Dật Tiếu Khuynh Thành

Ăn cơm xong lại muốn bắt đầu học rồi.

Trong giữa tiết học đầu tiên của buổi chiều,sự tinh nghịch và ghét học của tiểu hài tử dần dần lộ ra.

Trong phòng học trở nên ồn ào.Có người lén lút dùng máy tính nhà trường lên mạng chơi trò chơi,có người tụ lại một chỗ tự ba hoa khoác lác,lại có mô hình trò chơi các loại,có kẻ chạy tới chạy lui đuổi theo người khác.

“Ai u,nhìn tiểu đệ dễ thương của chúng ta,rõ ràng chăm chú như vậy,tan học cũng không cùng kẻ khác chơi đùa a! ”.

Ti Lưu Cẩn vừa nghe đến âm thanh này,toàn thân run cả lên,vốn đang im lặng nhìn Tiêu Dật làm bài,ngay tức khắc mặt hướng người đi tới,đem Tiêu Dật che chắn.

“Các người tới đây làm gì?”.

“Coi ngươi nói kìa,chúng ta chính là tới quan tâm tiểu đệ ngày đầu tiên đi học thôi mà”.

Hai người vừa tới,tỉ mỉ nhìn kĩ,đúng là bộ dạng giống nhau y đúc của song sinh long phụng.

Tóc vàng mềm mại phát sáng,mắt to xanh biếc xinh đẹp,làn da trắng noãn,cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng,quả thực ngay cả búp bê trong tủ kính cũng không bằng.


Ngoại trừ quần áo khác nhau ra,cũng chỉ có thể phân biệt hai người qua mái tóc.

Nam hài chính là tóc ngắn,nữ hài đương nhiên là tóc dài.

“Ta ở chỗ này rất tốt,các ngươi mau về đi”.Ti Lưu Cẩn cảnh giác nhìn hai người trước mặt,cùng bọn họ sinh sống lâu như vậy,làm sao không biết trong lòng bọn họ có bao nhiêu tà ác.

Nam hài híp mắt nở nụ cười,như là bắt được điểm yếu của Ti Lưu Cẩn: “ta nói,Tiểu Cẩn,ngươi thể nào lại từ ban A chuyển sang ban E?.Nghe nói,ngươi dường như còn đi tới chỗ hiệu trưởng náo loạn một hồi ni ”.

“Ta thích,ngươi quản nhiều như vậy để làm gì!”.

“Tiểu Cẩn, ngươi….Oa,cái kia”.Nữ hài đang muốn bắt lỗi câu nói của Ti Lưu Cẩn,nhưng thấy thân thể ở phía sau hắn mà kích động,ngắm tới tiểu nhân nhi phía sau hắn,không khỏi kêu lên sợ hãi.

Nàng một phen đẩy Ti Lưu Cẩn ra,bổ nhào về phía trước: “Đệ đệ xinh đẹp,tỷ tỷ gọi là Ti Lưu Du,ngươi tên gì a?.Đến đây nói cho tỷ tỷ,tỷ tỷ cho ngươi ăn kẹo a”.

Nam hài đứng bên cạnh cũng thấy rõ bộ dáng người phía sau Ti Lưu Cẩn,mắt sáng như sao mà nhào tới: “Tiểu mỹ nhân,ca ca gọi là Ti Lưu Giác,ngươi gọi là gì a? Đến đây nói cho ca ca,ca ca cho ngươi ăn kẹo a”.

(Mộng chảy mồ hôi:quả nhiên là song sinh,trong đầu cấu trúc giống hệt nhau).

Tiêu Dật đang hết sức chuyên chú mà làm bài tập Lưu Minh giao cho mình hắn trước khi tan học,một chút cũng không phát hiện xung quanh xảy ra chuyện gì.

Bỗng nhiên một caí bóng che  sang đây,khẩn cấp thêm một cái bóng nữa.Đồng thời đối với mình nói một chuỗi lời nói.

Tiêu Dật miễn cưỡng đem tầm mắt trên màn hình chuyển rời đến cái bóng bên kia. Thoáng qua hai khuôn mặt giống nhau như đúc trước mắt mình,Tiêu Dật có hơi ngạc nhiên một chút.

“Ta gọi là Tiêu Dật”.

“Các ngươi, đừng đụng vào Dật của ta,cách hắn xa ra một chút”.Một bên Ti Lưu Cẩn hổn hển căn bản là không chen vào được.


“Đệ đệ xinh đẹp gọi là Tiêu Dật hả,nghe rất hay a,Dật Dật,trong nhà tỷ tỷ có rất nhiều đồ ăn ngon,ngươi có muốn đến nhà tỷ tỷ chơi không?”.Ti Lưu Du như quen thuộc mà ôm lấy tay Tiêu Dật,không đếm xỉa đến đệ đệ nhà mình.

“Dật Dật mỹ nhân,đến nhà ca ca,trong nhà ca ca chơi thật vui,ăn thật ngon”.Ti Lưu Giác cũng không tỏ ra yếu thế.

Tiêu Dật tò mò nhìn thấy hai người bốn mắt nhìn nhau tóe lửa văng tứ tung,bọn họ sẽ không cảm thấy rằng như đang soi gương ư.

“Ti Lưu Giác,ngươi có ý tứ gì?”.

“Ti Lưu Du,ý của ta là nhà ta so với nhà ngươi tốt hơn nhiều,Dật Dật nên tới nhà ta”.

“Ti Lưu Giác,đầu ngươi bị hư rồi sao”.Ti Lưu Du khinh bỉ nhìn huynh đệ song sinh của mình. “Nhà ngươi không phải nhà ta sao?”.

“Ôi chao?……đúng a,dường như là như vậy”.Ti Lưu Giác mắt choáng váng,như thế nào lại quên mất chuyện này chứ.

Cảm tình thật tốt,Tiêu Dật lẳng lặng mà nhìn bọn họ cãi nhau,bất tri bất giác khẽ cười một cái.

Đúng là một nụ cười nho nhỏ này,trùng hợp bị ba chị em bắt được,nhất thời,toàn bộ ngây người.

“Các ngươi làm sao vậy?”.Tiêu Dật thấy ba người bọn họ đột nhiên đều không nói,hơn nữa cùng nhau đỏ mặt.


“Dật Dật,ta không xong rồi,làm sao lại đáng yêu như vậy!”.Ti Lưu Du buông tay Tiêu Dật vừa muốn đem hắn kéo vào lồng ngực mà hảo hảo cọ cọ.

“Dật Dật,ca ca tới cứu ngươi”.Nếu đã là song sinh,Ti Lưu Giác tất nhiên hiểu rõ trong lòng  tỷ tỷ đang nghĩ gì,liền vộ kéo Tiểu Dật hướng vào trong ngực mình.

“Các ngươi,mau buông tay,mau thả Dật Dật ra”.Ti Lưu Cẩn tức giận cũng xông lên lôi kéo.

Trong khoảng thời gian ngắn,một mảnh hỗn loạn.

Lưu Minh nhận được tin chạy ngay đến phòng học,nhìn thấy ba tiểu hài đang trình diễn cuộc chiến tranh đoạt Dật Dật.

Không biết làm thế nào,một là thân phận của ba tiểu hài kia,không cho phép có cái gì tổn hại,hai là lo lắng Dật Dật đáng yêu bị thương,Lưu Minh kiên trì đem ba cái móng vuốt của ba tiểu hài tử giật ra.

Mà Dật Dật bảo bảo của chúng ta,tại thời điệm bọn họ bắt đầu tranh giành đã sớm cảm thấy nhàm chán rồi.

Cho nên tâm tư của hắn chuyển đến bài tập mà Lưu Minh giao,đối với hành động của người khác tuyệt đối không lưu tâm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận