Điền Quý quay lại chỗ tổng bộ, gọi điện cho Phượng Ngân hỏi thăm tình hình của cô Huệ.
Sau khi cô nàng nói Huệ đã bình tĩnh hơn, bác gái cũng đã qua cơn nguy kịch, anh chàng mới yên tâm.
Lúc này, Triệu Vân Sam không có ở ga Hà Nội.
Cậu thanh niên dẫn nhóm của Dương Định, Liễu Liên Hoa và lão râu kẽm sang phòng khác.
Riêng Điền Quý, trên bàn làm việc của Triệu Vân Sam đã để sẵn một bức thư lệnh cho anh chàng.
“Anh đọc ngay đi, phó tư lệnh dặn vậy.”
Cậu ta vừa xoay người, quyển tiểu thuyết của Thiềm Thừ tiên sinh đã rơi đánh bộp xuống đất.
Cậu chàng lúng ta lúng túng nhặt quyền sách lên, rồi chạy biến.
Điền Quý bật cười, đoạn xé phong thư.
Không hiểu tối muộn thế này Triệu Vân Sam còn gọi anh chàng đi làm chuyện gì.
Trong phong bì thư đặt một tờ giấy xé nham xé nhở gấp làm tư, nhìn kẻ ô ly cẩn thận thì hình như lấy từ một quyển vở học sinh tiểu học ra.
Nội dung của bức thư chỉ có ba chữ “Bách Yêu Đảo”.
Điền Quý rùng mình, tóc gáy cơ hồ dựng đứng lên, bất giác lại nhớ lại ký ức kinh hoàng lúc vừa mới chập chững làm hành giả.
Anh chàng vội vàng quay số điện thoại:
“Nam à! Tôi đây! Đến đón tôi ngay! Nhanh lên!”
Giọng Điền Quý rất gấp gáp, nói mà như thể hét vào ống nghe vậy.
Nam lập tức hẹn anh chàng một địa điểm gần nhà ga, rồi dẫn Quý xuống thuyền.
Chiếc thuyền quan tài lần nữa xuôi dòng nước lạnh buốt, nhẹ nhàng trôi đi.
Sóng xám vỗ vào mạn thuyền ì oạp, sương mù trên mặt sông giăng khắp bốn bề.
Thỉnh thoảng, lại có những đoạn thân sần sùi, với hai con mắt to thao láo như đèn pha ô tô trồi lên khỏi mặt sông, âm thầm quan sát hai người.
Nó quanh quẩn bên mạn thuyền một lúc, rồi lại lặn đi mất, có vẻ tự thấy Nam không phải tay thuyền dễ chọc.
Nam chống cây sào bằng tre đằng ngà, điều khiển con thuyền gỗ tránh mấy chỗ đá ngầm nước xoáy.
Thuyền tròng trành mấy bận, nước sông âm dạt cả lên ván thuyền.
Bọn ma nước, ma da dưới sông thỉnh thoảng cũng thừa cơ thò tay lên bấu lấy ván, muốn kéo con thuyền độc mộc lật úp xuống.
“Mấy con ma này hôm nay manh động quá.
Anh Quý à, cái chỗ anh đang định đến đúng là có chuyện lớn bằng trời rồi.”
Nam vừa vung sào đánh vào những bàn tay ma, vừa nói.
Điền Quý gật đầu, hai bàn tay nắm chặt, anh chàng chỉ cầu trời sao mình đến kịp lúc.
Sông Hồng vốn là con sông gắn bó mật thiết với văn hóa truyền thống, văn hóa tâm linh của người Việt.
Thời đại Huyền Sử thì khó mà khảo lược, nhưng kể từ thời vua Hùng đầu tiên, đất Phong Châu đã có sông Hồng chảy qua.
Hàng ngàn năm lịch sử, sông Hồng nuôi sống rất nhiều người, cũng đã lấy đi vô vàn tính mạng, thành thử âm khí rất nặng, cũng xuất hiện vô vàn đất chết trên sông.
Phàm là người vớt xác, nếu không phải tay kỳ cựu dày dạn kinh nghiệm thì tuyệt không dám chèo thuyền vào dòng chính sông Hồng như Nam bây giờ.
Lúc nước sông vỗ mạn thuyền từ màu xám xịt chuyển thành đỏ máu, thì cũng là lúc một cù lao ẩn sau làn sương từ từ hiện ra trước mắt hai người.
Trên sông Hồng có một vùng đất chết nổi tiếng, gọi là Bách Yêu Đảo.
Tên của nó đúng như ý nghĩa, là nơi trăm yêu hội họp.
Nghe đâu đấy từ thời nhà Trần, có một vị vua đã xuống chiếu ban mảnh đất này cho tộc yêu tinh ở kinh thành sinh sống.
Chỉ cần yêu tinh không rời khỏi đảo hại người, thì ngay cả người gác đêm cũng sẽ mặc kệ.
Thuyền quan tài cập bờ.
Nam chặc lưỡi, nói:
“Hai người bọn ta đến đảo Bách Yêu này, thế mà không hề có tên yêu tinh nào cản lối, xem ra đúng là có chuyện.
Anh Quý một lát phải hết sức cẩn thận đấy.”
Điền Quý không nói, chỉ cắm đầu chạy về phía trung tâm của cái cù lao.
Ở đấy, ẩn sâu giữa những rặng cây chuối rừng là một ngôi làng nơi yêu tinh sinh sống.
Vừa ra khỏi rặng chuối, đập vào mắt Điền Quý đã là ánh lửa sáng rực.
Cổng làng bị đánh tan tành, nhà cửa đều đang phát hỏa phừng phừng, thế nhưng lại không có ai đến dập.
Ma sợ quật mồ, yêu sợ đốt động.
Cho dù là yêu tinh thì chỗ ở mình bị người ta thiêu cháy cũng sẽ cứu hỏa, hoặc bỏ chạy.
Nhưng làng yêu tinh rất yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức khiến người ta sợ hãi.
Không có một tiếng kêu la nào, lửa cháy cũng không nghe được tiếng kêu tí tách của thớ gỗ bị đốt.
Ngọn lửa cam như thể đã thiêu trụi cả âm thanh của ngôi làng này vậy.
Điền Quý vội vàng xông vào làng.
“Ô? Quý à? Đến muộn thế?”
Triệu Vân Sam ngồi vắt vẻo trên một tảng đá, lưỡi kiếm trên tay bê bết máu.
Giữa đình làng của đảo Bách Yêu, xác chết chất chồng thành một đống cao như cái nhà.
Có đồ vật, có chim chóc, cũng có thú vật.
Giữa làng, một kẻ thân người đầu hổ đang bị trói vào cột gỗ, quằn quại giữa biển lửa thiêu đốt.
Hai mắt hắn nhắm chặt, khóe mi có máu chảy ra ròng ròng.
“Hội trưởng.
Xin ngài.
Giết ta đi...”
“Giết à? Không.
Thế thì dễ dãi cho nhà ngươi quá.”
Triệu Vân Sam vẩy thanh kiếm một cái, tức thì cả chồng xác đồng thời bốc cháy.
Xen lẫn giữa tiếng gào rú của ngọn lửa là tiếng la hét, rên xiết của những linh hồn đang bị thiêu cháy.
Điền Quý nghe được tất cả các loại giọng, từ giả trẻ đến gái trai, hầu như chẳng có một ai thoát được sự thanh trừng tàn độc này của Triệu Vân Sam cả.
Hỏa Kiếm – Triệu Vân Sam.
Điền Quý nghiến răng, nói:
“Đủ rồi! Cô giết thì cũng giết đi, cần gì phải hành hạ người ta như thế?”
Lửa của Triệu Vân Sam rất đáng sợ.
Nó có thể thiêu cháy vạn vật, cũng có thể để bất cứ vật gì nó muốn được sống.
Điền Quý có thể băng qua lửa chạy đến đây cũng là do Triệu Vân Sam ra lệnh cho lửa không thiêu đốt anh ta mà thôi.
Thực chất, chỉ cần Triệu Vân Sam muốn, thì ngọn lửa này sẽ mãi mãi không tắt.
Người bị nó thiêu đốt hóa thành tro tàn trong nháy mắt hay chịu cực hình vĩnh viễn muốn chết cũng không được, đều chỉ tùy thuộc vào một ý nghĩ của cô ta.
“Cô! Chẳng phải cô đã đồng ý bỏ cái quy tắc ‘một người sai giết cả tộc’ rồi sao? Tại sao bây giờ...”
Triệu Vân Sam cười khẩy, nói:
“Đúng.
Tôi đã hứa, nhưng mà là hứa với Điền Quý vẫn còn bí thuật nửa sống nửa chết, là nói với Điền Quý có thể trấn áp được yêu giới.
Hiện tại thì đáng tiếc...!anh còn xứng đáng với lời hứa đấy à?”
“Cô...”
“Không cần nhìn tôi như thế, chẳng phải anh cũng từng tàn sát một làng hay sao?”
Triệu Vân Sam phì cười.
Biểu cảm và dáng vẻ hiện tại không hề phù hợp với ngoại hình học sinh cấp hai một tí nào cả.
Hổ yêu còn định nói gì đó, nhưng cô nàng đã vung kiếm lên.
Cái lưỡi của hắn lập tức bị cháy thành tro bụi.
“Hai chuyện này vốn không giống nhau.”
“Không giống? Có gì không giống nào? Cậu giết người dân vì họ khiến yêu quái mạnh lên, còn tôi tàn sát yêu quái để chúng không mạnh lên được.
Bọn họ có tội bao che, những tên yêu quái này cũng thế.
Chẳng phải cũng đều chung một kết quả hay sao? Hay là cậu cho rằng...!đám yêu quái vô tội sẽ trơ mắt nhìn tôi giết đồng loại của bọn nó?”
Triệu Vân Sam quệt máu yêu quái lên má, tạo thành một vệt dài đỏ lựng.
Điền Quý sững người.
“Lẽ nào cô muốn diệt chủng?”
“Diệt chủng? Chà.
Nếu như làm được, thì tôi cũng đã làm rồi đấy.
Nhưng những thứ cặn bã này chẳng rõ sinh ra thế nào, có diệt cũng không diệt tận gốc được.”
Triệu Vân Sam nhún vai, rồi nhìn về phía đám yêu quái còn sống đang nép mình sau những căn nhà cháy hừng hực, tiếp:
“Tao cóc cần biết chúng mày nghĩ gì về tao, mà tao cũng chả quan tâm.
Hôm nay tao đến là để đề tỉnh bọn mày thế giới này là của ai.
Nếu còn có lần sau, tao cũng không ngại cho chúng mày tuyệt chủng đâu.”
Dừng lại một chút, Triệu Vân Sam bật cười lên, trợn mắt vẻ thách thức:
“Đương nhiên, chúng mày cũng có thể tìm tao trả thù, tao lúc nào cũng sẵn lòng nghênh đón.
Nhưng trước khi làm thì phải nhớ, cái giá phải trả khi bại trận sẽ không rẻ đâu.
Còn cậu...!nhớ rõ cho tôi hành giả về phe ai, phục vụ ai, rồi bỏ cái tư tưởng từ bi nực cười đó của cậu đi.”
Nói xong, cô ta phủi váy đứng dậy, bỏ lại sau lưng ngôi làng đang từ từ sụp xuống trong đống tro tàn.
Triệu Vân Sam kiễng chân, vỗ vai Điền Quý một cái, nói nhỏ:
“Cứ làm cái thứ ‘anh hùng’ cậu thích, tôi cho phép! À đúng rồi, có cái này cậu nên đọc.”
Cô nàng dúi vào tay Điền Quý một phong thư mật, rồi quay về phía ngôi làng đang đỏ rực ánh lửa:
“Lửa sẽ tắt sau ba ngày.
Đến lúc đó hẵng quay lại nhé, mấy con yêu quái.”
Hành giả không phải anh hùng.
Hành giả là một tổ chức sinh ra để đàn áp dị tộc, đè cõi âm xuống, đảm bảo ngôi vị bá chủ thế giới của con người.
Lúc này đây, Điền Quý nhìn nhận rõ ràng hơn bao giờ hết bản chất của tổ chức này.
Triệu Vân Sam đi khuất hẳn rồi, tiếng kêu khóc gọi nhau thảm thiết của những yêu quái còn sống mới vang lên thất thanh, hòa lẫn vào màn đêm dày đặc.
“Có lẽ...!cũng nên kết thúc rồi.”
Điền Quý lấy bao thuốc, châm một điếu, rồi lấy một lá bùa để lên mặt đất.
Bùa bắt lửa, để lại một đống vật tư thiết yếu cho những yêu quái còn sống.
Điền Quý mở khóa căn chung cư ma ám, bước từng bước nặng trĩu về.
Căn nhà vẫn im ắng như vậy.
Cái thời buổi bấy giờ, ban đêm ít người vẫn còn sinh hoạt lắm.
Anh chàng ngó đồng hồ đeo tay, thấy đã bốn giờ sáng rồi.
Độ một tiếng nữa, dì Tư sẽ đẩy cái xe thức ăn lên đường mưu sinh.
Điền Quý cứ cúi gằm mặt mà leo cầu thang, không hề chú ý gì đến xung quanh.
Chưa được bao xa, ở chỗ khúc quanh cầu thang, anh chàng đã va phải một người từ trên đi xuống.
Người này kêu “á” một cái, ngã phịch xuống bậc thang.
Nghe chất giọng thì hình như là con gái.
Điền Quý giật mình, đưa tay ra định đỡ cô nàng dậy, thì giật mình nhận ra người đang ngồi trước mặt là ai.
Huyễn Kiếm – Điệp Y.