Đất Trời Trung Châu


Vũ Linh thấy ông điềm tĩnh, còn nói ra được chiêu thức mà mình dùng thì sắc mặt lập tức dịu lại.

Nàng vứt thanh gậy chống xuống đất, cúi người làm lễ chào:

“Vũ Linh bái kiến chưởng môn.”

Hoàng Chí nghe nàng tự xưng Vũ Linh thì không hề ngạc nhiên, còn rất bình tĩnh lệnh cho La Thản Chi trả lại kiếm cho nàng.

Vũ Linh nhận lại kiếm, ung dung đứng chờ, quả nhiên Hoàng Chí nhanh chóng cho người mời vị tiểu thư Vũ Linh ở bên trong ra.

Người bước ra là một cô gái trẻ xinh đẹp, nàng có một khuôn mặt đẹp như trăng rằm, nụ cười thanh lệ như sương.

Bộ đồ cánh sen trắng mỏng manh khoác hờ trên người nàng lại không mang chút dáng vẻ lơi lả nào mà càng tôn lên khí chất cao quý không nhiễm bụi trần.

Nhìn vẻ ngoài thướt tha dịu dàng của nàng, ngay cả Vũ Linh cũng phải trầm trồ thầm nghĩ, quả thực là giống tiểu thư cành vàng lá ngọc hơn nàng nhiều.

Nàng kia vừa nhìn thấy Vũ Linh, tươi cười càng sâu, phong thái ung dung điềm tĩnh hỏi:

“Vị tiểu thư này thật xinh đẹp, đoan trang cao quý, không biết thuộc tông phái nào?”

Vũ Linh trợn mắt nhìn nàng ta, kẻ giả mạo này là không biết nàng thật hay là nàng ta tự tin có thể lộng giả thành chân tới mức này đây? Nhìn nụ cười ngây thơ của nàng ta, Vũ Linh tức đến đau răng, thẳng thắn nói:


“Còn tiểu thư chắc hẳn chính là Vũ Linh, con gái của minh chủ võ lâm Vũ Minh Chính đấy phải không?”

Nàng kia vừa nghe liền cười, rất tự nhiên gật đầu nhận lấy thân phận này.

Vũ Linh cười lạnh:

“Nhưng trong trí nhớ của ta, tiểu thư Vũ Linh chưa bao giờ mặc loại váy áo xinh đẹp như tiểu thư đang mặc đâu.”

Nàng kia nghiêng đầu, chỉ cười không đáp, Vũ Linh lại nói:

“Hơn nữa, người từ kinh thành đi tới nơi rừng núi này, vẫn còn có thể bình tĩnh trang điểm vấn tóc chỉn chu như tiểu thư, đúng là hiếm thấy.”

Nàng kia đảo mắt một cái, rồi lại nhanh chóng lấy lại nụ cười, bình tĩnh đối đáp:

“Không biết tiểu thư từng gặp ta khi nào? Ta nhớ trong các danh môn chính phái từng tới tổng đàn minh chủ, chưa từng gặp ai nổi bật như tiểu thư.”

Vũ Linh trợn mắt, thấy nàng kia vẫn thoải mái cười thật xinh đẹp thì không nhịn được nổi giận, hơi gằn giọng:

“Chưa gặp được ta, chắc là vì tiểu thư chưa bao giờ bước chân tới tổng đàn minh chủ đấy.”

Bốn mắt nhìn nhau, nàng kia vẫn giữ nguyên nụ cười ngâm ngâm, đôi mắt to tròn cong cong tràn ngập ý cười đầy khiêu khích với Vũ Linh.

Vũ Linh trong lòng chửi ầm lên, cái kẻ giả mạo này rốt cuộc lấy tự tin ở đâu ra?

Hơn nữa, nàng cảm thấy một sự trêu chọc rất rõ ràng từ đối phương.

Rốt cuộc là kẻ từ đâu chui ra, lại có cái gan lớn chừng này?

Vào lúc nàng thật sự muốn bạo phát, nàng kia lại đột nhiên lên tiếng:

“Nếu không, hai ta tự mình chứng minh một chút, rốt cuộc ta có phải Vũ Linh hay không?”

“Không, chúng ta cùng nhau chứng minh, rốt cuộc trong hai ta, ai mới Vũ Linh.”

Vũ Linh trừng mắt nhìn nàng kia, nàng ta lại vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi không hề nao nùng.


Nhìn thoáng qua, thật giống như nàng ta mới là Vũ Linh, còn nàng là kẻ vội vàng muốn chiếm lấy danh vị ấy vậy.

Hai người ai cũng có tín vật của riêng mình, Vũ Linh cũng không muốn tốn thời gian mà tranh cãi về việc riêng mà ngay cả những người tại phái Ấn Sơn cũng không biết này.

Nàng trực tiếp đề nghị lên võ đài.

“Dùng kiếm pháp của Thiên Kiếm Môn, xem rốt cuộc ai mới là người thực sự xuất thân từ Thiên Kiếm Môn.”

Người của phái Ấn Sơn nghe vậy thì muốn ngăn lại, có thể chắc chắn một trong hai vị này là con gái của minh chủ, cho lên đài đấu võ ngộ nhỡ kẻ gian làm người thật bị thương thì thật sự không đáng.

Nhưng vị tiểu thư kia lại rất phóng khoáng đồng ý, còn nhẹ giọng đảm bảo với mọi người đánh tới sẽ ngừng, chắc chắn không gây ra thương vong gì đâu.

Cả hai người đều đồng ý dùng cách này để giải quyết, bọn họ cũng không biết phải ngăn cản kiểu gì được, chỉ đành đồng ý.

Trên võ đài, hai người đều tùy tiện lấy một thanh kiếm thường thường.

Đứng đối diện nhau, Vũ Linh nhìn nàng ta dáng vẻ thướt tha yểu điệu, tà áo rộng mỏng manh tung bay trong gió.

Thản nhiên như thế, lại tự tin mười phần nâng kiếm ngang ngực, hơi cúi đầu chào theo lễ nghi võ đài.

Vũ Linh cũng theo nàng nâng kiếm chào, sau đó lại nói:

“Ta nghe sư huynh Thản Chi nói rằng, kiếm pháp Thiên Nhất của cô đã đạt tới loại khí thế nhất phi trùng thiên.

Nếu vậy, chúng ta cũng chỉ dùng kiếm pháp Thiên Nhất để luận thắng thua, cô thấy sao?”


Nàng kia không chút do dự, nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.

Nhưng trước khi bắt đầu giao đấu, nàng lại chợt nói:

“Thiên Kiếm Môn cũng không chỉ có một mình kiếm pháp Thiên Nhất trấn môn, nếu như tiểu thư cảm thấy Thiên Nhất kiếm của ta hơn, có thể tùy ý sử dụng loại kiếm pháp khác của Thiên Kiếm Môn để bù vào.”

Lời vừa nói ra, Vũ Linh trợn tròn mắt, vừa kinh vừa giận trừng mắt nhìn nàng ta.

Từ khi vào thế giới này, đã bao giờ nàng chịu khinh thường tới bực này.

Mà người đối diện chứng kiến vẻ bực tức của nàng lại càng cười tươi hơn, mười phần khiêu khích.

Vũ Linh thu về thế kiếm, ngay cả suy nghĩ thăm dò cũng không còn nữa, trực tiếp vung kiếm lướt tới, tấn công trực diện về phía đối phương.

Nàng kia vạt áo tung bay, thân pháp nhẹ như chim én di chuyển sang bên hông của Vũ Linh, kiếm trên tay cũng không chút do dự đâm vào sơ hở vừa mới lộ của nàng.

Hai kiếm đều mang một cốt lõi duy nhất, nhất kiếm, chỉ tiến không lùi.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận