1.
Cổ Triết
Đông đột nhiên đến công ty điện tử Triết Đông, rất nhiều người đang suy
đoán không biết lần này chủ tịch tập đoàn đến đây có chuyện gì. Cổ Vân
Vân nhìn thấy bố vào văn phòng liền vội vàng đi theo. Văn phòng của Cổ
Triết Đông để trống quanh năm, trừ nhân viên quét dọn định kỳ ra, chỉ có Cổ Vân Vân dám vào.
Cổ Vân Vân chạy vào hỏi: “Bố, sao hôm nay bố lại đến đây?”
Cổ Triết Đông cười bảo: “Chẳng nhẽ bố không thể đến đây kiểm tra công việc của con à?”
Cổ Vân Vân làm nũng: “Bố, bố biết thừa con chẳng làm gì, chẳng qua chỉ là giúp bố trông “nhà” thôi mà!”
“Bố chỉ sợ đn trông nhà con cũng không làm được ấy chứ!”
Cổ Vân Vân tỏ vẻ không vui: “Thế thì bố đừng bắt con trông nhà nữa, con muốn tự do cơ!”
“Con nói với Trương Hoa nửa tiếng nữa lên văn phòng của bố, con chớ có đi theo đấy!”
Không có thông báo của Cổ Triết Đông, chẳng ai dám tự ý vào văn phòng của
ông, bao gồm cả Phùng Lâm Hàn. Lúc này Phùng Lâm Hàn cũng đang trầm ngâm suy nghĩ, Cổ Triết Đông không thông báo trước với mình mà trực tiếp đến công ty rốt cuộc là vì chuyện gì? Chẳng nhẽ vì mình có sai sót gì trong công việc gần đây?
Vì thế mà Phùng Lâm Hàn cứ thấp thỏm chờ
thông báo của Cổ Triết Đông. Nhưng nửa tiếng đồng hồ sau mới biết Trương Hoa vào văn phòng của ông ta. Phùng Lâm Hàn có hơi thất vọng, nhưng
đồng thời cũng thấy nhẹ nhõm hơn. Điều này cho thấy Cổ Triết Đông đến
đây không phải để tìm anh ta, đồng thời cũng hụt hẫng vì người đầu tiên
mà Cổ Triết Đông tìm không phải là anh ta.
Chỉ có điều, Phùng
Lâm Hàn có thể khẳng định một chuyện, việc trước sau Trương Hoa sẽ là
con rể của Cổ Triết Đông quả không sai, nếu không ông ấy không vừa đến
công ty đã cho gọi Trương Hoa vào văn phòng. Điều này đồng nghĩa với
việc phán đoán của Phùng Lâm Hàn rất chính xác.
2.
Lúc
Trương Hoa bước vào văn phòng của Cổ Triết Đông, Cổ Triết Đông đang chăm chú phê duyệt tài liệu. Khi Trương Hoa gõ cửa bước vào, Cổ Triết Đông
ngẩng đầu lên nhìn Trương Hoa, sau đó mỉm cười nói: “Trương Hoa đúng
không? Ngồi xuống, đợi tôi một lát!” nói rồi ông lại tiếp tục phê duyệt
tài liệu.
Trương Hoa ngồi rất ngay ngắn trên ghế sofa cách khá
xa bàn làm việc của Cổ Triết Đông, im lặng không nói lời nào. Anh biết
trước mặt Cổ Triết Đông, chỉ cần nghe là được, tuyệt đối không được nói
thêm một câu, thậm chí một từ.
Vài phút sau, Cổ Triết Đông đặt
bút xuống, ngẩng đầu nhìn Trương Hoa và mỉm cười nói: “Không tồi, hình
thức rất được!” Trương Hoa vẫn không nói gì, chỉ nhoẻn miệng cười.
“Vào công ty được một thời gian rồi đúng không, cậu nói tôi nghe xem cậu có suy nghĩ gì về công việc này?” Cổ Triết Đông hỏi.
Trương Hoa nghe xong, phân tích kỹ lưỡng trong đầu, câu hỏi này rất rộng,
nhưng cũng đồng thời là một cách hỏi thường gặp nhất, chính bởi thế nên
mới khó trả lời.
Cân nhắc một lát, Trương Hoa mới trả lời: “Công việc này có tính cạnh tranh, thách thức rất lớn, đòi hỏi lúc nào cũng
cần phải tư duy.” Thực ra câu trả lời này cũng có thể coi là câu trả lời có hiệu quả, hơn nữa hoàn toàn tránh né được việc tự nhận xét về khả
năng của mình. Nhưng Cổ Triết Đông vẫn gật đầu nói: “Cũng có lý!”
Cổ Triết Đông lại tiếp tục hỏi: “Sau khi tốt nghiệp, cậu đi làm được mấy năm rồi?”
“Dạ, cháu đi làm được bốn năm ạ!”
“Vậy tô cậu một câu hỏi: Trong công việc, nên làm đúng đắn một việc hay phải làm một việc đúng đắn?”
Trương Hoa ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Cháu cảm thấy nên kết hợp cả hai lại!”
Cổ Triết Đông cười cười, đây không hẳn là một đáp án chính xác, cũng chưa đủ tường tận.
3.
Cổ Triết Đông đứng dậy, đi ra ghế sofa, ngồi xuống đối diện Trương Hoa,
sau đó nói: “Làm đúng đắn một việc hay làm một việc đúng đắn chủ yếu
phải xem bản thân mình đang ở vị trí nào?”
Trương Hoa không nói
gì thêm, anh biết tiếp theo không đến lượt anh lên tiếng nữa. Cổ Triết
Đông nói tiếp: “Là một nhân viên, không có quyền quyết định đến những
sách lược của công ty, chỉ có thể nỗ lực hết mình làm tốt quyết định của lãnh đạo, điều này gọi là làm đúng đắn một việc. Còn với một lãnh đạo,
bắt buộc phải cân nhắc làm những việc đúng đắn, bởi vì như vậy nhân viên mới có thể làm những việc đúng đắn theo mình, như thế hiệu quả sẽ càng
cao.”
Cổ Triết Đông nói xong liền nhìn Trương Hoa hỏi: “Cậu có hiểu không?”
Trương Hoa đáp: “Cháu hơi hiểu, cháu sẽ suy nghĩ kỹ những lời chủ tịch dạy!”
Cổ Triết Đông gật đầu rồi nói tiếp: “Tôi tin cậu có thể hiểu, cậu rất
thông minh, nhưng thông minh chưa chắc đã đảm bảo mọi việc cậu làm đều
chính xác, cậu có đồng ý với câu này không?”
“Cháu đồng ý!”
“Bởi vì vị trí của cậu hiện giờ ở công ty không còn thấp nữa, cậu có thể
quyết định đưa ra những việc đúng đắn để các nhân viên cấp dưới làm theo hay để cho họ phải nỗ lực làm đúng theo quyết định của cậu.”
Cuối cùng thì Trương Hoa cũng hiểu ra ý mà Cổ Triết Đông muốn ám chỉ, lúc này trong lòng anh bắt đầu thầm kính nể ông ta.
Cổ Triết Đông cười cười: “Ban nãy tôi nói chuyện công việc với cậu,
thựccông việc, trong cuộc đời con người ta còn có rất nhiều việc, bao
gồm tình yêu, hôn nhân, chúng ta đều phải chần chừ, lưỡng lự trước những sự lựa chọn này!”
Trương Hoa không hiểu sao Cổ Triết Đông đột
nhiên lại nói chuyện này với mình, chẳng nhẽ ông ấy biết được cái gì?
Hay là ông ấy chỉ đơn giản là muốn dạy cho anh chút kinh nghiệm với tư
cách là một người đi trước? Hay là ông ta chỉ vô tình nhắc đến chuyện
này?
4.
Cổ Triết Đông nhìn Trương Hoa, thấy anh đang
trầm ngâm, ông biết ngay Trương Hoa đang suy nghĩ đến những lời mình nói nên nói tiếp: “Trong công việc có các mối quan hệ cấp trên, cấp dưới,
nhưng trong cuộc đời, mỗi người là lãnh đạo của chính bản thân mình, vì
vậy ai cũng phải học cách làm những việc đúng đắn. Nhưng có rất nhiều
người bởi vì không từ bỏ được một số thứ nên đã lựa chọn con đường là
làm đúng đắn sự việc.”
Cổ Triết Đông vẫn tiếp tục nói: “Ví dụ có một số người biết rõ hôn nhân thất bại, nhưng không muốn hoặc do một số nguyên nhân gì đó mà không chịu từ bỏ, thế nên mới nỗ lực kinh doanh
hôn nhân trong sự sai lầm của hôn nhân. Nhưng cũng có người dứt khoát từ bỏ, lựa chọn một hôn nhân phù hợp.”
Cổ Triết Đông nói xong đưa
mắt nhìn Trương Hoa đang trầm ngâm, đột nhiên đứng dậy nói: “Thôi được
rồi, nói với cậu thế thôi, khả năng lĩnh hội của thanh niên các cậu rất
tốt, mặc dù những gì tôi nói có thể không rõ ràng, nhưng tôi tin cậu có
thể hiểu. Cậu đi nói với giám đốc Phùng một tiếng, bảo lát qua văn phòng của tôi, tôi có chuyện cần bàn!”
Trương Hoa thông báo với Phùng Lâm Hàn xong liền về văn phòng. Cổ Vân Vân hỏi: “Bố tôi nói với cậu những gì?”
Trương Hoa cười cười: “Bảo tôi tám từ: ‘Làm người cho tốt, làm việc cho đúng.’”
Trương Hoa nhìn Cổ Vân Vân, sau đó thở dài nói: “Không phải ai cũng biết cách để biểu đạt chính xác tám từ này đâu!”
5.
Buổi tối, Trương Hoa cứ nghĩ mãi những điều Cổ Triết Đông nói. Về vấn đề Cổ
Triết Đôngnhững chuyện này đã không còn quá quan trọng với Trương Hoa
nữa, điều cốt yếu là những lời Cổ Triết Đông nói cứ như là chân lý trên
đường đời của con người.
Anh bắt đầu kiểm điểm lại bản thân, tất cả những gì anh đang làm hiện giờ có đúng đắn không? Rõ ràng là không.
Đúng như Cổ Triết Đông đã nói, bản thân anh vì không thể từ bỏ quá nhiều thứ, bao gồm tình cảm với Trần Dĩnh, bao gồm cả sự thù hận do Trần Dĩnh dành tình cảm cho Lục Đào gây ra.
Trương Hoa nghĩ, nếu bản thân đã không thể xóa bỏ ám ảnh tâm lý do chuyện của Trần Dĩnh và Lục Đào
gây ra, vậy thì nên dứt khoát từ bỏ tình cảm với Trần Dĩnh, cũng nên từ
bỏ nỗi hận với Lục Đào, bởi vì những ám ảnh và thù hận ấy bắt đầu ảnh
hưởng đến lựa chọn những chuyện đúng đắn.
Nghĩ mãi, nghĩ mãi,
Trương Hoa chợt cảm thấy nhẹ nhàng. Lúc này anh mới sực nhớ ra đã lâu
lắm rồi anh không về thăm bố mẹ, cũng lâu lắm rồi không liên lạc với Nhã Vận, không biết con bé dạo này thế nào nữa.
Rồi Trương Hoa lại
nhớ đến Trần Dĩnh, Trương Hoa nghĩ nên bớt chút thời gian đi thăm cô, dù gì cũng từng là vợ chồng, nếu đã quyết định từ bỏ tình cảm này thì bản
thân anh cũng nên nói chuyện rõ ràng với cô, cho dù sau này là bạn bè
hay là người xa lạ, ít nhất cũng từng chung sống với nhau ngần ấy thời
gian.
Trương Hoa lại nghĩ đến Cổ Vân Vân, từ tận đáy lòng,
Trương Hoa vẫn luôn cảm thấy áy náy với cô, vì mục đích trả thù Lục Đào
của mình mà anh luôn lợi dụng tình cảm của cô dành cho anh. Trương Hoa
bắt đầu tìm kiếm tình cảm chân thực trong lòng mình, rốt cuộc anh với Cổ Vân Vân là thích hay không thích?
6.
Lúc Trương Hoa gọi điện cho Nhã Vận, Nhã Vận vui mừng reo lên: “Anh, cuối cùng anh cũng
chịu gọi cho em rồi!” sau đó lại vui vẻ nói: “Tại sao lâu như thế anh
không liên lạc gì với em? Còn cả bố mẹ nữa? Hứ, thế nên em cũng chẳng
thèm liên lạc với anh!”
Trương Hoa hỏi: “Cuối tuần em có về nhà không?”
“Có chứ!” Nhã Vận đáp.
“Bố mẹ dạo này có khỏe không? Anh định cuối tuần bố mẹ.”
“Sức khỏe vẫn tốt nhưng tâm trạng thì không tốt.”
Trương Hoa biết nguyên nhân khiến cho tâm trạng bố mẹ không vui là gì nên anh
cũng không hỏi gì nữa. Nhã Vận đột nhiên hỏi: “Anh, anh với chị Vân thế
nào rồi? Đã sống chung với nhau chưa?”
“Sao đột nhiên em hỏi chuyện này?”
Nhã Vận liền nói: “Bố mẹ bảo, nếu như anh cứ nhất định đòi cưới chị Vân, bố mẹ cũng bó tay, nhưng bố mẹ hy vọng thỉnh thoảng anh liên hệ với chị
dâu, dù gì chị ấy cũng đang có con với anh. Bố mẹ còn nói, đợi chị dâu
đẻ sẽ đi thăm chị ấy!”
Trương Hoa do dự hồi lâu mới nói: “Thực ra chị dâu đã lên đây đi làm rồi!”
Nhã Vận nghe thấy vậy liền phấn khởi nói: “Thật không? Vậy cuối tuần em đi thăm chị ấy, em biết công ty chị ấy ở đâu rồi!”
Nhã Vận ngẫm nghĩ một lát rồi đột nhiên hỏi: “Chẳng nhẽ anh lại bắt đầu thích chị dâu, nên đón chị ấy về rồi à?”
“Không phải, là cô ấy tự quay lại thôi!”
Trương Hoa đột nhiên không biết nói thế nào, cũng may là Nhã Vận chuẩn bị cúp
máy: “Thôi, không nói chuyện với anh nữa, em phải vào lớp đây! Đợi cuối
tuần anh về anh em mình nói chuyện tiếp!”
7.
Thứ bảy hết giờ làm, Trương Hoa liền gọi điện cho Trần Dĩnh. Trần Dĩnh hơi ngạc
nhiên. Ra khỏi khu nhà trọ, Trần Dĩnh nhìn quanh rồi hỏi: “Anh không lái xe đến à?”
“Không, anh ngồi xe bus!”
Trần Dĩnh ậm ừ đáp: “Thế à!”
“Chúng ta tìm chỗ nào ngồi chút đi!”
Trên taxi, Trương Hoa cái bụng đã nhô lên của Trần Dĩnh, Trần Dĩnh mỉm cười
nói: “Đã bốn tháng rồi, em đi kiểm tra mấy lần rồi, bác sĩ bảo thai nhi
rất khỏe mạnh!”
Trương Hoa hỏi: “Thế giờ em ở một mình có tiện không?”
Trần Dĩnh đáp: “Ngày nào cũng đi bộ đi làm, vì vậy không gặp sự cố gì!”
“Em muốn ngồi đâu?”
“Ra quán trà ngồi đi, chẳng phải anh thích ngồi quán trà ư?”
Ngồi trong quán trà hồi lâu, Trương Hoa mới mở miệng: “Mấy hôm trước chủ
tịch tập đoàn có tìm anh nói chuyện, khiến anh nghĩ thông suốt một vấn
đề, cũng biết nên làm thế nào để đối mặt với vấn đề.”
“Là bố của Cổ Vân Vân phải không?”
“Ừ, những điều ông ấy nói khiến anh hiểu trước khi làm chuyện gì đúng đắn, trước tiên phải đối mặt với nội tâm của mình đã!”
Im lặng hồi lâu, Trương Hoa nói tiếp: “Anh thừa nhận anh từng yêu em, đến
giờ vẫn còn tình cảm, dù gì em cũng là người con gái đầu tiên anh yêu.
Anh đã thử tha thứ cho em, nhưng đồng thời anh cũng biết mình không thể
xóa bỏ những chuyện giữa em và Lục Đào, có thể có một số đàn ông coi nhẹ chuyện này, nhưng anh biết mình không làm được, vì vậy anh biết rất rõ
rằng chúng ta không thể tiếp tục chung sống với nhau.”
8.
Phản ứng của Trần Dĩnh rất bình thản, điều này không nằm ngoài dự kiến của
Trương Hoa. Trần Dĩnh chỉ khẽ ừ rồi nói: “Em cũng ý thức được rằng em và anh không thể tiếp tục, bởi vì khoảng cách giữa chúng ta càng lúc càng
xa!”
“Thế sao? Anh thấy cả hai có thể bình tĩnh nhìn nhận vấn đề như thế là tốt!”
Trần Dĩnh khẽ ừ rồi cả hai lại chìm vào trong im lặng.
Trương Hoa rút một điếu thuốc ra, châm thuốc hút rồi khẽ nói: “Nếu chúng ta đã bình tĩnh mặt với những vấn đề này rồi, anh muốn hỏi em một câu: Đứa bé này có đúng là con anh không?”
Trần Dĩnh ngẩng phắt đầu nhìn
Trương Hoa, vẻ mặt như đang tức giận. Nhưng cô nhìn Trương Hoa một lát,
từ từ bình tĩnh lại, sau đó nói: “Em biết em từng có lỗi với anh, từng
lừa dối anh, nhưng kể từ khi anh biết chuyện giữa em và anh ta, anh chưa từng tin tưởng em!”
Trương Hoa vội vàng nói: “Có thể cách anh
hỏi chưa được đúng, ý của anh là nếu như đôi bên đã không thể ở bên
nhau, vậy đứa bé tương lai chắc chắn sẽ không hạnh phúc. Hơn nữa em còn
trẻ, nếu như có con, con đường tương lai của em sẽ khác!”
Trần
Dĩnh nói với vẻ chua xót: “Em cũng từng nghĩ bỏ đứa bé, bởi có nó sẽ
khiến em nhớ đến anh, nhưng hiện giờ đứa bé này đã trở thành một phần
trong cuộc đời em!”
Trần Dĩnh lấy tay xoa xoa bụng, sau đó nói: “Anh không ở bên nó mấy tháng nay, vì vậy anh không thể nào cảm nhận được điều đó!”