Năm hai mươi lăm tuổi, Đường Ý gả cho Giang Tiều Sinh.
Hai người đều bận rộn công việc nên lễ cưới giao cho người lớn đôi bên sắp xếp.
Người lớn dù sao cũng hơi ưa chuộng phong cách long trọng.
Trình tự ngày cưới rườm rà, Đường Ý xỏ chân vào đôi giày cao gót không thường xuyên mang, cố gắng vờ như bình tĩnh sải bước đến chỗ Giang Tiều Sinh ở trên sân khấu.
Cô như nhìn thấy mình trong quá khứ, vấp ngã lảo đảo suốt quãng đường cho đến khi húc đổ tường Nam của Giang Tiều Sinh.
MC là bạn chung phòng thời đại học của Giang Tiều Sinh, được ca tụng là thầy giáo đến từ Đức Vân Xã, khiến cho bầu không khí thật sự trở nên vui vẻ.
Đến phần trao nhẫn, hình như Giang Tiều Sinh hơi căng thẳng, suýt nữa làm rơi chiếc nhẫn.
MC trêu ghẹo anh: “Chú rể đừng căng thẳng quá, đã đến việc kia đâu.”
Người xung quanh cười ồ lên, Đường Ý nhìn thấy vành tai đỏ ửng của người con trai ấy qua lớp voan mỏng che đầu, nhỏ giọng nhắc nhở anh: “Đeo vào ngón áp út bên phải.”
Chiếc nhẫn đính kim cương lóe lên dưới ánh đèn chói chang, giống như tình yêu trên thế gian này vậy, hoa lệ mà chẳng ích gì.
Đáng tiếc mọi người chỉ nhìn thấy sự hào nhoáng của nó, không nghĩ nó vô dụng.
Đeo nhẫn xong xuôi, Giang Tiều Sinh thở phào nhẹ nhõm, vén lớp voan trên đầu Đường Ý lên, cúi người hôn môi cô, dùng giọng nói mà chỉ có hai người nghe thấy được: “Vừa rồi thật sự nguy hiểm đấy.”
Đường Ý bật cười: “Vất vả cho anh rồi.”
Giang Tiều Sinh đứng thẳng, nắm lấy tay cô: “Không vất vả.”
Nghi thức quan trọng nhất của lễ cưới đã kết thúc, Đường Ý quay về căn phòng trên lầu để thay đồ kính rượu.
Phù dâu Trần Gia Hòa đưa bao lì xì đỏ cho cô: “Lý Bạc Xuyên nhờ mình gửi cậu, anh ấy nhìn thấy hình cưới của cậu trong bài đăng ở chế độ bạn bè.”
Đường Ý ngẩn ra.
Bao lì xì này không nhẹ, cô hỏi Trần Gia Hòa về tình hình gần đây của Lý Bạc Xuyên, hai người đang nói chuyện thì Giang Tiều Sinh đến gõ cửa.
Đường Ý nhét bao lì xì vào túi xách nhỏ bên mình, hỏi anh: “Sao vậy?”
“Vừa rồi anh thấy em đi không bình thường, có phải chân bị ma sát trầy da không?” Giang Tiều Sinh bước đến và ngồi xổm xuống trước mặt cô.
Trước đó Đường Ý thay đồ nên chân cô còn xỏ dép lê, anh dễ dàng nhấc chân cô lên coi thử, quả nhiên có một mảng sưng đỏ ở mặt sau.
Bên nhau hơn nửa năm, hai người không có bao nhiêu thời khắc gần gũi, Đường Ý hơi đỏ mặt: “Tự em lo được.”
Giang Tiều Sinh ngẩng đầu nhìn cô: “Từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ sống với nhau, chẳng lẽ em còn muốn khách sáo với anh như vậy ư?”
Đường Ý không nói gì nữa.
Giang Tiều Sinh thành thạo dán băng cứu thương vào chỗ bị ma sát đến trầy da, sau khi đứng dậy còn giúp cô vuốt váy cho phẳng: “Anh xuống trước, em nghỉ ngơi thêm đi, không sao đâu.”
“Dạ.”
Anh gật đầu với Trần Gia Hòa rồi xoay người ra khỏi phòng.
Trần Gia Hòa xúc động bùi ngùi: “Chồng cậu đối xử với cậu rất tốt.”
Đường Ý mỉm cười không nói gì.
Giang Tiều Sinh thật sự đối xử với cô rất tốt.
Lúc yêu đương, công việc của cô không ổn định như Giang Tiều Sinh, thường xuyên phải đi công tác, thời gian đi làm cũng không cố định, đôi khi chủ nhật gặp phải tình huống bất ngờ còn phải chạy về tăng ca.
Nếu như so sánh, Giang Tiều Sinh có dư thời gian hơn rất nhiều, hầu như lần nào hẹn hò, anh cũng phối hợp với thời gian của Đường Ý.
Thậm chí có hôm, nơi hẹn hò là căn tin ở ngay đơn vị của Đường Ý.
Cô ăn cơm với Giang Tiều Sinh rồi dạo quanh khu vườn ở đấy suốt buổi trưa, thế là xong.
Cách sống như vậy vẫn luôn được duy trì đến khi hai người cưới nhau.
Tiến độ công việc của Đường Ý không quá gò bó, thỉnh thoảng ngày Chủ nhật, hai người đều ở nhà, Giang Tiều Sinh sẽ tự mình xuống bếp.
Tay nghề nấu nướng của anh rất tuyệt.
Trước đây Đường Ý từng nghe mẹ Giang nhắc đến, anh học nấu ăn từ thời đại học.
Chuyện quá khứ, Đường Ý luôn lừa mình dối người chứ không đi hỏi, huống hồ nó đã trôi qua, cô cho rằng cuộc đời quan trọng là chuyện sau này.
Mỗi lần Giang Tiều Sinh xuống bếp, cô sẽ chủ động nhận việc rửa bát sau khi ăn xong.
Đường Ý mắc bệnh dạ dày, Giang Tiều Sinh từng nấu vài món kèm với vị thuốc chữa bệnh, hương vị thật sự rất khó nuốt, cô luôn kiếm cớ không uống.
Giang Tiều Sinh cũng không nói gì, nhưng anh sẽ không nấu bất kỳ món nào khác vào ngày hôm đó, đồng thời không cho phép Đường Ý mua đồ ăn bên ngoài.
Đôi bên giằng co, Đường Ý không biết nấu ăn nên đành thỏa hiệp, cau mày ăn mấy món có mùi thuốc kỳ quái lạ lùng: “Giang Tiều Sinh, anh còn đáng sợ hơn mẹ em.”
Giang Tiều Sinh cũng không biện bạch, chờ cô ăn xong, anh mang một đĩa táo đã cắt đến.
Đường Ý lại cảm thấy vừa rồi mình nói chuyện hơi quá trớn, cô bù lại lần nữa: “Ầy, anh vẫn tốt với em hơn mẹ.”
Giang Tiều Sinh cười nhẹ: “Anh nhớ kỹ rồi, lần sau sẽ nói với mẹ.”
Đường Ý: “…”
Không biết do quá bổ hay bổ chưa đúng mà ngày mười lăm đầu năm, Đường Ý đã bị viêm dạ dày, phải ở nhà vài hôm cho lành bệnh.
Dịp ấy vừa khéo Giang Tiều Sinh không ở Bình Thành, mẹ Giang chủ động dọn đến chăm sóc cô.
Sau khi kết hôn, Đường Ý và Giang Tiều Sinh không sống chung với mẹ Giang, thường ngày ít khi tiếp xúc, trên danh nghĩa thì rất thân nhưng tình cảm thật sự không quá thân thiết.
Khoảng thời gian mẹ Giang đến nhà, Đường Ý có trò chuyện với bà mấy lần, lần nào cũng bị kéo đến chủ đề liên quan con cái.
Tạm thời Đường Ý không có kế hoạch sinh con, cô không rõ Giang Tiều Sinh muốn hay không nhưng ít nhất bây giờ, con cái không nằm trong kế hoạch của cô.
Đường Ý vào đơn vị luôn bị người ta lên án, hai năm tới là thời kỳ thăng tiến của cô, vì vậy cô không thể dành thời gian vào chuyện có con này.
“Mẹ à, sắp tới công việc của con rất bề bộn, chuyện con cái thì con định chờ một thời gian.” Đường Ý nói: “Hơn nữa con với Giang Tiều Sinh đều còn trẻ nên cũng không nóng lòng ạ.”
Mẹ Giang cười: “Mẹ thì nghĩ các con nên sớm sinh một đứa trẻ, mẹ còn có thể giữ bé thay các con.”
Chưa được mấy ngày, Giang Tiều Sinh đã đi công tác về.
Đường Ý dành thời gian nhắc chuyện con cái với anh.
Anh phản ứng rất nhanh: “Mẹ nói chuyện này với em à?”
“Không ạ, em chỉ muốn hỏi xem anh nghĩ thế nào.”
Giang Tiều Sinh ngồi xuống cạnh giường, nghiêm túc cân nhắc: “Anh cảm thấy đó là chuyện thuận theo tự nhiên, nhưng điều kiện trước hết là ưu tiên nguyện vọng của em, dù sao em mới là người mang thai mười tháng, chịu khổ chịu cực cũng là em.”
Từ ngày yêu nhau đến khi kết hôn, Giang Tiều Sinh đối xử với Đường Ý rất tốt, đôi khi bảo là dung túng cũng không quá đáng.
Người ta thường nói không chỉ có sao sáng đầy trời, mà còn có lông gà rải đầy đất.
Giang Tiều Sinh đối xử với Đường Ý quá tốt, khiến cô bỏ qua những mảnh lông gà vụn vặt, chỉ nhìn thấy sao trời rạng rỡ lấp lánh.
Thế nên sau này ly hôn, Đường Ý suy nghĩ rất lâu mới tìm được đáp án.
Có lẽ càng thích thứ gì đó thì càng không thể chạm vào.
Bạn không chạm đến, nó vẫn luôn ngồi trên cao, vĩnh viễn là hình ảnh tuyệt vời nhất trong lòng bạn.
Tuy nhiên nếu bạn muốn dính lấy, theo thời gian dần trôi, cọ xát với củi gạo dầu muối, trái lại sẽ ăn mòn hình ảnh đẹp đẽ ban đầu.
Mùa thu năm thứ hai sau khi kết hôn, mẹ Giang tái phát bệnh cũ, sau khi xuất viện bèn dọn đến chỗ ở của Giang Tiều Sinh, Đường Ý với bà mâu thuẫn ngày càng nhiều.
Đầu tiên là con cái, sau đó đến công việc.
Đường Ý thông cảm bởi bà vừa là người bệnh, vừa là bề trên.
Cô không muốn tranh cãi nhiều, những hôm Giang Tiều Sinh không ở nhà, hầu như cô đều về nhà mẹ ruột.
Sẩm tối ngày chủ nhật, Đường Ý đột nhiên nhận được cuộc gọi từ dì Út của Giang Tiều Sinh.
Bà ấy hẹn tối muộn đến nhà ăn cơm với mẹ Giang, nhưng khi tới nơi gõ cửa không có ai trả lời, gọi điện cũng chẳng ai nhận, lo lắng có chuyện gì xảy ra.
Đường Ý nheo mắt: “Dì Út đừng vội, con sẽ gọi điện cho bên quản lý.”
Cô vừa gọi điện, vừa đi ra ngoài: “Mẹ à, con về nhà một chuyện, buổi tối không cần chờ con ăn cơm ạ.”
Mẹ Đường ra khỏi nhà bếp: “Chuyện gì vậy con?”
Đường Ý xoay người thay giày: “Không liên lạc được với mẹ của Giang Tiều Sinh, con lo ở nhà xảy ra chuyện gì.”
“Vậy con mau mau về đi, dọc đường nhớ để ý an toàn.”
Đường Ý vừa đến cửa chung cư thì nhận được điện thoại của dì Út, bà ấy bảo cô đến bệnh viện luôn, mẹ Giang đã gặp chuyện.
Sàn nhà phòng bếp là nền gạch, mẹ Giang bất cẩn trượt chân, đụng đầu vào tủ, không biết đã hôn mê bao lâu.
Đến bệnh viện là vào phòng cấp cứu ngay.
Dì Út không thể nói nhiều với Đường Ý, chỉ nói mấy lời sâu xa: “Bà ấy lớn tuổi rồi, có nói gì cũng chỉ muốn tốt cho các con.
Con còn trẻ, nhường bà ấy một xíu.”
Đường Ý không nói nên lời, chỉ cảm thấy vô cùng buồn bực.
Giang Tiều Sinh chạy về Bình Thành suốt đêm.
Khi ấy mẹ Giang chưa được chuyển về phòng bệnh thông thường, không thể thăm hỏi.
Đường Ý đi theo dì Út, nét mặt và hành động đều mất tự nhiên, dì Út là người hiểu biết nên không nói gì: “Con trở về là được rồi, dì về trước đây.
Con với Tiểu Đường ở đây canh chừng, có chuyện gì cứ gọi điện cho dì.”
Giang Tiều Sinh nhìn Đường Ý rồi nói: “Con đưa dì về.”
“Ầy da, không cần không cần đâu, dì bảo anh con đến đón rồi.” Dì Út cầm tay Đường Ý: “Có chuyện gì cứ nhỏ nhẹ với nhau.”
Ánh mắt Đường Ý hơi chua xót: “Con biết rồi, cảm ơn dì Út.”
Dì Út đi rồi, Giang Tiều Sinh bước đến trước mặt Đường Ý.
Cô không dám nhìn anh, nói nhỏ: “Xin lỗi, đều do em cả.”
Giang Tiều Sinh coi như thở dài một hơi, nắm tay cô rồi ôm vào lòng: “Dì Út nói hết với anh rồi, không trách em.”
Đường Ý hơi rầu rĩ khó chịu.
Giang Tiều Sinh buông cô ra: “Cả đời mẹ làm lụng vất vả vì anh, nói theo cách của chúng ta thì bà ấy cũng coi như một người muốn kiểm soát mạnh mẽ.
Sau khi ba anh qua đời, anh trở thành nơi gửi gắm mọi hy vọng của bà ấy, có thể mẹ nói chuyện hơi quá đáng một chút, anh thay bà ấy nhận lỗi với em.”
Đường Ý cụp mắt: “Em cũng có chỗ sai.”
“Anh không muốn hỏi đến cùng chuyện này là trách nhiệm của ai.” Giang Tiều Sinh nắm tay cô: “Anh chỉ muốn nói với em rằng, bất kể ra sao, bà ấy vẫn là mẹ anh.
Anh không thể bỏ mặc bà ấy, nhưng em là vợ anh, trong lòng anh, em và mẹ đều quan trọng như nhau.”
Cánh mũi Đường Ý xót xa, nước mắt cô cứ theo đó mà rơi xuống.
Trong cuộc hôn nhân này, cô rất sợ mình phạm sai lầm.
Tình yêu quá đỗi trọn vẹn, cô sợ tất cả chỉ là do mình suy nghĩ nhiều.
Một câu của anh không tính là lời tỏ tình âu yếm, Đường Ý tự lừa mình dối người rằng có lẽ anh cũng yêu cô như cô vẫn tưởng tượng.
Xưa nay, ai nói yêu trước đều là người thua cuộc.
Gặp gỡ Giang Tiều Sinh, Đường Ý bằng lòng nhận thua.
Nhưng dù gì đi nữa, lừa mình dối người là biểu hiện giả tạo để thỏa mãn bản thân, cuối cùng sẽ có một ngày, sự giả tạo ấy bị bóc trần.
Ngày mẹ Giang xuất viện, Đường Ý với Giang Tiều Sinh đến bệnh viện đón bà.
Lúc chờ thang máy ở lầu một, Giang Tiều Sinh nhận được điện thoại, anh sợ đứng trong thang máy ảnh hưởng tín hiệu nên bảo Đường Ý lên lầu trước.
Mấy ngày qua Đường Ý rất chăm chỉ đến đây, hơn nữa nhờ dì Út hòa giải mối quan hệ, cô với mẹ Giang đã êm dịu hơn nhiều.
Phòng bệnh một người đều nằm ở tầng cao.
Đường Ý đi đến ngoài cửa, cửa phòng bệnh khép mờ, thông qua lớp cửa kính bên trên có thể nhìn thấy mẹ Giang và dì Út đang thu dọn hành lý.
“… Đừng nói mấy câu này nữa, con bé Tiểu Đường ấy rất tốt, mấy ngày qua chạy trước chạy sau, lo lắng không kém gì Tiều Sinh.”
Mẹ Giang cất tiếng thở dài: “Chị biết nó là đứa trẻ ngoan, chị nghĩ bọn nó kết hôn rồi, có một đứa bé không phải tốt hơn sao…”
Dì Út an ủi: “Chuyện con cái cũng không gấp được, Tiểu Đường với Tiểu Sinh đều còn trẻ, chị gấp làm gì.”
“Không phải chị nhiều bệnh, lo lắng lỡ như ngày nào đi sao?” Mẹ Giang nói: “Nếu chị không bệnh, Tiều Sinh đã không cắt đứt với người trước kia, nói không chừng đã sớm kết hôn.
Mấy năm nay nó sống cũng không dễ dàng gì, chị biết nó vất vả.
Năm kia chị nằm viện, nó sợ chị không gắng gượng nổi nữa nên đồng ý đi xem mắt kết hôn.
Ầy, nói đến cùng đều do chị liên lụy nó.”
“Hai mẹ con mà nói liên lụy với không liên lụy gì chứ.” Dì Út nói: “Bây giờ em thấy Tiểu Đường với Tiều Sinh sống với nhau rất tốt, chị nói em nghe thì cũng thôi đi, đừng nói ngay trước mặt bọn trẻ.”
“Chị cũng đâu phải người hồ đồ.”
Hai người lại nói đến chuyện khác, Đường Ý đứng ngoài cửa, bỗng dưng không đủ dũng khí đẩy cửa ra.
Sự giả tạo bị hiện thực ập đến bóc trần vội vàng như vậy.
Cô cố gắng vờ như bình tĩnh, gõ cửa bước vào, thậm chí còn mỉm cười chào hỏi bề trên: “Mẹ, dì Út.”
Dì Út cười hỏi: “Tiều Sinh đâu, sao chỉ có một mình con?”
“Anh ấy nghe điện thoại dưới lầu, lát nữa sẽ lên ạ, hai người thu dọn xong chưa?”
Mẹ Giang trả lời: “Cũng xong rồi.”
Đường Ý mở miệng nói: “Vậy hai người ngồi chờ trước ạ, con đi làm thủ tục xuất viện.”
Cô gần như trốn chạy khỏi phòng bệnh, không rõ có phải nhiệt độ phòng trong những ngày mùa đông quá cao khiến cô cảm thấy khó thở, hay là do nghe được những lời kia nên càng không chịu đựng được.
Hôm ấy về nhà, buổi tối Đường Ý và Giang Tiều Sinh tắt đèn, nằm sóng vai nhau trên giường.
Mấy ngày qua ngủ nhờ giường ở bệnh viện, hiếm có những lúc yên tĩnh bên nhau.
Đường Ý trở mình mãi mà không ngủ được.
Giang Tiều Sinh nắm tay cô: “Sao vậy?”
“Không buồn ngủ lắm.” Đường Ý nghiêng người nhìn anh, yên lặng rút tay về, im lặng vài giây rồi đột nhiên gọi: “Giang Tiều Sinh.”
“Hả?”
“Tại sao hồi trước anh muốn kết hôn với em?”
Giang Tiều Sinh còn đang suy nghĩ.
Đường Ý lại hỏi: “Bởi vì đợt tuyết kia sao?”
“Có thể là vậy.” Anh đưa tay vuốt tóc cô, giọng nói hàm chứa ý cười: “Khi ấy anh đã nghĩ, sao cô bé này ngốc thế.”
Đường Ý mỉm cười như có như không, nín thở một lát, cô nói: “Giang Tiều Sinh.”
“Sao em?”
Đường Ý lại không hỏi được câu kia.
Cô nói nhỏ: “Em mệt quá.”
“Vậy ngủ đi.” Giang Tiều Sinh vén chăn thay cô: “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Đường Ý xoay người nhắm mắt, nước mắt rơi xuống.
Năng lượng tình yêu khiến người ta quyết chí chẳng lùi, cũng có thể làm người ta trở nên sợ sệt.
Khiến cô trở thành kẻ nhát gan trong cuộc tình này..