CHƯƠNG 32
Ngô Tĩnh ngồi xuống liền nói thẳng: “Chắc chị biết lần này em đến tìm chị là vì việc gì, vì vậy em sẽ không vòng vo nữa!”
Trần Dĩnh nói: “Chị đã nói rất rõ ràng với Trương Hoa là sẽ không tham gia vào môi trường làm việc ấy mà!”
“Em biết chị thích môi trường yên ổn và đơn giản, nhưng vẫn hi vọng chị có thể kiên nhẫn nghe hết phán đoán của em rồi hãy quyết định”.
Trần Dĩnh nhấp một ngụm cà phê, không nói gì.
Ngô Tĩnh nói: “Chị có biết vì sao Cổ Triết Đông yên tâm hợp tác với Trương Hoa không?”
“Tại sao?”
“Chính là vì chị ở bên cạnh Trương Hoa!”
“Bởi vì chị á!”
“Đương nhiên tất cả những điều này đều là suy đoán của em. Sở dĩ trước đây Cổ Triết Đông tìm cách đẩy Trương Hoa ra khỏi tập đoàn Triết Đông chỉ vì một nguyên nhân duy nhất, đó là không muốn con gái mình cứ bám riết lấy Trương Hoa, giờ nhìn thấy có chị bên cạnh Trương Hoa, ông ta cảm thấy tương đối yên tâm, cũng sẽ khiến con gái bỏ cuộc”.
Ngô Tĩnh thấy Trần Dĩnh không nói gì liền tiếp tục: “Giả sử bây giờ chị không tham gia vào công ty mới, đối với họ mà nói chẳng khác gì chị rời khỏi Trương Hoa, sẽ khiển Cổ Triết Đông nghĩ hai ng
ời có vấn đề, quan trọng hơn sẽ khiến Cổ Vân Vân hiểu lầm giữa hai người đã chẳng còn chút quan hệ nào, từ đó lại tiếp tục hi vọng với Trương Hoa”.
Ngô Tĩnh nói xong liền âm thầm quan sát sắc mặt của Trần Dĩnh, biết câu nói này của mình đã b đầu phát huy tác dụng. Quả thực câu nói này đã khiến tâm trạng Trần Dĩnh bắt đầu mâu thuẫn.
Ngô Tĩnh lại nói: “Nếu như bây giờ chị rời khỏi đội ngũ, cũng có thể Cổ Triết Đông sẽ hiểu lầm đội ngũ chúng ta không hề đoàn kết, bởi vì khi kí kết với Cổ Triết Đông, Trương Hoa đã nói với ông ta chị cùng sẽ qua công ty mới hỗ trợ làm việc”.
Trần Dĩnh vẫn cúi đầu suy nghĩ. Ngô Tĩnh lại nói: “Kì thực người phù hợp với Trương Hoa nhất là chị, sau này em sẽ cố hết sức giúp chị và anh Trương Hoa về bên nhau!”
Thấy Ngô Tĩnh về, Trương Hoa vội hỏi: “Trần Dĩnh có đồng ý không?”
“Không đồng ý”.
Trương Hoa thất vọng nói: “Xem ra cô ấy đã quyết tâm rồi!”
Ngô Tĩnh lại nói: “Nhưng cũng không từ chối!”
“Thế là ý gì?”
Ngô Tĩnh cười nói: “Ý là chị ấy trong lòng đã đồng ý nhưng ngoài miệng vẫn chưa chịu nói ra mà thôi!”
“Em có thể nói rõ ý được không?”
“Em đoán chắc chị ấy đang chờ anh đến năn nỉ chị ấy một lần, em dám khẳng định chị ấy đang giữ thể diện đấy!”
“Anh đi có tác dụng gì không?”
“Chắc chắn là có! Phải dùng tình cảm để thuyết phục, nếu không được thì nói năng ngọt ngào một chút, dù gì hai người cũng từng là vợ chồng mà!”
Trước khi hết giờ, Trương Hoa đang nghĩ tối nay nên nói chuyện với Trần Dĩnh như thế nào thì Cổ Triết Đông gọi điện đến, nói tối nay muốn gặp mặt nói chuyện. Trương Hoa nói: “Có cần đưa cả Ngô Tĩnh đi cùng không?”
“Không cần, chỉ hai chúng ta thôi, tối nay không bàn chuyện công việc, chỉ là nói chuyện phiếm thôi! Đợi lát nữa xe của tôi sẽ đến đón cậu!
Trương Hoa xuống tầng là nhìn thấy xe của Cổ Triết Đông đang đỗ bên dưới rồi. Trương Hoa đến gần nói: “Để chủ tịch Cổ phải đưa đón, tôi lấy làm ngại qua!”
Cổ Triết Đông nói: “Lên xe đi!”
Trương Hoa lên xe rồi, Cổ Triết Đông nói với lái xe: “Đến nhà ông Trương nhé!”
Trương Hoa ngạc nhiên hỏi: “Không đến quán cà phê à?”
Cổ Triết Đông nói: “Hôm nay tọi sẽ dẫn cậu đến một nơi khác!”
“Nơi nào thế!”
Cổ Triết Đông cười nói: “Đợi lát nữa cậu sẽ biết!”
Trương Hoa không ngờ Cổ Triết Đông lại đưa mình đến một nhà hàng nhỏ, địa điểm khá hẻo lánh, gần ngoại ô. Cổ Triết Đông nói với lái xe: “Cậu tự tìm một chỗ ãn cơm, một tiếng sau đến đón tôi!”, sau đó nói với Trương Hoa: “Chúng ta vào trong thôi!”
Hai người vào bên trong, một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi đi ra, niềm nở chào đón: “Triết Đông đến đấy à, mấy năm rồi không gặp ngài đấy!”
Cổ Triết Đông cười nói: “Tôi thấy nhớ món ăn của nhà hàng này nên hôm nay dẫn theo anh bạn trẻ này đến để giải tỏa cơn thèm!”
Người đàn ông nói: “Vừa hay căn phòng kia không có người, hai người vào đó đi!”
Người đàn ông vào phòng và nói: “Chẳng mấy khi ngài đến đây, hôm nay ngài thích ăn gì cứ gọi, tôi mời!”.
“Không cần thế đâu, đợi lát nữa anh vào đây uống với chúng tôi vài chén là được rồi!”
Người đàn ông ra ngoài rồi, Trương Hoa liền hỏi: “Hai người rất thân nhau sao?”
Cổ Triết Đông cười nói: “Hơn hai mươi năm rồi, có thể không thân được ư?”
“Chẳng trách ông ấy gọi thẳng tên của ngài!”
“Hồi đó tôi thuê nhà ở gần đây,ngày nào cũng qua đây ăn cơm, mới chớp mắt mà cậu Trương của ngày nào đã trở thành ông già rồi!”
“Chủ tịch Cổ cũng là người trọng tình nhi!”
Cổ Triết Đông nói: “Mặc dù cậu không thể trở thành con rể tôi nhưng tôi luôn dành tình cảm đặc biệt cho cậu!”
“Tôi là do một tay chủ tịch đào tạo nên mà!”
Cổ Triết Đông cười nói: “Giờ tôi chỉ hi vọng chúng ta có thể hợp tác lâu dài, ổn định một chút!”
“Tôi sẽ cố gắng hết sức để phát triển công ty mới!”
“Vân Vân muốn qua công ty mới làm việc, tôi chuẩn bị để nó đảm đương chức vụ tổng giám đốc, như vậy sẽ càng có lợi cho sự tự chủ và tự do trong công việc của cậu, dù gì nó cũng chỉ là tổng giám đốc trên danh nghĩa, vẫn cần phải học hỏi nhiều!”
“Vân Vân muốn qua làm ư?”
“Tự nó đề ra ý kiến này đấy! Nói rằng có thể xử lý được chuyện tình cảm giữa cả hai, xem ra nó đã bắt đầu trưởng thành rồi!”
Cổ Triết Đông thấy Trương Hoa trầm ngâm không nói gì liền lên tiếng: “Vân Vân từ nhỏ đến lớn đã thiếu thốn tình cảm, tôi với mẹ nó thường xuyên bận rộn! Đương nhiên nếu cậu không đồng ý để Vân Vân sang công ty mới, tôi sẽ sắp xếp cho nó đi chỗ khác! Nếu cậu đồng ý, tôi tin cậu nhất định sẽ xử lý tốt chuyện tình cảm của cả hai, cũng hi vọng cậu có thể chăm sóc nó như em gái!”
Cổ Triết Đông vốn định đưa Trương Hoa về nhà nhưng Trương Hoa nói tối còn có chuyện, đến trung tâm thành phố liền xuống xe. Trên đường đến nhà Trần Dĩnh, Trương Hoa cứ trầm ngâm suy nghĩ rốt cuộc Cổ Triết Đông là loại người như thế nào, đằng sau vẻ bề ngoài ấy chứa đựng những cái gì? Có phải cũng là một tính cách hai mặt, đầy phức tạp và mâu thuẫn không?
Trần Dĩnh mở cửa thấy Trương Hoa liền nói: “Sao muộn thế này rồi anh mới qua đây?”
Trương Hoa cười: “Em đang đợi anh à?”
“Đâu có!” - Trần Dĩnh nói xong liền xoay người đi vào bên trong.
Trương Hoa cùng vào theo, cười nói: “Xem ra tâm trạng của em tốt hơn tối qua một chút rồi!”
Trần Dĩnh không nói gì mà ngồi xuống giường. Trương Hoa nhìn cô, lại cười bảo: “Đột nhiên anh phát hiện bộ dạng nghiêm túc của em rất thú vị!”
“Anh lém lỉnh quá đấy!”
“Thật không?”
“Anh lại uống rượu à? Tối đi uống với ai thế?”
Trương Hoa ngồi xuống giường nói: “Đi với Cổ Triết Đông, hơn nữa lại đến một nơi mà em không ngờ đâu, anh cũng không ngờ ông ta cũng uống rượu!”
“Xem ra quan hệ giữa hai người đã khá thân thiết rồi!”
“Em ghen đấy à? Ông ấy là đàn ông, hơn nữa lại là một ông già, không phải là đàn bà!”
“Càng ngày càng dẻo mỏ! Chẳng hiểu anh học của ai nữa!”
Trương Hoa nghiêm mặt nói: “Nhưng có chuyện này khiến anh rất bất ngờ. Ông ta định để Cổ Vân Vân đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc của công ty mới, khiến anh nghĩ mãi không ra!”
Trần Dĩnh lập tức nhìn Trương Hoa, nói: “Cổ Vân Vân đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc ư?”
“Đúng thế, Cổ Vân Vân không có kinh nghiệm về mặt này, nếu đến làm cũng chỉ là cái mác thôi, cho dù là muốn giám sát công ty cũng đâu cần cử con gái đến, vì vậy anh cứ nghĩ mãi không ra nguyên nhân!”
Câu nói này của Trương Hoa bắt đầu khiến Trần Dĩnh cảm thấy căng thẳng. Cô sợ nhất là sau khi hợp tác với tập đoàn Triết Đông, Trương Hoa và Cổ Vân Vân lại dây dưa qua lại với nhau. Vốn nghĩ tìm một địa điểm làm văn phòng riêng thì cơ hội tiếp xúc của hai người sẽ ít đi, nào ngờ bây giờ Cổ Vân Vân lại trở thành tổng giám đốc, điều đó có nghĩa Trương Hoa sẽ phải ngày ngày đối mặt với cô ta.
Trần Dĩnh không nén được nói: “Anh đồng ý cho cô ta sang ư?”
“Chuyện này chúng ta không tiện can thiệp, trong thỏa thuận hợp tác không có chú thích chuyện họ cử ai sang làm tổng giám đốc và giám đốc tài vụ, chúng ta không có quyền phủ quyết chuyện này!”
Trần Dĩnh nói: “Anh không sợ lại dây dưa với cô ta à?”
“Cổ Triết Đông nói cô ta đã hứa chỉ đơn thuần là làm việc, có thể xử lý được chuyện tình cảm giữa cô ta và anh!”
Trần Dĩnh lại cúi đầu không nói, Trương Hoa ngồi sát lại gần Trần Dĩnh, nói: “Vì vậy anh mới hi vọng em có thể qua công ty mới, như thế cô ta chỉ có thể ngoan ngoãn làm việc!”
Trần Dĩnh bực bội nói: “Không đi, em không muốn làm cái bình phong, có thể không có em còn có thể khiến tình cảm của cả hai trở nên thắm thiết hơn!”
Trương Hoa nhìn Trần Dĩnh một lát rồi đột ngột dựa sát vào người cô, đưa tay ra ôm lấy cô vào lòng.
Trần Dĩnh vùng vẫy nói: “Anh làm gì vậy?”
“Anh cảm thấy bộ dạng giận dữ của em rất đáng yêu, đột nhiên muốn ôm em thôi!”
Trần Dĩnh vùng vẫy một lát rồi thôi, từ từ ngả đầu vào vai Trương Hoa.
Hồi lâu cả hai cũng không nói gì. Trương Hoa đột nhiên thấy vai mình ươn ướt ngoảnh đầu sang thấy Trần Dĩnh đang khóc liền hỏi: “Em sao thế?”
Trần Dĩnh khẽ nói: “Nhiều lúc em cảm thấy bản thân mình thật ngốc, biết rõ là làm chuyện ngốc nghếch nhưng vẫn cứ làm!” Một lát sau, Trần Dĩnh đứng dậy lấy từ trong tủ ra mấy bức ảnh phóng to đưa cho Trương Hoa. Trương Hoa xem kĩ những bức ảnh, nói: “Sau này tối nào anh cũng được ngắm Tỉnh Tỉnh trước khi đi ngủ rồi!”
Ngô Tĩnh chẳng mấy ngạc nhiên trước chuyện Cổ Vân Vân sẽ là tổng giám đốc công ty mới, ngược lại còn nói với Trương Hoa: “Như thế cũng tốt, ít nhất không cần lo họ sẽ cử một người quá giỏi sẽ can thiệp nhiều vào công việc của chúng ta!”
Ngoài giám đốc tài vụ vẫn chưa có ra, các nhân viên chủ yếu của công ty mới đều đã đuợc xác lập. Lí Dương Uy việc ở chỗ cũ. Trương Hoa hẹn riêng Nghiêm Lộ ra ngoài nói chuyện: “Sau khi bọn tôi sang công ty mới, bên này chủ yếu nhờ cả vào cậu, Lí Dương Uy làm tổng giám đốc chỉ là cái danh thôi, xét về thực lực thì chỉ có cậu là đáng tin cậy nhất!”
Nghiêm Lộ cảm thấy mình được coi trọng, nói nhất định sẽ cố gắng làm tốt công việc bên này. Trước khi sang công ty mới, Trương Hoa đã sắp xếp một buổi ăn uống, Lí Dương Uy và Kỉ Oanh cũng có mặt.
Trước khi ăn cơm; Trương Hoa nói vài câu đơn giản, sau đó nói với những nhân viên mới: “Cho dù là ở lại công ty cũ hay là đến công ty mới, tất cả đều phải nhớ kĩ chúng ta là một thể thống nhất, sau này công ty sẽ căn cứ vào tình hình thực tế để điều động nhân viên bất cứ lúc nào!”
Buổi tụ tập rất náo nhiệt, Trương Hoa nhân lúc mọi người vui vẻ liền kéo Lí Dương Uy sang một bên, nói: “Đối với Nghiêm Lộ, về mặt tinh cảm cậu vừa nên làm thân nhưng cũng không được thân thiết quá!”
Lí Dương Uy nói: “Mọi người đi hết cả, để tôi lại đơn độc một mình thật sao?”
Trương Hoa nói: “Thế nào là mọi người đi cả? Chẳng qua địa điểm làm việc khác nhau thôi, công ty mới cách đây không xa, những việc tài vụ quan trong cậu cứ tìm Trần Dĩnh, chuyện lặt vặt có thể nhờ Ngô Tĩnh xử lý, những chuyện khác cậu có thể liên hệ với tôi và Phong Hài bất cứ lúc nào!”
Kỉ Oanh lại gần, cười nói: “Trương Hoa, tôi không biết nên cám ơn hay trách móc cậu nữa!”
Trương Hoa cũng cười nói: “Chúng ta đều là bạn bè cũ, mấy lời cảm ơn thì khỏi cần nói!”