Lục Ẩn lách người sang một bên để né tránh, thoát xa chục mét trong tình trạng nhếch nhác, mà vị trí ban đầu, nhà xưởng đó đã biến thành đống đổ nát.
Thanh niên bay lượn trên không trung, lạnh lùng nhìn Lục Ẩn, ánh mắt kiêu ngạo: “Ngươi là thổ dân của tinh cầu này?”
Ánh mắt Lục Ẩn trở nên nghiêm trọng, cường giả Thiên Cấp!
“Ta đang hỏi ngươi đó, nghe không hiểu hả?”
Thanh niên quát lớn, vung một nhát chém, bằng mắt thường cũng có thể thấy mặt đất bị bổ nát ra, bốc lên khói bụi mù mịt.
Lục Ẩn nghiêm túc nói: “Ngươi là người ngoài hành tinh sao?”
Thanh niên cười lạnh, đáp xuống đất nhìn vào vòng đeo tay: “Chiến lực chỉ có tám? Rác rưởi, đợi đã, sức chiến đấu tám không thể tránh được một nhát của ta.”
Thanh niên vừa nói vừa ngạc nhiên nhìn Lục Ẩn: “Ngươi chuyên tu thân thể sao?”
Lục Ẩn ngờ vực: “Ngươi là người ngoài hành tinh.”
Thanh niên cau mày: “Đối với các ngươi thì có thể gọi như vậy, nhưng bọn ta thích các ngươi gọi bọn ta là thượng nhân."
“Thượng nhân?”
Lục Ẩn nhíu mày.
Thanh niên nhìn xuống: “Tinh cầu này của các ngươi đã nằm trong phạm vi giám sát của Đế Quốc Đại Vũ của bọn ta từ lâu.
Đối với bọn ta, các ngươi chỉ là những thổ dân được nuôi nhốt, bọn ta tất nhiên là thượng nhân.
Được rồi, ngươi có phải chuyên tu thân thể, hơn nữa còn luyện thể đạt đến Vọng Cảnh, thậm chí tiệm cận Tham Cảnh.”
“Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì.”
Lục Ẩn trả lời.
Thanh niên híp mắt lại suy nghĩ, đúng là thổ dân của tinh cầu làm sao lại biết được sự phân chia các cảnh giới.
Trong mắt y đầy vẻ lạnh lùng, nhìn chằm chằm Lục Ẩn: “Mau đến đây tấn công ta, để ta xem thực lực của ngươi.”
Lục Ẩn nắm tay: “Ngươi chắc chưa?”
Thanh niên cười lạnh: “Asta ta không bao giờ bị một thổ dân như ngươi làm bị thương, dù cho ngươi có thể ẩn đi chiến lực, cũng tuyệt đối không thể đạt đến Tham Cảnh, ngay cả khi đạt đến Tham Cảnh, căn bản cũng không thể sánh được với ta.
Ta sẽ khiến ngươi biết tuyệt vọng là gì.”
Lục Ẩn rút thiết côn ra: “Vậy ta ra tay.“
Asta trưng vẻ mặt kiêu ngạo, ngoắc ngón tay.
Ngay sau đó, Lục Ẩn lao về phía Asta với tốc độ bàn thờ, lưỡi đao của thiết côn càn quét, xé toạc không khí, nhắm thẳng vào cổ Asta.
Asta dễ dàng tránh thoát, hai tay đút vào túi quần, trêu đùa nói: “Tinh cầu tiến hóa quả nhiên có thể sinh ra một đám man di tấn công ác liệt quyết đoán, tung ra toàn là sát chiêu.
Như vậy cũng tốt, chỉ có như vậy mới có thể tạo ra thiết huyết chiến sĩ.”
Thiết côn của Lục Ẩn chặn hết mọi đường lui của Asta, đòn sau nhanh hơn đòn trước, hình thành khí kình mạnh như lưỡi đao bổ xuống mặt đất, để lại những khe hở thật to.
