1.
Trương Hoa thực chất không hề bình thản như vẻ bề ngoài, anh biết rất rõ mục đích
quay trở lại Triết Đông của đó là đánh đổ Kinh Thao, từ Quốc khánh đến
Tết còn một mùa tiêu thụ đồ điện máy nữa, nhất định trong mấy tháng này
phải nghĩ cách giáng cho Kinh Thao một đòn nhớ đời.
Ngồi trong
văn phòng, Trương Hoa suy nghĩ, vạch ra hướng đi. Cổ Vân Vân ngồi đối
diện, đột nhiên hỏi: “Cậu đang nghĩ gì mà thẫn thờ suốt cả buổi thế?”
Trương Hoa mỉm cười: “Đang nghĩ tối nay ăn cái gì!”
Cổ Vân Vân kh hừ: “Cậu tưởng tôi dễ lừa thế à?” rồi nói tiếp: “Mà cho là
cậu có nghĩ chuyện ấy thật, vậy cậu có định mời tôi ăn cơm không đấy?”
Cổ Vân Vân nghi ngờ, không biết Trương Hoa luôn trong tâm trạng thường
xuyên thẫn thờ như thế có phải đang nghĩ đến Trần Dĩnh hay không, nhưng
cô thông minh ở chỗ không bao giờ nhắc hai từ “Trần Dĩnh” trước mặt anh.
Trương Hoa nói: “OK, cậu muốn đi đâu cũng được, tôi cũng có chuyện cần bàn bạc với cậu đây!”
“Chuyện gì thế?” Cổ Vân Vân ngạc nhiên hỏi.
“Đợi tối đi ăn cơm tôi sẽ nói cho cậu biết.”
Trong lúc ăn cơm, Cổ Vân Vân cứ luôn miệng hỏi Trương Hoa đó là việc gì.
Trương Hoa ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng hỏi: “Công ty có chính sách gì
đặc biệt đối với nhân viên kinh doanh chưa?”
Cổ Vân Vân có vẻ không hiểu, hỏi: “Cậu nói vậy là sao?”
“Tức là tăng lương cơ bản cho một số nhân viên bán hàng có hiệu quả ấy?”
“Chưa, đều như nhau hết, chỉ có các vị trí khác nhau mới có trợ cấp khác nhau thôi!”
“Vậy nếu giả sử bây giờ chúng ta áp dụng cái này, nên tìm ai xin phê chuẩn?”
“Chắc chắn sẽ không thể làm như vậy đâu, nếu làm vậy các nhân viên kinh doanh khác sẽ có ý kiến.”
Trương Hoa cười cười: “Đương nhiên không phải là công khai, mà là ngầm thỏa thuận.”
2.
Cổ Vân Vân hỏi: “Sao đột nhiên cậu lại có suy nghĩ này, đây là vấn đề cực
kỳ nhạy cảm, khi đã thuyết phục được bộ phận nhân sự và Phùng Lâm Hàn
đồng ý, còn phải để bộ phận tài chính tiến hành xét duyệt nữa cơ!”
Trương Hoa cười bí ẩn: “Đương nhiên phải có ích tôi mới hỏi cậu, hy vọng lúc tôi đề xuất phương án này, cậu sẽ ủng hộ tôi!”
Cổ Vân Vân ái ngại nói: “Thôi được, ý kiến của cậu lần nào tôi chẳng ủng hộ!”
Trương Hoa nâng cốc lên nói: “Vậy tôi phải cảm ơn cậu mới được!”
Cổ Vân Vân nâng cốc rượu vang nhấp một ngụm, đột nhiên khẽ hỏi: “Chúng ta bao lâu rồi không ở bên nhau?”
Trương Hoa ngạc nhiên vặn lại: “Chúng ta ngày nào chẳng ở cùng với nhau?” Cổ
Vân Vân đỏ mặt khẽ nói: “Ý tôi nói là kể từ lần trước cậu say rượu ấy…”
Cuối cùng Trương Hoa đã hiểu ra ý của Cổ Vân Vân. Kể từ sau khi ly hôn,
thỉnh thoảng nằm trên giường, không phải Trương Hoa không có nhu cầu về
chuyện ấy, nhưng anh cũng biết, tuyệt đối không thể phạm sai lầm như vậy với Cổ Vân Vân được, trừ phi anh không cạnh tranh với Kinh Thao nữa và
quyết tâm lấy Cổ Vân Vân làm vợ.
Trương Hoa thậm chí từng nghĩ,
nếu thật sự bấn quá, anh thà ra ngoài tìm chứ không động đến Cổ Vân Vân, điều đó sẽ phá hỏng mối quan hệ thân thiết tưởng chừng rất ổn định và
hài hòa, không xa không gần như hiện nay.
Thế nên Trương Hoa chỉ cười hì hì mà không nói lời nào. Nhưng Cổ Vân Vân cũng biết, với Trương Hoa không thể quá vội vàng, dù sao anh cũng mới ly hôn chưa lâu, tâm lý vẫn chưa thể điều chỉnh lại.
3.
Trương Hoa sau khi ổn
định nhân viên kinh doanh của công ty mình cũng như các công ty nhân
viên bên Kinh Thao liền bắt đầu tiếp xúc với người phụ trách trực tiếp
của các khu mua sắm.
Trương Hoa không tiếp xúc với các cán bộ
cấp cao mà chỉ tiếp xúc với những quản lý bậc thấp hoặc trung, lựa chọn
phương thức làm quen là không nói chuyện công việc, khi rảnh rỗi thường
đến văn phòng họ ngồi chơi, nói chuyện phiếm. Các quản lý hầu hết đều là thanh niên, lại cộng thêm việc Trương Hoa đến chơi mà không có mục đích gì nên chẳng mấy chốc đã trở nên thân thiết.
Sau khi quen biết, Trương Hoa bắt đầu dẫn họ đi ăn uống nhưng vẫn như trước, không bàn
chuyện công việc. Dần dần, Trương Hoa gần như đã trở thành bạn bè với
hầu hết các quản lý trẻ tuổi.
Bên cạnh đó, Trương Hoa còn tiến
hành một việc mà chỉ có anh và cá nhân người đó biết, ít nhất ở công ty
điện tử Triết Đông chỉ có mình Trương Hoa biết. Khi thấy mọi thứ đã
chuẩn bị gần xong, Trương Hoa nói với Cổ Vân Vân: “Ngày mai tôi sẽ đệ
trình phương án này lên, hy vọng cậu triệu tập được Phùng Lâm Hàn, giám
đốc nhân sự và giám đốc tài vụ cùng đến họp!”
Trong phòng họp có năm người. Cổ Vân Vân lần đầu tiên tham gia vào cuộc họp nội bộ của
công ty, vì vậy Phùng Lâm Hàn, giám đốc nhân sự và tài vụ đều cảm thấy
rất kỳ quặc.
Trương Hoa biết Cổ Vân Vân đến họp sẽ không phát
biểu, nhưng chỉ cần Cổ Vân Vân có mặt là được rồi, đây là một cách gián
tiếp Cổ Vân Vân thể hiện sự đồng tình với Trương Hoa, chính vì vậy nên
anh mới một mực bắt Cổ Vân Vân phải tham gia.
4.
Cổ Vân
Vân nghe xong phương án của Trương Hoa mới hiểu tăng lương cơ bản cho
nhân viên kinh doanh đặc biệt mà Trương Hoa nói tối hôm ấy không phải là cho nhân viên kinh doanh công ty mình, mà là cho các cửa hàng trưởng và nhân viên lâu năm của bên công ty điện tử Kinh Thao.
Nói một
cách đơn giản thì cách làm của Trương Hoa là để lôi kéo những nhân viên
có kinh nghiệm và tài năng bên Kinh Thao về Triết Đông. Như vậy sẽ có
mấy cái lợi như sau: Một, tạo ra sự bất ổn trong lòng các nhân viên bán
hàng của Kinh Thao; hai, những người này nắm rất rõ ưu, nhược điểm của
sản phẩm Kinh Thao. Ba, đang vào mùa tiêu thụ, bị mất các nhân viên kinh doanh quan trọng là một tổn thất không thể bù đắp của Kinh Thao, cho dù có tìm được người thay thế thì cũng khóà thích nghi ngay được trong một thời gian ngắn. Thứ tư, tạo ra một ảo giác cho các thương hiệu khác, đó là nội bộ công ty điện tử Kinh Thao xảy ra vấn đề nghiêm trọng. Thứ
năm, liên minh với nhân viên kinh doanh quan trọng của đối thủ cạnh
tranh sẽ tăng uy tín của công ty trong giới kinh doanh.
Những gì mà Trương Hoa nói cũng có phần có lý, nhưng với những quy tắc bất thành văn của các doanh nghiệp làm ăn chân chính, đặc biệt là những công ty
đã có thương hiệu sẽ không sử dụng thủ đoạn trong cạnh tranh. Triết
Đông, Kinh Thao đã có tiếng tăm nhất định trong giới, càng không thể sử
dụng thủ đoạn xấu xa này được.
Không phải Trương Hoa không biết, dù gì anh cũng làm trong ngành mấy tháng rồi, nhưng nỗi căm hận Trần
Dĩnh và Lục Đào khiến cho anh không thể không sử dụng thủ đoạn này để
đánh bại Kinh Thao.
5.
Đối với phương án này, giám đốc
nhân sự, tài vụ chỉ phát biểu qua loa ý kiến của mình, nói phải rất thận trọng, sau đó nói cần nghe ý kiến của Phùng Lâm Hàn.
Phùng Lâm
Hàn cứ trầm tư mãi, anh ta hiểu rất rõ quy định trong ngành. Theo đó anh ta phải lập tức phủ quyết phương án này. Nhưng có Cổ Vân Vân ngồi đây,
khiến cho anh ta không thể không cân nhắc thêm. Anh ta nghĩ, Cổ Vân Vân
chưa bao giờ tham gia cuộc họp nội bộ của công ty, thế mà lần này lại
tham gia, chắc chắn là đã biết trước phương án của Trương Hoa rồi. Cô
vào họp chẳng qua là để nói với mọi người rằng, cô đồng ý với phương án
trên.
Phùng Lâm Hàn âm thầm phân tích vì sao Trương Hoa lại sử
dụng phương án này. Anh ta đương nhiên không biết chuyện giữa Trương Hoa và Lục Đào. Sau khi phân tích xong, anh ta đưa ra kết luận, đó là vì
Trương Hoa muốn lấy lại thể diện vụ Quốc khánh lần trước, nhanh chóng
xây dựng lên hình ảnh là người “có năng lực” ở công ty.
Nghĩ như vậy nên Phùng Lâm Hàn có thể lý giải vì sao Cổ Vân Vân lại ủng hộ
phương án này, dù sao bạn trai thất bại, mất hết thể diện, cũng cần phải giúp đỡ lấy lại chút sĩ diện chứ. Phùng Lâm Hàn lại nghĩ, có thể Cổ Vân Vân đã nói chuyện này với bố cô ta rồi, nhận được sự đồng ý của ông ta
nên mới triệu tập cuộc họp. Nói gì thì nói, Cổ Vân Vân cũng là con gái
rượu của Cổ Triết Đông mà.
Sau khi phân tích và cân nhắc xong,
Phùng Lâm Hàn liền tnh trọng nói, có thể thử xem sao. Nhưng phương án
này chỉ hạn chế trong mấy người tham dự cuộc họp biết, không được tiết
lộ với bất cứ ai. Phùng Lâm Hàn lại hỏi Trương Hoa: “Cậu có mục tiêu
chắc chắn rồi chứ?”
Trương Hoa cười: “Tôi đã âm thầm tiến hành rồi, chỉ đợi công ty phê duyệt là xong!”
Phùng Lâm Hàn nói: “Bao gồm cả những người các cậu kéo về, không được tiết lộ cho bất cứ ai chuyện này, phải ký thỏa thuận!”
Trương Hoa gật đầu đáp: “Anh cứ yên tâm, tôi sẽ xử lý ổn thỏa!”
6.
Lần này, hàng loạt nhân viên kinh doanh chủ chốt của Kinh Thao đồng loạt
nhảy sang Triết Đông đã gây ra sóng gió nhất định trong ngành, mọi người đều suy đoán Kinh Thao xảy ra vấn đề. Các nhân viên kinh doanh khác của Kinh Thao đang bắt đầu hoang mang đúng như Trương Hoa suy đoán.
Chuyện lần này quả thực đã khiến cho Lục Đào trở tay không kịp, vội vàng triệu tập các nhân sự có liên quan đến tìm cách cứu vãn tình hình, nhưng chưa kịp cứu vãn thì lại gặp phải một cú sốc khác.
Lần này, Trương
Hoa vẫn làm trái với những quy định cạnh tranh lành mạnh, tiến hành đả
kích toàn diện các sản phẩm của Kinh Thao trong quá trình tiêu thụ ở tất cả các khu thương mại.
Trong mấy ngày liên tiếp, Trương Hoa đã
dẫn các nhân viên cũ của Kinh Thao ra một khách sạn bên ngoài thuê phòng họp kín, đóng cửa cả ngày ở trong phòng bàn bạc về phương án tiêu thụ.
Tất cả các mục tiêu đều nhắm thẳng vào nhược điểm của đồ điện Kinh Thao. Bởi vì những nhân viên này đều quá hiểu về tính năng của đồ điện Kinh
Thao nên cuối cùng họ đã tạo ra được các tài liệu hướng dẫn tiêu thụ rất hiệu quả, có thể nói đây chính là một cú đánh mang tính hủy diệt với
Kinh Thao.
Sau khi chỉnh sửa lại tài liệu xong, Trương Hoa đã tổ chức đào tạo tăng cường cho đội ngũ nhân viên ấy liên tiếp mấy ngày
đêm, hơn nữa, còn biến đợt giảm giá vào đúng ngày Quốc khánh của công ty điện tử Kinh Thao thành đòn “gậy ông đập lưng ông”, phao tin rằng chính Kinh Thao cũng không có niềm tin vào chất lượng sản phẩm của mình nên
mới nhân dịp lễ hội để giảm giá, bán tống bán tháo hàng hóa.
7.
Các trung tâm thương mại không có quyền can thiệp vào việc lôi kéo nhân
viên kinh doanh của doanh nghiệp này với doanh nghiệp khác, nhưng người
quản lý của trung tâm có quyền trực tiếp can thiệp khi có sự cạnh tranh
không lành mạnh. Theo quy định, thương nghiệp vi phạm quy định sẽ không
được bán sản phẩm ở trung tâm nữa.
Rõ ràng Trương Hoa đã có sự
chuẩn bị từ trước. Trước đó anh đã bỏ thời gian, công sức xây dựng nên
mối quan hệ với các quản lý của Trung tâm thương mại. Hơn nữa trước khi
chính thức công kích Kinh Thao, anh đã mua chuộc những quản lý này về
vật chất rồi.
Về điểm này, Trương Hoa xử lý khác với những người trong giới doanh nghiệp khác, anh không trực tiếp đưa tiền. Trương Hoa
luôn nghĩ rằng “tiền” không thể duy trì mối quan hệ “bạn bè” được.
Thường xuyên đi ăn uống, nói chuyện, uống rượu, thỉnh thoảng đi đến các
khu giải trí, hoặc tặng ít vật dụng sẽ có lợi cho việc bồi đắp tình cảm.
Trong quá trình làm thân, Trương Hoa luôn tuân thủ một nguyên tắc, đó là
không bàn công chuyện, thường ngày có công việc phải bàn bạc đều bảo
giám đốc cửa hàng Ngô Phong Hải trực tiếp đi nói chuyện.
Vì vậy
mặc dù Trương Hoa sử dụng thủ đoạn đi ngược với quy định ngầm của giới
thương nghiệp, nhưng các cán bộ có liên quan của Trung tâm thương mại
vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua, thỉnh thoảng trong lúc đi ăn uống, vui chơi với Trương Hoa, cũng có nói: “Dạo này các doanh nghiệp khác đều phản
ánh nhân viên kinh doanh của các cậu trong quá trình giới thiệu sản phẩm toàn cố ý nói xấu các thương hiệu khác, chuyện này là thế nào?”
Trương Hoa liền giả bộ nói: “Có chuyện này sao? Tôi phải điều tra cho rõ mới
được, sao có thể gây phiền phức cho các anh như thế chứ!”
Thông thường, lúc này, họ đều nghiêm nghị nói một câu: “Nhất định phải chú ý đến ảnh hưởng đấy!”
Trương Hoa thầm cười trong bụng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ rất nghiêm túc, gật
đầu nói: “Tôi hiểu rồi!” Sau đó, nên ăn gì, chơi gì cứ mặc sức, còn các
nhân viên kinh doanh cần nói gì thì vẫn cứ nói như thường.8.
Thời gian gần đây, công ty Triết Đông gần như bá chiếm thị trường của các
sản phẩm cùng loại. Bởi có sự “dẫn lối” của thủ đoạn kinh doanh của
Trương Hoa mà các thương hiệu khác cũng bắt đầu quen với việc công kích
sản phẩm điện tử của Kinh Thao, điều này khiến cho hàng của Kinh Thao
gần như chẳng tiêu thụ được bao nhiêu.
Mặc dù hành vi của Trương Hoa khiến cho một số người trong công ty cảm thấy không thỏa đáng nhưng dần dần vẫn bị tâm lý thắng lợi xóa nhòa. Mặc dù lôi kéo những nhân
viên kinh doanh của Kinh Thao về, mỗi tháng phải trả riêng cho họ một
phần lương cơ bản, gần đây, chi phí cho việc chiêu đãi, tiếp khách cũng
có hơi cao, nhưng bù lại, lượng hàng hóa tiêu thụ cũng tăng vọt, hơn nữa lại có thể giáng cho đối thủ cạnh tranh một đòn nặng nề, có như thế
cũng là xứng đáng.
Trương Hoa cũng bắt đầu cảm nhận được niềm
vui sướng khi báo thù thành công. Thực ra, nếu Trương Hoa không nóng vội trả thù Lục Đào, hay nói cách khác, nếu Trương Hoa quên đi thù riêng,
chỉ làm tốt việc của mình, dựa vào kinh nghiệm thương trường và khả năng quản lý của bản thân để đánh bại Lục Đào bằng con đường chân chính thì
có lẽ anh sẽ trở thành một quản lý xuất sắc của Triết Đông, thậm chí có
thể trở thành lãnh đạo cốt cán của công ty.
Đáng tiếc là mục
đích Trương Hoa vào làm ở Triết Đông chỉ là để trả thù Lục Đào, thành
công cá nhân không phải là cái mà anh theo đuổi. Vì vậy, Trương Hoa chấp nhận đi ngược con đường phát triển bình thường, đi ngược với con đường
kinh doanh chân chính.
Mặt khác, nếu như không có Lục Đào,
Trương Hoa chắc chắn không lựa chọn công ty Triết Đông, thậm chí không
lựa chọn ngành này chứ đừng nói trở thành một quản lý xuất sắc. Đây mới
là điểm mâu thuẫn chủ yếu nhất của vấn đề.