Nàng ta bất đắc dĩ nhìn Lục Ẩn: “Thật ra, chỉ cần ngươi mở miệng, ta sẽ giúp, sau lưng ta cũng có người.”
“Không cần.”
Lục Ẩn thản nhiên đáp.
Nàng ta thở dài: “Được rồi, lúc nào liên lạc cũng được.
Yên tâm, ta sẽ giúp ngươi trông chừng bọn họ, đi đây.”
Nói xong, nàng mỉm cười với Lục Ẩn một chút, sau đó xoay người rời đi, để lại một làn gió thơm.
Lục Ẩn lại nhắm mắt, sự xuất hiện của nữ nhân vừa nãy không hề có chút ảnh hưởng nào đối với hắn.
Sau nửa đêm, nữ tử xinh đẹp kia lại đến, nhìn Lục Ẩn cười nói: “Chúc mừng ngươi, phiền toái đã không còn.”
Lục Ẩn nghi hoặc nhìn nàng ta.
Nàng nói: “Ta mời đại ca ta ra tay, Trương Đồng đã bị tóm, đại ca ta gọi ngươi qua để bàn bạc về việc xử lý bọn họ.”
Ánh mắt Lục Ẩn chợt loé lên, đứng dậy: “Đi thôi.”
Nàng ta cười khúc khích, đi phía trước dẫn đường.
Cả hai lướt qua những đống lửa, đi tới một nơi cách đoàn người ngoài 300 mét.
Nơi này vừa không kém phần an toàn, lại vừa không xa lắm.
Khi Lục Ẩn đến, Trương Đồng, cũng chính là tên tiến hoá giả đã ức hiếp nhóm thiếu nữ kia, bên cạnh gã còn có hơn mười người, tất cả đều quỳ dưới đất.
Mà trước mặt bọn họ là một nam tử cao lớn, hai tay chắp sau lưng.
“Đại ca, Lục Ẩn đã tới.”
Nữ tử xinh đẹp bước đến bên cạnh nam nhân kia, dịu dàng nói.
Gã ta xoay người, mỉm cười nhìn Lục Ẩn: “Ngươi là Lục Ẩn?”
Lục Ẩn gật đầu.
“Ta tên Lưu Thăng, là một trong những đội trưởng của đoàn chúng ta.”
Gã hơi ngẩng cao đầu, có chút ngạo nghễ nhìn Lục Ẩn.
Lục Ẩn thản nhiên nói: “Ta biết.”
Lưu Thăng nhướng mày, gã không thích thái độ của Lục Ẩn: “Những người này ngưoi định xử lý như thế nào? Giao cho ngươi.”
Lục Ẩn nhìn Lưu Thăng, nói: “Điều kiện.”
Khoé miệng Lưu Thăng cong lên, nhìn chằm chằm Lục Ẩn: “Người ngay thẳng không nói lòng vòng, ta đã nghe qua chuyện của ngươi, cũng quan sát ngươi một thời gian, ngươi, có lẽ không hề hấp thụ Năng Lượng Tinh Thể trong người của thú biến dị, nhưng lại rất lợi hại, có thể chia sẻ bí quyết cho ta được không?”
Nữ tử xinh đẹp đứng một bên cũng nhìn Lục Ẩn bằng ánh mắt mong đợi, kể cả Trương Đồng và những tên tiến hoá giả đang quỳ dưới đất kia cũng vậy, đều nhìn chằm chằm vào Lục Ẩn.
Lục Ẩn mỉm cười: “Đây là lí do mà các ngươi dẫn ta đến?”
Lưu Thăng cười nhạt, nhìn về phía nữ tử xinh đẹp.
Nàng ta tiến lên vài bước, ép người vào bên cạnh Lục Ẩn, hà hơi nhẹ vào người hắn, dịu dàng nói: “Lục đại ca, nói cho chúng ta biết được không? Có phải còn có một con đường khác để tiến hoá? Nói cho chúng ta biết, chính là nói cho toàn bộ nhân loại, toàn bộ nhân loại đều cảm kích ngưoi, mà ta, cũng có thể bồi tiếp ngươi.”
Nói xong liền dựa vào người Lục Ẩn.
Lục Ẩn quay đầu nhìn nàng ta: “Ta nói rồi, một lần nữa, chết.”
Vừa dứt lời, thiết côn chợt loé, nữ tử xinh đẹp ôm lấy cổ, máu chảy xuôi theo ngón tay, nhuộm đỏ quần áo, chết không nhắm mắt.
Nàng ta không để lời nói của Lục Ẩn vào tai, cũng không hề nghĩ tới Lục Ẩn lại dám giết nàng ngay trước mặt Lưu Thăng, Lưu Thăng chính là một trong những đội trưởng, là cường giả Nhân Cấp cơ mà!
Lưu Thăng cũng ngây dại, gã hoàn toàn không nghĩ rằng Lục Ẩn lại to gan như vậy.
Lục Ẩn vung thiết côn: “Các ngươi rất phiền, từ khi đoàn người này được thành lập, lúc nào cũng theo dõi ta, đêm nay, ta sẽ chấm dứt chuyện này.”
Nói xong lập tức chủ động phóng về phía Lưu Thăng, thiết côn nhắm thẳng vào đầu.
Lưu Thăng giận dữ: “Ngươi muốn chết!”
Sau đó rút từ bên hông ra một mô hình có vẻ ngoài giống như trường đao, một đao chặn đứng thiết côn.
Trong suy nghĩ của gã, một đao này không những sẽ ngăn được công kích của Lục Ẩn, mà chắc chắn còn khiến hắn bị trọng thương.
Nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược với dự đoán của Lưu Thăng, trường đao của gã ta bị bổ một phát thành hai đoạn, lưỡi đao của thiết côn thậm chí còn lưu lại trên vai phải gã một vết thương sâu tận xương.
Một màn này khiến Lưu Thăng khó mà tin nổi.
Gã chính là cường giả Nhân Cấp, một mình cũng thừa sức đấu với nhiều tiến hoá giả cùng lúc, nhưng bây giờ lại thua dưới một chiêu của Lục Ẩn, điều này làm sao có thể?
Lục Ẩn một đòn chém trọng thương Lưu Thăng, thế như chẻ tre đánh tới, thiết côn quét ngang.
Lưu Thăng vội vàng tránh đi, lật nghiêng cán đao phóng về phía Lục Ẩn.
Lục Ẩn dùng thiết côn nhẹ nhàng hất văng thanh trường đao, khí kình tựa như lưỡi dao sắc bén chém xuống mặt đất, tạo thành một cái khe nhỏ.
“Nhìn cái éo gì nữa vậy? Lên hết cho ta, làm thịt hắn!”
Lưu Thăng rống to, giận dữ trừng mắt nhìn đám người Trương Đồng.
Đám người Trương Đồng không dám do dự, lập tức rút ra đủ các loại vũ khí, xông lên tấn công Lục Ẩn.
Ánh mắt Lục Ẩn lạnh như băng, siết chặt thiết côn, hai chân đạp mạnh, bằng mắt thường cũng có thể thấy được sóng khí làm cho mặt đất chấn động.
Thân hình hắn trực tiếp lướt qua hơn mười mét, lưỡi đao thiết côn chém ngang, trong nháy mắt, toàn bộ đám người Trương Đồng đều nhìn xuống ngực, ở nơi đó, máu tươi đang dần rỉ ra, cả bọn nhanh chóng mất nhận thức, lăn đùng ra đất mà chết.
Lúc này, trái tim của Lục Ẩn đã như sắt đá, đây là một thời đại thối nát nhất, không bị ràng buộc bởi bất cứ quy chuẩn đạo đức nào, nhưng lại cũng là thời đại hoàn hảo nhất để tận diệt đám ác nhân.
Lưu Thăng đần mặt ra nhìn Lục Ẩn: “Làm sao có thể? Ngươi… ngươi… ngươi chính là cường giả Địa Cấp! Chắc chắn là cường giả Địa Cấp! Nhân Cấp không thể nào mạnh đến biến thái như vậy được!”
Lục Ẩn không trả lời, chỉ lạnh lùng liếc nhìn gã.
Lưu Thăng run rẩy, trực tiếp quỳ xuống đất: “Lục Ẩn, à không, Lục thiếu gia, tha cho ta, cầu xin ngươi tha cho ta, ta có thể làm con chó của ngươi, ta có thể giết người cho ngươi, ta có thể tìm đàn bà cho ngươi, ngươi muốn gì là được nấy!”
Lục Ẩn ngẩng đầu, nhìn lên Tinh Không.
Ánh mắt Lưu Thăng loé lên sát ý, mạnh mẽ rút ra một con dao từ trong lòng ngực, đâm về phía Lục Ẩn, lưỡi dao một đường đâm thẳng vào người hắn, nhưng thân hình của Lục Ẩn chợt trở nên mờ nhạt đi trong nháy mắt, hoá ra thứ vừa rồi chỉ là tàn ảnh.
Đồng tử Lưu Thăng co rút lại, ngơ ngác nhìn một màn này, chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Đây được gọi là Du Thân Bộ, là một loại chiến kỹ, đến từ Tinh Không.”
Lục Ẩn nhàn nhạt nói một câu, thiết côn xẹt qua, đầu của Lưu Thăng rơi xuống, chết trong tư thế quỳ trên đất.
Lục Ẩn thở dài, thu hồi thiết côn, lại nhìn lên Tinh Không: “Ta chỉ là khách nhân, lại huyên tân đoạt chủ(1).”
(1) huyên tân đoạt chủ: giọng khách át giọng chủ, mình cũng không hiểu cụm này nữa, độc giả nào biết thì giải đáp giúp nha!
Lục Ẩn nhanh chóng thu lấy toàn bộ Năng Lượng Tinh Thể của đám người Lưu Thăng, đặt lên chiếc nhẫn trên ngón tay, bỗng nhiên, những khối Năng Lượng Tinh Thể kia chợt biến mất, giống như là chưa từng tồn tại.
Đây là Ngưng Không Giới, là một loại nhẫn vô cùng quý giá có khả năng trữ vật, tương tự như chiến kỹ, cũng đều đến từ Tinh Không.