Đây là một khu trung tâm thành nhỏ cũ nát, lịch sử lâu đời, không có thang máy.
Vệ sinh cũng không tính là quá kém, chính là cả tòa nhà đều tản mát ra một cỗ mùi mốc cổ xưa.
Cầu thang vẫn làm bằng xi măng, bị người ta giẫm bóng loáng, tay vịn bị rỉ sét, đều bao bọc bằng chất liệu ống thép không rỉ lại bị người ta mài lên mài xuống.
Trên tường, có mạng nhện cùng với bụi bặm, cùng với các loại quảng cáo nhỏ mới được thay thế...
Như thông đường ống nước, mở khóa, quảng cáo bệnh viện nam khoa...
Cùng với đủ loại màu sắc rực rỡ, vừa nhìn đã biết là quảng cáo giống như múa cổ tích...
Nhất định là điệu nhảy thần tiên, nếu không thì làm sao có sinh viên muội 188...!Không thể nào.
Khụ khụ, cũng có thể là ba mươi năm trước là học sinh, hiện tại nha...
Không thể nói!
lệch đề rồi...
(Đoạn này chẳng hiểu tác viết gì, ae đọc tạm)
Trở lại chuyện chính.
Loại nhà cửa cũ nát trong thành này, đại đa số chỉ có lão nhân ở, hoặc là người ngoại tỉnh ở chỗ này dốc sức làm việc, vì thiếu tiền nên chịu đựng.
Nếu không thì không ai muốn ở trong căn nhà vừa cũ vừa nát này.
Một hơi bò lên lầu bốn, cũng không tốn sức.
Nhà Giang Tiểu Đào, một cánh cửa sắt lớn được hàn thủ công, bởi vì xây dựng đã lâu, lại không sơn mới, dưới lớp sơn màu xanh, rỉ sắt cũng bắt đầu ló đầu.
"Đông đông đông..."
Tô Ninh vỗ cửa sắt.
Hắn cũng không ghét bỏ nơi như thế này.
Ngược lại có vài phần hoài niệm.
Trước kia ở thành phố lớn dốc sức làm việc, cũng không phải chưa từng ở qua.
"Ai vậy?"
Gõ cửa nửa ngày, bên trong cửa mới truyền đến một đạo thanh âm già nua.
Thanh âm không có bao nhiêu đam mê.
Giống như bị cuộc sống chèn ép quá lâu, trạng thái thể xác và tinh thần mệt mỏi.
Là mẹ của Giang Tiểu Đào.
"Là ta, dì Giang, hôm nay chúng ta gặp nhau ở bệnh viện, ta là bạn học của Giang Tiểu Đào, Tô Ninh." Tô Ninh mở miệng.
Thanh âm quen thuộc xuyên vào phòng, chủ nhân thanh âm mỏi mệt kia, tựa hồ nhiều hơn mấy phần sinh cơ.
"Kẽo kẹt..."
Đầu tiên là mở xích ra, tiếng cửa gỗ mở ra.
Sau đó là tiếng "rầm" một tiếng, cửa sắt bị đẩy ra.
Nhìn thấy Tô Ninh, trên mặt mẹ Giang Tiểu Đào hiện ra một chút vui sướng.
"Tiểu Ninh? Thật sự là ngươi?"
"Mau, vào nhà ngồi, dì rót trà cho ngươi..."
Mẹ Giang Tiểu Đào nhiệt tình chào hỏi, trên khuôn mặt u buồn có chút ánh mặt trời.
Những năm này, theo nữ nhi qua đời, lại bởi vì bạn già mắc bệnh nan y, người tới cửa hầu như không có.
Có đôi khi một năm nửa năm không thấy có người sống đến thăm hỏi.
Bọn họ không nghĩ tới muốn tìm bất luận kẻ nào hỗ trợ, cũng không muốn liên lụy bất luận kẻ nào, nhưng...!Vẫn có người sợ bị bọn họ quấn lấy.
Đối với việc này, cha mẹ Giang Tiểu Đào cũng không thể làm gì.
Đương nhiên...!Cũng sẽ không trách bất luận kẻ nào, trên thế giới này...!Sẽ không có nỗi khổ? Ai cũng có khó khăn...!Cũng có thể lý giải ý nghĩ của những người đó.
"Dì ơi, đây là ít trái cây và đồ uống ta thuận tiện mua lúc tới đây, đồ vật không nhiều lắm, dì đừng ghét bỏ." Tới cửa bái phỏng, lễ phép cơ bản Tô Ninh hiểu.
Trên đường tới đây, hắn thuận tay mua mấy túi trái cây, chuối táo cam, sữa bò trứng gà cũng mua một ít ở quầy tạp hóa.
"Đến chơi được rồi, mang lễ vật đến làm gì?" Mẹ Giang Tiểu Đào cười nói.
"Dì cao hứng còn không kịp, sao lại ghét bỏ? Tới tới tới, tiến vào ngồi." Mẹ Giang Tiểu Đào vừa tiếp nhận lễ vật của Tô Ninh, vừa kéo hắn vào trong nhà.
Bình thường loại lễ vật như trái cây sữa bò này, người khác sẽ không cự tuyệt.
Mà lại mang khi đến nhà chơi, đây là lễ phép.
Vào cửa.
Tô Ninh có chút kinh ngạc.
Vốn cho rằng cha mẹ Giang Tiểu Đào liên tiếp gặp đại nạn, sinh hoạt khó khăn, sẽ làm cả nhà lộn xộn, kỳ thật không phải...!Nhà này bị dọn dẹp rất sạch sẽ, bố trí cũng rất trang nhã.
Thật giống như thập niên 90, trong nhà sách của người có tiền trong thành phố, giống nhà các giáo sư...
Trong phòng bày rất nhiều giá sách, trên giá sách có rất nhiều sách ố vàng, còn có bàn đọc sách...!Trên bàn sách lại còn bày bình hoa, trong bình hoa cắm một bó hoa dại màu trắng tinh...
Thanh lịch!
Loại hoa này cũng không trân quý, ven đường có thể thấy được khắp nơi, bình hoa cũng rất bình thường, đoán chừng không cao hơn mười đồng tiền.
Phòng khách...
Phòng bếp...
Ban công...
Đều rất sạch sẽ.
Trên ban công còn có rất nhiều chậu hoa nhỏ, chủ yếu là loài ưu nước.
Một cái ổ nhỏ ấm áp.
Ở khu trung tâm của thành phố cũ nát lại có một nơi như thế này, tựa như một khu thế ngoại đào nguyên.
Đồ vật trong phòng, bao gồm tranh chữ...!Còn có rất nhiều bài trí cũng không xa hoa, rất bình thường.
Nhưng ở dưới tuyệt cảnh, vẫn có loại thái độ sinh hoạt này, điều này làm cho Tô Ninh bội phục.
Giang mẫu cầm đồ vật vào phòng bếp, vừa đi còn vừa nói: "Lão già, Tô Ninh tới, ngươi chiêu đãi một chút, ta đi phòng bếp rửa trái cây cho các ngươi, thuận tiện pha ấm trà cho các ngươi, các ngươi hảo hảo tâm sự một chút."
"Tiểu Ninh?" Chú Giang đang hăng hái viết thư trước bàn.
"Tới tới tới, xem chữ này của ta viết như thế nào?"
Chú Giang tay cầm bút lông, đeo kính đen thật dày, giống như một vị đại gia thư pháp.
Thì ra hắn là thầy giáo trung học.
Thích đọc sách nghiên cứu học vấn, lại chính là thư pháp.
Tô Ninh đi lên phía trước.
Trên án thư viết: 【Lan Đình Lời Tự】
Thư họa kia viết cứng cáp hữu lực, bút họa uốn lượn phập phồng, rồng bay phượng múa.
Nhưng ngòi bút giấu sắc bén, tròn trịa tự nhiên.
Giống như một đại sư khiêm tốn.
Trên thực tế cũng là như thế.
Tô Ninh chỉ liếc mắt một cái, đã cảm thấy rất thích.
So với rất nhiều đại gia thư pháp hắn từng xem, đại sư hiệp hội thư pháp viết càng thoải mái hơn.
Chữ này...!giống như là chú Giang vậy.
Bên trong có càn khôn, nhưng khiêm tốn lịch sự.
Tuy gặp đại nạn, nhưng lại tùy tâm tùy tính.
Tích cực hướng về phía trước.
Thư pháp của hắn không giống với Vương Hi Chi, cũng không có ý vẽ phỏng theo Vương Hi Chi, chính là mình tùy tính mà viết, làm sao thoải mái thì làm, muốn viết như thế nào thì viết như thế đó...
"Chữ như người..." Tô Ninh không khỏi cảm khái.
"Chữ này...!viết quá tốt rồi."
"Ồ????" Giang ba ba nghe có người khích lệ, tâm tình vui vẻ, giữa lông mày đều là ý cười: "Tiểu Ninh còn hiểu thư pháp?"
"Không hiểu..." Tô Ninh thẳng thắn nói.
"Lúc còn học đại học từng tiếp xúc môn đánh giá thư pháp, nhưng mà học đều là da lông...!Đừng nói hiểu, ngay cả nhập môn cũng chưa đạt tới."
...
...