Dập Lửa FULL


Sau khi xuất viện, mẹ Giang vẫn ở nhà Giang Tiều Sinh.

Đường Ý còn nhớ chuyện bất trắc lần trước, mọi ngày trừ đi làm, hầu như cô không rời nhà nửa bước.
Để chăm sóc mẹ Giang chu đáo hơn, thậm chí cô còn học nấu cơm canh với mẹ Đường, khiến bà với bố Đường đều cảm thấy ghen tỵ.
Hôm nay là Đông Chí, Đường Ý lấy cớ từ chối buổi liên hoan ở đài truyền hình, trước khi về nhà cô còn ghé chợ, mua một số thực phẩm để nấu bữa tối.
Đường Ý về đến nhà, Giang Tiều Sinh vẫn chưa tan làm.

Cô đang thay dép ngoài cửa thì thấy có người bước ra từ phòng bếp.
“Là cô Giang phải không ạ?” Bà dì ấy tầm tuổi mẹ Đường, trông khá hiền lành hòa nhã, bà chủ động giới thiệu: “Tôi được cậu Giang mời đến để chăm sóc bà nhà, sau này việc ăn uống sinh hoạt thường ngày sẽ do tôi chịu trách nhiệm.

Bữa tối đang được chuẩn bị, cô kiêng ăn món gì cứ nói với tôi trước ạ.”
Đường Ý vẫn còn xách thực phẩm mới mua từ chợ về, hai túi nylon lớn rất nặng, trông hơi ghìm tay cô xuống mà cũng giống như không ghìm được.
Cô xoay người thả túi nylon xuống đất, tay bị ghìm đến nỗi xuất hiện vết đỏ: “Tôi không kiêng ăn, bà cụ ăn uống thanh đạm, dì bỏ ít dầu mỡ ít muối là được.”
Bà dì cười: “Tôi biết rồi, trước đó anh Giang đã dặn dò ạ.”
Đường Ý gật đầu: “Vậy dì cứ tiếp tục làm đi.”
“Còn những món này thì sao?”
“Để sau hẵng nấu.”
Bữa tối chỉ có Đường Ý và mẹ Giang, Giang Tiều Sinh tăng ca đến hơn mười giờ mới về, sau khi rửa mặt xong thì về phòng ngủ, anh còn hỏi Đường Ý: “Tay nghề nấu bếp của dì ấy được chứ?”
“Cũng được.” Đường Ý ngừng gõ phím: “Sao tự dưng anh tìm dì ấy vậy?”
“Một đồng nghiệp ở công ty từ chức rồi chuyển nhà đến miền Bắc, muốn tìm nhà kế tiếp cho dì ấy.

Anh nghĩ vừa khéo chúng ta đều bận rộn công việc, ngày thường chỉ có mẹ ở nhà một mình, tìm người chăm sóc mẹ thì chúng ta cũng yên tâm hơn.”
“Dạ phải.” Đường Ý nghiêng người để laptop xuống bàn, đứng dậy vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, xé toạc miếng băng cứu thương dán trên tay vì trước đó bị bỏng.
Vết sẹo rất mờ nhưng khó biến mất.
Qua năm mới, studio của Giang Tiều Sinh hợp tác với một công ty game ở Bắc Kinh nhằm phát triển một dự án mới, Đường Ý đang chuẩn bị thăng chức.


Hai người bận đến nỗi ở chung một mái nhà, vậy mà nhiều ngày chẳng nói với nhau được mấy câu.
Trước và sau bữa tiệc tối 3•15[1], Đường Ý càng bận đến mức phải ở lại ký túc xá đơn vị.
[1] Tiệc tối 3•15 của đài CCTV
Phong trào chống hàng giả vừa qua, đài truyền hình Bình Thành nhận được đơn tố cáo từ người trong cuộc rằng nghi ngờ công ty Dược phẩm Kiện Bình ở Bình Thành dính líu gian lận tài chính.
Người đó nói Dược phẩm Kiện Bình dùng thủ đoạn bất chính hòng kiếm được món lãi kếch sù.

Nhằm che đậy hành vi chuyển dịch lợi nhuận, công ty đã liên kết nhiều phương thức giao dịch để thực hiện những vụ giao dịch gian lận, bòn rút lợi nhuận sản phẩm, tiến hành gian lận tài chính.
Tin tức vừa lên báo đài, các lãnh đạo cấp cao của dược phẩm Kiện Bình phải chịu sự điều tra kiểm soát.
Một tháng sau, cuối cùng kết quả điều tra được công bố rộng rãi, Dược phẩm Kiện Bình không hề có chuyện gian lận tài chính, người trong cuộc trước đó càng không rõ tung tích.
Tất cả nhân viên chịu trách nhiệm liên quan đến đưa tin thời sự tạm thời bị cách chức điều tra.
Cuối tuần, Đường Ý nhận được cuộc gọi từ bố Đường nên về nhà mẹ.

Chuyện cô bị cách chức tạm thời, bố cũng nghe ngóng rõ ràng, muốn hỏi hiện giờ cô có tính toán gì không.
“Trước hết cứ chờ đài truyền hình thông báo ạ, bây giờ chỉ mới cách chức tạm thời, kết quả cuối cùng vẫn chưa có.” Đường Ý do dự rất lâu, cuối cùng vẫn hỏi: “Ba, con có chuyện này nén lâu lắm rồi, luôn muốn hỏi ba.”
“Chuyện gì?”
“Trước đây con vào đài truyền hình, ba có từng đánh tiếng với bác Ninh không?”
Bố Đường nghe vậy thì sửng sốt vài giây, sau đó mới nói: “Con nghe ai nói vậy? Tuy bác Ninh khá thân với nhà chúng ta, nhưng ba thật sự chưa từng nói với ông ấy là con vào đài truyền hình, trái lại ông ấy nhìn thấy hồ sơ của con, hỏi ngược lại ba.”
Dứt lời, thấy con gái không nói gì, bố Đường cười nói: “Nếu ba thật sự muốn đánh tiếng thì năm đầu tiên con đã đợt khảo sát, cần gì kéo dài thêm một năm.

Với lại, con không có lòng tin vào bản thân hay sao?”
Đường Ý không biết nói gì hơn, nghe vậy mà cánh mũi chua xót: “Không ạ, chẳng qua có vài người ở đài truyền hình cứ nói mãi, nói nhiều nghe nhiều, dần dần con cũng tin theo.”
“Mấy chuyện này như gió thoảng qua tai, con bớt nghe bớt để ý đi, làm cho tốt công việc của mình, lời đồn tự khắc sụp đổ.” Bố Đường nói: “Con đã nói với Tiều Sinh chuyện mình bị cách chức tạm thời chưa?”
Đường Ý lắc đầu: “Chưa ạ, gần đây anh ấy đi công tác ở Bắc Kinh.”
Mẹ Đường nghe vậy bèn nói: “Hay là con đến Bắc Kinh, tiện đường đi thăm Tiều Sinh, giải sầu một thể.”
Bố Đường cũng hùa theo: “Mẹ con nói rất đúng.”

Hôm sau là Chủ nhật, ban đầu Đường Ý định cho Giang Tiều Sinh một sự ngạc nhiên bất ngờ, nhưng khi đến sân bay, cô lại gọi điện cho anh.
Giang Tiều Sinh nghe nói cô muốn qua đây thì khá bất ngờ, đồng thời mừng rỡ: “Em gửi cho anh số hiệu chuyện bay, anh đến sân bay đón em.”
Đường Ý mỉm cười: “Dạ.”
Máy bay hạ cánh khoảng sáu giờ tối.
Đêm xuân ở Bắc Kinh có đèn đóm sáng trưng, những tòa nhà cao tầng chứa đựng giấc mộng của vô số người, tựa như sáng rực lên giữa màn đêm buông xuống.
Đường Ý ngồi trên xe, vừa tán gẫu vài câu với Giang Tiều Sinh thì cảm thấy hơi buồn ngủ.
“Mệt à?” Anh hỏi.
“Hơi hơi.”
“Vậy em ngủ trước đi, đến nơi ăn uống anh sẽ gọi em.” Nói xong, Giang Tiều Sinh vươn tay tắt nhạc trong xe.
Tối hôm qua Đường Ý suy nghĩ cả đêm rằng có nên đến Bắc Kinh không, qua nửa đêm cô mới ngủ, ở trên máy bay cũng ngủ không ngon, bây giờ nhắm mắt chưa được bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.
Đến khi thức giấc thì nghe tiếng Giang Tiều Sinh nói chuyện.
Cô vừa nhúc nhích, chiếc áo vest khoác trên người cô rơi xuống cạnh chân.
Giang Tiều Sinh nghe vậy bèn nhìn qua, nói với đầu dây bên kia: “Đường Ý dậy rồi, con để em ấy nói chuyện với mẹ…”
Anh đưa di động cho cô: “Mẹ gọi điện, bà ấy nói là gọi cho em nhưng mãi không có ai bắt máy.”
Đường Ý vừa nghe điện thoại, vừa tìm di động: “Mẹ… dạ, di động con tắt tiếng, vài ngày nữa con sẽ về ạ…”
Giang Tiều Sinh đỗ xe xong, xuống xe lấy đồ đạc hành lí ở phía sau.
Đường Ý nghe điện thoại xong, màn hình di động tự động nhảy ngược về trang web ban đầu.
— Đó là trang trò chuyện WeChat của Giang Tiều Sinh với bạn chung phòng thời đại học, đồng thời là đối tác với studio của anh.
Tần Xuyên: [Anh, anh với chị dâu đến đâu rồi?]
Tần Xuyên: [Sao chị dâu đột nhiên đến Bắc Kinh tìm anh vậy? Không phải nghe ngóng được chuyện gì nên tới điều tra đó chứ?]
Giang Tiều Sinh: [Cậu ăn nhiều cơm quá nên úng não à?]
Tần Xuyên: [Em chỉ đùa xíu thôi, chị dâu có biết anh hợp tác với công ty của Văn Tịnh không? Để em biết đường ăn nói.]
Giang Tiều Sinh: [Không biết, mấy người đừng nói lung tung.]
Tần Xuyên: [Dạ được.]

Đường Ý bỏ ngang, ấn về màn hình vốn có, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Giang Tiều Sinh đang trò chuyện với ông cụ ở bãi giữ xe, áo sơ mi trắng anh mặc là món quà sinh nhật năm trước cô tặng.
Ánh đèn đủ màu của nhà hàng chiếu vào vai anh, làm nổi bật bóng dáng ngày càng cao ngất rõ ràng.
Đường Ý như bị ánh đèn làm chói mắt, bỗng chốc cúi đầu nhìn áo vest đang khoác trên đùi mình, nước mắt cũng theo đó rơi xuống, thấm sâu vào chiếc áo ấy.
Cô biết mình không thể khóc, ít nhất không nên bật khóc vào lúc này.
Đường Ý vội vã lau nước mắt, đẩy cửa xe bước xuống.

Giang Tiều Sinh ngoảnh đầu nhìn rồi lại quay sang nói vài câu với người ta, sau đó sải bước về phía bên này.
Đường Ý đứng yên tại chỗ.
Gió xuân ở Bắc Kinh như còn vương hơi lạnh ngày đông chưa kịp tan hết, vừa thổi qua đã khiến lòng người rét run.
Giang Tiều Sinh đi đến trước mặt cô: “Nghe máy xong rồi à?”
“Ừm.”
Đường Ý trả điện thoại cho anh, Giang Tiều Sinh chạm vào ngón tay lạnh lẽo của cô, tiện thể nắm lấy: “Sao lạnh như vậy?”
Hắn lấy áo khoác trong xe ra rồi choàng lên vai cô: “Có phải Bắc Kinh lạnh hơn Bình Thành nhiều không?”
Đường Ý cố nén cơn chua xót, lên tiếng trả lời: “Đúng vậy.”
Bắc Kinh rất lạnh.
Lạnh hơn cô tưởng tượng nhiều.

Đường Ý chỉ nán lại Bắc Kinh hai ngày, chưa đến một phần ba kế hoạch của cô.

Vào hôm trước khi đi, cô đến dưới lầu công ty Giang Tiều Sinh để ăn cơm trưa với anh.
Giang Tiều Sinh ăn xong trước, ngồi ở phía đối diện nhìn cô, đột nhiên nói: “Hay là anh đưa em đến sân bay trước nhé?”
“Không cần đâu, lát nữa em còn tiện đường đến thăm cô giáo.” Đường Ý bỏ dao nĩa xuống: “Sau đó đi từ nhà bà ấy đến sân bay.”
Giang Tiều Sinh nhíu mày, có vẻ ấu trĩ: “Chẳng phải em nói hôm nay không có thời gian, phải vội vàng quay về sao?”
Bằng không trưa nay họ đã chẳng ăn vội vã sơ sài như vậy.
Đường Ý cười nhẹ: “Em vừa mới biết cô giáo chuyển đến Bắc Kinh mà, hiếm khi đến đây một lần.”
Giang Tiều Sinh đành thôi, chờ cô ăn xong, anh đứng dậy đi tính tiền.
Đường Ý theo anh xuống lầu, công việc của anh bận rộn, hai ngày qua đã tranh thủ thời gian lắm rồi.

Vậy nên bất kể tính toán chuyến đi thế nào, cô đều không nên tới.

Giang Tiều Sinh gọi xe cho cô.
Đường Ý ngồi trong xe, xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ Bắc Kinh, ánh nắng dưới tàng cây chợt sáng chợt tối chiếu vào khuôn mặt không có biểu cảm nào của cô.
Cô nhớ sẩm tối ngày thứ hai ở Bắc Kinh.
Giang Tiều Sinh tạm thời có cuộc gọi từ công ty, tên người gọi lóe lên trên màn hình di động.

Tối hôm ấy cô chờ dưới lầu công ty anh đến tận khuya, cuối cùng chờ được hai bóng người sánh vai bước ra.
Ban đầu Đường Ý định chạy qua đó, đi đến trước mặt Giang Tiều Sinh, nhưng cô vừa nhổm người thì nghe thấy Văn Tinh gọi anh một tiếng.
“A Sinh.”
Kết hôn đã ba năm, trước giờ Đường Ý đều gọi đầy đủ tên anh là Giang Tiều Sinh, anh cũng thường xuyên gọi cô là Đường Ý, giống như đôi bên vừa mới bắt đầu vậy, quan hệ của họ cũng giống như cách gọi này, chưa từng vượt quá hay trở nên thân mật gần gũi hơn.
Cuộc hôn nhân này như một cán cân mất đi sự cân bằng.
Cô không đủ thẳng thắn nói ra, Giang Tiều Sinh còn có chuyện giấu diếm, hai người họ chẳng ai ngay thẳng hơn ai.
Sau khi từ Bắc Kinh quay về, Đường Ý phải nhận sự điều tra trừng phạt từ đài truyền hình.
Ai nấy đều hiểu vụ Kiện Bình này không hề đơn gian như bề ngoài, họ biết rõ nội bộ đen tối nhưng không ai dám nói ra.
Đài truyền hình ngoài mặt giáng chức, âm thầm bảo vệ, đây đã là cách giải quyết tốt nhất.
Đường Ý trở về văn phòng ban đầu để làm phóng viên, suốt ngày chạy khắp trời Nam biển Bắc, liên lạc với Giang Tiều Sinh thường xuyên gián đoạn.
Tiết Lập Hạ tháng Năm là sinh nhật của Giang Tiều Sinh.
Từ sáng sớm anh đã nhận cuộc gọi từ mẹ Giang, biết được gần đây bà về nhà ngoại với dì Út, anh dặn dò bà vài câu rồi cúp máy.
Từ sáng tinh sương đến chiều tà, Giang Tiều Sinh thường xuyên chờ xem di động.
Đồng nghiệp trong công ty vốn chuẩn bị tổ chức sinh nhật cho Giang Tiều Sinh nhưng anh còn phải chạy cho kịp chuyến bay nên chỉ cắt bánh kem thôi, ngay cả hành lí cũng không kịp thu dọn, trực tiếp quay về Bình Thành một mình.
Trong nhà đã lâu không có người ở, hoa tươi cắm ở phòng khách cũng héo rũ.
Giang Tiều Sinh tùy tiện thu dọn một chốc, đổi hoa rồi đặt bánh kim, chờ mãi đến đêm khuya, cuối cùng chờ được một câu: “Em quên rồi.”
Trong chớp mắt, anh bị sự thất vọng và mệt mỏi đánh cho tan tành, nhưng lại không thể trách cứ câu nào.
Anh vẫn đang chờ mong.
Nhưng mãi đến khi hết ngày, Giang Tiều Sinh vẫn không nghe thấy Đường Ý chúc mình một câu “sinh nhật vui vẻ”.
Cô nói xin lỗi.
Nói mình quên rồi.
Chúc anh ngủ ngon.
Chỉ riêng “sinh nhật vui vẻ” là không hề nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận