Đất Trồng Rau Nhà Ta Liên Thông Với Thế Giới Tiên Hiệp Người Tí Hon


Không phải nói Trần Đại Ngưu bị tảng đá lớn đè lại sao?
Sao lại ra đây?
Người đâu!
"Tảng đá, không có đè lên người à?" Tô Kiến Quốc vẻ mặt nghi hoặc.
"Vừa rồi có đè lên, có thể là tảng đá trọng tâm bất ổn, dựa vào bên kia, ta dùng cuốc cạy một cái liền mở ra, ta còn tưởng rằng Trần đại thúc chết chắc rồi, may mà hắn vận khí tốt." Tô Ninh không có cái gì buông tay giải thích.
"Thật sao?" Bác cả hiển nhiên có chút hoài nghi, bởi vì khí lực của Tô Ninh hắn đã từng thấy qua, vậy thì thật sự có thể so với Sở Bá Vương Hạng Vũ đấy.
"Đương nhiên là thật, chẳng lẽ ta còn có thể nhấc tảng đá nặng mấy tấn lên hay sao?" Tô Ninh cười cười.
Tô Kiến Quốc gật đầu: "Ừ..."
Không thể nào có chuyện con người khủng khiếp như thế được.
"Các ngươi nhanh chóng đưa Lão Trần đi bệnh viện đi, cứu người là quan trọng."
Dân làng đến giúp đỡ cũng không quan tâm là ai đã đẩy hòn đá ra, hiện tại sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào Trần Đại Ngưu.
Có lẽ ông ta đã bình phục, hoặc có thể tiếng ồn của mọi người đã làm phiền Trần Đại Ngưu.

Mí mắt ông giật giật và mở mắt ra.
Nhìn mọi người ngơ ngác.
Cuối cùng cũng sống sót.
Trần Đại Ngưu không khỏi cảm thấy vui mừng và cảm động khi thấy mọi người đang đưa mình đến bệnh viện.
Anh liếc nhìn đám đông xung quanh mình.
Cuối cùng…
Ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt quen thuộc của Tô Ninh.
Một kỷ niệm chợt ùa về trong đầu...
Chỉ vào Tô Ninh kích động lớn tiếng nói: "Tô Ninh...!Tô Ninh...!Quái vật...!Hắn không phải người...!Hắn...!Hắn nhấc tảng đá lên giơ lên..."
"Mẹ kiếp, hắn là...!quái vật thật!"
Mọi người thấy Trần Đại Ngưu như vậy, cũng không coi là thật.

"Đại Ngưu thật đáng thương...!Cũng bắt đầu nói mê sảng rồi."
"Này...!có lẽ hắn đã quá kích động."
"Mau đưa đi bệnh viện, lỡ như quá muộn đầu óc không tốt thì sao?"
"Đúng rồi..."
Không ai tin điều đó.

Chỉ có Trần Đại Ngưu còn đang khoa trương miêu tả biểu hiện của Tô Ninh.
Dưới chủ quan thêm mắm thêm muối của hắn biểu đạt, ừ...!Mọi người càng thêm không tin.
Đều cho rằng hắn bị trọng thương, thần kinh mất trí.
Ngươi nói hắn có thể nâng viên đá to mấy tấn! Ngươi sao không nói hắn có thể lên trời?
Dù sao...!không ai tin điều đó!
Tô Ninh cũng không thừa nhận...!Ừm, hắn không tính là nói dối.
Trần Đại Ngưu kiên định nói mình thật sự nhìn thấy Tô Ninh nâng tảng đá, chân bởi vì quá nặng, cắm vào trong đất...
Ngươi còn nói ngươi không phải thần kinh hỗn loạn!
Mọi người càng thêm không tin.
"Bác cả, nếu các ngươi đã tới, vậy ta sẽ không cùng các ngươi đi bệnh viện, ta còn có việc." Tô Ninh vẫy tay cáo biệt.
"Được, có việc ngươi cứ đi làm đi." Tô Kiến Quốc không có cưỡng cầu.
Tô Ninh kết thúc chuyến đi chơi và trở về nhà.
Hắn cũng không quan tâm liệu Trần Đại Ngưu có phát hiện ra sức mạnh của mình hay không.
Kỳ thật có phát hiện hay không căn bản không quan trọng.
Dù sao mình không thừa nhận là được.
Tuy nói thừa nhận cũng không có gì lớn, về phần có thể dẫn phát xã hội chú ý hay không?
Chỉ cần mình đừng sử dụng thần lực, gần như sẽ không có người tin tưởng.
Trên mạng có người nói Tô Ninh có thể nâng tảng đá nặng mấy tấn?
Lời này nói ra hoàn toàn vũ nhục trí thông minh của cư dân mạng!
Đừng nói người khác không tin, đổi lại là Tô Ninh trước kia, cũng sẽ không tin tưởng.
Về đến nhà.
Tô Ninh không làm gì khác, tiếp tục tưới nước bón phân cho rau của mình.
Sau đó quan sát sinh hoạt hàng ngày của các người tí hon, tu luyện hằng ngày.
Giống như đang xem cuộc sống hàng ngày của một giáo phái nhỏ, khá thú vị.
Hắn rất thích nhìn cuộc sống sinh hoạt của các người tí hon.

Thật giống như có người thích câu cá vậy.
Chính là một loại sở thích.
Ngày hôm sau.
Tô Ninh dậy ăn cơm xong.
Tiếp tục tu luyện.
Hắn phát hiện thời gian vận chuyển một chu thiên của mình rút ngắn lại.

Sau khi đột phá Luyện Khí tầng một, không ngờ lại có động tĩnh.
Tô Ninh kinh hỉ.
Mỗi lần hắn vận hành một chu thiên mang đến lực lượng, so với trước càng thêm phong phú.

Dùng loại tốc độ này tu luyện tiếp, sau một thời gian, loại tảng đá giống ngày hôm qua, chỉ sợ cũng không phải là đẩy, mà là chân chính giơ lên.
"Như vậy mới đúng, mới giống tu tiên chứ!" Tô Ninh cũng không cảm thấy tiến triển quá nhanh.
Việc tu tiên phải tách rời khỏi tri thức của con người biết đến.
Trước lúc này, lực lượng của hắn làm người ta khiếp sợ, nhưng dù nói thế nào, cũng đều là phạm trù nhân loại.
Không có chân chính đạt tới thoát thai hoán cốt.
Tu tiên...
Chính là phải thoát ly bình thường, thành tựu tiên chi đại đạo.
Thời gian giảm đi không đáng kể nhưng nó đã mang lại cho Tô Ninh niềm hy vọng.
Khi bạn ngày càng tiến xa hơn trong hành trình tu tiên, mọi thứ sẽ trở nên tốt hơn.
"Vù vù..."
Tô Ninh đánh một bộ quyền.
Tô Ninh học linh tinh từ Internet.
Thực chiến...!thực sự không giống như thế!
Nó quanh quẩn và trông như một kẻ nghiệp dư.
Nhưng nếu những cú đấm và đá này trúng vào đồ vật hoặc người khác...thì...
Sức mạnh của Tô Ninh có thể bù đắp cho việc thiếu kinh nghiệm đánh đấm.
Với sức phòng thủ cùi bắp của hắn, hắn có thể bị người khác đánh trúng, nhưng sẽ rất thú vị nếu người khác bị hắn đấm trúng.
Có lẽ đối thủ thậm chí không thể hét lên.
"Cơ thể của ta ngày càng tốt hơn ...!các cơ trên cơ thể ngày càng hoàn hảo hơn, hehe ...!Ta thích cơ thể của mình bây giờ sau khi hoạt động, quay lại tắm rửa và nhìn mình trong gương.”.

Tô Ninh thực sự đã yêu chính mình.
Không biết có bao nhiêu người sẽ ghen tị với thân hình hoàn hảo như vậy.



Cơ ngực này, cơ bụng này, cơ hai đầu này, hình thái này, đường cong này...
Đều là trước kia Tôn mỗ ta tha thiết ước mơ a.
Trước kia Tô Ninh tuyệt đối không tính là béo, nhưng trên người khẳng định không có cơ bắp hoàn mỹ như vậy, thậm chí còn có một chút bụng nhỏ.
"Chắc chứng xơ cứng teo cơ của ta cũng đã tiêu trừ gần hết rồi, tìm thời gian đi kiểm tra một chút." Tô Ninh nói.
Rửa mặt xong.


Người nhà Trần Đại Ngưu đưa lễ vật tới cảm tạ.
Tô Ninh vốn không muốn tiếp nhận, nhưng đối phương quá nhiệt tình.

Cũng không phải lễ vật quý trọng gì, hương thân trong thôn, mọi người cũng không có bao nhiêu tiền nhàn rỗi, chỉ đưa một ít trứng gà đất, hai con gà trống lớn, một ít hoa quả rau dưa mình trồng.
Thật đừng nói, Tô Ninh còn thích những lễ vật có tình có nghĩa này.
Thay vì đi siêu thị mua một ít thuốc lá và đồ uống có cồn vô dụng.
Khi tặng quà, món quà thì nhẹ nhàng nhưng tình cảm lại nặng nề.
Đương nhiên, nếu là người cần quan hệ tốt với lãnh đạo, hoặc tiếp đưa tiễn khách hàng, vậy khẳng định sẽ khác.
Có đôi khi, tặng lễ...!cũng phải có mặt mũi.
Tô Ninh nhận món quà và lịch sự hỏi thăm vết thương của Trần Đại Ngưu.
May mắn thay không có gì nghiêm trọng xảy ra.
Về việc anh ấy liên tục la hét về việc Tô Ninh nâng tảng đá lên...!không ai coi trọng anh ấy cả.
Ngay cả tâm trạng của Trần Đại Ngưu cũng bình tĩnh lại, nghiêm túc suy nghĩ...!Cũng cho rằng có thể là mình xuất hiện ảo giác.
Đầu óc hỗn loạn, suy nghĩ lung tung.
Người bình thường...!Tuyệt đối không có khả năng có người có thể nâng tảng đá lớn như vậy.
Ân...
Nói cách khác, chính Trần Đại Ngưu cũng cảm thấy, lúc ấy có thể mình bị kích thích quá lớn.
Hình như...!Có lẽ...!Khi đó...!thần kinh rối loạn?
Điên rồi?!
Trần Đại Ngưu cũng hoài nghi nhân sinh.
….
….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận