1.
Trương Hoa lại nói: “Thế thì tối nay Trần Dĩnh sang ngủ chung với Nhã Vận vậy, giường của nó cũng rất to!”
Trần Dĩnh liền nhận lời. Nhã Vận thấy thế liền bảo: “Thôi vậy, để em ngủ chung với chị dâu, nhường giường cho anh!”
Trương Hoa ngồi dựa lưng trên giường của Nhã Vận, với tay lấy một cuốn tiểu
thuyết trên giường của Nhã Vận, tiểu thuyết viễn tưởng. Trương Hoa đọc
được mấy đoạn liền ném sang một bên: “Toàn mấy thứ vớ vẩn!”
Trương Hoa ngồi dậy mở máy tính của Nhã Vận lên chơi điện tử. Bốn bề rất yên
tĩnh, có thể nghe thấy tiếng của mẹ, Nhã Vận và Trần Dĩnh đang ở trong
phòng khách xem tivi, nói chuyện.
Trương Hoa cảm thấy rất ấm áp, so với việc đi công tác, tiệc tùng thì ở nhà thoải mái và yên tĩnh hơn
nhiều. Anh xin nghỉ một ngày về nhà là vì muốn nghỉ ngơi một ngày, đã
lâu lắm rồi anh chưa được thanh thản thế>
Trong phòng khách,
mẹ Trương Hoa nói: “Dĩnh à, mau vào nói chuyện với thằng Hoa đi!” Nhã
Vận cũng nói: “Chị dâu vào trong đi! Chẳng mấy khi anh ấy v!”
Trần Dĩnh liền nói: “Thôi bỏ đi, có vào cũng chẳng biết nói gì!”
Nhã Vận kéo Trần Dĩnh dậy, nói: “Đi vào khắc sẽ có chuyện để nói!” Mẹ Trương Hoa cũng nói: “Mau vào đi con!”
Hai người cứ đẩy Trần Dĩnh đến trước cửa phòng Nhã Vận. Nhã Vận với tay mở
cửa, sau đó đẩy Trần Dĩnh vào trong, cười nói: “Nếu như tối không ra thì em sẽ nhường giường cho anh chị nhé!” nói rồi con bé liền đóng cửa lại.
Trương Hoa đang chơi điện tử, nghe thấy tiếng mở cửa liền ngoảnh đầu lại, nhìn thấy em gái đẩy Trần Dĩnh vào, sau đó đóng cửa lại. Trương Hoa hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Trần Dĩnh ngại ngùng cười: “Không có gì, là Nhã Vận đẩy em vào thôi!”
2.
Trương Hoa không nói gì, tiếp tục chơi điện tử. Trần Dĩnh chậm rãi lại gần
ngồi xuống bên giường của Nhã Vận. Im lặng một lát rồi hỏi: “Dạo này anh đi công tác có thuận lợi không?”
Trương Hoa ậm ừ đáp: “Ừ, đi công tác chẳng khác gì đi du lịch!”
Trần Dĩnh ngẫm nghĩ rồi nói: “Cũng phải, với mối quan hệ của anh và Cổ Vân
Vân, những người dưới quyền chắc chắn rất coi trọng anh!”
Trương Hoa nghe vậy không nói gì. Trần Dĩnh cũng không biết nói gì, chỉ biết ngồi im.
Trương Hoa đột nhiên hỏi: “Em vẫn còn để rất nhiều quần áo mùa đông ở chỗ anh, bây giờ thời tiết càng lúc càng lạnh, hay là em qua lấy về đi?”
Trần Dĩnh cười cười: “Giờ người em như thế này, mặc làm sao được chỗ quần áo ấy?>
Trương Hoa ngoảnh đầu lại nhìn cái bụng đã rất to của Trần Dĩnh mới sực nhớ
ra: “Ừ, anh quên mất”. Một lát sau lại hỏi: “Gần đây em đi làm có bất
tiện không?”
“Cũng may là chỉ có mấy bến thôi, xe buýt ở đây
không như trong thành phố, người đi làm cũng không đông như thế, thỉnh
thoảng có đông người thì cũng có người nhường chỗ cho em!”
- Thế thì tốt! – Nói rồi anh lại tiếp tục chơi điện tử. Trần Dĩnh nói: “Huệ
Anh có một người bạn làm ở bệnh viện, cô ấy nói có thể lên kiểm tra xem
là con trai hay con gái đấy!”
Trương Hoa dừng chơi, ngoảnh đầu
lại nhìn Trần Dĩnh: “Em kiểm tra rồi à?” nói rồi mới phát hiện trong
tiềm thức của mình vẫn có chút quan tâm xem đứa bé là con trai hay con
gái. Trần Dĩnh nói: “Chưa, em cảm thấy con trai hay con gái cũng như
nhau, hơn nữa kiểm tra rồi cũng chẳng thay đổi được giới tính của nó!”
Trương Hoa ậm ừ đáp: “Cũng phải!”
Trần Dĩnh cúi đầu khẽ nói: “Anh hi vọng là con trai hay con gái?”
3.
Câu hỏi này của Trần Dĩnh khiến Trương Hoa không sao trả lời được. Hồi mới
kết hôn, Trương Hoa muốn có con, anh muốn có một đứa con gái đáng yêu
như Trần Dĩnh, sau đó cả nhà sẽ cùng đi công viên, đi dạo phố vào mỗi
cuối tuần, chắc chắn sẽ vô cùng hạnh phúc.
Nhưng bây giờ anh với Trần Dĩnh đã ly hôn, hơn nữa do tâm lý, trong lòng anh luôn nảy sinh ý
nghĩ bài xích đứa bé theo bản năng, vì vậy anh luôn tự nhủ mình tuyệt
đối đừng quan tâm đến nó.
Nhưng nhìn cái bụng đang ngày một to
lên của Trần Dĩnh, nghe cô hỏi anh thích con trai hay con gái, anh lại
cảm thấy mình không thể nào ngó lơ với đứa bé, thậm chí trong lòng còn
nghĩ, nếu là con gái thì tốt quá, bởi vì con gái rất dễ thương, mà nghe
người ta nói, con gái thường bám bố hơn.
Mặc dù nghĩ vậy nhưng
anh lại không thể trả lời, cũng không muốn trả lời. Cũng may đúng lúc ấy điện thoại của Trương Hoa đổ chuông, anh liếc thấy là Lí Dương Uy gọi
liền nhấc máy: “Gọi muộn thế này có việc gì vậy?”
“Cậu có nhà không? Ra ngoài uống rượu với tôi đi!”
Trương Hoa nghe giọng Lí Dương Uy có vẻ lạ liền hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Lí Dương Uy nói: “Không có gì, chỉ muốn tìm cậu uống rượu thôi!”
“Tôi đang ở nhà bố mẹ, cậu đợi một lát, tôi qua ngay!”
Trương Hoa nghĩ, chắc chắn Lí Dương Uy đang có chuyện gì đó, nếu không đã
không gọi điện muộn thế này. Cúp điện thoại, Trương Hoa nói với Trần
Dĩnh: “Bây giờ anh phải về thành phố, vốn định chuẩn bị ngày mai ở nhà
nghỉ ngơi một ngày, giờ xem ra không được rồi!”
Trần Dĩnh vội hỏi: “Là Cổ Vân Vân à?” Trương Hoa nhìn Trần Dĩnh, sau đó nói: “Không phải cô ấy, là Dương Uy!”
Nói rồi liền lấy điện thoại ra gọi taxi.
4.
Trương Hoa đi xong, mẹ anh liền hỏi Trần Dĩnh: “Sao muộn thế này rồi còn có
việc gì nữa?”, Trần Dĩnh đáp: “Con cũng không biết, anh ấy nhận được một cuộc điện thoại, nói là phải về thành phố, con hỏi có phải Cổ Vân Vân
gọi không, anh ấy nói là bạn học Lí Dương Uy”.
Mẹ Trương Hoa cằn nhằn: “Cái thằng này, khó khăn lắm mới về nhà một hôm, thế mà thót cái lại về thành phố rồi!”
Trần Dĩnh thầm nghĩ: “Chắc chắn là Cổ Vân Vân gọi!”
Ban nãy lúc ở trong phòng, mặc dù hai người nói chuyện rất ít nhưng Trần
Dĩnh vẫn cảm thấy rất ấm áp. Cô vốn còn định hỏi anh rất nhiều chuyện,
nhưng giờ chỉ cảm thấy hụt hẫng. Bởi vì cô tưởng người đó là Cổ Vân Vân, xem ra anh đúng là thích Cổ Vân Vân thật, nếu không muộn thế này rồi,
sao lại vì một cuộc điện thoại mà đã tức tốc lao ra thành phố?
hối hả đến địa điểm hẹn uống rượu với Lí Dương Uy, là một quán đồ nướng.
Trương Hoa vừa ngồi xuống liền hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?” Lí Dương Uy
liền nói: “Uống một cốc trước đã!”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Kỉ Oanh không có nhà, điện thoại cũng tắt máy!”
“Mất tích à? Đã tìm chưa?”
Lí Dương Uy lắc đầu: “Không cần tìm, tôi biết cô ấy ở cùng với ai!”
“Ở cùng với ai?”
“Bạn trai cũ của cô ấy!”
Trương Hoa im lặng nhìn Lí Dương Uy, anh biết Lí Dương Uy chắc chắn sẽ nói lý do của mình.
Lí Dương Uy tiếp tục: “Mấy hôm nay bạn trai cũ đến tìm cô ấy, tôi hỏi Kỉ
Oanh có chuyện gì, Kỉ Oanh nói không có chuyện gì, nhưng tôi biết chắc
chắn có chuyện!”
“Sao cậu biết chắc chắn có chuyện?”
“Ngay cả sự khác biệt nhỏ xíu ấy tôi còn có thể nhận ra, huống hồ cả tối nay cô ấy không về, điện thoại cũng tắt”.
5.
Lí Dương Uy tiếp tục: “Xem ra chuyện đám cưới cũng chẳng cần phải chuẩn bị nữa!”, nói rồi liền uống cạn một cốc, cười nói: “Như thế cũng tốt, tôi
vốn nghĩ chuyện hôn nhân thật phiền phức!”
“Nếu hai người đã ở bên nhau thì nên tin tưởng nhau, cứ đợi cô ấy về rồi hỏi cho rõ ràng”.
Lí Dương Uy cười chua xót: “Không cần hỏi, trước đây cô ấy từng nói với
tôi, người đàn ông đó là mối tình đầu của cô ấy, cô ấy đã dốc toàn bộ
tình cảm vào đó, giờ người đàn ông này quay lại rồi, chắc chắn cô ấy sẽ
lập tức quay lại với anh ta!”Trương Hoa đột nhiên hỏi: “Kỉ Oanh với Cổ
Vân Vân khá thân thiết, có thể Cổ Vân Vân cũng biết chuyện gì đó cũng
nên?” nói rồi Trương Hoa liền lấy điện thoại ra: “Để tôi gọi cho Vân Vân hỏi xem sao!” nhưng Lí Dương Uy đã ngăn lại: “Không cần hỏi, tối nay
tôi ở nhà suy nghĩ rất lâu, cảm thấy như thế này rất mệt mỏi, nếu cô ấy
luôn hướng về gã đàn ông kia, tôi nên buông tay thì tốt hơn!”
Trương Hoa đột nhiên nghĩ đến Trần Dĩnh, thầm nhủ: “Có khi nào Lục Đào luôn ở trong tâm trí cô ấy?”
Lí Dương Uy dường như đã nhìn thấu tâm can Trương Hoa: “Đàn bà ai cũng khó mà quên được mối tình đầu, tôi tưởng rằng có thể nỗ lực khiến cô ấy
quên đi, nhưng giờ xem ra tôi thất bại rồi! Xem ra cái nguyên tắc của
cậu là nhất định phải lấy gái trinh làm vợ lúc trước có lẽ là có lí
đấy!”
Lí Dương Uy cứ uống liên tục, Trương Hoa ngồi xuống cùng.
Lí Dương Uy uống rất nhiều, đã là hơn hai giờ đêm. Cuối cùng Lí Dương Uy
cũng đổ gục trên bàn. Trương Hoa nhìn Lí Dương Uy gục trên bàn nhậu, lắc đầu châm một điếu thuốc, muốn suy nghĩ một vài vấn đề nhưng đầu óc lại
trống rỗng.
6.
Điện thoại của Lí Dương Uy đột nhiên đổ
chuông. Nhìn thấy Lí Dương Uy đã ngủ say, Trương Hoa liền móc điện thoại trong túi bạn ra, trên màn hình hiện lên chữ “Bà xã”, Trương Hoa biết
là Kỉ Oanh gọi đến. Trương Hoa đang định nghe, nhưng nghĩ rồi lại thôi, đặt điện thoại lên bàn mặc cho nó kêu. Sau khi điện thoại thôi đổ
chuông, Trương Hoa liền chuyển sang chế độ rung, sau đó lại nhìn thấy
điện thoại của Lí Dương Uy rung lên lần nữa.
Kỉ Oanh phải gọi
đến khoảng hơn chục lần Trương Hoa mới nghe máy. Đầu dây bên kia, Kỉ Oan lo lắng hỏi: “Dương Uy, anh đang ở đâu, sao muộn thế này còn chưa về
nhà?”
Trương Hoa lạnh lùng nói: “Là tôi, Trương Hoa đây!” Kỉ Oanh lại vội vàng hỏi: “Thế Dương Uy đâu?”
“Cậu ta ngủ rồi!”
“Ở nhà cậu à?”“Không, đang ở quán đồ nướng”
“Anh ấy uống quá nhiều à? Nói cho tôi biết hai người đang ở đâu, tôi qua đón anh ấy về!”
Trương Hoa vốn định từ chối nhưng cuối cùng vẫn nói với Kỉ Oanh. Chẳng bao lâu sau, Kỉ Oanh đã bắt taxi đến nơi. Nhìn thấy bộ dạng của Lí Dương Uy, cô liền sốt ruột hỏi: “Sao anh ấy lại uống nhiều thế này?” Trương Hoa cười khẩy: “Chuyện này sao lại hỏi tôi?”
Kỉ Oanh ngồi xuống, bình tĩnh lại rồi nói: “Tối nay đúng là tôi có chút việc!”
“Tôi chẳng muốn quản lý mấy chuyện của các cậu làm gì, nhưng có điều này vẫn phải nói, nếu như cậu vẫn còn lưu luyến người cũ thì cứ nói thẳng với
Dương Uy!”
“Tôi biết nếu nói trước với anh ấy thì bây giờ anh ấy đã không hiểu lầm thế này!”
“Có hiểu lầm hay không là chuyện của hai người, không cần giải thích với tôi!”
Nói rồi nhìn sang Lí Dương Uy, hỏi: “Để tôi đưa cậu ta về chỗ tôi hay là cậu đưa cậu ta về nhà?”
“Để tôi đưa anh ấy về nhà!”
7.
Tối về đến nhà, Trương Hoa lại nghĩ ngợi vẩn vơ nên mãi khuya mới ngủ. Sáng ra, vẫn còn đang ngủ thì Cổ Vân Vân gọi điện đến, nói Kỉ Oanh đang ngồi khóc ở chỗ cô. Lí Dương Uy đòi chia tay, hỏi vì nguyên nhân gì? Trương
Hoa nói: “Chia tay hay không là chuyện của Dương Uy, tôi làm sao mà biết được!”
Cổ Vân Vân nói: “Chẳng phải tối qua cậu ta cùng cậu đi uống rượu sao? Cậu chắc chắn biết rõ nguyên nhân!”
“Nguyên nhân này cứ hỏi Kỉ Oanh là rõ nhất!”
Nói rồi Trương Hoa liền cúp máy, ngủ tiếp.
N một lúc mà không thể ngủ được nữa, Trương Hoa liền bò dậy, thu dọn gọn
gàng mọi thứ xong liền xuống dưới ăn sáng, sau đó đi dạo lung tung. Lúc
Trương Hoa ngẩng đầu lên, anh thấy mình đã đứng trước một cửa hàng sách, anh liền bước vào trong.
Vẫn như thế, có rất nhiều người đang
đọc sách trong cửa hàng. Trương Hoa đi dạo một vòng, xem hết chỗ này đến chỗ kia, đột nhiên nhìn thấy cô gái thích đọc báo hôm trước. Cô đang
lật dở những cuốn sách ở trên giá trước mặt.
Trương Hoa lại gần, thấy cô đang xem một cuốn sách dạy nấu ăn. Trương Hoa liền hỏi: “Em cũng ở đây à?”
Cô gái ngẩng đầu, nhìn thấy Trương Hoa liền mỉm cười: “Vâng, được nghỉ nên ra ngoài đi dạo một chút!”
“Em muốn học nấu ăn à?”
“À, em chỉ giở xem linh tinh thôi, cứ muốn tự làm nhưng lại sợ làm không ngon!”
“Bây giờ con gái biết nấu ăn ít lắm!”
Nói rồi anh lại nghĩ đến Trần Dĩnh, lúc mới cưới nhau, Trần Dĩnh cũng không biết nấu ăn, về sau mới miễn cưỡng học làm vài món, nhưng dở tệ nên cô
quyết định không động tay vào bếp nữa, cơm nước đều do anh phụ trách.
Rồi Trương Hoa lại nghĩ, không biết hiện giờ cô đã biết nấu nướng chưa, ở chung với mẹ lâu như thế, chắc cũng phải biết dăm ba món rồi.
8.
Trương Hoa nhìn đồng hồ, đã quá trưa, thực ra anh mới ăn sáng nên không đói, nhưng vẫn hỏi cô gái: “Em ăn trưa chưa?”
Cô gái cười đáp: “Vẫn chưa, em dậy muộn, từ sáng còn chưa ăn!”
“Vậy chúng ta đi ăn đi, anh cũng chưa ăn gì!”
“Cũng được, nhưng chúng ta chia tiền nhé!”
Trương Hoa không trả lời câu hỏi này mà giục>
Cô gái nhìn một lượt khung cảnh nhà hàng, nói: “Dân xe buýt như chúng ta
mà đến những nơi như thế này e có hơi lãng phí quá đấy!”
Trương Hoa mỉm cười nói: “Thỉnh thoảng có lãng phí một lần cũng đáng!”
Cô gái cũng cười: “Thôi được, em cũng lãng phí một lần xem sao!”
Gọi thức ăn xong, nhân viên phục vụ đi rồi, Trương Hoa mới hỏi: “Lâu như
thế rồi mà chưa biết tên em, anh xin tự giới thiệu trước, anh tên Trương Hoa!”
“Em tên Ngô Tĩnh, cái tên rất quê mùa đúng không!”
“Không đâu, rất hợp với em!”
Cô gái ngẫm nghĩ rồi đột nhiên hỏi: “Anh chính là Trương Hoa làm việc ở công ty điện tử Triết Đông ư?”
Trương Hoa hơi ngạc nhiên: “Sao em biết anh?”
“Vậy là anh thừa nhận rồi nhé, em nghe một người bạn kể về anh, vì vậy đột nhiên nhớ ra”.
“Bạn em làm sao biết anh?”
“Anh ấy làm việc trong ngành điện tử, vì vậy biết anh!”
“Hóa ra là thế, không ngờ anh cũng có chút tiếng tăm nhỉ!” – Sau đó Trương Hoa tò mò hỏi: “Cậu ấy nói gì về anh?”
Cô gái cười nói: “Cậu ấy nói anh là con rể tương lai của chủ tịch tập đoàn Triết Đông.”
Trương Hoa cười như mếu: “Thật không ngờ tiếng tăm của anh là thế này!”
Cô gái hỏi tiếp: “Có đúng thế không?”
“Em thấy có giống không?”
“Không giống, nếu là đúng sao ngày nào anh cũng ngồi xe buýt đi làm, hơn nữa ngày nghỉ còn có thời gian đi hiệu sách!”
Trương Hoa bật ngón tay cái tán thưởng: “Thông minh!”