Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

“Sao Tây Tháp”

Jill Gil Wood sử dụng vũ khí gọi là rìu bất động. Cô nàng bị tinh thú đá ngã thêm có hai cái rìu hạng nặng đã làm Vệ Tam phải ngừng tay. Nhưng Jill Gil Wood nhanh chóng đứng dậy, một lần nữa chống lại con thú cấp 3S.

Vệ Tam nhìn thoáng qua những người khác bên cạnh, họ đang đánh dây dưa với tinh thú. Cô dứt khoát đưa Jill Gil Wood ra đến đây rồi hai người đổi chỗ: “Cậu đánh bên này đi để tôi đánh bên đó cho.”

Jill Gil Wood sửng sốt: “Tôi...”

“Đừng làm chận thời gian tôi đi về.” Vệ Tam nói xong thì tự mình chống lại tinh thú cấp 3S và SS bên kia.

Jill Gil Wood nắm chặt rìu bất động trong tay, di chuyển đến phương hướng Vệ Tam đã giết hơn phân nửa tinh thú trước đó. Cô nàng chỉ có cấp SS nên ra tay với tinh thú cấp 3S khó khăn lắm; bây giờ chuyển sang hướng này rõ là làm cô nàng thoải mái hơn rất nhiều.

Vòng tròn bên trong không ngừng mở rộng, khoảng cách giữa chiến sĩ độc lập chủ lực hai trường quân sự cũng ngày càng mở rộng theo.

Mặt Vệ Tam chả có biểu hiện gì khi thanh lý tinh thú xung quanh, gần đây cô chẳng muốn chiến đấu, chỉ muốn hoàn thành bài của Ngư Thanh Phi cho xong. Cô có mấy ý tưởng đấy nhưng hiện tại vẫn chưa thể thực hiện được, trong đầu chỉ có các loại cấu trúc của cơ giáp.

“Có người ở đằng kia!” Jill Gil Wood chỉ vào tòa nhà bị sụp đổ một nửa bên cạnh Vệ Tam.

Vệ Tam ngước mắt lên, quả nhiên có bóng người hiện lên. Cô quay đầu la lên với hướng đội trưởng đội tuần tra: “Độ trưởng, bên kia hình như có người, có muốn qua xem không?”

Đội trưởng đội tuần tra: “...” Cô nghiện xì ke à? Cô ở gần như thế thì có người thì chạy tới liền xem sao, chứ quay đầu hỏi tôi làm gì? Khựng lại thế này thì người đó đã chạy xa mất rồi.

“Chỗ này của tôi sắp xong rồi.” Hoắc Tuyên Sơn kéo cung ở giữa không trung và bắn trúng một đầu tinh thú. Cậu ta nói với Vệ Tam ở phía dưới, “Tôi đi với cậu qua xem một chút.”

“Được.” Vệ Tam lại bắt đầu chú tâm vào tinh thú trước mặt.

Người của trường Quân sự Samuel: “…”

Shaω Eli: “Dân thường đã đi vào nơi trú ẩn dưới lòng đất, nên đường này ngoài chúng ta ra, nếu có thêm người khác thì chắc chắn là Quân Độc Lập!”

Trong giọng điệu của gã bày tỏ sự phỉ báng trước phản ứng của Vệ Tam. Né tấn công của tinh thú, Shaω Eli là người đầu tiên chạy về phía nơi bóng người hiện lên.

Shaω Eli vừa chạy là tụi tinh thú đã phân tán tới những người khác, gây áp lực cho những người còn lại.

“Một mình cậu đó, đừng để bị Quân Độc Lập giết.” Liêu Như Ninh la lên ở sau lưng, cậu ta cho rằng mình đủ lỗ mãng nhưng chả ngờ được người của trường Samuel còn nhớn nhác hơn nữa, cứ như vậy đuổi thẳng tới.

Chỉ huy Samuel, Cao Học Lâm, chỉ có thể mang theo những người khác đuổi theo Shaω Eli.

Kim Kha: “...”

Cứ thế áp lực của tinh thú đã đè lên ba người Damocles.

Vệ Tam nhìn năm người trường Samuel đang chạy về xa: “Đã lâu như vậy rồi thì có đuổi theo cũng muộn.”

“Nếu cô đã biết thế tại sao không đuổi theo ngay từ đầu?” Đội trưởng đội tuần tra có vẻ bất mãn, “Vất vả lắm mới phát hiện ra bóng dáng Quân Độc Lập.”

Vệ Tam né tránh đòn tấn công của tinh thú bên cạnh, quay đầu nói lại: “Tôi đi một mình thấy không ổn lắm. Lỡ mà xảy ra chuyện, sau này không được thi đấu nữa thì làm sao đây?”

Đội trưởng đội tuần tra: “...” Một cấp 3S là thế mà sợ này sợ nọ.

Khi những người của trường Samuel đuổi theo trở lại, trường Damocles đã giải quyết tất cả các tinh thú và đội tuần tra đang thu xác chết của chúng.

“Đuổi kịp không?” Vệ Tam hỏi bọn họ.

Mặt Shaω Eli tỏ vẻ chẳng bất ngờ: “Không.”

“Nhanh như thế, nói không chừng là chuột chải phải người.” Vệ Tam “an ủi” nói, “Đừng nản lòng.”

“Mày có tí trách nhiệm nào được không?” Thay vào đó Shaω Eli bắt đầu chất vấn Vệ Tam, “Đó là Quân Độc Lập, nếu không bắt được chúng thì tụi đó sẽ ra ngoài tàn sát dân thường một cách khó hiểu về sau đó.”

Vệ Tam cố gắng suy nghĩ rồi chỉ vào Jill Gil Wood: “Cậu ấy là người đầu tiên phát hiện ra bóng người, theo lý thì người nên ngay lập tức đuổi theo là cậu ấy mới đúng.”

Jill Gil Wood: “Tôi... Cậu ở gần hơn nên tôi mới gọi cậu.”

Cao Học Lâm giơ tay ra hiệu cho Jill Gil Wood không cần phải nói thêm: “Trường Quân sự Damocles cùng lắm chỉ biết lo cho thân mình. Nhưng có một điều tốt nhất các cậu nên hiểu rõ là khi Quân Độc Lập tàn sát khắp nơi, bọn chúng sẽ chả quan tâm cậu có tham gia hay không.”

Khi trở về, bầu không khí giữa hai trường quân sự một lần nữa trở nên cứng nhắc.

Kẹp lấy người trong đội tuần tra ở giữa.

Không riêng gì bọn họ gặp phải tinh thú, trường Đế Quốc và viện Bình Thông bên kia cũng gặp phải.

Những tinh thú này đa phần là dạng ra khỏi đấu trường lạnh lẽo, nhưng đây là thời điểm chẳng có gì ở gần sân thi đấu nữa, họ chỉ đành tăng cường bảo vệ bên trong thành phố mà thôi.

Trường Damocles và trường Samuel đã nhìn thấy bóng người đáng ngờ trong khi tuần tra. Chuyện nghi là Quân Độc Lập không gây ra nhiều sự chú ý bởi vì tất cả mọi người đang quan tâm đến việc khác tại thời điểm này.

Tin tức từ Quân khu 1 ở Liên bang truyền đến, phòng tuyến của các quân khu có sự dãn ra mờ ảo, đặc biệt là Sao Huyễn Dạ. Bọn họ còn phái ra một chiếc tàu vũ trụ đến Sao Phàm Hàn, nên lúc này người bên kia chắc chắn chả đủ đủ.

Quân khu 2 và 1 đã cử đội tiếp viện, nhưng cũng muốn xin Sao Phàm Hàn bên này mở lớp phòng hộ ngân hà, để cho người của Quân khu 5 đi ra ngoài rồi thuận đường cho sinh viên các trường cũng đi ra luôn để tiếp tục tham gia cuộc thi.

Cao tầng Sao Phàm Hàn và bên kia giằng co chả chịu mở lại lớp phòng hộ ngân hà vì sợ xảy ra chuyện.

Cuộc họp kéo dài một tiếng mới xong; lại dùng thêm một tiếng khiến ngay cả các giáo viên dẫn đội của các trường quân sự khác nhau cũng ra ra vào vào các phòng hội nghị lớn.

“Thời gian này nút phòng tuyến bị dãn ra?” Vệ Tam tựa vào ghế sa lông, đầu ngửa ra sau, thuận miệng hỏi, “Những tinh thú này còn biết được có một nhóm người đi tới từ Quân khu 5 à?”

Liêu Như Ninh cũng ngửa ra sau như cô: “Nói không chừng giữa chúng ta cũng có tinh thú. Làm mật thám.”

“Nói nhảm cái gì thế.” Kim Kha đá cậu ta một cái, “Tôi từng nghe nói một câu là cùng một lúc có càng nhiều thiên tài xuất hiện thì chứng tỏ phía sau sẽ có lực lượng tà ác lớn hơn xuất hiện.”

Hoắc Tuyên Sơn nhìn cậu ấy: “Cậu đang nói mình là thiên tài.”

Kim Kha không có biểu hiện gì: “Ý tôi là tất cả tụi mình đều là thiên tài.”

Ứng Thành Hà đăm chiêu: “Nói như vậy, lực lượng tà ác này chính là Quân Độc Lập, sau này chúng ta sẽ chống lại Quân Độc Lập.”

“Cảm thấy mấy thầy cô không muốn tụi mình đối đầu với Quân Độc Lập.” Vệ Tam quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Một nửa trong số đó từng người của trường chúng ta.” Liêu Như Ninh hiểu rõ suy nghĩ của các giáo viên hơn.

Trường Quân sự Damocles từ trước đến nay không chỉ truyền thừa kiến thức cơ giáp mà còn có tinh thần vì bạn bè. Quân khu 11 biến thành Quân Độc Lập một cách khó giải thích luôn là cái gờ chả thể vượt qua được của Damocles.

Vệ Tam đột nhiên đứng dậy và đi ra ngoài cửa sổ: “Dừng lại.”

“Cái gì dừng mà lại?” Kim Kha hỏi cô.

Những người khác cũng nhìn theo ánh mắt của cậu ấy nhìn sang.

“Gió tuyết bên ngoài.” Vệ Tam thẳng tay dùng sức đẩy cửa sổ ra cho gió lạnh lùa vào, nhưng đó chỉ là gió lạnh và băng tuyết còn sót lại, còn gió tuyết trên không trung ban đầu còn chẳng ngừng tung bay thì nay đột nhiên ngừng lại.

Tất cả mọi người chen tới đưa tay ra để cảm nhận bên ngoài.

“Đúng là dừng lại rồi nè.”

“Có lẽ chỉ trong một lúc thôi.”

“Chưa từng nghe nói qua đợt rét đậm chưa ngừng mà gió tuyết đã dừng lại trước.”

Trong khi họ đang nói chuyện, cũng có những người phát hiện ra điều này. Các giáo viên đi ra khỏi phòng hội nghị, xuống tầng một và ra khỏi cổng để quan sát.

“Hoặc là đợt rét đậm dừng lại, hoặc là đợt rét đậm đang tích tụ sức mạnh.” Kim Kha nhìn ra bên ngoài đang dần mờ đi vì sương trắng.

Ngày hôm đó không ai rời khỏi tòa nhà bến cảng. Người ở Quân khu 5 và 13 đang ẩn nấp bắt đầu liên tục ra vào tòa nhà.

Chờ cho đến ngày thứ ba thì có tin xác định: siêu bão rét đậm đã tan.

Vệ Tam nhìn bầu trời bên ngoài đã trõ ràng: “Tôi nhớ họ nói rằng phải mất nhiều tháng thì đợt rét đậm mới tiêu tan.”

“Có chuyên gia suy đoán là do bộc phát quá lớn, đợt rét đậm nén thành siêu bão rét đậm khổng lồ đột nhiên bùng nổ, cho nên về sau cũng chả còn sức mạnh nữa.” Kim Kha lật qua tin tức không ngừng truyền tới từ quang não, “Chờ hai ngày nữa nếu không có vấn đề gì, chúng ta có thể rời khỏi Sao Phàm Hàn.”

“Quân Độc Lập thì sao?” Liêu Như Ninh hỏi.

“Tạm thời không quan tâm.” Kim Kha cau mày, “Bọn họ không xuất hiện thì cũng chả có cách tìm ra được.”

Đợt rét đậm đột nhiên tiêu tan giống như sương mù trong lòng tiêu tan, tâm trạng của tất cả mọi người tốt hơn nhiều. Nhưng các giáo viên của năm trường và MC giải thích chính đang bận rộn chuyện liên hệ với đại diện thế lực địa phương, chuẩn bị rút ra sân đấu tiếp theo và cho nhóm của hai quân khu rời đi.

Tàu vũ trụ Quân khu 5 bị cướp rồi mà nay bọn họ muốn về Sao Huyễn Dạ, thế là Ứng Nguyệt Dung đã mượn một chiếc tàu vũ trụ từ cao tầng Sao Phàm Hàn, đưa người của Quân khu 5 đến ngân hà gần Sao Huyễn Dạ.

Chờ hai ngày, sương trắng hoàn toàn tan biến.

Hoạt động bốc thăm chọn địa điểm thi đấu cũng chính thức bắt đầu, năm trường quân sự tập trung một lần nữa. Nhưng những người đứng xung quanh là hai quân khu vẫn chưa rời đi, họ đứng đây để ngăn chặn sự xuất hiện của Quân Độc Lập.

“Hy vọng rút ra một trận đấu thoải mái hơn một chút.” Liêu Như Ninh chắp hai tay lại, trước ngực rồi cầu một cái, lại nắm chặt ngón tay, đụng trán và ngực mình, “Amen.”

“Không phải nói càng về sau, trận đấu càng khó à?” Vệ Tam khó hiểu hỏi.

“Nói là nói như vậy không sai, nhưng cũng còn mấy nơi tương đối đơn giản.” Liêu Như Ninh kề tai thì thầm với cô, “Sao South Pasadena bên kia hơi đơn giản một tẹo.”

Kim Kha cúi đầu nhìn thoáng qua quang não đồng thời ánh mắt cũng nhìn lướt qua trường Quân sự Đế Quốc. Người đứng đầu vẫn là Ứng Tinh Quyết bình tĩnh tự kiềm chế như trước đây.

“Cậu xem cái gì?” Hoắc Tuyên Sơn hỏi nhỏ cậu ấy.

Kim Kha nhìn bốn đôi mắt khác lia qua: “...”

Cậu mở nhóm của năm người, gửi một tin nhắn lên đó.

Nhà Kim Phát Tài: [Bác sĩ kia chết rồi.]

Thiếu gia Liêu: [Bác sĩ nào?]

Lén Lút Ăn Xin: [Thằng cha xấu xí kia?]

Nhà Kim Phát Tài: [Ừ, trước đó tớ đã cho người chú ý tới anh ta. Hai ngày trước anh ta bị phát hiện là một tên Quân Độc Lập, muốn giết đồng nghiệp, rồi bị người trong độ tuần tra giết.]

Bậc Thầy Thành Hà: [Lại là Quân Độc Lập? Vệ Tam nói thằng cha đó xấu xí, chẳng lẽ là nhìn thấy Quân Độc Lập có chỗ sai sai?]

Lén Lút Ăn Xin: [Không, tôi chỉ đơn giản thấy anh ta xấu thôi.]

Hoắc Tây Tây: [Ứng Tinh Quyết và cậu đều là cấp siêu 3S, cùng không có thiện cảm với bác sĩ này, chuyện này không đúng lắm.]

