CHƯƠNG 45
Hết giờ làm, Trương Hoa đang định đi thì Ngô Phong Hải đã đứng chờ ở cổng, thấy anh xuống liền nói: “Trương Hoa, chúng ta đi ăn đi!”
Trương Hoa nhìn Ngô Phong Hải nói: “Đi thôi!”
Trương Hoa vừa ngồi xuống đã nói: “Sao có mỗi hai chúng ta mà phải thuê cả một phòng thế này?”
Ngô Phong Hải nói: “Hôm nay không phải là ăn cơm mà là uống rượu! Tôi muốn nói chuyện riêng với anh một chút!”
Nhân viên phục vụ bê thức ăn lên, Ngô Phong Hải nói với cô: “Nếu bọn anh không gọi thì em đừng vào!”
Nhân viên phục vụ ra ngoài đóng cửa lại, Trương Hoa nói: “Chưa từng thấy anh nghiêm túc thế này bao giờ!”
Ngô Phong Hải châm thuốc hút, nói: “Hôm nay tôi muốn kể cho anh nghe chuyện của tôi!”
Trương Hoa cũng châm thuốc hút và im lặng lắng nghe. Ngô Phong Hải hút hết điếu thuốc lại châm điếu khác, chậm rãi nói: “Anh có biết vì sao tôi không muốn tiếp cận phụ nữ không? Trước khi tôi lên tiểu học, mẹ tôi đã bỏ rơi hai bố con tôi. Hồi tôi học cấp hai, bố tôi đang làm công trình thì có người nhắc đến chuyện trước đây, ông ấy nhỡ tay đánh bị thương người ấy, vết thương rất nghiêm trọng, bố tôi phải đi tù mấy năm, trong thời gian ấy bà nội đã chăm sóc cho tôi”.
Ngô Phong Hải nói xong liền khẽ nhắm mắt lại, hồi lâu sau mới nói: “Cho dù người khác nhìn nhận ông ấy ra sao, trong lòng tôi ông ấy vẫn là một người cha vĩ đại nhất!”
“Tôi có thể hiểu được!”
“Tôi không được học cao, tốt nghiệp cấp ba xong là bước vào xã hội, nói một cách nghiêm túc thì tôi đã lăn lộn trong xã hội mất mấy năm. Tôi cứ tưởng cuộc đời mình sẽ như vậy mãi mãi, cho đến ngày bà nội tôi qua đời!”
Nói đến đây, khóe mắt Ngô Phong Hải ươn ướt, chậm rãi nói: “Bà nội là người hiền từ nhất trên đời, đáng tiếc là đến khi bà qua đời, tôi vẫn không thể để bà sống tốt hơn! Bà nội qua đời, tôi bắt đầu nghĩ ngợi rất nhiều, tự nhủ mình không thể cứ tiếp tục như vậy, thế nên mới ứng tuyển vào công ty điện tử Triết Đông, bắt đầu làm việc từ vị trí lao động chân tay thấp nhất, rồi dần dần làm lên chức giám đốc khu vực. Mấy năm đó, tôi vô cùng trân trọng công việc này, cũng vô cùng trân trọng vị trí này!”
Trương Hoa nói: “Mặc dù tôi không trải qua những chuyện như vậy nhưng tôi có thể hiểu được tâm tư của anh!”
Ngô Phong Hải tiếp tục: “Lúc anh vào làm ở côn
g ty điện tử Triết Đông, tôi với những người khác đều cho rằng anh là bạn trai của con gái chủ tịch tập đoàn, nên tìm cách tránh xa, ai ngờ anh lại coi tôi là bạn bè, khiến tôi vô cùng cảm động, vì vậy anh bảo tôi làm gì, tôi đều vui vẻ làm!”
Trương Hoa không nói gì, Ngô Phong Hải lại tiếp tục: “Qua anh, tôi quen với Dương Uy, quen với Huệ Anh, quen cả Ngô Tĩnh, tôi biết bọn họ đều chấp nhận một người học thấp như tôi, tôi lại càng thấy vui mừng, thậm chí dám gọi thẳng tên Cổ Vân Vân, đây là chuyện trước kia tôi không bao giờ dám làm!”
“Tố chất và năng lực của con người cao hay thấp không phụ thuộc quá vào học thức, mối quan hệ giữa người với người cũng như vậy”.
“Nhưng trong lòng tôi vẫn có suy nghĩ này, tôi thừa nhận bản thân mình đã thích Huệ Anh từ lâu rồi, nhưng tôi không dám mở miệng, sợ mình không xứng, cũng chính vì điểm này nên tôi mới đồng ý hợp tác với Cổ Triết Đông, hi vọng dựa vào sân chơi mà ông ta tạo ra để phát huy tối đa khả năng của mình. Nếu một ngày nào đó có thể đạt được vị trí cao, có thể tôi sẽ phát huy triệt để khả năng của mình, lúc ấy tôi sẽ có dũng khí bày tỏ với Huệ Anh!”
Ngô Phong Hải nói xong liền nhìn Trương Hoa cười: “Có phải tôi rất tự ti và giả tạo không?”
“Đương nhiên là không, đây là tâm lí bình thường mà!”
“Hôm nay nói với anh những chuyện này chỉ là để cho anh thấy tôi rất trân trọng những người bạn như mọi người, nếu Huệ Anh đồng ý hẹn hò với tôi, tôi sẽ vô cùng trân trọng cô ấy! Đồng thời, cho dù anh với chị dâu tương lai có bên nhau không, tôi vẫn sẽ trân trọng chị ấy, bởi vì tôi biết hai người là những người bạn đáng trân trọng!”
Trương Hoa nhìn Ngô Phong Hải không nói gì, anh biết cái Ngô Phong Hải thực sự muốn nói không phải là những chuyện này. Ngô Phong Hải lại nói: “Tôi không biết giữa anh và chị dâu đã xảy ra những chuyện gì, hay có hiểu lầm gì, nhưng dựa vào trực giác cá nhân tôi, chị dâu là người xứng đáng để anh trân trọng! Mỗi người đều có sai lầm, giống như bố tôi vậy, trong mắt rất nhiều người ông ấy từng vào tù, nhưng trong lòng tôi, không có người cha nào vĩ đại bằng ông ấy hết!”
Trương Hoa nói: “Khi nào có thời gian tôi và anh cùng về thăm bố anh nhé!”
“Nghe anh nói thế tôi rất vui, nhưng hôm nay tôi vẫn muốn hỏi anh, chỉ là nói chuyện giữa những người bạn với nhau thôi, tại sao anh đột nhiên lạnh lùng với chị dâu thế?”
Trương Hoa ngồi dựa lưng ra ghế, hút thuốc không nói gì. Ngô Phong Hải nói: “Có phải là vì Vu Hâm không?”
Hồi lâu sau Trương Hoa cuối cùng cũng chịu nói sự tình cho Ngô Phong Hải nghe.
Ngô Phong Hải nói: “Tôi không dám bình luận bừa những chuyện này, bởi vì tôi chỉ tin vào sự thực khách quanThế này đi, tôi cũng đi hỏi chị dâu, tôi sẽ dùng cách của mình để tìm hiểu tình hình!”
Trương Hoa nói: “Cách của mình ư?”
Ngô Phong Hải cười: “Đừng quên tôi từng lăn lộn mấy năm trong xã hội rồi, đợi khi nào anh đi công tác về tôi sẽ nói với anh sau!”
Trần Dĩnh ăn cơm xong, đột nhiên đứng dậy nói: “Kể từ bây giờ, tớ sẽ bật máy bình thường, cũng đến cửa hàng như bình thường. Có thể sai lầm của tớ là gặp phải chuyện gì cũng tìm cách lẩn tránh mà không dám đối mặt!”
Lưu Huệ Anh nói: “Đây mới là Trần Dĩnh mà tớ thích, có cần thiết lẩn tránh vì một gã Vu Hâm như thế không?”
“Còn cả cái tên Trương Hoa vừa đáng giận vừa đáng hận kia nữa, tớ nhất định phải đi hỏi cho rõ ràng, cho dù không thể làm bạn bè cũng phải hỏi cho rõ nguyên nhân, dù gì giữa bọn tớ cũng còn có đứa con mà!”
Lưu Huệ Anh ngẩng đầu lên nói: “Cậu rất dũng cảm, tớ rất khâm phục!”
“Thôi đừng đùa nữa, tớ nói thật đấy!”
“Thì tớ cũng nói thật mà, cứ chẳng rõ trắng đen thế này tớ càng thấy càng khó chịu!”
“Ngày mai tớ sẽ đến công ty tìm Trương Hoa, sau đó về thăm Tỉnh Tỉnh, chuẩn bị ở lại đó mấy hôm!”
“Thế là đúng đấy, thế nào gọi là ‘nông thôn bao vây thành thị’? Cứ chinh phục được bố mẹ Trương Hoa với họ hàng thân thích nhà anh ấy là nông thôn đã bao vây được thành thị rồi!”
Trần Dĩnh nói: “Cậu lý giải kiểu gì đấy? Tớ chỉ muốn ở nhà với Tỉnh Tỉnh vài hôm, tạm thời không nghĩ đến những chuyện linh tinh này thôi mà!”
Buổi sáng Trần Dĩnh đến cửa hàng, buổi chiều mới đi tìm Trương Hoa. Trần Dĩnh đi thẳng đến văn phòng của Trương Hoa nhưng phát hiện văn phòng anh khóa cửa nên sang văn phòng của Ngô Phong Hải. Ngô Phong Hải thấy Trần Dĩnh vào liền hỏi: “Sao chị lại đến đây?”
“Trương Hoa đâu rồi?”
“Buổi sáng anh ấy đi công tác rồi, ngoài tỉnh có mấy khóa đào tạo mà!”
“Khi nào anh ấy về thế?”
“Chắc là đi khoảng một tuần”.
Ngô Phong Hải nhìn vẻ mặt thất vọng của Trần Dĩnh, cười nói: “Chị đừng lo, về nhà yên tâm làm việc của chị đi. Mấy hôm nay tôi ở trong thành phố, đến khi tôi đi công tác chắc anh ấy vẫn chưa về, có thể gặp anh ấy đấy! Khi nào anh ấy về, không cần chị đến tìm, chắc chắn anh ấy sẽ tự đi tìm chị!”
Trần Dĩnh vào bếp giúp mẹ Trương Hoa làm cơm, Tỉnh Tỉnh đang chơi với ông nội ở ngoài phòng khách. Mẹ Trương Hoa hỏi: “Sao thằng Hoa không về cùng con?”
Trần Dĩnh nói: “Sáng nay anh ấy đã đi công tác rồi ạ!”
“Hai đứa vẫn chưa dọn về ở chung à?”
Trần Dĩnh không nói gì. Mẹ Trương Hoa nói: “Thằng Hoa giống hệt bố nó, không biết bày tỏ tình cảm, con phải học cách chủ động một chút!”
Trần Dĩnh cúi đầu nói: “Con biết ạ! À, phải rồi, lần này con về sẽ ở vài ngày mẹ ạ!”
“Cũng được, có thể nghỉ ngơi thì cứ nghỉ ngơi, Nhã Vận cũng sắp được nghỉ đông rồi, con nhóc này càng ngày càng làm mẹ lo lắng! Con là chị dâu, rảnh rỗi thì nói chuyện với nó, bảo nó đừng nghĩ vớ vẩn, giờ cứ yên tâm học tập, sau này tìm được công việc gì ổn định là được rồi!”
Mấy hôm nay, mặc dù Trần Dĩnh đã cố tỏ ra như không có chuyện gì nhưng thỉnh thoảng vẫn để lộ ra nét buồn thoáng qua. Dù gì cũng chưa nói chuyện với Trương Hoa, cũng không dám gọi điện thoại nói chuyện, cũng không biết hiện giờ trong lòng anh đang nghĩ cái gì, càng không biết quan hệ giữa anh và Cổ Vân Vân là gì?
Hơn nữa thỉnh thoảng Vu Hâm lại gọi điện đến, Trần Dĩnh lần nào cũng chạy sang một góc nghe điện, bảo anh ta đừnggọi đến nữa, thỉnh thoảng cô còn thẳng thừng ngắt điện thoại.
Mẹ Trương Hoa phát hiện có điều gì bất ổn, hỏi Trần Dĩnh mấy lần mà cô không nói. Có lần mẹ Trương Hoa hỏi, Trần Dĩnh không nhịn được liền kể chuyện ẹ Trương Hoa nghe. Cuối cùng Trần Dĩnh nói: “Để lẩn tránh sự đeo bám của giám đốc tài vụ này, con đã nghỉ việc ở bên đó rồi!”
Mẹ Trương Hoa hỏi: “Thằng Hoa nó hiểu lầm con ư?”
Trần Dĩnh ngồi im lặng, nước mắt bắt đầu tuôn rơi: “Vâng ạ, anh ấy không chịu nghe con giải thích, không đếm xỉa đến con!”
“Nghỉ việc ở bên đó cũng tốt, khỏi phải giao thiệp với những người chẳng ra gì!” – Dừng lại một chút, mẹ Trương Hoa nói tiếp: “Dĩnh à, mẹ hỏi con, giờ con định như thế nào?”
“Đợi Trương Hoa về, con sẽ giải thích rõ ràng với anh ấy ạ!”
“Thằng Hoa vẻ bề ngoài hiền lành, dịu dàng thế nhưng tính tình rất ương ngạnh, từ nhỏ nó có chết cũng không nhận thua, rõ ràng biết mình sai nhưng có chết cũng không chịu thừa nhận! Đợi nó đi công tác về, bảo nó về đây, mẹ sẽ nói rõ chuyện này với nó!”
Hết giờ làm, Vu Hâm vừa đi đến cầu thang định lên lầu thì nhìn thấy Ngô Phong Hải ngồi ngay trên cầu thang, Vu Hâm ngây ra, vội nói: “Giám đốc Ngô ngồi đây làm gì thế?”
Ngô Phong Hải ngoảnh đầu lại nhìn anh ta, sau đó đứng dậy, vứt điếu thuốc trong tay xuống, nói: “Đợi anh đấy!”
Vu Hâm nói: “Đợi tôi ư? Sao anh biết tôi ở đây?”
“Tôi không chỉ biết anh ở đây mà còn biết anh cụ thể ở phòng nào, biết con trai anh học ở trường nào, thậm chí một vài chuyện về vợ anh, có thể anh không biết nhưng tôi thì biết”.
Vu Hâm nhíu mày nói: “Anh nói thế ý gì? Rốt cuộc anh muốn gì? Tìm tôi có chuyện gì?” Ngô Phong Hải đi đến trước mặt anh ta, nói: “Đương nhiên là có chuyện, không có chuyện tôi tìm đến anh làm gì?”
“Có chuyện gì?”
Ngô Phong Hải rút thuốc lá ra, châm lên rồi hỏi: “Tôi khác với Trương Hoa, mọi việc tôi làm rất đơn giản và dứt khoát, đặc biệt là trong chuyện riêng tư, vì vậy tôi nói đơn giản với anh thôi, nếu sau này anh còn dám tiếp cận Trần Dĩnh một bước hoặc gọi điện cho chị ấy, tôi có thể đảm bảo chắc chắn sau này anh sẽ vô cùng hối hận!” Tiếp đó, Ngô Phong Hải nhả từng chữ một: “Ngô Phong Hải này nói được làm được!”
Vu Hâm nói: “Anh dám đe dọa tôi ư?”
“Đây không phải là đe dọa, đây là cảnh cáo!”
“Tôi thích ai là quyền tự do của tôi, Trần Dĩnh hiện nay đang độc thân, tôi thích cô ấy chẳng có gì là sai cả. Nếu như anh dùng phương pháp đe dọa để khủng bố tinh thần tôi, tôi có thể kiện anh!”
Ngô Phong Hải chăm chú nhìn Vu Hâm, sau đó nói: “Nói hay lắm, suýt nữa thì tôi sợ phát khiếp lên rồi, nếu anh đã thích nói lý, vậy để tôi nói lý với anh nhé!”
Ngô Phong Hải rít một hơi, sau đó phả khói vào mặt Vu Hâm. Vu Hâm tránh đi, nói: “Làm gì thế hả?”
“Nếu là mấy năm trước, để tôi gặp phải loại người như anh, tôi đã sớm cho cái mặt của anh biến dạng rồi. Nhưng hôm nay tôi đã tự nhủ với mình, nhất định phải giả làm một quân tử đến đây nói chuyện với anh!”