Đáp Xuống Từ Độ Cao Mười Nghìn Mét

Tất cả mọi người đều biết chỉ mình em là không?

✈️✈️✈️

Trần Gia Dư trở lại Bắc Kinh vào hôm thứ Sáu, vẫn bay đến sân bay Thủ Đô như lúc đi. Trước giờ bay Phương Hạo có hỏi số hiệu chuyến bay của anh, hẳn là muốn theo dõi, anh bèn gửi theo thông tin: CA377, từ sân bay Narita – Tokyo tới sân bay Thủ Đô – Bắc Kinh, 16h13’ hạ cánh. Thế nhưng sau khi hạ cánh, anh mở điện thoại lên xem thì trên chiếc màn hình sáng bóng lại chẳng có một tin nhắn mới nào. Như phản xạ có điều kiện, Trần Gia Dư kiểm tra lịch chia sẻ chung của hai người. Hai tuần nay anh đã đơn phương nhấn vào đường link liên kết này vô số lần, gần như chẳng cần xem lại lịch nữa. Lịch làm việc của Phương Hạo khá theo quy luật, anh về cơ bản đã ghi nhớ trong đầu, thế nhưng anh vẫn thích mở chiếc lịch này ra xem. Nó là biểu tượng tượng trưng cho việc hai người họ chia sẻ thời gian và không gian riêng tư cá nhân cùng nhau, tạo cho anh cảm giác yên tâm. Anh thấy được, Phương Hạo không đi làm.

Lúc xuống máy bay, cơ trưởng và cơ phó chuyến đó cũng từ buồng lái đi qua chào hỏi anh. Hai người này Trần Gia Dư đều quen mặt, lúc trước ở phòng chờ anh đã nhận ra rồi, đặc biệt là cậu cơ trưởng người Đông Bắc, tên Triệu Vĩ Quang. Cậu ta thật ra cũng chỉ nhỏ hơn anh một, hai tuổi nhưng vẫn gọi anh một tiếng “anh Gia”. Sau khi hạ cánh, Triệu Vĩ Quang bước ra từ buồng lái, hàn huyên mấy câu cùng Trần Gia Dư, sau đó cũng nhân tiện hỏi thăm Trần Chính, khiến Trần Chính nở mày nở mặt.

“Đáp đất tốt lắm. Hôm nay gió to như vậy, mấy đứa rất vững tay.” Trần Chính nói với Triệu Vĩ Quang.

Trần Gia Dư cũng mỉm cười gật đầu với Triệu Vĩ Quang. Đều là phi công, bình thường Trần Gia Dư không thích đánh giá chuyến bay của người ta. Hơn nữa chuyến bay dân dụng cũng chẳng phải màn biểu diễn kỹ năng đặc biệt, trong một trăm lần đáp đất thì có lẽ đến chín mươi chín lần hành khách chẳng có ấn tượng gì, đến lúc có ấn tượng thì thường đều là chuyện xấu, chẳng tốt đẹp chi.

Thế nhưng Trần Chính lại thích nhắc tới mấy cái này, Trần Gia Dư không để ông nói mình thì ông cũng có thể tóm lấy người khác ở ngoài để nói.

Sau cùng Triệu Vĩ Quang hỏi thăm: “Anh Gia dạo gần đây không ở sân bay Thủ Đô nhỉ?”

Trần Gia Dư đáp: “Ừ, tôi quanh năm đều ở bên Đại Hưng. Lần sau cậu có qua Đại Hưng thì báo tôi một tiếng, chúng ta làm bữa.”

Triệu Vĩ Quang đồng ý xong, Trần Gia Dư thấy màn thăm hỏi năm phút này đã kết thúc được rồi, bèn vội vàng đưa Trần Chính và Tào Tuệ về nhà. Anh vội vàng như vậy thứ nhất là vì muốn chóng đưa Tào Tuệ về nhà nghỉ ngơi, ngoài ra còn vì món quà năm mới mà Phương Hạo bảo gửi cho anh, thêm vào đó là vì hai tuần nay anh cảm nhận được sự xa cách và lạnh nhạt từ phía Phương Hạo, xuống máy bay rồi muốn tới nhà tìm cậu ấy. Chờ đưa bố mẹ về nhà, sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, hành lý đều đã được gửi về, anh mới quay lại căn hộ bên Lệ Cảnh của mình. Vừa tới cửa, anh đã lập tức nhìn thấy một bó hoa hướng dương nằm lả tả trước cửa. Mấy ngày không có ai chăm sóc, chúng đã sớm tàn, bám đầy bụi.

Trần Gia Dư biết món quà năm mới Phương Hạo gửi cho anh có ý nghĩa gì. Anh đưa đầu ngón tay miết lấy đóa hoa rồi cầm nó vào trong tay, sau đó trông thấy chiếc thiệp được in theo yêu cầu rớt ra.

“Lần này tặng anh. Lời chúc mừng năm mới đến muộn.” Anh đã trễ mất nhiều ngày mới đọc được, cũng đã bỏ lỡ thời điểm hoa nở, bỏ lỡ thời cơ tốt nhất. Trần Gia Dư có chút buồn bực. Chuyến đi này của anh thật sự đã quá dài rồi, còn gặp sự cố ở Phố Đông – Thượng Hải trùng với kỳ nghỉ Tết, dường như kiểm soát viên không lưu toàn quốc đều trải qua những ngày không vui vẻ… Anh nhắn tin qua Wechat hỏi Phương Hạo xem cậu ấy có ở nhà không, sau đó bảo:「 Một tiếng nữa anh tới tìm em.」Anh muốn bổ sung cả phần quà năm mới cho cậu ấy.

Lúc sắp ra cửa thì Trần Chính lại gọi điện báo anh rằng tối nay sẽ tụ tập ở nhà hàng cũng mấy ông bạn của mình, kêu anh đi cùng – “Vì chúng ta đi Nhật nên đã lùi hai lần tới tận hôm nay rồi. Có cả Phó Tổng Lưu Thụy của con, bố cũng bảo chú ấy là con sẽ tới rồi.” Trần Chính đã tiền trảm hậu tấu thay anh.

“… Được rồi.” Trần Gia Dư xem đồng hồ, nói: “Con có chút việc phải ra ngoài một chuyến, tám rưỡi con sẽ tới thẳng nhà hàng.”

Giây phút xe dừng lại trước nhà Phương Hạo, tâm trạng Trần Gia Dư rất phức tạp nhưng vội vã và chờ mong vẫn chiếm phần nhiều. Trên đường tới đây, anh gần như đã tự thuyết phục được bản thân rằng Phương Hạo hai ngày nay vì áp lực công việc quá lớn nên tâm trạng không vui vẻ, cậu ấy chắc chắn cũng mong ngóng anh trở về giống như anh. Anh có chìa khóa nhưng vẫn gõ cửa. Anh muốn cái cảm giác nghi thức khi cửa được mở ra. Khoảnh khắc nghe thấy tiếng bước chân của Phương Hạo từ phòng khách vọng lại, Trần Gia Dư lấy chiếc túi giấy tinh xảo từ trong balo ra, cầm trong tay. Ngôn Tình Hài

Thế nhưng khi cửa mở ra, Trần Gia Dư lập tức nhận ra dường như không phải thế, mọi chuyện không như anh tưởng tượng và mong đợi. Phương Hạo có vẻ khá bình thản, quá bình thản, không giống như đang giận nhưng cũng chẳng hề tươi cười. “Về rồi sao?” Phương Hạo hỏi Trần Gia Dư rồi nghiêng người để anh đi vào.

Hai người không ôm không hôn, trong thoáng chốc có chút gượng gạo. Trần Gia Dư cũng ý thức được bản thân đã đánh giá sai tình hình, thế nhưng món quà trong tay anh đã cầm ra rồi, cất đi cũng đã muộn. Trần Gia Dư chỉ đành đưa túi giấy qua, cúi đầu giải thích: “Anh thấy bó hoa em tặng rồi… Lúc ở Nhật có mua quà năm mới cho em. Trước đó anh không nghĩ tới, xin lỗi em, giờ cho anh bù nhé.”

Phương Hạo hơi bất ngờ. Anh nhận lấy túi giấy, bên trong là một chiếc hộp giấy cũng rất tinh xảo, có in mấy chữ “IWC” viết hoa phía trên. Phương Hạo thầm có dự cảm rằng anh ấy chắc chắn lại tiêu pha rồi.

“Cần mở ra không?” Anh nhìn Trần Gia Dư.

Trần Gia Dư có chút thấp thỏm: “Ừm, em mở ra xem đi.”

Quả nhiên, món quà năm mới của Trần Gia Dư không hề thông thường. Anh tặng Phượng Hạo một chiếc đồng hồ thuộc dòng Portofino của hãng IWC[1]. Dây đeo bằng da màu đen tinh xảo và trang nhã, kim loại màu bạc phối cùng mặt đồng hồ thuần trắng đơn giản mà thanh lịch. Lúc trước anh đã quan sát, Phương Hạo thuộc dáng người tay chân dài, cổ tay cậu ấy rất mảnh, tuy da màu lúa mạch nhưng dây đeo đồng hồ màu đen sẽ khiến da cậu ấy trông trắng hơn. Cậu ấy đeo chiếc đồng hồ này chắc chắn sẽ rất hợp, xứng tầm mà tao nhã. Bản thân Trần Gia Dư cũng có một chiếc đồng hồ thuộc dòng Pilot’s Watch[2] của hãng này. Lúc mua chiếc này cho Phương Hạo, anh cũng có ý đồ muốn hai người họ phối phụ kiện cùng nhau.

Thế nhưng phản ứng của Phương Hạo lại không như trong tưởng tượng của anh. Cậu ấy vẫn rất trầm tĩnh, nói: “Cảm ơn anh.” Sau đó Phương Hạo không lấy đồng hồ ra khỏi hộp, cũng không đeo thử, ngược lại cậu đóng nắp chiếc hộp trắng lại, hơi cau mày nói: “Nhưng món quà này… lớn quá, em không nhận được.”

Trần Gia Dư biện bạch: “Em cũng tặng anh quà năm mới rồi mà, anh phải có gì đáp lại chứ.”

Phương Hạo chưa tra giá cụ thể của chiếc đồng hồ này, anh cũng không hẳn là người mê đồng hồ nhưng phân khúc ước chừng thì vẫn rõ, vậy nên anh thuận miệng nói ra một con số: “… Năm tám và năm mươi tám nghìn có thế giống nhau sao. Anh như này…”

Lần này tới lượt Trần Gia Dư cau mày: “Giữa hai chúng ta đừng nhắc chuyện tiền nong. Anh trông thấy nó, cảm thấy hợp với em nên mua. Thật sự không cần nghĩ nhiều vậy đâu.”

Trần Gia Dư đi vào nhà, bỏ balo xuống, sau đó đứng lại trong phòng khách, Phương Hạo cũng theo vào. Trông cậu ấy có vẻ ngủ không được ngon giấc, dưới mắt có quầng thâm, hàng mi cậu ấy đổ bóng dưới ánh đèn phòng khách. Phương Hạo là người thể hiện khá rõ cảm xúc trên mặt, Trần Gia Dư nhận ra cậu ấy đang không vui, lúc này anh có phần lúng túng.

“Em không thích sao?” Trần Gia Dư hỏi.

Phương Hạo bước tới bên cạnh anh, sau đó mới lên tiếng đáp: “Thường ngày em thật sự không có lúc nào phù hợp để đeo chiếc đồng hồ xịn như này. Hay… anh trả lại đi.”

Nửa câu sau của Phương Hạo đã làm Trần Gia Dư tổn thương, khiến anh có phần mất mặt, anh bèn bảo: “Em không muốn thì đem cho Phương Thịnh Kiệt.”

Phương Hạo lúc này mới phản đối: “Quà anh tặng em đâu thể chuyển cho người khác được.” Anh nhìn Trần Gia Dư, giọng điệu hòa nhã hơn phần nào: “Hơn nữa, một cái đồng hồ mấy chục ngàn tệ cứ nói tặng là tặng sao? Nó nhận món quà quý giá nhường này từ anh rồi làm sao đáp lại.”

Trần Gia Dư: “Không cần đáp lại, anh vui lòng.”

Phương Hạo không nói gì tiếp. Anh tiến thêm hai bước, đứng vào dưới quầng sáng màu vàng nhạt từ chiếc đèn trong phòng khách.

Nương theo ánh đèn này, Trần Gia Dư trông thấy, quả thật đúng như anh bình thường quan sát được, chiếc đồng hồ thể thao màu đen mà Phương Hạo vốn đang đeo đã cũ do va quệt nhiều năm, tình trạng không còn tốt nữa. Anh vươn tay, kéo lấy cổ tay Phương Hạo: “Anh thấy đồng hồ của em đã dùng mấy năm rồi nên muốn mua cái mới đổi cho em, vừa hay cùng hãng với anh, coi như đồ đôi.”

Phương Hạo mấp máy môi. Anh muốn giải thích rằng chiếc anh đang đeo là đồng hồ thể thao của Garmin[3], lúc chạy bộ có thể đo được các thông số như nhịp tim hay lượng oxi nạp vào tối đa, anh gần như ngày nào cũng đi chạy nên đeo chiếc này là bền nhất. Thế nhưng anh cũng nhận ra tấm lòng của Trần Gia Dư, anh ấy bỏ ra nhiều tiền như vậy mua cho anh món quà quý như thế cũng là muốn làm anh vui vẻ. Người khác tặng quà xong là thôi, anh ấy còn phải tìm trái tìm phải một lý do phù hợp để tặng quà cho anh, tặng xong đổi lại chỉ được một Phương Hạo không vui vẻ. Anh cũng nhìn ra được sự rối rắm và đấu tranh của anh ấy, anh thật lòng không nỡ.

Trần Gia Dư cảm nhận được bầu không khí trong phòng đang dần đông cứng. Lúc này anh cũng đã chấp nhận hiện thực, bình tĩnh hỏi Phương Hạo: “Em… giận anh à? Vì chuyện món quà?”

“Không phải vì món quà. Dù sao đi nữa em cũng nên cảm ơn anh Tết nhất còn nghĩ tới em.” Phương Hạo đặt hộp đồng hồ lên bàn ăn.

Trần Gia Dư hỏi tiếp: “Vậy… Em muốn gì?”

Phương Hạo không trả lời câu hỏi của anh ấy mà đứng tựa lưng vào tường, sau đó nói với Trần Gia Dư: “Gia Dư, chúng ta nói chuyện đi.”

Tâm trạng Trần Gia Dư đã chạm đáy nhưng ngoài mặt anh vẫn tỏ ra bình thản: “… Sao vậy.”

Phương Hạo nói: “Bài viết trên Weibo về kết quả thử nghiệm buồng lái giả lập vụ hạ cánh khẩn cấp tại Hồng Kông, kêu có thể dùng tốc độ tiếp cận 200 để hạ cánh thành công, anh tính khi nào sẽ kể với em.”

“Anh…” Trần Gia Dư thật sự không ngờ tới. Anh mơ hồ đoán được chuyện Phương Hạo không vui có lẽ có liên quan tới anh, khi đó anh còn đoán do áp lực công việc quá lớn lại thêm việc anh không ở bên cậu ấy, vậy nên anh dự định khi về sẽ tặng món quà thể hiện tấm lòng của mình, sau đó sẽ có gắng dành thời gian rảnh ở nhà cùng cậu ấy. Thế nhưng anh thật sự không ngờ được rằng tâm trạng của Phương Hạo là có nguyên nhân cụ thể, chính là vì chuyện này, dù sao cũng đã qua gần tháng rồi. Anh thở dài, lúc này mới nói: “Anh không tính kể cho em biết, nhưng cũng không có ý giấu em. Em thứ nhất không phải phi công, thứ hai không thuộc hãng bọn anh, anh không muốn kể với em mấy chuyện phiền lòng này.”

Phương Hạo tiếp tục vặn hỏi Trần Gia Dư: “Anh Sâm biết chuyện, chị Yên cũng biết. Tất cả mọi người đều biết chỉ mình em là không?” Giọng anh rất bình tĩnh nhưng từ nào thốt ra cũng mang tính uy hiếp. Anh đã tập dượt thầm trong lòng nhiều lần cho lần nói chuyện thẳng thắn này, chỉ cố gắng kìm nén chờ Trần Gia Dư từ Nhật trở về sẽ ngả bài.

Trần Gia Dư đáp: “Anh thật sự không nghĩ…”

“Không nghĩ tới chuyện cho em biết?” Phương Hạo nói nốt lời anh ấy.

“Không phải. Anh không nghĩ ra được cho em biết có điểm nào tốt. Anh cảm thấy… kể rồi cũng chỉ thêm phiền toái cho em.” Trần Gia Dư vẫn nhẹ nhàng giải thích.

Thái độ Trần Gia Dư trước giờ vẫn vậy, lấy nhu khắc cương, khiến mọi sự sắc bén của Phương Hạo đều như đánh vào bọt biển. Anh cũng cảm thấy cuộc cãi vã này không thật sự tiếp tục nổi nữa, anh nhắm mắt lại, chỉ nói: “Nhưng em là bạn trai anh mà.”

Đây là lần đầu tiên Phương Hạo dùng từ này trước mặt Trần Gia Dư, đường đường chính chính không hề trốn tránh, với giọng điệu chắc nịch mà Trần Gia Dư từng thích nhất. Nhiều lần trước đó, anh đều cảm thấy sự kiên định và vững tin của Phương Hạo giống như đuôi lái giúp anh vững lòng. Thế nhưng đồng tiền xu này cũng có hai mặt, bọn họ chia sẻ niềm vui thì cũng nên chia nhau những khó khăn, điều này trong mắt đối phương vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa cũng như không thể thoái thác.

Nghĩ tới đây, Trần Gia Dư bèn cúi đầu nhận lỗi trước: “Là anh suy nghĩ không chu toàn, xin lỗi em.”

Phương Hạo vốn còn muốn tiếp tục hỏi xem quan điểm cụ thể của Trần Gia Dư đối với bài viết về cuộc thử nghiệm buồng lái giả lập này, về sau rốt cuộc bên hãng đã xử lý như nào, bài đăng do ai viết, rốt cuộc anh ấy có tin nội dung trong đó không… Nhưng rồi anh ngước mắt lên, trông thấy ánh mắt của Trần Gia Dư, thấy anh ấy đã nhường nhịn tới vậy, cũng chỉ đánh thở dài: ”Thôi.” Anh bước một bước lại gần Trần Gia Dư, nói: “Sau này anh đừng thế nữa.” Xa cách hơn hai tuần, nói anh không nhớ đối phương là nói dối, bây giờ người thật đang đứng trước mặt anh, anh cũng không muốn tiêu tốn thời gian quý báu vào việc cãi vã.

Trần Gia Dư gật đầu, dường như đoán được suy nghĩ trong lòng Phương Hạo. Anh cũng lại gần cậu ấy, rồi cúi đầu nói: “Anh nhớ em quá.” Kinh nghiệm anh đúc kết được, việc Phương Hạo ăn mềm không ăn cứng, thật sự là mười lần không sai lần nào.

Quả nhiên, sau khi nghe thấy anh nói vậy, Phương Hạo cũng bước tới ôm lấy anh rồi nhỏ giọng đáp lại: “Ừm, em cũng nhớ anh.”

Trần Gia Dư không nói gì, cũng không di chuyển. Anh chỉ im lặng ôm lấy Phương Hạo, tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu ấy, dường như đang bù đắp cho chiếc ôm mà anh đã bỏ lỡ khi mới vào nhà.

Qua được tầm một phút sau thì Phương Hạo ngẩng lên, nhìn vào mắt Trần Gia Dư. Có một thứ cảm xúc khác thường trào dâng trong lòng anh, như muốn chọc thủng bề ngoài bình tĩnh và hoàn hảo này của Trần Gia Dư.

Mắt Phương Hạo chợt lóe lên một tia xảo quyệt, cũng chẳng đợi Trần Gia Dư kịp bắt được ánh mắt ấy thì anh đã cảm thấy Phương Hạo đẩy hông về trước, áp sát đùi anh, để bắp chân mình cọ vào bắp chân anh, tay cậu ấy luồn vào cổ áo anh. Cậu ấy mặc một chiếc quần thể thao mềm mại và thoải mái nên vừa ưỡn về trước một chút như vậy là gần như thịt chạm thịt, thân dưới cũng áp chặt vào Trần Gia Dư.

Hành đông này của Phương Hạo đã thổi bùng ngọn lửa rực cháy trong lòng Trần Gia Dư. Anh nắm lấy cổ áo, đẩy cậu ấy vào tường, nghiến răng nói: “Tám giờ anh phải đi rồi, em… đừng quyến rũ anh.”

Phương Hạo nhấc cổ tay trái bên, nhìn qua chiếc đồng hồ thể thao của mình rồi bảo: “11:35. Anh còn 25 phút nữa, cơ trưởng Trần.”

Tác giả: Sếp Phương bé đọc theo giờ UTC nhé.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui