Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

“lợi dụng lẫn nhau”

Khi nói ra câu đó, Ứng Thành Hà cho rằng anh họ của mình sẽ không vui hoặc có cảm xúc gì khác, nhưng Ứng Tinh Quyết vẫn bình tĩnh như thể hiện tại người tụt lại phía sau không phải là người bên trường Đế Quốc.

Ứng Tinh Quyết tựa vào một chỗ trong cơ giáp nhìn Vệ Tam bên ngoài thông qua cửa sổ, như thể chính anh mới là cơ giáp sư bên trong.

“Thầy cô các cậu có từng cho cô ấy có huấn luyện đặc biệt không?” Nhìn một hồi, Ứng Tinh Quyết đột nhiên mở miệng hỏi.

Ứng Thành Hà không lên tiếng, loại vấn đề có thể liên quan đến trận đấu thì anh sẽ không trả lời.

Không nghe thấy câu trả lời của anh, Ứng Tinh Quyết cũng không để ý mà chỉ nói quoa loa: “Co ấy tiếp thu rất nhanh từ trận đầu tiên đến bây giờ, nhưng mà có một chỗ cần chú ý.”

Ứng Thành Hà bất giác dựng thẳng tai nghe anh mình nói chuyện.

“Bình thường không nghiêm túc chiến đấu, sau đó gặp phải người lợi hại hoặc tinh thú thì muốn nghiêm túc chỉ sợ đã quá muộn.” Đôi mắt đen của Ứng Tinh Quyết lẳng lặng nhìn Vệ Tam đên ngoài.

Trong thời gian tới, anh e sẽ có một lực lượng chưa biết ùn ùn bật lên khiến một cấp siêu 3S như Vệ Tam chỉ có hai lựa chọn: bị lực lượng không rõ gi./ết chết, hoặc gánh vác trách nhiệm cấp siêu 3S và đè bẹp lực lượng này xuống.

Ứng Thành Hà nghe xong sửng sờ, anh chưa bao giờ biết Vệ Tam không nghiêm túc khi chiến đấu.

Anh cố ý nhìn qua cửa sổ, mỗi một lần Vệ Tam đánh đều có thể tạo thành thương tổn đối với tinh thú. Ứng Thành Hà quay đầu nhìn về phía anh họ mình: “Anh, có thể anh đã nhìn lầm rồi.”

Ứng Tinh Quyết không trả lời anh mà chỉ im lặng nhìn Vệ Tam bên ngoài.

...

Khi trận chiến kết thúc, đội ngũ trường Damocles bắt đầu chỉnh đốn còn Kim Kha chịu trách nhiệm đổi tài nguyên.

Ứng Thành Hà đi ra khoải khoang cơ giáp, Hoắc Tuyên Sơn nhìn thấy sắc mặt cậu không đúng bèn hỏi: “Làm sao vậy?”

Ứng Thành Hà vươn một ngón tay chỉ về phía khoang cơ giáp phía sau, Ứng Tinh Quyết đi từ từ ra khỏi đó.

“Người cậu vớt tỉnh rồi.” Liêu Như Ninh tới đây châm chọc Vệ Tam.

Vệ Tam: “...” Cô chỉ lỡ tay mà thôi, sao không vượt qua được cảm giác dựng lên này vậy trời.

Ứng Thành Hà đỡ Ứng Tinh Quyết ra tới, Vệ Tam và Liêu Như Ninh nhìn từ xa thì bắt đầu tám chuyện.

“Vì sao cùng họ Ứng, mà Thành Hà lại giống người giúp việc của anh họ mình thế?” Liêu Như Ninh vuốt cằm như có điều suy nghĩ.

“Đại khái là vì tóc.” Ánh mắt Vệ Tam nhìn qua nhìn lại giữa hai người.

Ứng Tinh Quyết thu tay lại, chậm rãi đi tới với Vệ Tam. Anh gật gật đầu với Liêu Như Ninh rồi đưa tầm mắt dừng ở trên người Vệ Tam: “Cám ơn.”

Vệ Tam: “... Không sao, anh nhớ tăng gấp đôi dịch dinh dưỡng cho chúng tôi là được.”

Kênh phát sóng trực tiếp.

[Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chỉ có thế á?]

