Chúng ta hẹn hò có được không?
Câu nói này Thẩm Thiên Nhạc đã từng được nghe rất nhiều lần, mỗi lần cô đều suy nghĩ rất kĩ rồi mới quyết định.
Những quyết định đó cô biết mình chọn sai rồi, vì căn bản những người từng nói câu đó với cô cũng chỉ vì tiền, vì cô xinh đẹp.
Nhưng với người này, người vừa gần gũi vừa xa lạ ngay trước mắt.
Cô biết mình không thể từ chối được, cái mà cô có thể làm là chấp nhận câu hỏi đó của anh, chấp nhận tình cảm của anh.
"Được...!" Cô nhỏ giọng đáp lại.
Tay Thẩm Quân ôm siết Thẩm Thiên Nhạc chặt hơn.
Lúc nói ra câu này anh rất sợ Thẩm Thiên Nhạc sẽ không chấp nhận.
Cô sẽ lấy cái cớ anh nhỏ tuổi hơn cô giống như lần trước mà từ chối anh.
Nhưng kết quả này đúng là ngoài sức tưởng tượng.
Cô ấy đồng ý rồi...
Cứ bị Thẩm Quân ôm chặt như vậy làm cơ thể Thẩm Thiên Nhạc căng cứng cả lên, cô dùng sức đẩy thế nào cũng không đẩy anh ra được, cho đến khi...
Ọc...!ọc...!ọc...
Bao tử Thẩm Thiên Nhạc đang đấu tranh gào thét vì không được ăn đúng giờ, Thẩm Quân phì cười buông Thẩm Thiên Nhạc ra.
Anh đứng dậy lấy áo vest khoác trên ghế rồi nắm tay Thẩm Thiên Nhạc đi ra ngoài.
Gần ra đến cửa, Thẩm Thiên Nhạc đột nhiên vùng khỏi tay anh.
Cô thò đầu ra ngoài xem xem là có ai ở gần đây không.
Thẩm Quân khó hiểu nhìn cô: "Làm gì vậy?"
"Lỡ có ai thấy hai chúng ta thì sao?"
Thẩm Quân thật không biết diễn tả thế nào nữa, rõ ràng người phải lo lắng là anh nhưng sao cô còn lo sợ hơn thế.
"Không sao, chúng ta chỉ nắm tay thôi.
Ai nói gì được cơ chứ."
"Cậu không hiểu hay là ngốc thật thế.
Mấy cái người đó sẽ nói cậu tiếp cận tôi để trèo lên cái ghế phó giám đốc..."
"Đúng là như vậy thật!" Thẩm Quân cắt ngang lời cô.
"Sao cơ?" Thẩm Thiên Nhạc ngơ ngác nhìn anh, là cô nghe nhầm hay anh thực sự nói như vậy.
Thẩm Quân bước đến nắm chặt tay cô.
"Đúng vế trước..."
Thẩm Thiên Nhạc nghệt mặt ra cứ thế bị anh lôi đi.
Hai người cùng nhau ăn trưa xong rồi lại cùng về Thẩm thị, đến chiều lại cùng nhau về nhà.
Nhân viên trong Thẩm thị nhìn thấy hết, mấy cái lời đồn đại về hai người từ lâu đã bị lan truyền khắp nơi rồi, mà người đồn là mấy nhân viên nữ nhiều chuyện chứ không ai khác.
Đến cả nhân viên giữ xe ngoài cổng tưởng chừng không biết gì cũng biết rõ ràng chuyện của hai người, đa phần họ đều cho rằng hai người rất xứng đôi dù có cách nhau vài tuổi, nhưng tuổi tác không phải là vấn đề.
Chỉ có Vu Chính Tiệp mặt mày xám xịt, cảm thấy tiếc nuối vì lúc trước mình quá bồng bột, không kiềm chế được bản thân nên bị Thẩm Thiên Nhạc chia tay.
Bây giờ Thẩm Quân lại một bước leo lên được chức vị phó giám đốc khiến anh ta nảy sinh lòng ganh ghét.
Như vậy lại đúng như Thẩm Thiên Nhạc nói, Thẩm Quân là vì tiếp cận cô nên mới có được chức vị phó giám đốc.
Cứ thế trong vòng một tuần, hết lời ra tiếng vào.
Bên tốt, bên xấu cứ thế ập vào đầu hai người.
Thẩm Minh Hạo biết chuyện cũng rất thản nhiên không hề trách mắng gì cả hai, ngược lại lâu lâu trong bữa ăn còn châm chọc cả hai.
"Tình cảm hai đứa tốt quá nên bị đồn ầm ĩ lên rồi."
Thẩm Thiên Nhạc mặt rất nghiêm túc nhìn ông.
"Ba không tức giận à? Không phải đồn đại như vậy sẽ không tốt cho Thẩm thị sao?"
Thẩm Quân cũng không nói gì chỉ chăm chú nhìn Thẩm Minh Hạo.
Thẩm Minh Hạo: "Làm việc bằng thực lực của mình thì cần gì phải lo sợ, thích thì cứ để họ nói, mình cũng không mất miếng thịt nào."
"Ờm mà...!hôm nay ăn toàn rau thế! Quản gia, mai đổi món đi." Thẩm Minh Hạo quay đầu nói với quản gia đang đứng sau lưng, sau đó đẩy ghế đi lên lầu.
Thẩm Thiên Nhạc cùng Thẩm Quân chỉ biết ngơ ngác nhìn nhau.
Đến tối Thẩm Thiên Nhạc nằm trên giường lăn qua lăn lại, nghĩ đến một tuần qua làm việc mệt mỏi, đã thế hai người hình như cũng chưa có buổi hẹn hò đàng hoàng thì phải.
Không phải cũng nên đi chơi đâu đó như những cặp tình nhân thường làm sao.
Cô nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Cạch...
Cửa phòng đột ngột mở, Thẩm Quân nhanh chóng đi vào sau đó khóa cửa lại
Thẩm Thiên Nhạc giật mình ngồi bật dậy, hình như cảnh này cô thấy có chút quen.
Thẩm Quân nhìn cô sau đó rất tự nhiên leo lên giường kéo Thẩm Thiên Nhạc nằm xuống.
"Ai...!ai cho cậu vào đây hả?" Thẩm Thiên Nhạc nhìn lại người mình.
May quá hôm nay ăn mặc kín đáo.
"Không thích, chúng ta đã là người yêu của nhau rồi.
Không cần ngại."
Thẩm Quân thản nhiên gác chân qua người Thẩm Thiên Nhạc, độc chiếm giường làm của riêng.
Thẩm Thiên Nhạc chợt nghĩ ra gì đó, từ trong lồng ngực anh ngước đầu lên nói.
"Cuối tuần này chúng ta ra ngoài chơi đi."
Thẩm Quân tì cằm lên đầu cô khẽ ừm một tiếng.
"Sao thế? Không muốn à?" Trả lời cộc lốc như vậy.
"Không phải, chỉ là..." Trong những năm tháng đi du học đó mặc dù có rất nhiều người tiếp cận anh nhưng Thẩm Quân vẫn chưa cùng ai bắt đầu mối quan hệ như thế này.
Thật sự là có thể nói anh hoàn toàn không có một chút kinh nghiệm yêu đương nào.
Người duy nhất Thẩm Quân tiếp xúc gần gũi chỉ có Thẩm Thiên Nhạc, cũng chỉ riêng cô mới như vậy.
Thẩm Thiên Nhạc thấy anh ấp úng thì hiểu ra.
"Cậu chưa từng yêu đương bao giờ? Ngoan như vậy sao?"
Thẩm Quân không biết nên trả lời thế nào, cuối cùng miệng cũng bật ra được hai chữ.
"Chưa từng."
Thẩm Thiên Nhạc phì cười, vòng tay qua ôm cổ anh.
Tuổi của cô cũng không còn nhỏ nữa, cũng sắp bị người khác nói là gái ế rồi.
Huống hồ cô biết anh thật lòng có tình cảm với mình, ngay cả cô cũng vậy.
Là tình cảm xuất phát từ hai phía.
Chi bằng mở rộng lòng đón nhận thứ tình cảm này, cũng là lần đặt cược cuối của Thẩm Thiên Nhạc vào tình yêu với một người.
Người mà chắc chắn yêu cô.
"Chưa từng yêu đương cũng không sao." Thẩm Thiên Nhạc từ tốn nói, lần tìm bờ môi của anh.
"Em sẽ dạy anh...!cách yêu đương.".