Anh ta chợt lạnh người.
Bàn tay đang đặt trên vai kia cũng siết chặt thêm.
"Dạ được! Cậu...!Cậu không cần phải lo."
Tề Hiên hài lòng rút tay về, anh đi theo dọc hành lang ra khỏi Thẩm thị.
Ra đến xe, Tề Hiên cầm điện thoại lên xem thì phát hiện có rất nhiều cuộc gọi nhỡ.
Tất cả đều có cùng một số máy.
Điện thoại lại một lần nữa sáng lên, trên màn hình là ba chữ Tô Doãn Đình đang nháy sáng.
"Alo! Gọi nhiều như vậy làm gì?" Tề Hiên lơ đãng trả lời điện thoại, anh dựa vào ghế xe day day thái dương.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói rất tức giận.
"Giờ này còn chưa về, anh có điên thì cũng điên vừa phải thôi.
Sức khỏe của anh anh hiểu rõ nhất, nên đừng có bắt người xung quanh phải lo lắng có được không?"
"Tôi có bắt mấy người lo lắng à?" Tề Hiên trả lời cho có lệ nhưng anh chợt nhận ra gì đó, giọng nói trong chốc lát chuyển sang châm biếm.
"Cô đừng có mà giở cái giọng đó ra, thưa bác sĩ! Người lo lắng cho tôi chắc chỉ có mình cô thôi.
Nếu không phải vì tiền thì cô có chịu đựng một tên điên như tôi không?"
"Còn nữa, đừng có quản tôi quá nhiều, nên biết thân biết phận chút đi."
"Anh đang khiêu khích tôi à?" Tô Doãn Đình ngồi ở sau vườn trong Tề gia, hai tay cô cầm một cốc cà phê nóng rõ to, còn điện thoại thì được đặt trên bàn mở loa ngoài nghe đối phương nói chuyện.
Từ lúc tiếp nhận bệnh nhân "cáu kỉnh" này đã không biết bao đêm cô không được ngủ ngon.
Hôm nay cũng vậy, hơn mười hai giờ đêm vẫn chưa thấy Tề Hiên về nên cô có chút lo lắng.
Vả lại cô dù sao cũng chỉ muốn quan tâm bệnh nhân của mình chút thôi mà.
"Khiêu khích? Tôi nào dám khiêu khích bác sĩ Tô.
Nhỡ đâu làm phật lòng cô thì không biết tôi phải chết theo cách nào nữa."
Tô Doãn Đình đặt cốc cà phê xuống bàn.
"Ừm! Không biết chừng đến lúc đó tôi tức lên có thể tiêm cho anh một mũi an thần đấy."
Tề Hiên nhăn mặt, anh ngồi thẳng dậy cắm chìa khóa khỏi động xe.
"Tôi chết rồi thì cô cũng không có tiền nữa đâu.
Lo mà làm nhiệm vụ chính của mình đi."
"Rồi rồi, nhưng tôi cũng muốn nhắc anh chút.
Kẻ điên thì không nên chạy lung tung, tránh gây họa cho người khác." Vừa nói xong, Tô Doãn Đình nhìn lại điện thoại thì thấy đầu dây bên kia đã tắt máy rồi.
Chắc anh ta đang tức giận lắm.
Làm bác sĩ điều trị tâm lý mà đi khiêu khích bệnh nhân thế này đúng là thất đức mà.
Hơn một năm trước, Tô Doãn Đình gặp Tề Hiên trong bệnh viện với tình trạng hết sức thảm hại.
Lúc đó anh nổi điên, hai mắt đỏ ngầu, tay chân thì liên tục khua khoắng làm bị thương những người xung quanh.
Không những thế trên áo bệnh nhân của anh còn dính cả vết đỏ thẫm, nhìn vào ai cũng biết đó là máu, chỉ không biết đó là của ai mà thôi.
Bác sĩ điều trị chính của Tề Hiên vừa thấy cô đi ngang qua thì liền vơ lấy cô rồi dồn một đống giấy tờ vào tay Tô Doãn Đình.
"Ay ya.
Bác sĩ Tô của chúng ta nổi tiếng tuổi trẻ tài cao, ca này khó quá, giúp tôi đi."
Tô Doãn Đình nhìn người đàn ông bị cả đám bác sĩ cùng y tá vây quanh kia rồi lại nhìn bác sĩ điều trị chính của anh ta.
Cái mẹ gì vậy trời, làm cái nghề này đã mệt mỏi lắm rồi.
Hôm nay còn bị đùn đẩy cho cả cục nợ to tổ chảng thế kia thì ai mà chịu được.
Tô Doãn Đình liếc xéo tên bác sĩ mập mạp đang đứng bên cạnh mình đổ cả mồ hôi hột.
Tay chân thì run rẩy không biết có nên lao vào giúp đỡ đám người kia hay chỉ đứng đây nhìn hay không.
"Anh ta bị sao vậy?" Cô thở dài hỏi, mắt nhìn xuống đống giấy tờ bắt đầu lật ra xem.
Tên bác sĩ kia thấy cô có dấu hiệu chịu giúp đỡ thì miệng bắt đầu luyên thuyên nêu rõ tình hình.
"Bệnh nhân này được đưa vào điều trị ba tháng trước, theo như kết quả khám xét mà cô đang xem thì anh ta bị rối loạn nhân cách." Anh ta dừng lại một chút cười cười, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Tô Doãn Đình.
"Đấy! đúng chuyên môn của cô còn gì."
Tô Doãn Đình ném cho anh ta một cái liếc xéo sắc lạnh.
Ngay lập tức anh ta dừng cười quay lại chủ đề chính.
"À ừm, lúc được đưa vào đây bệnh đã nặng lắm rồi.
Là loại có hành vi chống đối xã hội, anh ta liên tục gây thương tích cho những người xung quanh.
Ban đầu tôi có hỏi người thân thì họ nói không biết, chỉ thấy anh ta bắt đầu có những hành vi bạo lực.
Nhưng sau một thời gian dò hỏi thì họ mới chịu nói sự thật.
Ba mẹ anh ta có cuộc sống hôn nhân không ổn định từ lúc anh ta mười lăm tuổi, cứ thế kéo dài đến năm anh ta mười tám tuổi thì ly hôn.
Cũng vì chuyện đó nên tâm lý của anh ta bị ảnh hưởng không nhẹ.
Gia đình vẫn đang hạnh phúc đột nhiên lại có biến cố ập đến khiến anh ta từ một người thân thiện hòa đồng với mọi người trở nên khép kín, đôi lúc còn dùng vũ lực giải quyết vấn đề.
Nhưng mà..."
Tô Doãn Đình ngước mắt từ đống giấy tờ lên nhìn bác sĩ điều trị chính của Tề Hiên.
"Sao vậy?"
Anh ta gãi đầu, vẻ mặt trở nên rất khó diễn tả.
"Tôi có hỏi thêm vài chuyện, sau đó cũng kết hợp thôi miên thì phát hiện hình như anh ta bị đa nhân cách."
"..."
"Lúc bình thường sẽ có biểu hiện chống đối, xa lánh người khác nhưng lúc đến trường thì tâm thần lại ổn định."
Tô Doãn Đình: "Ý của anh là trong khoảng độ tuổi lúc gia đình anh ta xảy ra chuyện."
"Ừ! Trong khoảng mười lăm tuổi đến hai mươi ba tuổi.".