"Có địa đồ sao?" Lục Ẩn hỏi.
Một tiến hóa giả vẻ mặt gian giảo lập tức đi tới, trước hết dùng ánh mắt hung ác quét một vòng chung quanh, dọa đồng bọn bỏ chạy rồi sau đó cẩn thận lấy ra địa đồ: “Huynh đệ, phần địa đồ này lấy ngươi mười viên Tinh Thể.
"
Lông mày Lục Ẩn nhướng lên: "Mười viên? Ngươi điên rồi, một phần địa đồ muốn mười viên Năng Lượng Tinh Thể, ngươi có biết một viên Năng Lượng Tinh Thể thì có thể làm cho bao nhiêu người bình thường tiến hóa hay không.
"
Người tiến hóa vẻ mặt gian giảo nhỏ giọng nói: "Huynh đệ, đây cũng không phải là địa đồ bình thường, phía trên đánh dấu kỹ càng nơi tập trung của quái vật cường đại và Zombie ở bên ngoài thành Kim Lăng đấy, ngươi cũng không muốn vừa đi ra ngoài đã bị vây quanh đi, cái này có thể liên quan đến mạng của ngươi, mạng của ngươi chẳng lẻ không đáng giá mười viên Tinh Thể?"
Lục Ẩn bật cười: "Tối đa ba viên, nhiều hơn không có.
"
Tiến hóa giả vẻ mặt gian giảo sảng khoái nói: "Có thể, coi như kết giao bằng hữu với ngươi, cầm lấy địa đồ đi.
"
Lục Ẩn cảm giác mình bị gạt, cái này cũng quá sảng khoái rồi, nhưng mà hắn cũng không để ý, thò tay vào trong ngực lấy ra ba viên Tinh Thể màu trắng có kích thước bằng hạt gạo, đưa cho tên tiến hóa giả, tiến hóa giả có vẻ mặt gian xảo tiếp nhận Tinh Thể, ánh mắt hưng phấn, sau đó tiếp cận Lục Ẩn, thấp giọng nói: "Huynh đệ, nhìn ngươi sảng khoái như vậy nên ta đưa ngươi cái này, không cần cám ơn.
"
Nói xong, nhét vào Lục Ẩn trong tay một viên thuốc hình tròn, quay người rời đi.
Lục Ẩn nhìn viên thuốc, ánh mắt quái dị, hắn nhận thức thứ này, thuốc tráng dương.
Sau tận thế rất nhiều thực vật biến dị, thuốc ở thời đại hòa bình đã sớm quá hạn, lợi dụng thực vật biến dị chế tác thuốc hiệu quả rất tốt, loại thuốc tráng dương này Lục Ẩn đã nhìn thấy người khác sử dụng qua, hiệu quả kia, tuyệt đối đúng mục đích, nhưng loại thuốc viên này rất trân quý, nếu đem đi bán tuyệt đối không dừng lại ở ba viên Tinh Thể, tên này lấy ở đâu ra?
Lục Ẩn không nghĩ nhiều, tiện tay ném thuốc tráng dương đi, nhìn xung quanh, đi về phía ngoài thành.
Nhìn kỹ địa đồ, ánh mắt Lục Ẩn nhìn kỹ, cuối cùng dừng lại trên ngọn núi hoang ở thành nam: “Hi vọng nơi này có manh mối.
"
Không gian tầng cao nhất bên trong Chung Sơn, trong phòng họp cực lớn ngồi đầy người, vị trí đầu não trên cùng trống, ngồi ở vị trí đầu tiên phía dưới bên trái là một nam tử có vết đao chém trên mặt, mặc quân trang, ngồi ở vị trí đầu tiên phía dưới bên phải là một thiếu nữ dung mạo xinh đẹp, đeo mắt kính, ngồi tại đây phần lớn là Vạn Phu Trưởng của Hình Doanh.
Sau một hồi lâu, Chu Sơn bước vào phòng họp, rất tự nhiên ngồi vào vị trí đầu não trên cùng, ánh mắt nhìn quét tất cả mọi người, cuối cùng nhìn về phía thiếu nữ đeo mắt kính: "Kế hoạch như thế nào rồi?"
Thiếu nữ đẩy kính mắt: "Ước tính sơ bộ cho thấy, nếu muốn mở rộng Kim Lăng cần ít nhất hai tháng, có khả năng tổn thất lên tới hai ngàn đến ba ngàn nhân viên chiến đấu, nếu như muốn khuếch trương toàn bộ khu vực Kim Lăng ở niên đại hòa bình vào bên trong căn cứ thì tổn thất có thể sẽ tăng gấp ba lần.
"
Chu Sơn nhíu mày: "Căn cứ phải được mở rộng, đẩy mạnh lộ trình hướng bắc coi như thuận lợi, tối đa mấy tháng có thể liên thông kinh thành, đến lúc đó toàn quốc liên thông, muốn giành lại quốc thổ cũng rất dễ dàng, chúng ta không thể yếu đuối, không thể khiến người khác chê cười.
"
"Hình Thánh, vừa mới nhận được tin tức, Thiên Trúc sinh ra một vị cường giả Thiên Cấp, khổ tăng.
" Nam tử mặt thẹo đột nhiên mở miệng nói.
Tất cả mọi người xôn xao, cường giả Thiên Cấp toàn bộ Hoa Hạ chỉ có quá bảy người, có thể thấy được gian nan đến mức nào, không nghĩ tới Thiên Trúc vậy mà sinh ra một vị.
Ánh mắt Chu Sơn nghiêm nghị: “Khổ tăng? Tra tư liệu của hắn đi, theo lý thuyết trong một năm không có khả năng có người khác có thể đột phá Thiên Cấp.
"
"Vâng.
"
"Còn có chuyện khác sao?" Chu Sơn tiếp tục hỏi.
Mặt thẹo thủ hạ, một gã tiến hóa giả vừa muốn mở miệng, ánh mắt đột nhiên ngơ ngác nhìn qua ngoài cửa sổ, những người khác theo sát phía sau, đều ngơ ngác nhìn lại.
Chu Sơn rồi đột nhiên quay người, nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh mắt co rụt lại.
Chỉ thấy hơn mười đạo lưu tinh từ trên trời rơi xuống, kéo thành những vệt lửa dài phá vỡ bầu trời, một đạo lưu tinh trong đó nện về phía Kim Lăng, cuối cùng rơi vào phía nam căn cứ Kim Lăng, mặt đất chấn động một cái.
Giờ khắc này, có vô số người sống sót và tiến hóa giả thấy được một màn này, lưu tinh như pháo hoa rực rỡ trên bầu trời, lướt qua rất nhanh.
Bên ngoài thành Kim Lăng, Lục Ẩn đang theo địa đồ đi vào núi hoang ở phía nam thành cũng nhìn thấy, mà giờ khắc này, đạo lưu tinh kia rơi đập tại bên ngoài thành Kim Lăng cách hắn không bao xa.
Sóng khí cuồng bạo càn quét qua bầu trời, thổi tan tầng mây, mặt đất rạn nứt từng khúc.
Lục Ẩn một cước đá văng khung sắt bằng thép đối diện mình, chăm chú nhìn về hướng nam, suy tư một chút, rất nhanh đã phóng đi.
Trong thành Kim Lăng, Chu Sơn bay lên trời, muốn phóng tới phía nam, lại bị ngăn lại: "Hình Thánh, vô số Zombie đang tấn công tường thành.
"
Ánh mắt Chu Sơn chuyển hướng sang phía đông, đập vào mắt hắn là một bầy Zombie lang thang đông nghịt mà đến, thành Kim Lăng đã phong tỏa, trong đó không ít người sống sót còn bị nhốt ở ngoài thành, tuyệt vọng hò hét.
Chu Sơn cầm khai sơn cự phủ trong tay, bay về phía bên ngoài thành, một nhát chém xuống mặt đất, vô số Zombie bị cắt thành từng mảnh: "Mở cửa thành, cho bọn họ đi vào, ta đến thủ hộ.
"
Phía Nam thành Kim Lăng, chỗ Lưu Tinh rơi đập xuống, bụi mù đầy trời, tạo ra một cái hố cực lớn có phạm vi ngàn mét, có hình nón, phía dưới cùng là một viên hình cầu màu trắng, đường kính hai mét, tỏa ra khói trắng, không khí xung quanh bị bóp méo.
Lục Ẩn tiếp cận hố, ẩn núp trong nhà xưởng bị bỏ hoang cách đó không xa, xuyên thấu qua tấm ván gỗ nhìn về phía viên hình cầu màu trắng, ánh mắt khẽ biến, mặc dù đã suy đoán được, nhưng khi nó thật sự xuất hiện thì hắn vẫn bị bất ngờ: "Không nghĩ tới phi thuyền vũ trụ còn đến sớm hơn so với dự đoán của ta.
”
Một tiếng vang nhỏ vang lên, cửa khoang thuyền của phi thuyền vũ trụ màu trắng mở ra, có một cánh tay thò ra, dừng một chút, sau đó một thanh niên bước ra từ trong phi thuyền, tóc ngắn, mặc giáp nhẹ màu trắng, chân đi giày chiến, ngẩng đầu vươn vai: "Thật mệt mỏi, thí luyện thì thí luyện, chọn địa phương xa như vậy, lại còn bắt chúng ta tự bay tới, thật đáng ghét.
"
Nói xong, thanh niên lấy ra một thanh đoản đao từ trong phi thuyền, lại lấy ra một thứ giống như đồng hồ đeo tay đeo lên cổ tay trái, sau khi nhấn xong, tiếng tích tích vang lên, ánh mắt của thanh niên ngưng trọng, nhìn về phía Lục Ẩn: "Người nào?"
Nói xong nhảy dựng lên một cái, rút đoản đao ra chém ngang, một vết chém lớn xẹt qua, cả nhà xưởng bị cắt làm hai.