[Dù sao thì cũng phải kiếm được một khoản lớn chứ, gì mà chỉ có tăng gấp đôi dịch dinh dưỡng.]

[Uầy, Vệ Tam không được rồi. Tôi muốn giữ Ứng Tinh Quyết ở lại vì cũng là ân cứu mạng mà. Từ đó về sau chỉ huy chính trường Đế Quốc sẽ biến thành người của trường Damocles.]

[Thôi đi, Ứng Tinh Quyết đi qua thì Kim Kha tính ở đâu?]

[Tôi muốn xem bộ dáng Kim Kha khi thấy Ứng Tinh Quyết tỉnh lại.]

...

Ngay khi mưa đạn bình luận đang bàn chuyện, Kim Kha bên kia đã đổi tài nguyên xong và trở về. Từ xa cậu thấy bên này vây quanh thêm một người là hiểu được Ứng Tinh Quyết tỉnh lại rồi.

“Tỉnh rồi thì anh mau đi tìm người của trường quân sự mình đi.” Kim Kha nói chả nhẹ nhàng.

Ứng Tinh Quyết nhìn cậu ấy rồi mới nói từ tốn: “Có thể tôi không đi được rồi.”

Kim Kha: “Ý anh là sao?

“Cảm giác còn chưa hoàn toàn khôi phục, không điều khiển được cơ giáp.” Ứng Tinh Quyết bày ra nhược điểm của mình nhưng thần sắc vẫn bình tĩnh như trước, vẫn lạnh nhạt cứ thể như đang nói chuyện thời tiết hôm nay không tốt.

Kim Kha: “... Bằng không tự anh loại mình đi?”

Ứng Tinh Quyết nắm tay che môi, ho khan xong mới nói: “Một phần hai tài nguyên của trường Quân sự Đế Quốc lần này cho trường Damocles, hy vọng các cậu có thể dẫn tôi đi tới đảo cuối cùng.”

Liêu Như Ninh nổ tung ngay tại chỗ: “Bây giờ chúng tôi cách đảo đích gần nhất. Nếu chẳng có gì bất ngờ thì chắc chắn là người đầu tiên đến đảo. Anh chỉ dùng một phần hai tài nguyên là đã muốn dễ dàng đổi lấy hạng thứ hai. Không đúng, chờ chúng tôi đến đích, nói không chừng anh đã khôi phục cảm giác, đến lúc đó tiêu diệt thẳng tụi này luôn. Thế thì quán quân tặng không cho anh à?”

“Một phần hai tài nguyên lần này và một nửa tài nguyên của trận đấu tiếp theo.” Ứng Tinh Quyết ngăn chặn ngứa ngáy trong cổ họng và vẫn nói chậm rãi, “Trận đấu lần này sẽ để các cậu lấy quán quân, chờ cảm giác tôi khôi phục thì có thể giúp các cậu.”

“Yêu cầu của anh chỉ là chúng tôi đưa anh đi cùng?” Kim Kha nhìn chằm chằm vào anh hỏi.

Ứng Tinh Quyết lắc đầu: “Hạng thứ hai, tôi sẽ rút cờ của trường Đế Quốc sau khi các cậu rút cờ.”

Kim Kha trầm tư một lát rồi đồng ý: “Tôi tin anh một lần.”

Liêu Như Ninh nhìn mấy người tản ra bèn gãi đầu. Từ đầu tới cuối cậu vẫn cảm thấy bọn họ chịu thiệt thòi, cứ như vậy chả lẽ trường Đế Quốc vô duyên vô cớ đã nhặt được vị trí thứ hai.

“Đầu óc Kim Kha choáng váng à?” Liêu Như Ninh và Vệ Tam cùng nhau ngồi xổm trên tảng đá lớn nhất bên cạnh rồi nhỏ giọng chửi bới.

“Cậu mới ngốc.” Vệ Tam liếc mắt về phía Ứng Tinh Quyết bên kia một cái, màu môi của anh hình như chưa từng hồng nhuận. Trong ấn tượng của cô, nó cứ mãi có màu tái nhợt.

Liêu Như Ninh ước gì có thể để cho người này hiểu ra: “Tôi đang nói nghiêm túc với cậu á! Quân địch đã đánh vào nội bộ chúng ta rồi!!!”

Vệ Tam: “... Yên tâm, dù đầu Kim Kha bị choáng cũng tốt hơn tụi mình.”

“Tôi không tin, chắc chắn mấy cậu bị Ứng Tinh Quyết mê hoặc hết rồi.” Liêu Như Ninh nhìn chằm chằm Ứng Tinh Quyết bên kia, nhìn thế nào cậu ta cũng cảm thấy anh chàng này có thể dùng cảm giác điều khiển lòng người.

“Tôi hỏi cậu, đêm đó cậu có thấy rõ là cái gì đập vỡ tàu biển vũ trụ không?” Vệ Tam thở dài hỏi.

Liêu Như Ninh ngẩn ra, cố gắng nhớ lại: “Không, hình như là cá gì đó? Cũng không giống lắm, tôi thấy rất nhiều tảo biển.”

“Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta gặp những thứ như thế này trên con đường biển tới đảo đích?” Vệ Tam tiếp tục hỏi.

Liêu Như Ninh rơi vào trầm tư.

Nếu thực sự gặp phải, đội ngũ trường Damocles chắc gì đã không chống lại được, cơ mà con số thương vong thì chưa biết. Với sự hợp tác của Ứng Tinh Quyết, bằng cảm giác của anh ta, trường Damocles có thể tránh được thương vong lớn.

“Cho nên tụi mình đang lợi dụng Ứng Tinh Quyết?” Liêu Như Ninh nghĩ thông suốt thì trước mắt bỗng sáng ngời.

Vệ Tam vươn một ngón tay lắc lắc: “Chính xác hơn là, hai bên chúng ta lợi dụng lẫn nhau.”

“Thì ra là như vậy.”

Từ lúc Ứng Tinh Quyết tỉnh dậy, bầu không khí trong đội ngũ trường Damocles càng kỳ lạ hơn.

Theo lý thuyết, tình huống Ứng Tinh Quyết hiện tại vô cùng không lý tưởng, đúng là dạng dê vào miệng cọp tùy thời tùy chỗ đều bị uy hiếp. Đổi lại chỉ huy khác chỉ sợ lúc này người đó đã lo lắng đề phòng.

Nhưng anh thì không cho dù ngồi một mình hoặc bên cạnh đội chủ lực của trường Damocles, anh vẫn rất thoải mái.

Các thành viên của đội tuyển trường Damocles đã giơ ngón tay cái lên trong lòng mình. Quá mạnh, xứng đáng cái danh chỉ huy mạnh nhất của Liên bang trong tương lai, chỉ bằng tố chất tâm lý này là đủ trâu bò!

Họ dừng lại trên bãi đá ngầm rồi đóng quân tại chỗ, sẵn sàng để nghỉ ngơi dưỡng sức trước khi tiếp tục lên đường.

Vệ Tam ngồi cách đó không xa với tay luôn chống lên mặt. Thỉnh thoảng cô thay đổi tư thế nhưng một phần ánh mắt vẫn mãi rơi vào ống nghiệm bên hông Ứng Tinh Quyết ở phía đối diện.

Ngay khi nhìn thấy sương mù đen như ẩn như hiện, cô đã muốn xông lên và phá hủy nó.

Là chỉ huy cấp siêu 3S, nếu Ứng Tinh Quyết còn không phát hiện ra ánh mắt rõ ràng như vậy thì cũng chẳng có tư cách được xưng là chỉ huy mạnh nhất trong tương lai của Liên bang.

Anh vuốt ve ống nghiệm bên hông, kế đó kéo nó ra một chút. Khi phát hiện ánh mắt Vệ Tam càng thường xuyên dừng lại bên hông mình thì trong lòng Ứng Tinh Quyết đã xác định được một phần chuyện cô có thể nhìn thấy đám sương mù bằng bọ đen này.

Chờ cuộc tranh tài kết thúc thì nói với cô một tí về chuyện này vậy.

“Viện Bình Thông mãi luôn đuổi theo.” Kim Kha ngồi xuống bên cạnh Ứng Tinh Quyết, “Nếu như ở đoạn đường biển cuối cùng gặp phải thứ đáng gờm, anh có nắm chắc giải quyết được nó trước khi bọn họ chạy tới không?”

“Phải xem là cái gì nữa.” Ứng Tinh Quyết không bao giờ nói không chừa đường đổi ý, sau đó anh chuyển đề tài, “Chúng ta liên thủ thì sẽ không để viện Bình Thông nhặt được thành quả.”

Cũng coi như nhận được lời hứa của anh ta, Kim Kha lấy ra mấy ống dịch dinh dưỡng cấp 3S từ bên cạnh và ném cho Ứng Tinh Quyết: “Đấu trường này không có dịch dinh dưỡng cấp siêu 3S, trước tiên dùng cái này thôi.”

Ứng Tinh Quyết cúi đầu nhìn mấy ống dịch dinh dưỡng trong tay. Hiện tại anh phân biệt được thứ tốt xấu trong dịch dinh dưỡng chứ lúc bé anh rất kháng cự lại chuyện uống nó, cũng không có cách nói ra lý do vì sao.

Ở phía bên kia, trường Đế Quốc.

“Hiện tại còn chưa có thông báo về chỉ huy chính.” Tư Đồ Gia ném tinh thú bay trên không trung xuống, y rơi xuống đất nói lạnh căm, “Mấy người phía trên chẳng thể nào không thấy chỉ huy chính được.”

“Chỉ huy trong đội tuyển trường cũng không có liên liết gì được với cảm giác của chỉ huy chính.” Công Nghi Giác thấp giọng nói, lần này trách nhiệm lớn nhất thuộc về anh ta.

Hoắc Kiếm nhìn Cơ Sơ Vũ gần như nổi khùng thì cuối cùng đưa tay khoác lên vai cậu ta cho hay: “Viện Bình Thông đi trước chúng ta rồi, chỉ huy chính sẽ không muốn nhìn thấy kết quả này. Hiện tại nhiệm vụ duy nhất của chúng ta chính là nhảy qua bọn họ.”

Cơ Sơ Vũ vươn tay mở tay Hoắc Kiếm ra, cũng nói lạnh lùng,: “Lúc ấy tôi nên đứng bên cạnh cậu ta vì chỉ là một bức tường biển mà thôi.”

Trong mấy trận đấu này, Cơ Sơ Vũ đa phần chỉ đứng bên cạnh che chở Ứng Tinh Quyết nếu cần thiết.

Có lẽ ban đầu là bản năng hình thành từ nhỏ, Cơ Nguyên Đức muốn cậu ta trông chừng Ứng Tinh Quyết, một khi có hành động khác thường thì chém chết ngay. Nhưng hiện tại đã ở chung nhiều năm, cậu ta đã coi Ứng Tinh Quyết là anh em thân thiết nhất của mình, hệt như tay chân.

“Bây giờ hối hận cũng vô ích.” Hoắc Kiếm thu tay lại, “Trận đấu vẫn đang diễn ra, cậu lại mãi chán chường thì chúng ta không chỉ mất chỉ huy chính mà còn đánh mất chức quán quân.”

“Tôi đồng ý với lời Hoắc Kiếm nói.” Tư Đồ Gia, “Chúng ta phải lấy hạng nhất.”

Cơ Sơ Vũ cúi đầu nhìn tảng đá ngầm, cuối cùng hít sâu một hơi và ngẩng đầu: “Bây giờ đi thôi.”

Ở hiện trường trực tiếp, Lộ Chính Tân nhìn vào màn hình của trường Đế Quốc và không thể không lắc đầu.

Nếu chẳng có Ứng Tinh Quyết, bây giờ trường Đế Quốc có muốn tìm lại ưu thế cũng gần như không thể. Nếu trường Đế Quốc mất đi chỉ huy chính thì đúng như lời Cơ Sơ Vũ nói lúc đó, một đường tiến lên cũng là chuyện chẳng sao cả. Cơ mà lần này trái tim của đội ngũ tan rã, ngay cả người thủ lĩnh, Cơ Sơ Vũ, cũng không vực vổi tinh thần mình. Em ấy thường xuyên rơi vào áy náy, thỉnh thoảng còn chạy ra biển tìm người. Bây giờ dựa vào những người như họ thì chuyện đuổi theo viện Bình Thông kịp hay không cũng là vấn đề.

Cũng may phía Ứng Tinh Quyết đã quyết định một lần nữa hợp tác với trường Damocles, miễn cưỡng có thể bảo trụ được hạng hai.

“Bây giờ mới phát hiện người của trường Đế Quốc mà không có Ứng Tinh Quyết cũng chả là cái quái gì hết.” Lộ Chính Tân độc miệng.

Tập Hạo Thiên ngược lại không cho là thế: “Dù sao cũng phải trưởng thành, lần này đối với trường Đế Quốc cũng là một bài học. Bọn họ cũng nên cúi đầu học tập, có lợi đối với các trận đấu sau này.”

...

Bởi vì muốn kéo dài khoảng cách với viện Bình Thông phía sau, trường Damocles đi với tốc độ rất nhanh nên chiều ngày thứ năm đã đến bãi đá ngầm, kế liền đó sẽ tới đoạn đường biển cuối cùng.

Kim Kha tập trung tất cả các thành viên đội tuyển trường giống như một lá chắn bốn phương rồi nhanh chóng xuống biển. Cơ giáp hạng nhẹ cũng chìm trong nước bởi có quá nhiều tinh thú bay 3S ở lưng trời. Bọn họ mới đi thoáng qua thôi mà chúng đã bao vây ngay thế nên chỉ đành đi xuống nước.

Cảm giác Ứng Tinh Quyết đã khôi phục một phần, anh có thể lái cơ giáp của mình.

Vệ Tam được Kim Kha xếp tới bên cạnh Ứng Tinh Quyết, một là có ý áp chế, hai là hai người hợp tác có hiệu quả tốt hơn so với mấy người khác.

Sau khi xuống nước, đội ngũ trường Damocles đi nhanh chóng cùng. Nhưng lòng cảnh giác của mọi người đã được nâng lên đến cùng cực bởi vì bên dưới quá yên tĩnh, ngay cả một con cá nhỏ cũng chẳng có, cứ như thể không có nguy hiểm.

“Anh có cảm giác được cái gì không?” Vệ Tam hỏi Ứng Tinh Quyết bên cạnh.

Ứng Tinh Quyết nhìn qua thông cửa sổ: “Cảm giác của cô tốt hơn những người khác, trước đây ở trường đua sa mạc đã phát hiện ra rắn cạp nong hai đầu trước mấy chiến sĩ độc lập ở đây. Cô không nên hỏi tôi.”

Vệ Tam: “... Anh không phải là chỉ huy cấp 3S sao? Chắc chắn mạnh hơn tôi.”

“Ừ.” Ứng Tinh Quyết hạ mắt, nhẹ giọng, “Cô nói cũng có ý đúng.”

Mọi người đã tiến nhanh được một phần ba lộ trình và vẫn không gặp phải tinh thú gì.

Trong lúc họ vẫn còn muốn di chuyển về phía trước thì Ứng Tinh Quyết đã gọi với lại: “Chúng ta không thể đi tiếp được nữa.”

“Có tinh thú tới?” Liêu Như Ninh hỏi.

Ứng Tinh Quyết gật đầu: “Con ày rất nguy hiểm, chúng ta vòng qua bên phải.”

Kim Kha nhìn anh một hồi rồi cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng Ứng Tinh Quyết. Cậu ấy dẫn đội vòng qua bên phải.

Tất cả mọi người duy trì một mức độ cảnh giác cao, cẩn thận và nhanh chóng di chuyển về phía trước. Song, họ đã đánh giá thấp thể tích khổng lồ của con thú lần này.

Khi đáy biển bắt đầu lắc lư, con tinh thú nguy hiểm lộ ra bộ mặt thật. Toàn bộ cơ thể nó nhồi đầy hai phần ba đoạn đường biển cuối cùng, nên dù bọn họ vòng qua phải cũng vô ích.

“Cái này... Chẵng lẽ nó là thứ đã tấn công tàu biển của chúng ta trước đây?” Liêu Như Ninh khiếp sợ hỏi.

“Tốt nhất cậu nên hy vọng đó là nó, nếu không có nghĩa là vùng biển này có hai con như thế.” Hoắc Tuyên Sơn thì thầm khi nhìn chằm chằm vào con tinh thú có toàn thân mọc đầy các loại thực vật rong biển.

Ứng Thành Hà nhìn con quái vật khổng lồ nhưng trong lòng anh cũng không căng thẳng là bao: “Nó có thể tích quá lớn nên hoạt động cũng bất tiện. Chưa kể nó chỉ có một gặp mắt nên chúng ta vòng ra phía sau nó, chắc chắn đi qua được.”

Ngay sau khi anh vừa dứt lời, đột nhiên cơ thể khổng lồ của nó bắt đầu run rẩy, rong biển trên cơ thể nó cũng bị rớt xuống theo. Và, sau đó toàn bộ đội ngũ trường Damocles nhìn thấy con quái vật khổng lồ mở mắt.

Không phải là một cặp mà là vô số cặp mọc đầy một vòng cơ thể nó.

Mọi người: “...”

Vệ Tam: “Cái mỏ quạ đen được mở rồi, nó chuyền từ trên người thiếu gia đến trên người cậu.”

Ứng Thành Hà: “...” Anh không cố ý thật, những lời vừa rồi chỉ dựa trên lẽ thường suy đoán, ai mà biết được con tinh thú này không phát triển theo lẽ thường.

“Cơ mà hoạt động vẫn không linh hoạt.” Liêu Như Ninh hảo tâm an ủi, cậu ta hiểu loại tâm tình mỏ quạ đen này.

Giây tiếp theo, con quái vật khổng lồ một lần nữa run rẩy giống như duỗi lưng, rồi nó đưa ra ngoài hơn một chục xúc tu gồ ghề.

Mọi người: “...”

Tất cả mọi người đang căng thẳng xem trực tiếp: “...”

“Đồ chơi này phát triển theo lời nói của tụi mình à?” Thiếu gia Liêu ước gì có thể khâu miệng mình.

Hoắc Tuyên Sơn: “... Tốt hơn là các cậu nên câm miệng đi.”

“Tôi có thể tạm thời che lại một nửa bộ não của nó.” Ứng Tinh Quyết nói.

“Chỉ một nửa?” Thiếu gia Liêu vẫn không nhịn được lên tiếng.

Ứng Tinh Quyết chậm rãi nói: “Mỗi một xúc tu đều có đầu óc của nó.” Mà mỗi một xúc tu đều tương đương với một tinh thú cấp 3S biến dị.

“Tổng cộng mười bốn xúc tu, anh đối phó một nửa thì còn lại bảy cái.” Vệ Tam đã yên lặng đếm xong xúc tu bên phải, “Chúng tôi chỉ có ba chiến sĩ độc lập 3S.”

Các thành viên còn lại của đội tuyển được Kim Kha chỉnh sửa thì nhiều nhất chỉ có thể đối phó với một xúc tu và trì hoãn thêm một cái xúc tu nữa.

Ứng Tinh Quyết im lặng nhìn cô, cuối cùng nói nhẹ: “Có lẽ cô chống lại được hai cái, Vô Thường là loại cơ giáp cấp siêu 3S.”

Vệ Tam: “... Thế còn một cái nữa.”

Ứng Tinh Quyết quay đầu nhìn con quái vật khổng lồ này: “Tôi và Kim Kha liên thủ đối phó một xúc tu cuối cùng.”

Mọi người phân chia xong thì xông thẳng lên.

Những xúc tu này quả nhiên có đầu óc như Ứng Tinh Quyết nói.

Hành động linh hoạt gấp hàng chục lần so với toàn bộ quái vật khổng lồ, bên ngoài xúc tui của nó thì có đầy giác hút, hễ đụng phải là bị hút lại ngay. Chỉ khi có vứt bỏ cơ giáp thì mới có thể giãy ra.

Vừa giãy giụa thì cơ giáp bị vứt bỏ đã bị cái giác hút đó hút vào ngay, kế đó bị nhai nát.

Mọi người thấy thế trong lòng không khỏi sợ hãi, nhưng đã bắn tên rồi thì chẳng còn có đường quay đầu, tất cả mọi người đành kiên trì.

Và tại thời điểm này viện Bình Thông đã leo lên bãi đá ngầm ở phía bên kia, chỉ cần vượt qua chỗ này thì có thể vượt qua con đường biển cuối cùng và lên đảo đích.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Vệ Tam: Tôi cảm thấy như người mình đang rung rinh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui