Vũ Linh bị một chiêu này của nàng kia làm cho giật mình, không nghĩ tới người này nhìn yểu điệu nhẹ nhàng, kiếm pháp lại cao tới vậy.
Nàng ta có thể ngay lập tức nhìn ra sơ hở của nàng mà đâm tới, chứng tỏ sự hiểu biết đối với kiếm pháp Thiên Nhất là cực kì rành mạch.
Trong khoảnh khắc kiếm của nàng kia đâm tới đó, Vũ Linh ngay lập tức suy tính một loạt biện pháp.
Sau đó, nàng liền đảo chân lùi lại môt nhịp, kiếm trên tay lại không lùi, đảo một vòng cản lại một kiếm của nàng kia.
Keng một tiếng, hai thanh kiếm mượt mà mềm dịu chạm nhau lại mang một loại khí thế như rồng như hổ, những tia lửa lóe lên trong khoảnh khắc rồi lại tắt.
Nàng kia một kiếm không trúng, khẽ cười một cái, đảo tay lại một lần nữa đâm tới.
Lần này là nhắm vào cổ tay của Vũ Linh, ý đồ tước kiếm rất rõ ràng.
Vũ Linh làm sao chịu, nàng nhẹ nhàng nâng tay lên một quãng nhỏ, vừa vặn tránh được một kiếm kia.
Ngay sau đó, kiếm của nàng liền vòng xuống dưới, lia qua cổ tay của nàng kia, hoàn toàn không chịu yếu thế chút nào.
Nàng kia thấy vậy ánh mắt hơi lóe lên, xoay nhẹ hai vòng chân né ra khỏi đà kiếm của Vũ Linh.
Kiếm một lần nữa xa xa chỉ vào nhau, Vũ Linh nhếch miệng cười:
“Ta không biết cô học Thiên Nhất kiếm ở đâu, cũng rất ra hình ra dạng đấy.”
Nàng kia nghe vậy thì nghiêng đầu cười nhẹ, ánh mắt chợt lóe, kiếm trên tay nhanh chóng xoáy tới, như một cơn lốc cuộn xoáy ý đồ nuốt gọn cánh tay của Vũ Linh.
Vũ Linh híp mắt, thầm nghĩ chiêu Cuồng Phong này ngày trước nàng đã mất rất nhiều công sức để học, nhưng cũng khó có thể làm trôi chảy và tự nhiên như cô nàng này.
Nhưng nàng đã luyện cả mười tám năm, làm sao lại không hiểu rõ từng chút của nó.
Nàng chỉ nhẹ nhàng điểm chân lùi lại hai nhịp, kiếm trên tay khẽ nơi lỏng một chút, để nó tùy ý va chạm với kiếm của nàng kia.
Tiếng va chạm thanh thúy vang lên, lực va chạm khiến tay của nàng kia hơi tê rần, vì thế mà kiếm chiêu bị giảm nhẹ.
Ngược lại Vũ Linh đã thả lỏng tay cầm kiếm, lúc này không bị chấn động tới.
Nàng nhanh chóng dùng lực nắm chắc kiếm trong tay, nhân lúc thế công của nàng kia giảm nhẹ mà phản thủ thành công, đẩy nàng kia phải vào thế bị động.
“Dùng một chiêu Tùy Phong, chỉ tốn một phần sức lực nhỏ để ngăn lại Cuồng Phong của đối thủ.
Cách làm này chỉ có người đã hiểu rất sâu về kiếm pháp Thiên Nhất mới dám làm.”
Hoàng Chí vuốt chòm râu bạc, mỉm cười hiền từ.
Chỉ từ biểu hiện này, gần như đã có thể chắc chắn Vũ Linh mới là người thật.
Chỉ là nàng kia cũng không hề tầm thường, những gì cốt lõi tinh túy nhất của kiêm pháp Thiên Nhất, đều được nàng ta phô bày ra rất rõ ràng.
La Thản Chi lúc này cũng có thể nhận ra được nàng kia không phải Vũ Linh, nhưng nhìn hai thân ảnh giao chiến trên võ đài, vẫn không nhịn được hỏi sư phụ mình:
“Nàng ta không phải người của Thiên Kiếm Môn lại có thể thi triển kiếm pháp Thiên Nhất tới trình độ này, thật không biết là nhân tài của môn phái nào?”
Nhìn cách đánh, cả hai người bên trên đều tới điểm thì dừng, không gây thương tổn cho nhau.
Như vậy có thể thấy nàng kia tuy rằng là giả mạo, lại cũng không có ý đồ xấu.
Mà càng giống như là, nàng ta đang cố thử sức Vũ Linh hơn.
Vũ Linh cũng nhìn ra được điều này, vì thế càng ra chiêu theo đó mà càng bớt lại chiến ý.
Nhưng nàng kia thấy nàng không dốc sức chiến nữa thì tốc độ tấn công lại càng nhanh hơn, ép cho nàng phải thi triển càng nhiều thực lực.
Hai người giao đấu ngày càng kịch liệt, Vũ Linh tự thấy bản thân đã chứng minh được thân phận, mà đối phương cũng càng đánh càng quái chiêu.
Nàng dứt khoát đi theo vứt bỏ giao ước ban đầu, dùng toàn lực ứng đối.
Vũ Linh đổi chiêu, nàng kia đạt được mục đích, cười khẽ một tiếng.
Sau đó, mũi chân nàng ta điểm nhẹ, cả người liền tung lên không trung.
Vũ Linh nhìn lên, chỉ thấy lốc kiếm xoáy từ trên cao xuống, ảnh kiếm lan tràn.
Vẫn là một chiêu Cuồng Phong, nhưng không phải kiếm pháp Thiên Nhất.
Một kiếm đâm tới, khí thế ngất trời, ảnh kiếm bay loạn trước mắt Vũ Linh.
Vũ Linh biết không thể cứng đối cứng với chiêu này, liền nhảy lùi lại phía sau.
Nhưng kiếm trên tay nàng kia chỉ cọ xuống đất một nhịp để làm đà, rồi lại một đường xoáy thẳng về phía Vũ Linh đang lùi lại.
Một chiêu này, Vũ Linh hoàn toàn ở thế bị động.
Nàng không thể lùi mãi, mà nếu dừng lại, kiếm kia đâm tơi thật không thể cản.
Vũ Linh cắn răng, khựng lại một nhịp, rồi lại thật nhanh hạ thấp người xuống, đồng thời vung kiếm quét một vòng lên trên.
Kiếm trên tay nàng kia cắt tới, vài sợi tóc loà xoà của Vũ Linh cũng bị cắt rơi lả tả.
Mà kiếm của Vũ Linh cũng chỉ đủ sức gạt kiếm trên tay nàng kia sang một bên.
Nhưng dù vậy, kiếm chiêu của nàng ta vẫn chưa hết.
Vũ Linh cũng biết điều này, nàng dùng một chiêu này có thể nói là tìm khe hở trong chỗ chết, cố gắng kéo dài thời gian để tiếp tục tìm đối sách.
Nàng kia bị gạt kiếm sang ngang, lại nhanh chóng vòng về bổ xuống dưới.
Vũ Linh chống một tay xuống sàn, nhấc chân lên chặn tay cầm kiếm của nàng ta lại.
Sau đó, dùng chân làm điểm tựa, nàng đề khí xoay người vượt qua cánh tay cầm kiếm của nàng kia, hạ xuống cách nàng ta hai bước.
Kiếm chiêu đã cạn.