Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

“vực sâu”

Ứng Nguyệt Dung đi vào: “Ngày mai đi phòng tuyến đông nam rồi, cháu thấy sao?”

“Không có trở ngại.” Ứng Tinh Quyết đứng ở cửa, tay trái nhẹ nhàng phủ lên cổ tay phải sau lưng, vô thức che giấu quang não trên cổ tay.

“Lúc trước ở Sao Phàm Hàn cô vẫn chưa kịp hỏi cháu đã có gì xảy ra với Vệ Tam bên đó, nghe nói chỉ có mỗi hai cháu?” Ứng Nguyệt Dung nhìn cháu trai đã cao hơn bà nửa cái đầu.

“Khi cháu tách ra khỏi đội tuyển trường thì vừa lúc gặp cô ấy, sau đó tìm thấy hai trường quân sự.” Ứng Tinh Quyết hạ mắt.

“Vệ Tam kia không được đàng hoàng lắm.” Ứng Nguyệt Dung nhíu mày, “Chỉ sợ là biến số trong lần đoạt quán quân của trường Đế Quốc. Nó nói cái gì mà bởi vì học phí mới đi học ở trường Quân sự Damocles ấy, cô không tin một phần nào.”

Ứng Tinh Quyết nhìn sàn nhà dưới chân, không lên tiếng. Vệ Tam là chiến sĩ độc lập cấp siêu 3S, giả sử phát huy ra thực lực của mình giống như lúc trước ở đấu trường lạnh lẽo thì đúng làm cho trường Đế Quốc khó xử, huống hồ cảm giác của anh không áp chế được cô.

“Quên đi, việc này không nên nói với cháu, cháu làm tốt chuyện của mình là được.” Ứng Nguyệt Dung đưa cho anh một cái hộp sắt nhỏ, “Cha cháu bảo cô đưa cho cháu đây.”

Ứng Tinh Quyết cúi đầu mở ra, bên trong hộp là một miếng lệnh bằng bạc. Anh sững lại và ngẩng đầu nhìn về phía Ứng Nguyệt Dung: “Cha…”

“Cất đi, đừng để người khác nhìn thấy.” Ứng Nguyệt Dung thấy anh cất kỹ hộp mới đi ra cửa, “Mười ngày sau, cô sẽ cho người đưa cháu tới Sao Tây Tháp.”

Ứng Tinh Quyết đóng cửa lại rồi lại, lấy cái hộp ra và cúi đầu nhìn lệnh bạc bên trong. Miếng lệnh bạc này là biểu tượng của người chủ quản chuyện trong nhà họ Ứng. Nay cha anh giao cho thì quan trọng nhất chỉ chỉ có một tác dụng.

— Ra lệnh cho 10 chiến sĩ độc lập cấp 3S trong đội hộ tống.

Ứng Thanh Đạo từ trước đến nay thể hiện ra với Quân khu 1 là người đặt lợi ích là trên hết, 10 người chiến sĩ cấp 3S này là đại diện cho việc ông đầu nhập vào Quân khu 1, thậm chí có thể dùng để giám sát con trai mình.

Ứng Tinh Quyết đóng hộp lại, cha anh có lẽ không biết năng lực thực sự của chỉ huy cấp siêu 3S. Mười tên chiến sĩ độc lập 3S cũng chả đe dọa được anh, trừ phi anh tự nguyện bị vây khốn.

...

Ngày hôm sau, Ứng Tinh Quyết và Ứng Nguyệt Dung chia nhau dẫn đội, anh mang theo đội chủ lực của trường Đế Quốc và Quân khu 5 chạy tới phòng tuyến phía đông nam.

Để ngăn chặn bị tấn công bởi các tinh thú bay trên không, họ không dùng máy bay mà lại tham gia quân ngũ đi ra khỏi cổng chính quân khu.

“Một ngày ở Sao Huyễn Dạ chỉ có 4 tiếng ban ngày. Bốn tiếng này chúng ta có thể dùng để chỉnh đốn nghỉ ngơi, nhưng thời gian còn lại phải đối mặt với tinh thú vô tận không dứt. “ Ứng Tinh Quyết chủ yếu nói cho mấy người lần đầu tiên đến Sao Huyễn Dạ, là bọn Hoắc Kiếm, nghe.

Những người ở trong đội ở phía sau nghe anh nói chuyện đa phần là một nhóm mới, không phải là những người trong quân khu vài năm trước đây có sự dẫn dắt của Ứng Tinh Quyết. Bọn họ không tín nhiệm anh hẳn.

Không tin rằng Ứng Tinh Quyết có thể mang theo đội ngũ khổng lồ như vậy, đặc biệt là ở Sao Huyễn Dạ.

Ngay cả khi anh đã có chiến tích trước đây song họ chả nhìn thấy nó, chỉ coi như tin đồn. Và tin đồn là thật hay giả cũng chỉ có thể để mọi người tự chứng minh.

“Chỉ huy Ứng, những thứ này chúng tôi biết cả rồi.” Sĩ quan trông trẻ tuổi hẳn dẫn đầu lên tiếng trong nhóm, cố ý đè nặng chữ “Ứng”, “Biết anh đây có lòng tốt giải thích cho mấy vị này nghe, nhưng mà giờ là lúc gấp rút, mọi người đi chiến trường một chuyến là biết ngay, không có thời gian phí hoài ở đây đâu.”

Đám người Hoắc Kiếm nghe vậy muốn ra tay nhưng bị Ứng Tinh Quyết ngăn lại. Anh chả quan tâm đến những thứ này, mấy năm trước anh còn đối mặt với tiếng tranh cãi còn to hơn hôm nay nữa. Anh chỉ cần làm tốt việc của mình là được.

Đội ngũ hợp nhất thành hình một thanh kiếm sắc bén và chạy về phía đông nam. Họ mới ra khỏi cổng quân khu chưa đầy 5km là đã gặp phải làn sóng tinh thú.

Ứng Tinh Quyết tách đội chủ lực và quân đội phía sau ra chiến đấu, người trong quân đội đại khái có ý cạnh tranh nên xuống tay tàn nhẫn lắm. Còn mặc dù đây là lần đầu tiên người trong trường Quân sự Đế Quốc ra chiến trường, nhưng có Ứng Tinh Quyết ở đây nên họ cứ nghe anh phân phó là được.

Tốc độ chém giết tinh thú ở hai bên cực nhanh, các sĩ quan cấp S của quân khu mang theo tiểu đội bắt đầu thu hoạch tinh thú điên cuồng, chẳng qua dù bọn họ có kinh nghiệm thì chẳng thể tránh khỏi thương vong.

Một số người chưa quan sát kỹ nên rơi vào trong cuộc vây hãm tinh thú, bị xét nát cơ giáp. Tụi tinh thú đó xảo trá, biết chiến sĩ độc lập ở gần khoang cơ giáp nên chúng có thể cắn đứt, đè nát, thậm chí giết chiến sĩ độc lập trong khoang cơ giáp, hoặc là chờ người chạy ra lại quào vuốt tới.

Tiếng gào của tinh thú và tiếng la hét chói tai của con người xung quanh xen lẫn với nhau, Tư Đồ Gia chưa bao giờ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết bằng tai thế này, cho dù lần trước thì cũng chỉ là âm thanh nghe được từ trong video.

Lại một tiếng la gào khác, âm thanh đó lúc bắt đầu thì bén nhọn ở tông cao rồi chợt ngừng lại, trở nên ậm ờ.

Lần đầu tiên Tư Đồ Gia ghét sự nhạy bén của tai mình thế này, y thậm chí còn nghe thấy người kia thì thào nói mình rất đau, không muốn chết, muốn về nhà.

“Cậu làm gì thế?” Hoắc Kiếm chặt đứt một móng vuốt của đầu tinh thú bên cạnh Tư Đồ Gia. Hắn la to lên, “CHÚ TÂM VÀO!”

Nếu như ngay lúc này Tư Đồ Gia chú ý tập trung thì sẽ phát hiện Hoắc Kiếm cũng chỉ cố ép mình mạnh mẽ bình tĩnh, chứ tiếng của hắn mang theo run rẩy chẳng dễ thấy.

Đây chỉ mới là vừa ra khỏi cổng quân khu là đã có người chết trận, hoàn toàn khác với giải đấu. Nó không phải là trò chơi có thể dừng lại bằng cách nhấn nút ra bị loại, cũng không có nhân viên cứu hộ sẽ đến để cứu họ.

Công Nghi Giác đứng ở phía sau Ứng Tinh Quyết. Xung quanh anh không có tinh thú tới, hoặc là tinh thú xung quanh ngo ngoe muốn chuyển mình với bọn họ nhưng chẳng qua ngại năng lực cảm giác của Ứng Tinh Quyết nên chẳng dám tiến lên, chỉ có thể ở bên ngoài gào hú.

Ứng Tinh đếm ngược thời gian, xong mười phút, anh đã yêu cầu tất cả mọi người trở về đội ngũ và đi tiếp tới.

“Cảnh vầy thì đi làm sao được?” Có một sĩ quan trong đội chặt đầu một con tinh thú rồi căng thẳng hỏi, “Tụi nó đã chặn tất cả các con đường của chúng ta rồi.”

Ứng Tinh Quyết liếc sang cậu ta như có như không rồi giơ tay tấn công tinh thú chung quanh. Anh dường như chỉ giật giật ngón tay mà thôi thế mà tinh thú xung quanh gào rít lui về phía sau, hiển nhiên gặp phải uy hiếp gì đó.

Đội trưởng thuộc quân khu câm lặng, quân khu cũng có chỉ huy tài giỏi, nhưng để có thể giơ tay lên điều khiển tinh thú xung quanh dễ như trở bàn tay thế này thì chẳng thuộc cấp bậc mà bọn họ có thể nhìn thấy.

“Chúng ta đi.” Ứng Tinh Quyết nhìn một mảnh vùng tăm tối phía trước, “Tất cả chiến sĩ độc lập lái cơ giáp hạng nặng đứng ở phía trước, cơ giáp hạng trung ở phía sau bọn họ. Mục tiêu của cơ giáp hạng nhẹ trên không trung không thay đổi, cứ tiếp tục tấn công chính xác tinh thú mãi dây dưa với cơ giáp bên dưới.”

“Trên không cũng có tinh thú bay.” Có chiến sĩ độc lập hạng nhẹ mở miệng, nếu như mấy người này chỉ lo phía dưới vậy thì tính mạng của bọn họ thì sao?

Cơ Sơ Vũ nhíu mày, cậu ta nhìn chăm chăm vào chiến sĩ độc lập hạng nhẹ vừa nói chuyện: “Khi chỉ huy khác dẫn đội, các cậu cũng không có kỷ luật như vậy?”

Chiến sĩ độc lập hạng nhẹ bị khí thế của cậu ta đè ép, không thể không bay lên, các chiến sĩ hạng nhẹ khác cũng lần lượt di chuyển.

Ứng Tinh Quyết đi theo đội ngũ ở giữa.

Trên thực tế, tinh thú bay giữa không trung hoàn toàn chẳng thể nào tới gần bọn họ, Ứng Tinh Quyết lợi dụng cảm giác để trả lại đòn tấn công bằng tinh thần cho chúng.

Càng đi tới phía sau, cơ giáp hạng nhẹ giữa trời mới phát hiện bọn họ mới là nhóm an toàn nhất.

Chiến trường không có phần nghỉ ngơi đáng kể, họ vội vã đến phía đông nam nhưng thật ra lại là dạng đánh ra một con đường đến đó, từ đầu đến cuối không có thời gian nghỉ ngơi. Không giống như trong cuộc thi khi họ đuổi theo đám thú, bây giờ bầy tinh thú bao lấy họ.

Tư Đồ Gia bay ở giữa trời đã rất cố gắng để kiềm chế bản thân không chú ý đến người la hét bên dưới; nhưng mỗi lần đều nhịn không được nhìn sang thì lo lắng lòng y càng ngày càng nặng.

Sau nhiều tiếng chiến đấu, họ giống như một chiếc máy xay thịt có sức đẩy. Nó xoắn tinh thú và người của mình, thậm chí không có thời gian quay đầu lại.

Công Nghi Giác, Tư Đồ Gia, Hoắc Kiếm... bắt đầu tê liệt, không còn liếc nhìn những người gào lên rồi chết nữa.

Ngược lại, một số người trong đội thường xuyên ra ngoài chiến đấu thì bắt đầu càng giết càng hưng phấn.

Chỉ huy Ứng Tinh Quyết này đúng là một lá chắn tự nhiên, có thể bảo vệ phần lớn mọi người, làm cho đám tinh thú sợ hãi. Khi họ bắt đầu ra tay đã chẳng còn nỗi lo nào.

Từ 6 giờ sáng đến 3 giờ chiều, tất cả mọi người không ngừng chiến đấu với đám tinh thú và cuối cùng đã đi tới phía đông nam.

Công Nghi Giác nhìn về phía trước bèn không thể không hít một hơi thật sâu: các tinh thú ở đây nhiều hơn mấy lần so với những gì họ đã thấy trước đây, ngay cả trong bóng tối vẫn có thể nhìn thấy con mắt lít nha lít nhít sáng lên của chúng.

“Số lượng còn nhiều hơn lúc chúng ta tới lần đầu nữa.” Cơ Sơ Vũ nới với Ứng Tinh Quyết khi nhìn những tinh thú đối diện.

Tầm mắt Ứng Tinh Quyết lướt qua những tinh thú kia, anh nhìn về phía nơi tối tăm hơn: “Thông báo quân khu phái tiếp viện đến.”

Đội trưởng nhóm quân khu theo bản năng cau mày, bọn họ có không ít ước chừng 10,000 người, mặc dù có hao tổn trên đường nhưng số người vẫn đủ dùng. Vừa rồi cậu còn đang suy nghĩ cái người thiếu gia họ Ứng này có vài phần thiên tư, cũng tĩnh trí được, chẳng lẽ nay vừa nhìn thấy tinh thú là lộ ngay?

“Dù có nhiều tinh thú hơn nữa thì chúng tôi cũng đã gặp nên đánh được tụi nó, chúng ta chỉ phụ trách quét dọn làm chúng yếu đi hôm nay đi.” Bởi vì vừa rồi Ứng Tinh Quyết có biểu hiện cũng được khi đi tới đây nên đội trưởng này nói chuyện khách sáo một chút, “Còn một tiếng nữa là trời sáng, không cần tiếp viện.”

Ứng Tinh Quyết nghiêng đầu nhìn cậu ta: “Lời tôi nói rồi sẽ không lặp lại một lần nữa.”

Đội trưởng ở quân khu nhìn thẳng vào mắt anh rồi ánh mắt trong nháy mắt tan rã ngay, tay cậu ta không tự chủ được cầm lấy máy truyền tin để bắt đầu liên lạc với quân khu bên kia.

Chờ cậu ta gửi tin xong thì mới hoàn hồn.

Đội trưởng ở quân khu nhớ tới chuyện mình vừa làm thì đột nhiên một cảm giác lạnh lẽo dâng lên sau lưng. Đây chính là bản lĩnh của chỉ huy cấp cao? Có thể kiểm soát cả tâm trí của con người.

“Các cậu giúp tôi mở đường.” Ứng Tinh Quyết nói với chiến sĩ độc lập của đội chủ lực Đế Quốc, “Nơi đó có bầy tinh thú cấp cao.”

Bầy tinh thú cấp cao là tinh thú cấp SS trở lên.

Ứng Tinh Quyết còn có một câu chưa nói, ngoại trừ bầy tinh thú cấp cao, anh còn cảm ứng được tinh thú mạnh hơn nữa.

Các tinh thú ở chốt phòng hộ phía đông nam phải được cắt giảm, nếu không chúng sẽ dần dần mở rộng trên bản đồ.

Những tinh thú này nhìn thấy bọn họ thì hưng phấn khôn cùng, tinh thú dưới cấp S đã tập hợplại và gào hú xông về phía bọn họ.

Khoảnh khắc đó, nhịp độ tiến lên của tụi nó đồng bộ đến đáng sợ, giống như một đội quân được huấn luyện có trình độ.

Ứng Tinh Quyết không để cho đội ngũ chờ tại chỗ, cảm giác của anh đã khuếch tán bao trùm tất cả người trong quân khu. Cùng lúc anh cũng điền khiển tần số suy nghĩ của họ theo một giai điệu làm tốc độ tấn công thống nhất kỳ lạ, giá trị sát thương nhân lên gấp bội.

Anh đang thao túng tất cả mọi người.

Đây là ý nghĩ duy nhất của ai nấy trong đội này, bao gồm cả đội chủ lực của trường Đế Quốc.

Họ biết Ứng Tinh Quyết đang điều khiển bản thân, nhưng họ vẫn có thể tự suy nghĩ trong đầu. Tình trạng này giống như bộ não vẫn là của riêng mình, nhưng cơ thể đã không lắng nghe sự điều khiển của bản thân mà biến thành vũ khí của Ứng Tinh Quyết.

Song phương đang sử dụng sinh mạng mình để làm tiêu hao lẫn nhau.

Ứng Tinh Quyết điều khiển toàn bộ quân đội nhưng ánh mắt anh lại rơi vào bóng tối xa hơn. Anh cảm nhận được một lực lượng tà ác từ đó.

Chỉ dựa vào bọn họ thì chưa chắc gì đã chống lại được.

Giết chóc dường như vô tận, những con thú cứ chết mãi, và, những người trong quân khu cũng chẳng ngừng đánh mất cuộc sống của mình.

Quân khu 5, phòng họp.

“Bên kia muốn tiếp viện? Bọn họ mới đi bao lâu chứ?”

“Ứng Tinh Quyết muốn người từ cấp SS trở lên mau chóng chạy tới.”

“Lý do?”

“Có làn sóng tinh thú cấp cao.”

“Lập tức điều động người qua đi.”

Lời nói của Ứng Tinh Quyết đối với lãnh đạo Quân khu 5 mà nói rất có trọng lượng. Năm đó anh đã từng đưa ra dự đoán tương tự, khi đó lãnh đạo Quân khu 5 không muốn tin nên thiếu chút nữa lật xe, cũng may đã lật lại kịp.

...

Xa xa, bầu trời dần hửng lên tí trắng, thi thể của đám tinh thú xung quanh gần như chất đống thành núi.

Thể lực nhóm quân đội cũng đã đến cực hạn, lúc này bầy tinh thú chậm rãi tách ra, nhường vị trí cho tinh thú cấp cao phía sau.

Trên mặt và lồng ngực cơ giáp của Tư Đồ Gia đầy máu, đầu ngón tay y nắm đao lá liễu: “Trận này làm sao đánh được nữa đây?”

Thể lực bị đám tinh thú cấp thấp này làm hao hết, hiện tại lại phải đối mặt với tinh thú cấp cao.

Không có ở đây.

Ứng Tinh Quyết đánh giá xong tất cả tinh thú cấp cao thì hiểu ngay con tinh thú trong bóng tối kia không xuất hiện.

Còn nửa tiếng nữa là trời sáng rồi.

Ứng Tinh Quyết nhìn về phía những người ở quân khu phía sau rồi anh quay đầu nói với mấy người trong đội chủ lực của trường Đế Quốc: “Nửa tiếng nữa.”

Thêm nửa tiếng nữa, khi tia sáng đầu tiên xuất hiện thì tất cả các con thú sẽ rút lui như thủy triều và họ nghỉ ngơi được rồi.

Lúc này đây, người đứng đầu là mấy chiến sĩ độc lập 3S của đội chủ lực.

Hoắc Kiếm đối mặt trực diện với con thú xúc tu dính chất nhầy y như trong video trước đó thì trong lòng cả kinh.

[Tránh giác hút, cẩn thận với xúc tu của nó.]

Giọng nói của Ứng Tinh Quyết vang lên trong đầu hắn làm Hoắc Kiếm một lần nữa tỉnh táo lại, ánh mắt hắn đặt trên người Cơ Sơ Vũ bên cạnh.

Có lẽ đâu là lần thứ hai đến chiến trường nên biểu hiện của Cơ Sơ Vũ cũng đáng tin cậy hơn so với bọn họ, hoàn toàn chẳng có cảm xúc sợ hãi.

Trong khi đó, Ứng Tinh Quyết dùng cảm giác điều khiển đội ngũ quân khu phía sau, để bọn họ đi vây tiêu diệt tinh thú rơi đằng sau.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ phòng tuyến đông nam lại một lần nữa tràn ngập đủ các loại chiến đấu.

“Ồng…”

Tầm mắt Ứng Tinh Quyết rơi vào phía đối diện, anh hơi hoảng hốt vì mình nghe thấy âm thanh gì đó, nhưng những người khác dường như chẳng nghe thấy gì cả.

Anh lắng nghe cẩn thận nhưng chỉ nhận ra trái tim của mình đang đập liên hồi.

“Tinh Quyết!” Cơ Sơ Vũ quay đầu hô với anh.

Hàng rào cảm giác của Ứng Tinh Quyết suy yếu, mấy chiến sĩ độc lập 3S đã cảm giác được tinh thần tấn công truyền tới của tinh thú cấp cao đối diện, Cơ Sơ Vũ lập tức nhắc nhở.

Ứng Tinh Quyết hoàn hồn, một lần nữa tăng cường lại hàng rào bảo vệ.

Không đúng!

[Tất cả mọi người lùi lại!]

Ứng Tinh Quyết cưỡng ép điều khiển đội ngũ quân khu từ trạng thái chiến đấu đổi thành rút lui, chuyện này mang đến cho anh lực chấn động nên sắc mặt tái nhợt. Anh che ngực phun ra một bụm máu.

Hoắc Kiếm ở phía trước nhất nên không rút lui kịp, lúc đó Tư Đồ Gia tránh được tinh thú bay trên không trung và để phần lưng mình cứ thế bị chộp tới, y bay đi kéo Hoắc Kiếm lui về phía sau.

Khi những tia sáng đầu tiên của Sao Huyễn Dạ dâng lên, mặt đất phòng tuyến đông nam đột nhiên sụp đổ, những con thú cứ thế rơi thẳng theo sụp sụt lún đó.

Hoắc Kiếm cúi đầu nhìn phía dưới, thậm chí hắn không thấy rõ dưới đất sâu bao nhiêu, những tinh thú cấp cao kia ngay cả phản ứng cũng chưa kịp đã rớt xuống cùng nhau.

Tư Đồ Gia không cúi đầu nhìn, y dùng sức kéo Hoắc Kiếm lui về phía đội ngũ.

“Sao mặt đất lại lún đổ thế này?” Công Nghi Giác nhìn bầy tinh thú bên kia giống như đột nhiên biến mất thì hơi ngớ người.

Ứng Tinh Quyết trong khoang cơ giáp giơ tay lau đi vết máu bên môi, anh không rõ lắm, chẳng qua khi nãy có linh tính thôi.

Môi trường Sao Huyễn Dạ phức tạp, tinh thú và con người không có bất kỳ sự khác biệt khi ở trên đó, gặp tình huống tương tự cũng phải chết.

Đội quân khu đã khôi phục lại quyền kiểm soát của mình. Họ nhìn mặt đất như thể bị cắt, đột nhiên lõm xuống, thì câm nín hết cả.

Nếu không có Ứng Tinh Quyết, cả bọn đã được chôn cất ở đây rồi.

Ở đối diện không chỉ có sự sụp đổ trên mặt đất và còn có một đám tinh thú, chúng bị ngăn cách với Ứng Tinh Quyết bên này bằng một cái hang sâu. Tụi nó cùng lúc lui về phía sau rất nhanh hệt như sợ nhóm mình còn đứng sẽ còn sụp nữa.

“Như vậy... Phòng tuyến xem như được bảo vệ sao?” Tư Đồ Gia hỏi.

“Tạm thời.” Ứng Tinh Quyết lại ngước mắt nhìn về phía đối diện, loại cảm giác rình mò tà ác này đã biến mất.

Tư Đồ Gia đột nhiên đi ra từ trong cơ giáp và nửa chống trên mặt đất nôn mửa.

Lần đầu tiên y nhìn thấy một con người có thể chết thảm hại như vậy, sau khi nhìn thấy chi dưới của mình đã bị cắn đứt, người nọ thậm chí vẫn còn khóc được vì muốn sống.

...

Xuất hiện ban ngày xong, biển tinh thú dần dà biến mất song bọn họ chẳng màng tâm đến việc nghỉ ngơi và hồi phục, mà đã lập tức trở về ngay.

Trên đường này gặp một đội đến hỗ trợ.

“Hàng phòng ngự của mấy anh cũng sụp đổ?” Người ta rõ ràng nhận được tin tức từ đâu nên biết tình huống tương tự đã xảy ra.

“Còn chỗ nào nữa?” Ứng Tinh Quyết hỏi.

“Tổng chỉ huy... chỉ huy Ứng bên kia ấy, hướng tây bắc.” Người đi tới nói, “Có một nhóm quân đội và tinh thú rớt vào rồi.”

Tinh thú cấp cao rơi xuống vực sâu sụp lún, con tinh thú mà Ứng Tinh Quyết cảm nhận thấy vẫn chưa từng lộ diện, đội tiếp viện chỉ có thể che chở bọn họ đi về.

Sau khi trở về quân khu, Ứng Tinh Quyết không nghỉ ngơi mà đi đến phòng khảo sát địa hình thời gian thực của Quân khu 5.

Đã có chỉ huy ở bên trong, là Ứng Nguyệt Dung, người vừa mới trở về và đã đứng ở vị trí ở giữa.

“Gần như cùng một lúc là bốn tuyến phòng thủ liên tiếp sụp đổ, chỉ có phòng tuyến đông nam không có số lượng lớn nhân viên quân sự rơi xuống.” Ứng Nguyệt Dung nhìn bản đồ địa hình, “Cho đến nay thì chả có tin gì từ người rơi xuống, cũng chẳng có người đi lên. Sau khi máy điều tra mini xuống đến trăm mét là tự động nổ tung.”

“Có muốn cho người xuống hay không?”

“Đi là chịu chết.” Ứng Nguyệt Dung không cho rằng người đi xuống rồi còn đi lên lại được.

“Để em đi xuống.” Ứng Tinh Quyết nói tiếp lời.

Mọi người quay đầu nhìn về phía anh rồi lại dời ánh mắt nhìn về phía Ứng Nguyệt Dung.

Ứng Tinh Quyết nhìn bà: “Em có thể cảm ứng được phía dưới có thứ gì.”

“Mặc dù em có thể thực thể hóa hàng rào, song nguy hiểm đi xuống cũng rất lớn.” Ứng Nguyệt Dung không đồng ý nhìn Ứng Tinh Quyết, không rõ vì sao cháu mình lại lỗ mã/ng như vậy, “Nếu có chuyện ngoài ý muốn, đúng là tổn thất một chỉ huy cấp siêu 3S chả vì cái gì cả.”

“Ngoại trừ em, không ai khác có năng lực đi xuống.” Ứng Tinh Quyết cũng không nhượng bộ, anh nhất định phải đi xuống nhìn một xem bên trong có cái gì.

Sau một thời gian dài im lặng trôi qua, Ứng Nguyệt Dung đồng ý nhưng có một yêu cầu là anh phải đợi đến ban ngày ngày hôm sau mới đi xuống, và hai tiếng sau phải đi lên nếu không tìm thấy gì.

...

“Cậu điên rồi.” Cơ Sơ Vũ đứng ở cửa Ứng Tinh Quyết, chặn đường đi của anh, “Đột nhiên mấy chỗ sụp cùng lúc chắc chắn có chuyện lạ.”

“Cho nên tôi mới muốn xuống xem một chút.” Ứng Tinh Quyết thản nhiên cho hay.

“... Tôi đi xuống với cậu.” Cơ Sơ Vũ nhìn anh, “Thêm một người bảo vệ.”

“Không cần.” Ứng Tinh Quyết từ chối.

Sắc mặt Cơ Sơ Vũ dần dần trở nên khó coi: “Cậu là một chỉ huy, tôi là một chiến sĩ độc lập, từ đầu tôi nên che chở cho cậu.”

Ứng Tinh Quyết ngước mắt lên: “Tôi là chỉ huy cấp siêu 3S, nếu như tôi xảy ra chuyện thì chiến sĩ độc lập cấp 3S cũng chẳng bảo vệ được.”

Anh vòng qua Cơ Sơ Vũ và mở cửa đi vào.

Cơ Sơ Vũ cúi đầu đứng ngoài cửa, hai tay dần dần nắm chặt. Cậu ta biết chỉ huy cấp siêu 3S mạnh mẽ như thế nào, cậu đã thấy lần đầu tiên đến Sao Huyễn Dạ. Trước lúc đó, cậu ta mãi xem Ứng Tinh Quyết là bạn bè thường, còn sau này cậu ta luôn luôn ở trong trạng thái ngưỡng mộ.

Ứng Nguyệt Dung dẫn đội hộ tống Ứng Tinh Quyết đi tới phòng tuyến đông nam, nơi sụp đổ ngày hôm qua này vẫn còn một vết nứt sâu.

Họ đóng quân ở gần đó, chờ đến ban ngày.

Ứng Tinh Quyết tiến vào cơ giáp rồi anh cất bước đi về phía vực sâu và leo xuống.

Ứng Nguyệt Dung đứng ở gần đó, bà nhìn màn ánh sáng, hình ảnh trên đó được truyền tới từ ống kính máy quay trên người Ứng Tinh Quyết.

Giống như những gì họ đã thấy ngày hôm qua từ máy quay thu nhỏ, các rãnh sâu hun hút, hoàn toàn chẳng thể nhìn thấy bất cứ điều gì.

“Là độ cao ngày hôm qua.” Cơ giáp sư bên cạnh nói.

Trái tim của tất cả mọi người căng lên nhìn Ứng Tinh Quyết tiếp tục đi xuống, đến khi máy quay không nổ tung thì họ mới thở nhẹ một ít.

Tuy nhiên, ngay sau đó, ống kính lại nổ và hình ảnh biến mất.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tinh Tinh: Chiến sĩ độc lập 3S không đủ, phải vượt qua chiến sĩ độc lập cấp 3S mới có thể bảo vệ tôi (.

.)

- -----oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui