Đáp Xuống Từ Độ Cao Mười Nghìn Mét


Sở Di Nhu an ủi Phương Hạo mấy câu rồi cũng đứng lên đi trước.

Phương Hạo vốn ngồi ngẩn người ở Koza, lúc đứng lên định ra về thì chợt trông thấy Trần Gia Dư thực ra không đi đâu xa, đang đứng ngay trong sảnh nhà ga hành khách rực rỡ ánh đèn.

Bên cạnh Trần Gia Dư cũng không phải Nhạc Đạt Siêu ba vạch mà là một nữ tiếp viên cao ráo, xinh đẹp.

Hai người bọn họ đang nói cười vui vẻ.

Từ góc này chỉ có thể nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của nữ tiếp viên kia.

Một lúc sau, hai người họ lấy điện thoại ra, hình như để quét mã QR kết bạn.
Phương Hạo cứ đứng quan sát bọn họ như vậy một lúc.

Sau đó, anh quyết định sẽ đi tới hỏi Trần Gia Dư một lần nữa.

Phương Hạo không giỏi nhắn tin, cảm thấy dù thế nào cũng không thể diễn đạt rõ ràng suy nghĩ của bản thân.

Thay vào đó, gặp mặt sẽ tốt hơn.

Lần này Trần Gia Dư không thể quay đầu chạy trốn mất đâu nhỉ?
Phương Hạo ngẫm nghĩ, thấy xuất hiện tay không hình như không hay cho lắm, bèn quay trở vào Koza, gọi một ly latte rồi cầm đi qua.
Tuần này Trần Gia Dư được xếp lịch trực rất đẹp.

Sau hai chuyến bay tới Hồng Kông, ông trời dường như đã mở mắt, xếp cho anh các ca bay cực kỳ nhẹ nhàng, hầu như không có chuyến nào hạ cánh quá muộn cả.
Trần Gia Dư và Nhạc Đạt Siêu xuống khỏi máy bay, đang trò chuyện với nhau thì thấy Khổng Hân Di mặc đồng phục tiếp viên đi qua.

Khổng Hân Di nhận ra anh, anh cũng nhìn thấy cô, bèn lịch sự vẫy tay chào.

Không ngờ Khổng Hân Di lại đánh tiếng với mấy nữ tiếp viên bên cạnh rồi sau đó vòng lại tìm anh.
Nhạc Đạt Siêu thấy có mỹ nữ tóc dài thướt tha như vậy tới tìm thì cũng biết đường, lập tức tìm cớ từ biệt.
Khổng Hân Di lên tiếng chào hỏi trước, rất khách sáo: “Cơ trưởng Trần, chuyến 3216 hôm đó… Cảm ơn anh rất nhiều.”
Hôm ấy sau khi xuống máy bay, Trần Gia Dư tức tốc chạy tới tháp chỉ huy nên hai người không nói chuyện được câu nào.

Vậy nên anh tất nhiên cũng đáp lời ở mức quan tâm thỏa đáng: “Không cần cảm ơn tôi đâu Hân Di.

Cậu ta lúc đấy không nên có hành động như vậy.”
Khổng Hân Di thấy Trần Gia Dư có thái độ ủng hộ mình như vậy thì trong lòng rất cảm kích: “Anh nói vậy, em thật sự… Hầy, trước đấy em có bay cùng anh ta một lần, lần đấy cũng như này.”
Trần Gia Dư gật đầu, nói một cách chắc chắn: “Nếu em muốn khiếu nại lên bộ phận Nhân sự thì có thể báo tên tôi với bọn họ.

Nếu bọn họ có câu hỏi gì thì có thể tới hỏi tôi.”
Khổng Hân Di khẽ “Dạ”.

Cô thấy Trần Gia Dư vẫn chưa rời đi thì bèn hỏi thêm: “Sau chuyến bay hôm đó… không có vấn đề gì chứ ạ?”
Hôm đó, sau khi bay tới Đại Hưng, hai phi công Trần Gia Dư và Đoàn Cảnh Sơ đều vội vã rời đi, lúc sau cũng không thấy xuất hiện ở tòa nhà của hãng.

Khổng Hân Di đã làm tiếp viên hàng không được mấy năm, hiển nhiên cảm nhận được có chuyện gì đó không hay.
Trần Gia Dư cũng không có ý giấu giếm, chỉ đáp: “Haizz, cơ phó Đoàn lúc hạ cánh không bật đèn hạ cánh nên bọn tôi phải tới tháp chỉ huy viết bản tường trình sự việc.

Không phải vì chuyện trước đó của em đâu.”
Khổng Di Hân thở dài.

Qua một lúc, cô lại cảm thấy có chút khôi hài: “Phiền phức thật đấy.”
Hơn thế thì cô không dám nói.

Dù sao Đoàn Cảnh Sơ cũng là phi công, cô không muốn gây thêm phiền phức không cần thiết.
Trần Gia Dư cũng mỉm cười, không nói gì.
Khổng Hân Di ngẩng lên, tiến lại gần thêm một bước rồi hỏi anh: “À đúng rồi.

Có thể gọi anh là anh Gia không ạ? Em thấy mọi người đều gọi vậy.”
Lúc nói lời này, cô khẽ vuốt tóc, đôi mắt cong lên, nở nụ cười thật dịu dàng.
Trần Gia Dư là người tinh ý, cũng đoán được ý cô nhưng anh chỉ khẽ gật đầu rồi nói: “Ừm, thế nào cũng được.”
Khổng Hân Di thấy anh đồng ý thì bèn mạnh dạn hỏi: “Vậy, anh có tiện kết bạn Wechat với em không? Có cơ hội em mời anh đi ăn.”
Trần Gia Dư hơi lưỡng lự nhưng rồi vẫn đồng ý, lấy điện thoại của mình ra.

Anh biết mấy cô bạn của Khổng Hân Di đang đứng nhìn từ xa.

Anh không muốn gạt bỏ ý tốt của cô trước mặt mọi người.
Khổng Hân Di đi được một quãng xa rồi thì dường như nói gì đó với mấy cô bạn đi chung.

Cả nhóm cười rúc rích, có người còn lén nhìn về phía Trần Gia Dư.

Song Trần Gia Dư không nhìn thấy cảnh đó, vì Phương Hạo đã từ Koza đi về phía anh.
Thật sự, trong thoáng chốc, Trần Gia Dư đã cân nhắc xem có nên xoay người bỏ đi hay không, vì anh vẫn chưa biết nên đối mặt với Phương Hạo như nào.

Thế nhưng, Phương Hạo bước tới vội vàng với đôi lông mày nhíu chặt, ánh mắt hai người cũng đã chạm nhau nên giờ có bỏ đi hay giả bộ chưa thấy thì cũng đã muộn.
Trần Gia Dư chỉ đành đứng nguyên tại chỗ, chờ Phương Hạo đi tới rồi chào cậu ấy một câu không nóng không lạnh.
Phương Hạo cũng không biết nên mở lời thế nào.

Anh có chút bốc đồng khi đi tới đây, chỉ đành tạm tìm chủ đề: “Chuyến bay hôm nay… suôn sẻ chứ?”
Trần Gia Dư không nhiều lời, chỉ đáp: “Hôm nay rất ổn.” Anh không đề cập chút nào tới chuyện vừa nãy nhiên liệu gần đạt mức khẩn nguy, sau đó được Phương Hạo ưu tiên.
Phương Hạo chỉ đành chủ động hỏi: “Sau đấy… vụ đèn hạ cánh, không có gì nghiêm trọng đâu nhỉ?”
Trần Gia Dư trả lời đúng mực: “Sau đấy không liên quan gì tới tôi nữa.

Có lẽ hãng có tìm Đoàn Cảnh Sơ nhưng tôi cũng không quá rõ.”
Phương Hạo thấy bộ dạng Trần Gia Dư là không muốn nói chuyện nhưng ly cà phê vẫn đang trong tay anh, chỉ đành mặt dày nói tiếp: “Hôm đấy tôi giận quá, đã nặng lời, anh đừng để trong lòng nhé.

Này mua cho anh… coi như để đền bù.

Hôm nay, vừa nãy, cũng coi như để đền bù.” Ý Phương Hạo là chỉ việc để Trần Gia Dư hạ cánh thẳng ở đường cất hạ cánh tốt nhất.

Nói xong, anh đưa cà phê cho Trần Gia Dư.
Trần Gia Dư gật đầu, “Ừ” một tiếng rồi cũng chỉ nói: “Cảm ơn.” Anh nhận cà phê nhưng không uống.
Phương Hạo cảm thấy bầu không khí có chút lạnh nhạt nhưng vẫn kiên trì: “Có thể tìm chỗ nào nói chuyện được không?”
Phương Hạo muốn hỏi rõ rốt cuộc là câu nào đã khiến Trần Gia Dư tức giận đến như vậy, suy cho cùng có phải là vì chuyến bay tới Hồng Kông không.

Phương Hạo mơ hồ cảm thấy trong lòng Trần Gia Dư có vướng mắc.

Hôm ăn lẩu, Trần Gia Dư chỉ nhắc thoáng qua, không nói quá nhiều nhưng dù là người có tối dạ hơn nữa thì cũng vẫn sẽ nhận ra.
Trần Gia Dư hé môi, do dự một lúc, sau đó cúi đầu nhìn đồng hồ: “Nói ở đây luôn?”
Phương Hạo hơi ngại.

Nhà ga hành khách người đi qua đi lại, không hợp để nói chuyện riêng: “À… Nếu không thôi vậy, để hôm khác đi.”
Trần Gia Dư thấy đúng ý mình thì bảo: “Ừ, để hôm khác rảnh.”
Phương Hạo thấy Trần Gia Dư vẫn không muốn nói chuyện thì cũng không làm phiền anh ấy tiếp nữa.

Dù sao bản thân anh cũng đã cố gắng rồi, bèn bảo: “Ừm, vậy tôi đi trước.” Nói xong, anh chuẩn bị xoay người rời đi.
Lúc này, Trần Gia Dư mới gọi Phương Hạo lại: “Phương Hạo.”
Phương Hạo lập tức quay lại nhìn Trần Gia Dư – Nhẽ nào có hi vọng?
Thế nhưng, Trần Gia Dư chỉ nói: “Chuyện 17L hay không 17L, thôi bỏ đi.

Đáng nhẽ ra tôi không nên hỏi tới cậu.

Về sau cậu không cần ưu tiên cho tôi đâu, cũng quên những gì trước đây tôi từng hỏi cậu đi.”
Lúc nói lời này, mắt Trần Gia Dư nhìn xuống dưới, không tiếp tục nhìn Phương Hạo.

Giọng điệu cũng rất bình thản, không giống như còn giận nhưng lại rất xa cách.
Lần này tới lượt Phương Hạo sững người: “Ý tôi là… Tôi hôm nay, không phải vì thấy bên anh gặp khẩn nguy về nhiên liệu sao.

Hơn nữa hôm nay đông tàu bay, bay theo thứ tự không chừng sẽ phải xếp hàng chờ.”
Trần Gia Dư nói: “Tôi là nói sau này, nên làm thế nào thì cứ làm thế đó.”
Phương Hạo đã rõ.

Trần Gia Dư để bụng chuyện anh nói anh ấy hưởng đặc quyền nên bây giờ muốn cắt đứt.

Điều này khiến cho bản thân Phương Hạo chủ động có ý tốt hỗ trợ rất khó xử.

Phương Hạo bỗng chốc cũng không biết nên nói gì cho phải, chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý: “Được rồi, nếu anh muốn.”
Trần Gia Dư ngước mắt nhìn thoáng qua cậu rồi gật đầu, như thể để gia tăng độ tin cậy.
Phương Hạo chợt có chút bùi ngùi.

Trước đây anh hình như chưa từng nhìn kỹ khuôn mặt Trần Gia Dư.

Vì từng có một khoảng thời gian tên Trần Gia Dư ngập tràn trên TV và mạng Internet, khiến Phương Hạo có cảm giác anh ấy rất quen thuộc.

Phương Hạo trước giờ không hề nhận ra Trần Gia Dư sở hữu một đôi mắt biết nói, ánh nhìn chăm chú dịu dàng hoặc chất chứa ánh cười không nói thành lời.

Phương Hạo từng nhìn thấy hàng trăm cảm xúc khác nhau trong đôi mắt ấy, thế nhưng dạo gần đây chỉ còn lại đúng một, đó là lạnh lùng, thờ ơ.
Trần Gia Dư bảo để hôm khác nói chuyện chỉ là khách sáo, Phương Hạo rõ hơn ai hết, Trần Gia Dư không hề muốn nói chuyện.

Thật ra, chuyện Trần Gia Dư hưởng đặc quyền, từ lúc đầu khi hai người có xung đột, Phương Hạo cũng đã nói anh ấy rồi.

Phương Hạo chưa từng bao giờ che giấu suy nghĩ và thái độ của mình với Trần Gia Dư.

Khi ấy Trần Gia Dư tuy không thỏa mãn với cách nói đó nhưng cũng không quá để bụng.

Tại sao bây giờ lại đột nhiên không muốn nhắc tới như vậy? Chuyện này Phương Hạo nghĩ mãi không ra.
Song, mọi chuyện đã rồi.

Phương Hạo đã đội mưa đuổi theo, đã nhắn tin, đã mua cà phê, đã xin lỗi nhưng Trần Gia Dư vẫn cứ khăng khăng.

Phương Hạo cảm thấy mình đã dùng hết mọi cách rồi.

Điều đáng tiếc duy nhất là vốn anh còn cảm thấy hai người họ có thể trở thành bạn tốt – Lúc đầu Trần Gia Dư có vẻ cũng có ý này nhưng hiện tại đã biến thành người xa lạ rồi.
Trần Gia Dư đi rồi, Phương Hạo có cảm giác thất bại.

Bọn họ dường như đã nói chuyện rồi, đã tâm sự rồi nhưng lại không đạt được mục đích của mình.

Trong bỗng chốc, ngoài mặt không gì thay đổi nhưng mọi thứ đều đã đổi thay.
Tầm năm, sáu giờ chiều, đường về Song Tỉnh quả nhiên ùn tắc.

Trần Gia Dư bất đắc dĩ nghĩ, nếu không phải chuyến bay đến nơi lúc sáu, bảy giờ trùng với thời gian cao điểm tối nhưng cả đường lái xe thuận lợi, thì là hạ cánh lúc bốn, năm giờ không gặp trở ngại gì nhưng lái xe về nhà thì tắc cứng.

Hôm nay vừa khéo là trường hợp sau, khiến anh có rất nhiều thời gian để nghĩ ngợi vẩn vơ.
Thật ra, hai ngày sau khi Trần Gia Dư quyết định không trả lời tin nhắn hỏi thăm mình của Phương Hạo, anh có gặp Phương Hạo đang trực ca trên kênh radio.

Đoạn đàm thoại của bọn họ rất ngắn gọn, theo đúng nguyên tắc, công tư phân mình, không có bất kỳ một lời nói dư thừa nào.

Thế nhưng, từ giọng nói tới ngữ điệu của đối phương đều quá thân thuộc, khiến anh nhớ lại những chuyện trước đó, có tốt có xấu nhưng nói chung đều có chút trao đổi trên mức người lạ, vẫn tốt hơn tất cả bằng không như bây giờ.
Giây phút ấy, Trần Gia Dư đã hơi hối hận.

Hiện tại, giữa hai người họ có một hố sâu như vậy.

Vốn anh đã quyết tâm sẽ giữ nguyên tình trạng như thế, để hai người dần dần trở nên xa cách.

Thế nhưng Phương Hạo lại mạnh dạn tiến lên một bước, khiến anh một lần nữa dao động.
Trần Gia Dư biết, nếu anh cũng tiến lên một bước, nói chuyện trở lại với Phương Hạo thì sẽ vẫn còn cơ hội.

Sau này anh cũng có thể tìm cớ trả lời tin nhắn của cậu.

Suy nghĩ ấy như sợi lông vũ cố chấp không ngừng phe phẩy khiến tim anh ngứa ngáy.

Bình thường anh tuyệt đối không phải dạng người thiếu quyết đoán.

Những lúc cần đưa ra quyết định thì anh rất dứt khoát, dù là trong công việc hay trong cuộc sống.

Sinh mệnh của hơn 200 hành khách trên chuyến bay số hiệu 416 là minh chứng đanh thép nhất.

Thế nhưng lần này, bản thân anh không biết nên làm sao, rõ ràng đã quyết định rồi nhưng anh lại cứ nghĩ mãi về chuyện này.
Tay trái anh nắm vô lăng, tai phải đặt ở thanh ngăn giữa hai ghế.

Ly latte Phương Hạo mua cho anh vẫn còn nằm nguyên tại đó.
Lúc thường Trần Gia Dư sẽ gọi sữa tách béo, không thêm đường nhưng Phương Hạo không rõ thói quen của anh nên đã gọi sữa tươi nguyên chất.

Trần Gia Dư nhấp thử một ngụm là biết được.

Thế nhưng, ly cà phê này lại ngon một cách bất ngờ.

Hương sữa đậm đà, ấm áp và trơn mịn; mùi cà phê ngập tràn khắp xe.
(Sữa tách béo: skim milk, sản phẩm sữa được chiết tách thành phần kem sữa ra khỏi thành phần với hàm lượng chất béo dưới mức 1%)
Người ta vẫn bảo năm giờ chiều uống cà phê là đã quá muộn.

Bình thường, sau mười hai giờ trưa, Trần Gia Dư sẽ không uống bất kỳ thức uống chứa caffein nào.

Nhưng, đây có lẽ là lần gặp mặt cuối cùng của bọn họ.

Dù có nguy cơ thao thức tới mười hai giờ đêm thì Trần Gia Dư cũng cam lòng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui