CHƯƠNG 26
Mẹ Nhã Vận nói: “Hành vi và lời nói phản ánh tư tưởng của một con người, nói chung mẹ rất lo lắng cho đám thanh niên các con, nhiều lúc ngay cả nên nghĩ gì, nên làm gì cũng không biết rõ!”
Nhã Vận liền nói: “Con đã xác định được sẽ làm gì sau khi tốt nghiệp rồi!”
“Con định làm cái gì?”
“Con sẽ kinh doanh, cũng chính là bán hàng mà mọi người thường nói đấy ạ!”
“Con muốn đi bán hàng ở trung tâm thương mại sao?”
“Nhân viên bán hàng chỉ là một trong những vị trí của ngành kinh doanh thôi mẹ ạ, chị dâu hiện nay cũng đang theo đuổi nghề kinh doanh, anh cả cũng thế, chẳng lẽ họ cũng là bán hàng chắc?”
“Nói tóm lại là nghe thấy những từ này là mẹ đã thấy khó chịu rồi, bao nhiêu công việc ổn định không làm, sao cứ phải làm cái nghề này? Một đứa con gái có công việc ổn định là được rồi, mẹ chẳng mong con kiếm được nhiều tiền!”
Trần Dĩnh liền nói: “Nhã Vận chỉ tạm thờ
i nghĩ vậy thôi mẹ ạ, có thể đến lúc gần tốt nghiệp em nó lại lựa chọn công việc khác!”
Nhã Vận liền nói: “Nói chung là con đã quyết định rồi, hơn nữa anh cả lại biết nhiều thế, sau này nhất định sẽ chỉ dạy cho con!”
“Con mà bì được với anh cả à? Con là con gái!”
“Con gái thì đã sao, con gái cũng có thể làm được những việc ấy mà!”
Trần Dĩnh vội nói: “Nhã Vận, đừng nói nữa, mau ăn cơm đi!”
“Con ranh này càng ngày càng biết chọc tức mẹ, con nhìn anh con đi, Tỉnh Tỉnh đã lớn bằng này rồi mà chẳng biết về thăm con được mấy lần, chỉ có cái Dĩnh là hay về, con tưởng rằng làm cái nghề của nó là tốt lắm à.”
Cuối cùng bố Trương Hoa đành phải lên tiếng: “Con cái lớn rồi, để mặc chúng đi! Thích làm gì thì làm, thất bại thì đừng có oán trách người khác là được!”
“Vẫn là bố tâm lý nhất, nếu bản thân con không thích thì công việc có tốt mấy cũng chẳng có ý nghĩa gì”
Mẹ Trương Hoa quay sang lườm bố Trương Hoa, nói: “Ông chỉ chiều làm hư chúng nó”
Trương Hoa vốn định làm xong sớm sẽ về nhà, nhưng nào ngờ làm xong việc thì đã bảy giờ tối rồi, sau đó đi ăn cùng mấy người, cuối cùng đành đi về với Ngô Tĩnh. Lúc xuống khỏi xe buýt, nghĩ cả Trần Dĩnh và Nhã Vận đều không có ở nhà, Trương Hoa liền qua chỗ Ngô Tĩnh ngồi một lát.
Trương Hoa đón lấy cốc nước Ngô Tĩnh đưa cho, nói: “Em thấy mục tiêu phấn đấu của cuộc đời rốt cuộc là gì ”
Ngô Tĩnh cũng ngồi xuống, cười nói: “Câu hỏi này hơi phức tạp đấy!”
“Trước đây anh từng xem một bài báo, nội dung là phóng viên phỏng vấn một tác gia lớn tuổi, hỏi ông ấy động lực gì khiến ông ấy trở thành nhà văn và nỗ lực cả đời cho nghề viết lách? Nhà văn đó nói hồi còn trẻ ông ấy từng thích một cô gái, về sau cô gái ấy rời bỏ ông để lấy một thương nhân, sở dĩ ông cố gắng viết lách cả một đời chỉ là để cô gái mà ông từng thích có thể cảm nhận được rằng cô ấy và ông đang sống trong cùng một thành phố!”
phải cảm ơn cô gái ấy, không có cô ấy, nhà văn đó sẽ không thể trở thành nhà văn”.
“Anh không nghĩ như thế, nếu như cho ông ta chọn giữa trở thành nhà văn và được sống với cô gái kia, anh nghĩ chắc chắn ông ấy sẽ chọn vế thứ hai”.
“Có thể là như thế”
“Vì vậy mục tiêu phấn đấu của cuộc đời rất phức tạp, có người vì tiền, có người vì danh, có người vì nhà cửa, có người chỉ vì miếng cơm manh áo”.
Ngô Tĩnh nhìn Trương Hoa cười nói: “Thế còn anh thì sao?”
Trương Hoa đặt cốc nước xuống, châm một điếu thuốc hút, sau đó nhìn Ngô Tĩnh cười: “Có thể ngay chính bản thân anh cũng không biết, bây giờ cứ nghĩ thành công cũng được, thất bại cũng được, đều là vấn đề của bản thân thôi”
“Không có ai cùng chia sẻ thành công với anh ư?”
“Đúng mà cũng không đúng, trước đây anh chỉ là đi làm, mặc dù đơn điệu nhưng cảm giác hạnh phúc, về sau vào công ty điện tử Triết Đông chỉ vì một mục đích duy nhất, sau đó lại nghỉ việc, rồi quay lại tập đoàn Triết Đông, thế là anh cũng chẳng rõ mục tiêu của mình là gì nữa rồi”.
Ngô Tĩnh nói: “Có rất nhiều người phấn đấu vì gia đình mình, cụ thể hơn là vì bố mẹ, vì vợ, vì con cái …”
“Nếu bây giờ nhất định bắt anh phải đưa ra một lí do để phấn đấu thì có lẽ đấy là Tỉnh Tỉnh”
Ngô Tĩnh cười nói: “Anh đừng quên còn cả một đám người của công ty, đám người này cũng là động lực để anh phấn đấu, ít nhất em cũng phải nhờ vào anh để kiếm miếng cơm ăn mà!”
Trương Hoa cũng bật cười: “Trong cái xã hội này, đừng bao giờ hi vọng người khác sẽ giúp đỡ mình, có người giúp em coi như đấy là may mắn của em, không có người giúp thì em phải tự học cách sinh tồn, đối với anh mà nói là như thế, đối với những người khác trong công ty cũng như vậy”
“Nhưng nếu có cơ hội giúp đỡ người khác cũng là một chuyện tốt, kỳ thực anh có thể mở rộng quy mô để giúp đỡ càng nhiều người trên nền tảng đã có”
“Chuyện phát triển công ty không đơn giản như vậy đâu!”
“Có thể em nói ra anh không vui, nhưng đúng là có một cách có thể nhanh chóng mở rộng quy mô!”
“Cách nào ?”
“Hợp tác với Cổ Triết Đông”
“Hợp tác với tập đoàn Triết Đông ư?”
“Đúng thế, Cổ Triết Đông là một thương nhân, em tin chắc chắn ông ấy hiểu rõ hơn cả chúng ta. Hơn nữa trên thương trường không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích là vĩnh viễn thôi”
“Chuyện này anh sẽ không cân nhắc, anh rất hài lòng với công ty hiện giờ, ít nhất dù cho chúng ta sống qua ngày, thậm chí còn tốt hơn nhiều người khác”
“Em chỉ đưa ra ý kiến của mình thôi, anh có thể suy nghĩ một chút, dù gì hiện giờ anh cũng đang quản lý một công ty, bất cứ một công ty nào cũng chỉ có duy nhất một mục tiêu, đó là phát triển”
Hết giờ làm, Trương Hoa thấy Trần Dĩnh vẫn còn ở trong công ty liền vào phòng tài vụ gọi Trần Dĩnh, nói: “Đi thôi, tối nay anh mời em ăn cơm”
Trần Dĩnh nhìn anh cười nói: “Sao tự nhiên lại mời em đi ăn làm gì?”
“Dạo này toàn là em chăm sóc Nhã Vận, tối qua anh vốn định đưa nó về nhà, kết quả lại chẳng có thời gian”
Trần Dĩnh ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Thế cũng được!”
Hai người gọi món xong, Trương Hoa liền hỏi: “Tỉnh Tỉnh ở nhà vẫn ổn chứ?”
“Mẹ chăm sóc nó rất chu đáo, nó bắt đầu quấn bà rồi” – Nói rồi cô lại cười: “À phải rồi, nó biết gọi bố rồi đấy, còn biết gọi bà. Ở với bà hình như học nói được nhiều hơn" align="justify">“Mẹ suốt ngày ở cạnh nó, lại đưa nó đi chơi nhiều thì phải học nói nhanh hơn thôi, nhưng con cũng lớn hơn một chút rồi, thế nên học gì cũng nhanh hơn”
“Sáng nay em đến cửa hàng, Mộng Mộng nói đùa bảo em sắp quên cửa hàng hoa rồi!”
“Chuyện làm ăn của cửa hàng hoa có bị ảnh hưởng gì không?”
“Cũng vẫn ổn, mấy cô gái đều rất tự giác, có thể mình càng thả thì họ càng tự chủ”
Trương Hoa im lặng một lát rồi hỏi: “Trần Dĩnh, mục tiêu phấn đấu hiện nay của em là gì? Hay nói cách khác, động lực làm việc của em hiện nay là gì?”
Trần Dĩnh nhìn Trương Hoa hồi lâu rồi nói: “Sao anh đột nhiên hỏi chuyện này? Em cũng chẳng biết phải trả lời sao nữa. Em chưa từng suy nghĩ nghiêm túc vấn đề này, lúc mới mở cửa hàng chỉ mong có thể tự nuôi dưỡng Tỉnh Tỉnh là được, giờ có thể là vì nghĩ muốn cho Tỉnh Tỉnh có được cuộc sống tốt đẹp hơn!”
“Ngoài Tỉnh Tỉnh ra, còn có động lực nào khác không ?”
Trần Dĩnh cười cười nói: “Em còn có thể có mục đích nào khác chứ? Vừa không muốn nổi tiếng, cũng chẳng muốn giàu có, chỉ muốn bình yên sống qua ngày là được rồi”.
Trương Hoa nhìn Trần Dĩnh rồi nói: “Em có tán thành việc công ty mở rộng quy mô không?”
“Nếu công ty có thể phát triển ổn định là chuyện tốt”
“Ý của anh là mở rộng công ty trong thời gian ngắn ấy”
“Mở rộng trong thời gian ngắn ư?”
“Hợp tác với tập đoàn Triết Đông”
Trần Dĩnh ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Em không đồng ý”
“Tại sao ?”
“Em cũng không nói rõ được lý do, chỉ cảm thấy không ! Hơn nữa hiện nay công ty của mình dù không to nhưng cũng rất ổn định, mọi người cũng rất đoàn kết, em thích một không khí như thế, nếu hợp tác với một tập đoàn lớn em e sẽ xảy ra ít nhiều mâu thuẫn”
“Anh cũng có suy nghĩ như em, anh cũng không đồng ý chuyện hợp tác với tập đoàn Triết Đông”.
“Nói như vậy có nghĩa người đề ra ý kiến hợp tác này là người khác ư?”
“Đúng thế, là Ngô Tĩnh”
“Em cứ cảm thấy cô gái này quá thông minh, nhưng cô ấy đã đưa ra ý kiến đó chắc chắn là đã có đường hướng cụ thể, nếu xét riêng trên góc độ thương nghiệp hoặc từ tham vọng cá nhân thì đây đúng là một ý hay!”
“Thực ra anh cảm thấy Ngô Tĩnh không phải là một cô gái quá tham vọng, nếu cô ấy có dã tâm thì với trí tuệ và năng lực của cô ấy thì bây giờ đâu chỉ là một nhân viên quèn”
“Chuyện ấy cũng chưa chắc, có một số người khi gặp môi trường thích hợp mới phát huy được thế mạnh, có thể Ngô Tĩnh có thể phát huy được khả năng cá nhân khi ở chỗ anh. Mà khi giá trị của một con người được thể hiện ở mức cao nhất, con người sẽ nảy sinh những thay đổi về tâm lý”
Trương Hoa ngẫm nghĩ rồi nói: “Có thể em nói đúng, con người đều thay đổi, thậm chí nhiều lúc bản thân mình cũng không hiểu mình đang theo đuổi cái gì, rốt cuộc lăn lộn vì cái gì”
Lúc Cổ Triết Đông gọi cho Trương Hoa mặc dù anh hơi bất ngờ nhưng không đến mức sửng sốt. Anh tin vào phán đoán của Ngô Tĩnh, Cổ Triết Đông là một thương nhân, vấn đề quan trọng nhất mà ông ta luôn cân nhắc chính là lợi ích. Hai người nói chuyện một cách lịch sự qua điện thoại. Trương Hoa giả bộ như không biết chuyện Cổ Triết Đông âm thầm tìm cách đuổi mình ra khỏi công ty, còn giả bộ xin lỗi: “Lúc ấy tôi nông nổi quá, thực sự rất xin lỗi ông”
Cổ Triết Đông đương nhiên biết thừa Trương Hoa đã biết chuyện này, dù gì Nghiêm Lộ cũng đã qua công ty Trương Hoa làm việc rồi. Cổ Triết Đông cười nói: “Quá khứ đã qua rồi, đừng nhắc lại nữa”.
Sau đó hỏi han tình hình công ty, cuói cùng đi thẳng vào vấn đề: “Cậu xem khi nào có thời gian thì ra ngoài ngồi nói chuyện một chút. Cậu nghỉ việc đã lâu như thế, tôi thật lòng hơi nhớ cậu, rất nhớ những ngày cùng cậu làm việc”.
“Thật ngại quá, hai hôm tới tôi có lớp, đợi vài hôm nữa tôi sẽ gọi cho chủ tịch sau nhé!”
“Thế cũng được, khi nào rảnh thì cứ gọi cho tôi!”
Thực ra chẳng phải Trương Hoa không có thời gian, nếu muốn thì ngay tối nay anh có thể gặp Cổ Triết Đông, nhưng hiện giờ đầu óc anh hơi rối. Trương Hoa biết Cổ Triết Đông tìm mình là vì cái gì, vì vậy nhất định phải cân nhắc kỹ lưỡng trước đã, cho dù là đồng ý hay từ chối thì đều phải nói rõ lý do và hướng đi cụ thể.
Cổ Triết Đông lại không nghĩ như thế. Ông ta nghĩ Trương Hoa giả vờ không biết chuyện ông ta giở thủ đoạn đẩy Trương Hoa ra khỏi công ty và cố ý kéo dài thời gian, không ột cái hẹn cụ thể là bởi vì Trương Hoa có kế sách và có ý làm cao. Ông ta tin rằng với trí tuệ của Trương Hoa, chắc chắn anh ta biết rõ mục đích tìm anh ta nói chuyện của ông. Vì vậy Cổ Triết Đông cười thầm: xem ra Trương Hoa đã trưởng thành hơn rồi!