“Lý thuyết sát hạch cấp B, thực chiến sát hạch cấp B, tố chất ABO cấp A.
” Nhậm Lệnh Hi vừa tra cứu trong máy tính hồ sơ vụ án, vừa nhìn không chớp mắt nói, “Làm thế nào mà thành tích của cậu lại được phân vào Bộ phận Tội phạm Đặc biệt để thực tập vậy? Là do cấp độ A duy nhất hay bởi vì cậu là Beta, bản thân cũng dễ dàng khống chế hơn người khác, trong đánh giá thực chiến, súng ống và thể lực cũng chỉ ở mức trung bình…”
Hạ Vân Triều ngồi ở bên cạnh Nhậm Lệnh Hi đang điền vào báo cáo vụ án, theo lẽ thông thường, bọn họ là người cộng tác bình đẳng, nhưng Hạ Vân Triều còn đang trong kỳ thực tập, Nhậm Lệnh Hi lại là đàn chị dẫn dắt anh, Hạ Vân Triều không thể không tiếp nhận lời đánh giá vô tình của cô.
Hạ Vân Triều là người mới, dựa vào khuôn mặt đã nhận được đãi ngộ mà người mới cùng kỳ không có—— những người có nhan sắc thường dễ có đặc quyền, tuy rằng cạc làm việc của Hạ Vân Triều cũng tàm tạm giống như thành tích của anh, nhưng gọi đến là đến, làm việc cũng không phạm sai lầm, chỉ cần giao cho anh đi làm một việc thì ít nhất có thể nhận được thành quả đạt tiêu chuẩn, cho nên toàn bộ đàn anh đàn chị trong Bộ phận Tội phạm Đặc biệt đều coi anh là mầm non mới sinh cần được che chở.
Chỉ có Nhậm Lệnh Hi, từ ngày đầu tiên Hạ Vân Triều tới đã không hài lòng, đã một tuần rồi, cô cũng không có chút nào hạ thấp tiêu chuẩn của mình.
Nguyên nhân cô khó chịu với Hạ Vân Triều ngoại trừ thành tích của Hạ Vân Triều, còn có thái độ của anh.
Nói là tàm tạm, thật sự không hề giả dối một chút nào, cả ngày một bộ dáng ngủ không tỉnh, phản ứng luôn chậm chạp, mỗi sự kiện luôn có thể làm cho anh tìm được phương án giải quyết qua loa hoặc lười biếng nhất, mà quả thật anh lại hoàn thành xong công việc, điều này khiến người cầu toàn Nhậm Lệnh Hi cảm thấy như mình vừa nuốt sống một con ruồi bị kẹt ở cổ họng, nghẹn đến phát hoảng.
Nhậm Lệnh Hi âm thầm gán cho anh một cái danh trong lòng, ‘quý ngài nửa mùa’.
Cô càng thưởng thức người chăm chỉ làm việc, ví dụ như người thầy đã dẫn dắt cô từ khi còn là tay mơ, Phí Thừa.
Khi Nhậm Lệnh Hi đến phòng nghỉ pha cà phê, trong TV đang phát một tin tức——
“Một thi thể nữ không rõ tên được tìm thấy trên đường Thu Hoa, quận Đông Thành, trải qua giám định sơ bộ, thi thể nữ này là Omega, chi tiết cụ thể trước mắt không tiện tiết lộ, cảnh sát nghi ngờ vụ án này có liên quan đến sát thủ liên hoàn K đang hoạt động gần đây, cảnh sát nhắc nhở, trong khoảng thời gian này quần thể Omega cố gắng tránh xa khu vực hẻo lánh, không nên đi một mình, đặc biệt là ban đêm, gặp phải bất kỳ người khả nghi nào trước tiên hãy vui lòng gọi cảnh sát càng sớm càng tốt và luôn giữ cảnh giác…”
Đôi mắt của Nhậm Lệnh Hi tối sầm lại khi cô nhìn vào màn hình.
“Tên khốn này, khoảng cách giết người lần trước còn chưa tới hai tuần, nếu cứ tiếp tục như vậy, Bộ phận Tội phạm Đặc biệt đừng nói là tiền thưởng năm nay, nói không chừng sang năm sẽ không dễ chịu đâu.
”
“Tổ phụ trách là tổ một hả, tiến độ thế nào rồi, đừng để đến lúc đó kéo tất cả chúng ta phải gánh vác theo.
”
“‘Tổ một’ cái gì chứ, không phải lần trước tổ một xảy ra sự cố, nên đã đổi thành tổ hai rồi ư, tổ trưởng của tổ một hiện giờ còn đang nằm trong bệnh viện…”
“Suỵt suỵt suỵt, đừng nói nữa, Lệnh Hi đang ở đây.
”
Hai đồng nghiệp cảnh sát đang trò chuyện lén liếc nhìn sau lưng, hoảng loạn câm miệng lại.
Nhậm Lệnh Hi chỉ dựa vào mép bàn không nhúc nhích, cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, sau đó lại ngẩng đầu mỉm cười với hai người họ.
Hai người nọ vội vàng gật đầu rồi bỏ chạy.
Trong phòng nghỉ yên tĩnh, truyền đến tiếng tiếp nước.
Nhậm Lệnh Hi quay đầu lại, trước máy pha trà ở góc đối diện, Hạ Vân Triều thần thái sáng lánh đang tiếp nước, giống như hoàn toàn không để ý tới cuộc đối thoại vừa rồi.
Nhậm Lệnh Hi không biết vì sao có chút tức giận không chỗ phát tiết.
“Thân là điều tra viên, tốt xấu gì cũng có một chút độ nhạy cảm đối với những vụ án này chứ, cậu hoàn toàn không chú ý gì sao?” Nhân Lệnh Hi nhìn chằm chằm vào tivi hừ lạnh.