Khoảng cách từ không tới vô hạn cũng như khoảng cách từ một tới vô hạn, đều là dài vô tận.
✈️✈️
Bốn năm trước.
Ngày 11 tháng 12 năm 2015, Trung tâm thương mại thế giới Trung Quốc, Bắc Kinh.
Hôm trước Phương Hạo có ca trực đêm tại sân bay Thủ Đô, hiện tại đang có chút lẫn lộn thời gian. Anh và Lộ Gia Vĩ sống chung tại căn hộ một phòng ngủ, một phòng khách tại Trung tâm thương mại thế giới Trung Quốc của Lộ Gia Vĩ. Căn hộ có diện tích không quá lớn, không phù hợp để hai người đàn ông trưởng thành sinh sống, bọn họ cũng đã không ít lần cãi vã vì chuyện này.
Bây giờ cũng là một trong những lần đó. Sáng anh về tới nhà thì Lộ Gia Vĩ phải đi làm. Hai người vừa cãi nhau xong, Lộ Gia Vĩ đã vỗ mông đi tới công ty rồi.
Nguyên nhân cãi vã thực ra rất nhỏ nhặt. Hai hôm nay Phương Hạo bận rộn với ca trực, lúc nấu nướng trước đó có dùng tới khá nhiều đồ dùng bát đũa, đáng nhẽ ra buổi tối Lộ Gia Vĩ nghỉ ngơi ở nhà nên dọn dẹp, thế nhưng gã lại để nguyên đó mà không thu dọn. Đây không phải lần đầu tiên, Phương Hạo cũng chẳng ngại nhắc gã chuyện này. Song, Lộ Gia Vĩ chẳng xin lỗi cũng chẳng đứng lên dọn, ngược lại còn bảo: “Không phải anh nói rồi sao. Lần sau muốn ăn gì thì để anh gọi người ta giao tới, nếu không lại phải rửa bát, phiền phức lắm.”
Phương Hạo nhớ lúc đó anh đã cau mày, tranh luận với Lộ Gia Vĩ: “Đó không phải vấn đề. Nếu không muốn rửa bát thì lúc đấy anh nói luôn đi. Giờ cơm đã nấu rồi, lúc anh ăn cũng không thấy anh có ý kiến, đến khi kêu anh làm việc nhà anh lại bắt đầu ý kiến ý cò?”
Lộ Gia Vĩ bắt đầu lý luận kêu lúc đấy không nói vì sợ phá hỏng sự hào hứng của Phương Hạo, vân vân và mây mây. Phương Hạo nghe không nổi, kêu gã đi làm đi.
Phương Hạo hiểu rõ mâu thuẫn giữa hai người không dừng lại ở đó. Lộ Gia Vĩ luôn mồm nói yêu anh nhưng Phương Hạo lại cảm thấy anh ta nói mấy lời này cứ như đang tuân theo một trình tự nhất định. Thời gian sống chung cùng anh, gã cứ luôn có chút gì đó thiếu hứng thú, hai người họ không tìm được chủ đề chung để nói chuyện, Lộ Gia Vĩ thường xuyên không phải xem điện thoại thì là xem máy tính. Bọn họ sống chung được gần nửa năm, theo lý mà nói vẫn còn nhiều thời gian để điều chỉnh những chỗ chưa ăn khớp.
Thế nhưng dạo gần đây, cuộc sống của Phương Hạo xuất hiện biến số mới. Sân bay Đại Hưng đã hoàn tất xây dựng, bắt đầu được đưa vào hoạt động. Lư Yên, cũng là kiểm soát viên không lưu tại sân bay Thủ Đô, đã hỏi riêng Phương Hạo liệu có muốn cùng cô tới Đại Hưng không. Lư Yên là đàn chị đã đích thân chỉ dẫn anh trước khi tách Đài kiểm soát và Cơ sở tiếp cận. Phương Hạo không quá quen thân với cô nhưng rất tôn trọng cô và cũng có cân nhắc kỹ lưỡng về lời đề nghị của cô. Anh cũng biết bản chất lần thuyên chuyển này là thuyên chuyển ngang cấp, sẽ không thăng chức hay tăng lương ngay được. Thế nhưng với cùng cấp bậc chức vụ, mấy người bọn họ tới Đại Hưng sẽ trở thành những nhân sự cốt cán của trung tâm Quản lý bay. Điểm này rất có lợi cho sự phát triển sự nghiệp của anh và có lẽ cũng sẽ dẫn tới con đường thăng tiến suôn sẻ hơn trong tương lai.
Lư Yên bảo: “Nếu em muốn đi chung thì nói với chị một tiếng, chị sẽ đánh tiếng với lãnh đạo.”
Lư Yên lớn hơn Phương Hạo hai tuổi, mạng lưới quan hệ thuộc hàng đỉnh chóp, có thể được coi là có tiếng nói tại trung tâm Quản lý bay Hoa Bắc, Phương Hạo đương nhiên tin tưởng cô hoàn toàn. Anh cũng ý thức được rằng quyết định này đồng nghĩa với việc khả năng cao anh phải chuyển khỏi nhà Lộ Gia Vĩ, vì Đại Hưng cách rất xa khu Trung tâm thương mại thế giới Trung Quốc. Bình thường đi làm anh đã rất vất vả rồi, không thể tốn thêm hai tiếng đồng hồ cho việc di chuyển. Chuyện tình cảm của bọn họ đang rơi vào giai đoạn bế tắc, Phương Hạo biết nếu lúc này anh chuyển đi thì có vẻ không phải dấu hiệu tốt lành gì. Chính vì thế nên anh trì hoãn hơn tháng trời mà chưa có câu trả lời cho Lư Yên.
Hôm đó, lúc anh tỉnh dậy đã là bốn, năm giờ chiều. Anh cầm điện thoại lên xem, thấy mấy nhóm Wechat của kiểm soát viên không lưu đều đang sục sôi. Những nhóm khác anh đều đã tắt tiếng, thế nhưng ngay cả nhóm công việc gấp mà anh có tham gia cũng đang hiện thông báo không ngừng, anh bèn mở ra xem thử. Nhìn cái đầu vẫn còn ổn, nhìn tới cái thứ hai là Phương Hạo lập tức đứng dậy khỏi sofa – Chuyến bay CA416 từ Jakarta tới Thượng Hải gặp sự cố nghiêm trọng, hai động cơ đều bị hỏng, đã hạ cánh khẩn cấp thành công tại Hồng Kông.
Tình huống máy bay gặp trục trặc đôi lúc vẫn xảy ra, bản thân anh cũng từng trải qua một, hai lần sự cố hỏng một bên động cơ. Thế nhưng việc cả hai động cơ đồng thời ngừng hoạt động lại quá hiếm thấy, số vụ trong mười năm trở lại đây chỉ dừng ở mức một con số, hơn nữa một khi đã xảy ra thì xác suất sống sót về cơ bản là 50:50. Sự cố này chưa từng xảy ra đối với ngành hàng không dân dụng Trung Quốc, đây là lần đầu tiên trong lịch sử.
Phương Hạo bật TV lên xem tin tức. Cùng lúc đó, đoạn ghi âm về cuộc đối thoại với kiểm soát viên không lưu Hồng Kông vào thời điểm máy bay gặp sự cố cũng đã được công khai, trong nhóm chat cũng có người gửi đoạn ghi âm này.
Trong đoạn ghi âm, kiểm soát viên không lưu Trung tâm kiểm soát đường dài Hồng Kông bình tĩnh nói chuyện với tổ lái của CA416, toàn bộ quá trình đều sử dụng tiếng Anh. Đoạn ghi âm rất dài, mở đầu là Trần Gia Dư thông báo tình trạng hai bên động cơ ngừng hoạt động, hô MADAY, chuẩn bị hạ cánh khẩn cấp xuống mặt biển. Sau đó, anh thông báo với Cơ sở Tiếp cận Hồng Kông rằng anh đã khôi phục được lực đẩy một bên động cơ, sẽ hạ cánh khẩn cấp với vận tốc nhanh vượt mức, yêu cầu đường cất hạ cánh dài nhất.
Bên Cơ sở tiếp cận là một nữ kiểm soát viên không lưu. Giọng cô vẫn bình tĩnh như cũ, hệt như điều cô nghe thấy không phải tiếng hô MAYDAY mà là thông báo độ cao và hướng bay lúc tàu bay tiến vào sân bay bình thường. Mặc cho tình hình hiện tại đang vô cùng nguy cấp, toàn bộ kênh radio đều im phăng phắc, tất cả mọi người dù có mặt ở sân bay hay không đều đang dõi theo Trần Gia Dư điều khiển chiếc tàu bay chở khách cỡ lớn với lực đẩy động cơ không tuân theo ý anh, rất có khả năng sẽ lao khỏi đường cất hạ cánh.
Phương Hạo cảm thấy như có gì đó chạm đến trái tim anh. Cả quá trình, từ Trung tâm kiểm soát đường dài tới Cơ sở tiếp cận, tới Đài kiểm soát của sân bay quốc tế Hồng Kông, mỗi người đều nói không quá mười câu, tất cả đều là những mẫu câu tiêu chuẩn thường xuyên xuất hiện trong các cuộc đàm thoại không – địa, thế nhưng Phương Hạo đặt mình vào vị trí của họ, hiểu được nỗi lo âu và thấp thỏm của họ khi ấy. Anh cũng biết, nếu anh là tổ lái của CA416 thì đối với bọn họ, kiểm soát viên không lưu giống như hotline trợ giúp duy nhất từ bên ngoài trong trò chơi đố vui có thưởng. Chẳng qua trò chơi đố vui này, hậu quả của thua cuộc sẽ thảm khốc hơn phần nào, thua là người chết máy nát. Lúc trước ở trường anh đã từng học qua, khi thực tập cũng từng nhắc nhở bản thân, thế nhưng đây dường như là lần đầu tiên anh cảm nhận được từ góc nhìn khách quan bên ngoài rằng: Bọn họ rất quan trọng. Anh rất quan trọng.
Về sau, sau khi có báo cáo điều tra sơ bộ về sự cố chuyến bay số hiệu 416, Phương Hạo đã nghe đi nghe lại cuộc nói chuyện giữa 416 và kiểm soát viên không lưu Hồng Kông.
Chiều hôm đó, Phương Hạo đi qua đi lại trong căn hộ một lúc rất lâu, cuối cùng anh hạ quyết tâm, nhấc máy gọi cho Lư Yên: “Chị Lư, em nghĩ kỹ rồi. Chúng ta cũng tới Đại Hưng đi.”
Nghe giọng có vẻ Lư Yên ở đầu bên kia đã bật cười. Sau đó cô bảo: “Đừng gọi chị Lư, nghe già quá. Gọi tên chị đi, về sau chúng ta nhất định sẽ trở nên thân thiết.”
Phương Hạo khẽ đáp “Vâng”, sau đó gọi theo ý cô: “Em cảm ơn chị Yên.”
Tầm nửa tiếng sau, Lộ Gia Vĩ về tới nhà. Gã vào nhà, chào hỏi Phương Hạo, sau đó cũng chẳng hề nhắc tới cuộc cãi vã lúc ban sáng của hai người họ, ngược lại lấy điện thoại ra và gọi đồ ăn giao tới.
Đến cuối, Phương Hạo là người chủ động nhắc tới: “Chúng ta nói tiếp chuyện buổi sáng chứ?”
Lộ Gia Vĩ nhìn Phương Hạo hồi lâu, sau đó mỉm cười rất dịu dàng nhưng lời nói lại có ý lảng tránh: “Hôm nay anh bận việc quá, chúng ta để hôm khác nói chuyện có được không? Anh biết em không có ý gây mâu thuẫn, anh chỉ không còn sức cho chuyện này nữa thôi.”
Đã nói tới vậy, Phương Hạo chỉ đành thuận theo ý gã.
Hai người im ắng một chốc. Phải một lúc sau, Phương Hạo chủ động nói với gã: “Em đã nhận lời đề nghị chuyển công tác tới Đại Hưng. Về sau, có lẽ sẽ chuyển tới sống gần đó. Em… đến cuối tuần vẫn sẽ vào khu vực nội thành.”
Lộ Gia Vĩ sửng sốt. Phương Hạo dường như có thể nhìn thấy trong đầu gã đang sàng lọc nhanh chóng các thông tin liên quan, giống như đang nhớ lại các tài liệu quan trọng trước khi ra toà. Gã đang nhớ xem lời đề nghị mà Phương Hạo nhắc tới rốt cuộc là gì. Mất một lúc lâu sau, gã mới nhớ ra, thế nhưng ngoài miệng vẫn hỏi: “Không tăng lương cũng muốn thuyên chuyển sao?” Hắn không hề nhắc gì tới chuyện Phương Hạo muốn chuyển đi.
Tối đó, khi gần hết ngày, Phương Hạo đang đánh răng trong nhà vệ sinh thì bỗng hỏi Lộ Gia Vĩ: “Anh nói xem, anh thích em ở điểm nào?”
Lộ Gia Vĩ hiển nhiên chưa chuẩn bị cho câu hỏi này, câu trả lời của gã cũng chẳng đẹp đẽ gì, thậm chí có thể dùng từ lắp bắp để hình dung: “Thì… chúng ta ở bên nhau, rất thoải mái.”
Phương Hạo khẽ thở dài, sau đó súc miệng, tắt đèn.
Ngày 29 tháng 10 năm 2019, Tsim Sha Tsui, Hồng Kông.
Phương Hạo đã hoàn thành cuộc đua 100 kilomet đầu tiên trong cuộc đời mình, sau đó anh và Trần Gia Dư đi chầm chậm trong cơn mưa lất phất. Lợi ích của việc ở nơi đất khách quê người lại được thể hiện, Trần Gia Dư nắm tay Phương Hạo không buông. Lúc ngồi trong taxi, anh ấy còn cúi người xoa bóp cơ đùi mỏi nhừ và căng cứng của Phương Hạo.
Lần này, là Trần Gia Dư dẫn Phương Hạo đi tắm rồi sấy khô tóc cho anh. Sau khi Phương Hạo nằm sõng soài trên giường, Trần Gia Dư lấy máy massage giúp anh thư giãn. Anh ấy ấn qua ấn lại một lúc rồi Phương Hạo thiếp đi lúc nào không hay. Anh đã chạy suốt mười tiếng năm mươi phút, đây là cuộc chạy đua thách thức giới hạn thể chất, anh cần ngủ để nạp lại năng lượng.
Đến khi Phương Hạo một lần nữa mở mắt ra thì đã gần nửa đêm. Trần Gia Dư thấy cậu ấy tỉnh lại thì nhẹ nhàng hỏi: “Em còn mệt không? Có đi được không? Nếu đi được thì chúng ta đi ăn chút gì đó, ngắm cảnh đêm?”
Phương Hạo cúi xuống nhìn, phát hiện chiếc huy chương được trao sau khi tới vạch đích vẫn đang đeo trên cổ mình. Sau khi tắm giúp anh xong, Trần Gia Dư đã đeo lại cho anh. Vốn là để chụp ảnh gửi Phiền Nhã Lan và Phương Thịnh Kiệt, sau đó bất cẩn quên tháo xuống. Anh thử đứng lên hoạt động tay chân, bảo: “Đi được. Chúng ta đi thôi.”
Trần Gia Dư cũng nhận ra ánh mắt của Phương Hạo, nói với giọng tán thành: “Không muốn cởi xuống thì em cứ đeo đi.”
Phương Hạo mỉm cười, sau đó đeo huy chương, nắm lấy tay Trần Gia Dư, để anh ấy dẫn ra ngoài. Khách sạn của bọn họ nằm ở Tsim Sha Tsui. Sau khi ăn qua loa bữa tối để bổ sung lượng carb, Trần Gia Dư dẫn Phương Hạo đi về hướng Nam. Trần Gia Dư nói: “Đi ngắm cảnh đêm ở cảng Victoria nhé.”
Phương Hạo cảm thấy không chỉ Trần Gia Dư, bản thân anh càng sống càng thụt lùi. Rõ ràng một người đàn ông trưởng thành đã 30 tuổi, sắp 31 mà lại đeo huy chương không muốn tháo, nắm tay người mình thích không muốn buông. Nếu bảo mấy tháng nay anh đã nhận thức được rõ ràng điều gì thì chính là bản thân muốn làm gì thì hãy làm đi, nếu thích ai thì hãy ôm chặt người đó vào lòng, đừng buông tay.
Bọn họ đứng ở một bên bờ Tsim Sha Tsui, trông thấy những khối kiến trúc cao chót vót lấp kín đường chân trời trong đêm tại đảo Hồng Kông. Làn nước nơi cảng Victoria phản chiếu ánh đèn từ những tòa cao ốc, lặng lẽ trôi vào thời khắc nửa đêm này, vừa trầm lắng lại vừa rực rỡ.
“Hồng Kông… Anh từng tới đây rất nhiều lần rồi nhỉ?” Phương Hạo hỏi Trần Gia Dư.
“Ừm. Hồi đó anh hay dừng chân tại đây trên tuyến bay tới Đông Nam Á. Thế nhưng, có lẽ vì tới quá nhiều lần nên trong mười lần phải tới tám lần chẳng bước chân ra khỏi cửa khách sạn.” Trần Gia Dư cúi đầu cười khẽ: “Anh những tưởng mình đã chiêm ngưỡng hết mọi cảnh đẹp rồi. Về sau mới nhận ra… đó là vì anh hoặc là chỉ có một mình, hoặc là không đi với đúng người.”.
||||| Truyện đề cử: Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ) |||||
Phương Hạo siết chặt tay phải của anh ấy, bàn tay còn lại anh luồn vào trong áo khoác của anh ấy, áp lên sườn hông anh ấy, tạo tư thế ôm rất đỗi thân mật: “Em là đúng người, em cũng tóm được anh rồi…” Anh khẽ cười, thì thầm câu sau bên tai Trần Gia Dư: “Anh đừng hòng chạy thoát.”
Trần Gia Dư bị lời nói của cậu ấy chọc cho bật cười. Tay anh cũng đưa vào trong cổ áo của Phương Hạo, bảo: “Thật ra việc em chọn đảo Hồng Kông là nơi thử sức lần thứ hai với cuộc đua 100 kilomet, anh cảm thấy rất trùng hợp. Anh nhất định muốn đổi ca trực để đi theo cũng vì có lý do khác nữa, vậy nên anh cảm thấy thật sự quá đỗi trùng hợp.”
“Anh cứ ngỡ… may mắn cả đời này đều đã dùng hết vào bốn năm trước tại Hồng Kông rồi. Sau đó, anh được gặp em.”
Anh hơi kéo giãn khoảng cách, đuôi mắt khẽ cong, nhìn vào mắt Phương Hạo và nói: “Muộn quá rồi, anh chạy không nổi nữa.”
Dù đã nửa đêm, đường phố Hồng Kông vẫn lưa thưa người qua lại. Thế nhưng, trong đôi mắt Trần Gia Dư như chất chứa những ánh đèn từ bên kia bờ, con ngươi đen thăm thẳm dường như đang phát sáng. Một thứ động lực rất nguyên thuỷ thôi thúc Phương Hạo, anh tóm lấy cổ áo anh ấy, kéo lại gần, sau đó hôn anh ấy như thể đang chốn không người. Cánh môi hé mở, đầu lưỡi mềm mại lọt vào giữa môi răng của Trần Gia Dư, hôn thật sâu nhưng cũng rất đỗi dịu dàng.
Nụ hôn kết thúc, Phương Hạo mới nói: “Em cũng có chuyện này muốn kể anh nghe. Bốn năm trước, khi chị Yên còn ở sân bay Thủ Đô có hỏi em có muốn cùng chị ấy tới Đại Hưng không. Tuy em đang sống chung với Lộ Gia Vĩ tại căn hộ của anh ta nhưng quan hệ tình cảm của bọn em khi ấy… nói sao nhỉ, không thật sự suôn sẻ. Cuối tháng 10 năm 2015, chị Yên lần đầu đề cập tới vấn đề này với em, em trì hoãn tới tháng 11 vẫn chưa thể đưa ra câu trả lời. Sau đó, vụ việc chuyến bay 416 của anh xảy ra. Em từng kể em đã nghe đoạn ghi âm giữa anh và kiểm soát viên không lưu rất nhiều lần, khi ấy em quả thực đã cảm thấy rất chấn động. Về sau, em quyết định tới Đại Hưng, sau đó mới trở nên thân thiết với chị Yên. Anh sau này cũng đi bay tại Đại Hưng. Chúng ta lúc đầu gặp nhau một cách tình cờ, phải thông qua chị Yên mới quen biết nhau. Cũng sau khi em chuyển đi, Lộ Gia Vĩ mới có thời gian và cơ hội để ngoại tình, khiến em nhìn rõ con người anh ta. Vậy nên… có một số chuyện là số phận rồi.”
Có một số chuyện, số phận đã định sẵn phải xảy ra. Có một số người, số phận đã định sẵn phải gặp gỡ.
Trần Gia Dư nghe cậu ấy nói xong, hai mắt lập tức trợn tròn, gần như tự nói với chính mình: “Hoá ra hôm đó Yên nói chúng ta người có duyên dù thế nào cũng sẽ có duyên… là ý này.”
Phương Hạo gật đầu, nói: “Trước đây em chưa từng nhắc tới vì em cảm thấy thật sự chỉ là trùng hợp mà thôi. Làm trong ngành hàng không dân dụng có ai là không biết chuyến bay số hiệu 416, em đúng là có để tâm, nhưng trọng tâm chú tâm khi ấy cũng không phải anh.” Sau đó anh mới ý thức được ý của lời này. Thấy Trần Gia Dư ở trước mặt khoé miệng đang cong lên, bèn vỗ nhẹ lên ngực anh ấy rồi cũng bật cười, bảo: “Anh đừng quá đề cao bản thân. Hồi đấy em chủ yếu nghe phản ứng của ATC Hồng Kông, đặc biệt là nữ kiểm soát viên không lưu Cơ sở tiếp cận, em có ấn tượng vô cùng sâu sắc. Nói nhiều như vậy thật ra cũng chỉ muốn nói một điều, Hồng Kông cũng là nơi đất lành của em. Anh… trong hoàn cảnh cả hai chúng ta đều chẳng hề hay biết, cũng đã tác động tới cuộc đời em.”
Trần Gia Dư vươn tay, một lần nữa ôm chặt lấy Phương Hạo: “Thế nhưng anh vẫn cảm thấy hai ta gặp nhau muộn quá. Vốn có thể sớm hơn một chút. Vốn… em không cần phải trải qua những chuyện trước đó.”
Phương Hạo vỗ nhẹ lưng anh ấy, nói với giọng kiên định: “Không muộn đâu. Khoảng cách từ không tới vô hạn cũng như khoảng cách từ một tới vô hạn, đều là dài vô tận. Em yêu anh cả đời, đó là mãi mãi. Hồng Kông hay Bắc Kinh, trên trời hay dưới đất, đỉnh núi hay thung lũng, em đều sẽ bên anh.”
Trần Gia Dư ôm mặt Phương Hạo bằng cả hai tay, áp trán mình lên trán cậu ấy. Một lúc lâu sau, anh mới nói: “Anh cũng yêu em.” Ngày thường anh rất giỏi nói mấy lời lãng mạn bay bổng, thế nhưng trước sự tấn công của Phương Hạo, anh dường như tạm thời mất đi khả năng sắp xếp ngôn từ, chỉ nói ra được vài chữ đứt đoạn: “Hôm nay… ngày mai, 100 kilomet, nửa đời sau, sẽ yêu em mãi mãi.”
Ngày 11 tháng 12 năm 2015, Trung tâm thương mại thế giới Trung Quốc, Bắc Kinh.
Đêm đã khuya, thế nhưng vì trận cãi vã trước đó, Phương Hạo trằn trọc mãi chẳng thể ngủ. Anh đi từ phòng ngủ ra phòng khách, bật tivi một cách vô định, chỉnh âm lượng xuống mức nhỏ nhất.
Anh có nghe người ta nhắc tới tổ lái chuyến CA416 hôm đó, cơ trưởng tên “Trần Gia Dư”. Thời điểm đó anh không quen nhiều phi công, nghe tên cũng không có ấn tượng gì.
Thế nhưng, kênh nào đó trước mặt lại đột nhiên chiếu đoạn phỏng vấn của anh ta, Phương Hạo nhìn khuôn mặt kia, cảm thấy có chút quen quen.
Trên TV, một nữ tiếp viên người Hồng Kông đang phỏng vấn anh ta bằng thứ tiếng phổ thông có phần trúc trắc, hình như đang hỏi tên anh ta.
“… Trần Gia Dư. Gia trong “ngợi khen”, Dư trong “trao đi”.” (…陈嘉予. “嘉” trong “嘉奖”,”予” trong “给予”)
Trên TV, người phi công mặc bộ đồng phục bốn vạch cúi đầu trả lời vào micro, giọng trầm thấp nhưng rất rõ ràng. Phương Hạo lúc này mới chợt nhớ ra, bọn họ học chung trường Đại học, anh ta học trên anh ba khoá. Anh mơ hồ nhớ được anh ta rất cao, tóc luôn nuôi rất dài, đôi lúc có thấy anh ta trên sân vận động hay trên hành lang nhưng những lúc đó anh ta đều cách anh rất xa.
Ngày hôm đó cách thời điểm anh tới thường trực tại Cơ sở tiếp cận Đại Hưng còn sáu tháng, cách lần đầu Trần Gia Dư nhấc bánh, cất cánh từ đường cất hạ cánh 01L mới được đưa vào hoạt động của sân bay Đại Hưng còn tám tháng.
Cách thời điểm bọn họ gặp lại nhau còn hai năm lẻ chín tháng. Cách thời điểm họ ở bên nhau còn tròn ba năm.
Ở một nơi không ai trông thấy, đằng sau quỹ đạo thời gian, các linh kiện đang hoạt động một cách bí mật mà chuẩn xác. Các bánh răng vận mệnh đã khớp với nhau, ấp ủ cho một cái kết đã được soạn sẵn từ lâu.