Thiếu gia Liêu: [Quân Độc Lập là những người giống như chúng ta, không thể cứ xấu xí là Quân Độc Lập. Huống hồ gì nhìn ảnh người sĩ quan phụ tá chính Quân khu 5 kia cũng có dáng dấp được lắm.]

Lén Lút Ăn Xin: [Ừ... Không xấu.]

Năm người trước mặt mọi người cúi đầu dùng quang não não gửi tin nhắn bằng sạch, Hạng Minh Hóa muốn không chú ý cũng khó. Ông lặng yên không một tiếng động đi tới, quang não của bốn người khác đều mang theo chức năng riêng tư làm ông không nhìn thấy, nhưng quang não của Vệ Tam thì chỉ che giấu ID của mình.

Hạng Minh Hóa đến gần, Vệ Tam nhanh chóng tắt quang não, nhưng ông vẫn nhìn thấy câu không xấu cuối cùng.

“Lại đang làm cái gì? Sắp rút chọn trận đấu mà chả khẩn trương!” Hạng Minh Hóa thấy nói chèo chẹo với cái đứa này mà vẫn thế.

“Không có đâu thầy.” Vệ Tam cố gắng ngụy biện, “Chúng em sốt sắng chờ đây nè.

Hạng Minh Hóa hừ lạnh: “Đừng tưởng rằng lấy được một lần quán quân là ổn, phía sau còn có nhiều trận đấu như vậy, đủ cho các em chịu khổ đấy.”

Trong khi khiển trách, người đại diện bên địa phương đã lên sân khấu, ông ta nói ngắn gọn một vài lời khuyến khích và bắt đầu chọn sân đấu.

Tên của các ngân hà trên màn hình ánh sáng liên tục lướt qua, cho đến khi người đại diện nói dừng lại, thì chúng cũng chả còn lướt nữa.

[Sao Tây Tháp]

Liêu Như Ninh ngẩng đầu nhìn bèn ôm đầu ngau: “Sao lại như vậy!”

Vệ Tam nhìn cái tên này thi không nhìn ra đặc điểm gì, chả lẽ trong trường đua chỉ toàn là tháp?

“Hầu hết diện tích của Sao Tây Tháp chỉ có biển và vách đá, không thân thiện với cơ giáp hạng nặng.” Kim Kha giải thích, “Hơn nữa trong bầu trời Sao Tây Tháp có tinh thú bay, trong biển cũng có tinh thú tấn công, là sân thi đấu thích hợp cho cơ giáp hạng nhẹ. Quan trọng nhất là trong mấy năm trước, ban tổ chức chỉ cung cấp một chiếc tàu biển vũ trụ và được đặt trong túi chuẩn bị chiến đấu nhất định. Những người khác không rút trúng thì tự nghĩ biện pháp vượt biển.”

“Tôi nghĩ rằng vận may của tụi mình không tệ, chắc chắn rút được nó.” Liêu Như Ninh tự động viên cho mình.

Mấy người còn lại chả đáp lời, vận có đỏ thật hay không thì phải trông cậy vào chuyện này rồi, hoàn toàn không giỡn được.

Hoắc Tuyên Sơn nhìn màn hình ánh sáng thì chỉ nói một câu: “Chỉ hy vọng trường Đế Quốc không rút được tàu biển vũ trụ.”

Tàu biển vũ trụ cứng kinh khủng, quan trọng hơn là vật liệu toàn bộ thân tàu được làm từ tinh thú cấp 3S, còn có bộ xương tinh thú cấp 3S biến dị, mang đến uy thế giúp mình tránh được đòn tấn công từ tinh thú cấp 3S trở xuống trong biển. Trường quân sự nào rút được chiếc tàu này trong những năm trước thì thắng chắc.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Mấy lời nói của nhân vật ở đây không liên quan tới nội dung chính, chỉ là mấy vở kịch nhỏ mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui