một chút…” Cô cúi đầu thì thầm “Ừm, bộ dáng của anh giống như…”
Gần rồi.
Sắp chạm vào rồi.
Chỉ là …
“A!”
Cổ tay đột nhiên bị nắm chặt, vừa đau vừa tê trong mắt Thời Nhiễm thoáng chốc nổi lên một tầng hơi nước.
“Bảo … A!”
Một lần nữa lảo đảo, Thời Nhiễm suýt chút té ngã.
Sầm Diễn không chút thương tiếc kéo cô bước nhanh vào phòng tắm, gần như thô lỗ ném cô vào bồn tắm.
“Tê…”, đau quá.
Đầu gối đập vào bồn tắm, Thời Nhiễm nhất thời bị đau hít vào một ngụm khí, đôi mắt nhanh chóng đỏ lên, muốn đứng dậy chuẩn bị lên án hành động độc ác này, không ngờ giây tiếp theo một làn nước lạnh trực tiếp đổ lên người cô!
Aaaaaa!!!
Thời Nhiễm chỉ cảm thấy lạnh đến thấu xương, cô thét chói tai, cả người run lập cập.
“…Lạnh! Anh làm gì thế!” Gương mặt có chút chật vật ngẩng lên, nước mắt lưng tròng, Thời Nhiễm tức giận lên án người làm ra hành động này, nhưng không ai đáp lại cô cả.
Trong lòng nổi lên một cỗ tức giận không nhỏ, Thời Nhiễm sử dụng cả tay chân muốn bò dậy.
“A…”
Cô lại bị ấn trở về, không chút lưu tình nào.
Tiếp tục bò, lại bị ấn xuống.
Liên tiếp vài lần bị nhấn xuống, chút khí lực còn sót lại của Thời Nhiễm đã biến mất, đại não cũng càng lúc càng hỗn loạn, chỉ còn lại cảm giác vừa nóng vừa lạnh, cùng sự tức giận và bực bội ngày một tăng.
Khốn nạn!
Trước khi mơ màng chuẩn bị ngủ, cô theo bản năng mắng tên đáng ghét này trong lòng nhiều lần.
Vẫn là giấc mơ đó.
Trong mơ một cảnh u ám, không có lấy một tia sáng, Thời Nhiễm tìm không thấy đường ra, cảm giác tuyệt vọng ngày càng dày đặc, thân thể đã mệt đến kiệt sức, cô sắp không chống đỡ nổi.
Đột nhiên, cô nghe thấy âm thanh “kẽo kẹt” vang lên.
Có vài tia sáng xuyên qua.
Quá mức chói mắt, cô theo phản xạ nhắm mắt lại, chờ đến khi thích ứng được muốn mở ra liền bị một bàn tay lớn nắm chặt.
Sau đó …
“Kiều Việt…” Thời Nhiễm mạnh mẽ mở mắt ra, trên trán toát ra lớp mồ hôi lạnh, tim đập nhanh, ngày càng không khống chế được.
Ngón tay luồn vào giữa tóc, Thời Nhiễm khép mắt lại, cúi đầu xuống.
Thật lâu sau, cảm xúc rốt cuộc cũng được khắc chế.
Mà đến tận lúc này, cô mới hậu tri hậu giác nhận ra có gì đó không thích hợp.
Có mùi khói thuốc, thuốc lá có hương vị bạc hà mờ nhạt thuộc về đàn ông.
Xung quanh là bóng tối không có ánh đèn, nhưng lại vô tình làm tăng lên sự nhạy bén dị thường, không cần ngẩng đầu, Thời Nhiễm cũng có thể cảm giác được ánh mắt lạnh lẽo từ phía trước đang nhìn chăm chú vào người cô.
Nhìn như vô vị, nhưng cảm giác tồn tại không thể bị bỏ qua.
Lạnh đến thấu xương, cường thế.
Cô ngẩng đầu.
Một mảnh lúc sáng lúc tối màu đỏ tươi chiếu vào mi mắt.
Khói trắng đem gương mặt người đàn ông bao phủ, mơ hồ lại đạm mạc, một cảm giác trầm lãnh khó nói bao phủ xung quanh, còn có ánh mắt không rõ ràng, chỉ là có chút lạnh lẽo.
Ngón tay đang kẹp thuốc lá thon dài, khiến người đối diện rơi vào cảm giác hưởng thụ, môi mỏng ngậm thuốc lá, đều nói nam nhân có môi mỏng đều vô tâm bạc tình.
Về phần khuôn mặt đó… đường nét rõ ràng, vô cảm lại thờ ơ.
Thời Nhiễm bất ngờ nở nụ cười.
“Thì ra là Sầm Tứ ca…” Ngón tay trắng nõn tùy ý vuốt ve mái tóc hơi rối, cong khóe môi, cười đến vô tâm vô phế, ngữ điệu lười biếng không chút để ý.
Một tiếng anh Sầm Tứ, không còn là Tứ ca nữa, cũng không còn thâm tình xinh đẹp như trước, chỉ còn lại vẻ xa cách lạnh nhạt, ngoài ra không có gì khác.
Sầm Diễn lẳng lặng hút thuốc, đôi mắt sâu không thấy đáy, không ai đoán được anh đang nghĩ gì.
Khói thuốc từ từ lan ra, không khí trầm mặc, căn phòng đường như không có chút nhiệt độ.
Thời Nhiễm hoảng hốt nhớ ra, trong giới có một câu nói đùa khoa trương là chỉ cần nơi Sầm Diễn ở, anh chỉ trầm mặc không nói, cảnh tượng đó tất nhiên là lạnh đến âm độ, làm cho người ta đứng ngồi không yên, bởi vì người của anh cơ bản chính là lạnh.
Xuy.
Thời Nhiễm không tiếng động cười khẽ trong lòng một tiếng.
“Còn có việc, không quấy rầy Sầm Tứ ca.” Nhẹ day trán nén xuống cảm giác khó chịu, khóe môi sau đó cong lên vừa phải, cười khẽ, muốn bước ra ngoài.
“Có bạn trai rồi?” Lời nói ngoại trừ lạnh nhạt thì không còn cảm xúc nào khác, ngữ điệu bình tĩnh không gợn sóng.
Giọng nói trầm thấp, gợi cảm như có thể làm tai của người nghe mang thai.
Thời Nhiễm hơi bực bội, bất quá một giây sau cô liền cười nhạo một tiếng, “Ồ…đúng vậy,” cô trả lời tùy ý lại mang theo âm điệu kiêu ngạo tự tin, “Dù sao tôi cũng có gương mặt xinh đẹp như vậy, có nhiều người theo đuổi là rất bình thường.”
Cô bước ra, không bật đèn vì thế mà từ từ mò mẫm trong bóng tối.
“Bang…” một tiếng vang nhỏ.
Một giây sau, đèn trên đỉnh đầu sáng lên, chưa thích ứng kịp khiến Thời Nhiễm có chút chói mắt, cảm giác quen thuộc khiến cô kháng cự, theo bản năng nhắm mắt lại.
Sau khi thích ứng, cô cười nhẹ mở giọng nói: “Cảm ơn Sầm Tứ ca.”
Tầm mắt tìm kiếm xung quanh, rốt cục nhìn thấy vali của mình, đi đến gần kéo vali thản nhiên rời đi.
Toàn bộ quá trình, cô trước sau chưa từng liếc mắt nhìn người đàn ông đang ngồi trên sô pha kia.
“Anh đưa em về.”
Giọng nói lạnh lùng trầm thấp từ phía sau vang lên, hơi thở mát lạnh tựa như quen thuộc mà xa lạ lặng lẽ bao phủ xuống mạnh mẽ.
Sầm Diễn đang đứng phía sau cô, rất gần, cảm giác xâm lược mạnh mẽ.
Thời Nhiễm đột nhiên xoay người, cằm khẽ nhếch, thoáng nhìn qua áo sơ mi vốn không một nếp gấp nào lại có dấu vết khiến người nhìn có thể suy nghĩ sâu xa, nút áo còn cởi ra vài cúc, trên da thịt lộ ra ngoài có vết trầy xước rõ ràng do phụ nữ lưu lại.
Thời Nhiễm cười cười, ánh mắt lấp lánh, rực rỡ như hoa mùa hè, nhưng ánh mặt cô lại vô cùng trầm tĩnh.
“Không cần.” Môi hồng kiều diễm vang lên hai chữ, cô hờ hững thu hồi tầm mắt, định mở cửa không ngờ cửa lại được mở ra trước….