Đất Ma


Nếu phải chọn khung cảnh nào hoành tráng nhất mà mình từng thấy trong đời, thì chắc chắn cảnh tượng Điền Quý đang chứng kiến ngay lúc này phải nằm trong ba vị trí đầu.
Những cái đầu bay to như cái máy cày vừa bay lượn trên không, vừa gào khóc thê thảm.

Đầu người từ cặp mắt chúng bong ra, rơi lả tả xuống dưới đất.

Cái cảnh tượng vừa hùng tráng vừa rùng rợn chưa từng thấy này khiến anh chàng á khẩu.
Con Bát Long Cẩu cũng đã quay lại chỗ chủ.

Cu cậu nằm bẹp xuống đất, thở hùng hục, sau đó ngước mắt dòm Điền Quý, sủa mấy tiếng mãnh liệt.
Điền Quý thấy nó cọ hai chân sau vào nhau, mặt đen như cái đít nồi, nói:
“Thằng ngố này! Mày biết ở trên dương gian trông mày khác gì con chó con mới đẻ không? Mày bảo tao kiếm vợ cho mày thế nào được?”
Con chó rên một cái, sau đó cụp xuống, giống như đang dỗi.
Điền Quý tạm thời kệ con Bát Long Cẩu, cầm cái đầu trồi lên từ giếng méo lên.

Cái đầu này là của một ông cụ già, vẻ ngoài y hệt như cái được cất trong hộp đồng hồ.

Anh chàng chặc lưỡi một cái, thầm nghĩ:
"Vừa chơi kế trong kế, vừa đánh đòn tâm lý...!Cái tay thầy pháp xây mộ này là người dơi à?”
Rút kinh nghiệm ban nãy, Điền Quý lấy bùa, dán vào cổ cái thây.

Lúc này, chỉ cần anh chàng bắt quyết một cái là lá bùa có thể chém bay đầu cái xác ngay tức khắc.

Chuẩn bị xong biện pháp phòng vệ rồi, Điền Quý mới yên tâm gắn cái đầu trên tay vào chỗ cũ.

Cái đầu ông lão chớp chớp mắt mấy cái, rồi mở đôi mắt đục ngầu ra.
“Cảm ơn cậu.

Bỏ qua cho già không tiện cúi đầu.”
“Cụ khách sáo rồi.”
Điền Quý nheo mắt, nói với vẻ dè chừng.
Ông cụ nhìn xuống lá bùa dưới cổ, rồi cười:
“Xem ra cậu cũng trúng kế của chủ mộ, lắp cái đầu giả vào cổ lão rồi có phải không?”
“Thế...! có cách nào chứng minh ông là người thật không? Cái thằng cha kia chơi ác như thế, biết đâu lại giấu cái đầu giả nữa dưới giếng.”
Điền Quý nhòm cái giếng hình vầng trăng, nói.
Ông cụ đáp:
“Cậu nói chính xác.

Cái này cũng nằm trong tính toán của mộ chủ.

Hắn sắp xếp cái bẫy đầu giả đầu thật này thì há lại có chuyện để lại cho lão một cách để chứng minh mình là người thật? Cậu đã không tin lão thì lão cũng đành chịu vậy.”
Điền Quý chặc lưỡi, mặt nhăn lại.
Ông cụ cười hiền, vuốt râu nói tiếp:
“Lần nữa, lão xin cảm ơn cậu.

Không có cậu, lão và những người này chẳng thể nào siêu thoát nổi.”
Lão vừa nói, tay vừa chỉ ra xa.

Điền Quý nhìn theo, phát hiện bấy giờ cái đám ma không đầu trong làng đang lọ mọ lấy những cái đầu rơi đầy đất, gắn lên cổ mình.

Lúc đầu thân ráp vào với nhau, thì cũng là lúc họ tan biến thành những điểm sáng dìu dịu.
Điền Quý nói:
“Nếu thế, có vài câu này xin cụ giải đáp cho.”
Ông cụ và anh chàng ngồi mặt đối mặt với nhau, ở ngay gần cái giếng méo.
“Chắc cậu cũng nhìn ra, tôi cũng mới bị bắt vào mộ, trấn trong giếng méo mấy năm thôi.

Có rất nhiều chuyện trong Lăng Vua Ma mà tôi cũng không biết.”
Điền Quý nhún vai một cái, nói:
“Chuyện cây thị vẹo thì sao? Mà các người xông vào mộ, hay là bị con thần trùng nó bắt hồn?”
Trong hồ sơ của hành giả chỉ ghi rằng cả nhà Nam chết bất đắc kỳ tử, thi thể biến mất khỏi nhà xác trong vòng một đêm.

Lúc nghe được từ chó trắng là có thần trùng truy sát Nam tào phớ, Điền Quý vẫn tưởng rằng cái chết liên hoàn của cả họ nhà anh ta là trùng tang, song xem ra mọi chuyện không đơn giản như thế.
“Chuyện cây thị vẹo thì đúng là có cái thiếu xót này.

Cả nhà lão bị giam ở đây không siêu thoát nổi, cũng là vì bị cây thị đấy làm bất ngờ, không biết phải ứng phó với nó ra sao.

Về phần con thần trùng...”
Lão ngừng một chốc, thở sâu vài lần, kế mới khò khè lên tiếng:
“Cậu thông cảm.

Đầu mới gắn lại, họng khô quá.”
“Không có gì.

Cụ cứ nói tiếp đi, chuyện con thần trùng thì thế nào?”
Điền Quý thấy mép áo, ống quần ông ta đều đã bắt đầu rỉ ra từng điểm sáng, đoán rằng ông cụ này chắc là hàng thật.

Bây giờ hồn phách hoàn chỉnh, chuẩn bị đi đầu thai rồi, nếu không hỏi nhanh thì chỉ có mà công cốc một chuyến.
Ông cụ nói:
“Bọn tôi lợi dụng con thần trùng để vào mộ cho tiện đấy.

Giờ tôi cũng không còn thời gian ở lại trên trần nữa, để tôi giải thích kỹ về Lăng Vua Ma cho cậu.”
Sau đó, ông lão bèn hắng giọng, nhìn về phía màn sương mù dày đặc:
“Ao tròn là ao nuôi xác, thi thể những thợ xây lăng năm xưa đều bị trấn ở đấy.

Những năm này đánh giặc nhiều, xác chết bị cướp về giữ trong ao nhiều không kể xiết.

Lão ở dưới giếng nghe tiếng nước, thì chắc là mới đây thôi đã có lần xác quỷ rời ao đúng không?”
Điền Quý gật đầu, nói:
“Cụ nói không sai.

Mấy cái xác chết trôi ấy từng đến tấn công bọn con.”
Ông lão gật gù, giọng nói thoáng lộ vẻ tán thưởng, bảo:
“Cậu đúng là có bản lĩnh.

Được rồi, lần trước vào mộ, lão và người nhà ném vôi xuống ao, nên qua được cửa này.

Ngặt nỗi nhà lão ỷ vào đông người, cậu chỉ có một mình, e là không dùng cách này được.”
Điền Quý khoát tay, bảo:
“Chuyện đó con sẽ tự tìm cách.

Còn cây khế còng queo thì sao hả cụ?”
“Cây khế còng queo là...”
Ông cụ chưa kịp nói dứt lời, thì chỉ nghe từ xa truyền đến tiếng hú dài.
Một tiếng hú như trời long đất lở, núi đổ sông sập, uy lực kinh hồn bạt vía.

Điền Quý là người sống mà còn thấy mặt mũi nóng bừng, cổ họng ngòn ngọt, không chịu nổi phun ra một búng máu, ông lão đang sắp đi đầu thai lại càng không cần nói đến.
Chỉ thấy ông cụ ú ớ một cái, viết vội vào tay anh chàng một chữ, rồi toàn thân vỡ nát như bong bóng xà phòng.
Điền Quý gượng dậy, chửi:
“Mẹ kiếp! Vũ Phạm Long!!!”
Lúc này, Vũ Phạm Long bế xốc một cô gái trên vai, phăm phăm chạy đến gần.

Vừa sải chân, hắn vừa cười ha hả, nói to:
“Chú Quý, anh cứu chú một mạng, không cảm ơn thì thôi sao lại còn chửi như thế?”
Vừa thấy Vũ Phạm Long xuất hiện, Điền Quý đã loạng choạng đứng dậy, quát:
“Cứu? Có mà làm hỏng hết việc thì có! Này Vũ Phạm Long, nhà ngươi không phải theo phe bọn nó đấy chứ?”
Bị anh chàng chất vấn, Vũ Phạm Long vẫn không tỏ vẻ gì là khó chịu.

Hắn thả Phạm Minh Hằng trên vai xuống, đoạn nhếch mép, cười nửa miệng, bảo:
“Chuyện trên đời không thể chỉ chăm chăm nhìn một hướng được.

Chú phải quan sát rộng ra.