Asta cũng có thể thực hiện điều đó, mắt thấy Lục Ẩn chém một nhát qua, y nhấc chân lên, giày chiến đấu trực tiếp đạp vào lưỡi đao, hai tay như cũ đút trong túi quần, lạnh lùng nhìn Lục Ẩn: “Lực chiến ba trăm lẻ hai, không tồi, chỉ dựa vào thân thể có thể đạt đến Vọng Cảnh thật không dễ dàng.
Ngay cả là học viên Tham Cảnh của học viện bọn ta muốn dựa vào thân thể đạt đến Vọng Cảnh cũng không dễ như vậy.
Ta đánh giá cao ngươi, cho ngươi cơ hội đi theo ta, trở thành nô lệ của ta, ta có thể đưa người rời khỏi tinh cầu này để ngươi mở mang tầm mắt với những Tinh Không khác.”
Lục Ẩn áp chặt thiết côn lên giày chiến đấu của Asta, ánh mắt ngạc nhiên: “Tinh Không khác?”
Asta ngạo nghễ: “Tất nhiên, ta là một học viên xuất sắc trong Học viện Quân Sự Số Một của Đế quốc Đại Vũ, một tinh anh đủ tư cách và đủ dũng cảm để thí luyện tại tinh cầu tiến hóa.
Một khi thành công hoàn thành nhiệm vụ, ta có thể tiến vào học phủ cao cấp hơn.
Đi cùng ta, đó sẽ là vinh quang cả đời của ngươi.
Tất nhiên điều này còn phụ thuộc vào tinh cầu này có người nào thích hợp hơn ngươi hay không, ngươi chỉ có thể cầu nguyện rằng bản thân không quá tệ thôi.
Ha ha!”
Nói xong, y dùng một chân đá bay thiết côn trong tay Lục Ẩn đi.
Lục Ẩn nhìn Asta đắm chìm trong sự tự mãn của một kẻ tài trí hơn người, ánh mắt lạnh lẽo, lòng bàn tay phải run nhẹ, tạo ra từng gợn sóng có thể nhìn thấy bằng mắt thường, như bị nắm trong lòng bàn tay.
Ban đầu Asta không để ý, nhưng khi thấy, y không thể tin vào mắt mình: “Ba Động Chưởng? Ngươi làm sao biết được?”
Trong chớp mắt, Lục Ẩn tàn nhẫn xuất một chưởng đánh mạnh vào ngực Asta, bị đẩy lùi bởi sóng khí, giáp nhẹ màu trắng của Asta vỡ vụn, phun ra một búng máu bay ra xa.
Asta khó khăn ngẩng đầu giữa không trung, cố gắng xoay người rút ra đoản đao chém về phía Lục Ẩn, Lục Ẩn lao thẳng vào đoản đao, hữu chưởng của hắn lại nhanh chóng run nhẹ lần nữa.
Asta cắn răng hét lên: “Ngươi không phải thổ dân, ngươi đến từ Tinh Không!”
Ánh mắt Lục Ẩn vẫn lạnh lẽo, đánh ra một chưởng.
Asta gầm lên, đoản đao đâm ra nhưng chỉ đâm vào hư không, bởi vì thân thể Lục Ẩn đột nhiên biến mất, những gì y đâm vào chỉ là tàn ảnh: “Bộ Pháp Chiến Kỹ?”
Asta hộc máu, chiếc nhẫn trên ngón tay tan chảy, tạo ra từng mảnh chiến giáp bao phủ toàn thân.
“Phịch” một tiếng, cùng vị trí như lần trước, Asta lại bị chưởng trúng lần nữa, lần này, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng vỡ vụn.
Trong một giây sau khi bị đánh, chiến giáp đã che phủ toàn bộ cơ thể y, nhưng đã quá muộn, trái tim của y tan nát hoàn toàn, cơ thể rơi xuống cái hố bên cạnh tàu vũ trụ, máu chảy lênh láng dọc theo bề mặt của tàu vũ trụ.