Kia kìa.”
Vừa dứt lời, thì ở cái giếng méo, lượng lớn chất lỏng đỏ lòm phụt lên thành cột, cao phải đến hơn chục mét.

Vũ Phạm Long đứng ra chắn trước mặt hai người bọn Điền Quý, Phạm Minh Hằng.

Hai tay gã giang rộng, miệng quát:
“Trấn Ma Tượng: Sửu!”
Chỉ nghe “toạc” một cái, cai áo dài tay Vũ Phạm Long đang mặc vỡ tung, vải rách rơi lả tả xuống đất.

Nửa thân trần của gã lộ ra, trên làn da màu đồng chằng chịt sẹo lồi sẹo lõm, chính giữa tấm lưng rộng là một hình xăm to oạch nằm chồm hỗm.

Mực xăm cứ như thể là vàng lỏng, trong đêm tối sáng lên lập lòe, trông rất quái dị.
Hình xăm ở lưng Vũ Phạm Long là một vòng tròn, trông cứ như là họa tiết bóc xuống từ một mặt trống đồng nào trong bảo tàng.

Chính giữa lưng, ở trung tâm cái vòng hoa văn, là hình một con trâu đực đang nghiêng đầu, sừng ghè xuống đất.
Chất lỏng màu đỏ từ gếng méo trút xuống đầu ba người như một trận mưa, song phạm vi mười bước chân quanh người Vũ Phạm Long cứ như có một cái lồng kính vô hình bảo vệ, không có lấy một giọt chất lỏng nào lọt qua được.

Trận mưa này rơi xuống, mặt đất bị ăn mòn loang lổ, bốc khói trắng xì xì.
Lúc cái giếng không còn phun ra chất dịch nữa, Vũ Phạm Long mới thu tay lại.

Hình xăm ở lưng hắn cũng tối dần, nét mực lịm dần từ vàng kim thành đen sẫm.

Con trâu ở trung tâm vòng tròn nằm hẳn xuống, rồi cuộn mình hóa thành một hình mặt trời, giống như trên trống đồng bình thường.
Điền Quý chặc lưỡi, thầm nghĩ:
“Không hổ là Thượng Thiên Kim Quan, đánh thằng cha này kiểu gì bây giờ?”
Thượng Thiên Kim Quan có nghĩa là cổng vàng để lên trời, vốn là tổ tiên họ Vũ Phạm khi đọc sự tích về mười hai con giáp, linh quang chợt hiện mà sáng tạo nên.

Môn võ này có mười hai cổng ứng vơi mười hai con giáp, mỗi tầng lại có một diệu dụng riêng, không chia cao thấp.

Người họ Vũ Phạm bình thường luyện được sáu bảy con giáp đã là giỏi giang, luyện đủ được mười hai cổng như Vũ Phạm Long thì quả thật là kỳ tài trăm năm một thuở.
Xong xuôi, Vũ Phạm Long chỏ cái giếng, cười:
“Chú tự đến mà xem nguyên hình của cái giếng này là cái gì, không lại trách anh làm hỏng việc của chú.”
Điền Quý nhìn gã một cái, ánh mắt đầy vẻ ngờ vực, xong cũng ra giếng méo xem thử xem có chuyện gì.

Không nhìn thì thôi, chứ xem rồi mới thấy đáng sợ.
Cái giếng này hiện giờ đã lộ nguyên hình, vách xây bằng đá khi trước giờ đã hóa thành thịt đỏ lòm, nhớp nháp đầy nước bọt.

Từ miệng giếng đổ xuống khoảng giữa thân là lởm chởm từng hàng răng nanh nhỏ li ti, nhưng dày tua tủa từng hàng từng hàng.

Ở đáy giếng còn có một cái dải thịt dài dài, đỏ lòm, chẻ đôi, nhìn cứ như là cái lưỡi vậy.
Có thể tưởng tượng ai mà ngã vào giếng thì số phận sẽ ra sao.
“Cái giếng này là cái mồm?”
Điền Quý ngoái đầu, hỏi, giọng nói đã hòa hoãn hơn.
Nếu ban nãy Vũ Phạm Long không ra tay, khiến cái giếng lộ rõ hình dáng thật thì khéo anh chàng đã bị nó đánh lén rồi.

Rơi xuống giếng méo, thì có khác gì bị ném vào máy xay sinh tố đâu.
Vũ Phạm Long cười, bảo:
“Đúng rồi.

Anh đoán là cả cái Lăng Vua Ma này hình như là vật sống, anh với chú đang chạy tưng tửng trên cơ thể người ta đấy.

Sao? Đã thấy sôi động chưa?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui