[Từ chương này mình chuyển “hắn” thành “anh”]
Diệp Tô cảm thấy mình không phải đang làm người chị tốt, mà là bảo mẫu… làm đến mức cô thấy mệt mỏi.
Ai đó nhận bao thầu tất cả các khoản ăn uống, vệ sinh, mặc, ở, đi lại của người đàn ông nghèo hèn không quen biết khi nhìn các khoản chi phí của mình trên Alipay thì cảm thấy thịt đau như cắt.
Mấu chốt là người nào nó ăn của cô, dùng của cô mà hình như chẳng có một chút ý thức gì, rất hay kén cá chọn canh. Ghét quần áo ở đây hở tay hở chân khó coi, ghét đàn ông ở đây đều phải cắt tóc.
Kỷ Hằng không cắt tóc, anh bảo vệ đầu tóc dài của mình, nói thân thể, da tóc là của cha mẹ sao có thể động đến. Sau khi khuyên nửa ngày không được, Diệp Tô dứt khoát lên mạng tìm hai bức ảnh ‘đàn ông tóc dài’ đưa tới trước mắt Kỷ Hằng.
Kỷ Hằng nhìn màn hình điện thoại với vẻ mặt phức tạp, một người đàn ông lớn tuổi đầu tóc rối bù phủ kín cả khuôn mặt, không quá mười phút sau anh đã nhanh nhẹn cắt tóc mình.
Khi Kỷ Hằng với mái tóc đen ngắn, mặc một chiếc áo sơ mi và quần dài không được tự nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Tô, cô thừa nhận lúc đó mắt mình sáng rực lên, Kỷ Hằng có vẻ ngoài thậm chí còn đẹp hơn so với mấy nghệ sĩ đang nổi nhất hiện nay. Kỷ Hằng trong quần áo cổ trang, Lục Thừa không sánh bằng; Kỷ Hằng trong quần áo hiện đại, Lục Thừa vẫn không thể so sánh được.
Kỷ Hằng ở chỗ nào lại càng là một vấn đề lớn.
Căn hộ đơn, một mình cô ở thì rộng rãi, giờ đột nhiên lại thêm một người đàn ông to xác, đi tới đâu cũng cảm thấy chật chội không chịu được, nhưng hình như ai đó lại không cảm thấy như vậy, không biết là cố ý hay vô tình mà cứ sáp lại gần cô.
“Tay anh để ở đâu vậy hả!” Diệp Tô đang nấu cơm, lần thứ ‘n’ đánh cái tay của Kỷ Hằng đang từ bụng của cô hướng lên trên.
Kỷ Hằng bị đánh ở tay cảm thấy thật uất ức, lúc cô không có ở đó, anh nhẫn nhịn vì cô thủ thân như ngọc, là do anh cam tâm tình nguyện; nhưng bây giờ cô lắc lư trước mặt anh, một người đàn ông bình thường như anh có thể nhịn được, nhưng ‘thằng nhóc Kỷ’ không thể nhịn được.
“Diệp Tô.” Kỷ Hằng tự cho là mình gọi tên cô rất gợi cảm, anh ghé vào sát tai cô: “Cho anh được không?”
Rất có tiến bộ, bây giờ đã biết hỏi ý kiến người khác, Diệp Tô cười một cái, giảm lửa khi thấy nồi canh trên bếp đã sôi ùng ục, cô xoay người, ngẩng đầu đối diện với người đàn ông trong đầu chỉ toàn sắc đẹp ở trước mắt.
“Anh… Từ từ!”
Diệp Tô nắm lấy mái tóc ngắn của người đàn ông chưa nghe hết câu đã bắt đầu dùng miệng gặm.
“Tôi nói nếu anh còn như thế này, thì đi ra đường mà ngủ cho tôi!”
Kỷ Hằng cứng đờ quay đầu nhìn chiếc giường duy nhất trong nhà rồi hậm hực thu tay lại.
Anh không muốn ngủ trên đường, chỉ muốn ngủ với cô.
Ban đầu Diệp Tô định đưa Kỷ Hằng ra khách sạn ở, nhưng bởi vì anh không có thẻ căn cước nên đành thôi. Cô lại muốn thuê một căn phòng khác cho anh ở, nhưng khi nhìn thấy giá cả thì lập tức dẹp bỏ ý tưởng này, lấy giá trị con người hiện tại của Kỷ Hằng thì không xứng ở căn phòng xa xỉ như vậy.
Kỷ Hằng cảm thấy mình thật đáng thương, có trời mới biết mỗi đêm khi cô ngủ say thì anh có bao nhiêu mong muốn không để ý tất cả mà đè lên cô, cưỡng bức thì cưỡng bức, chỉ cần anh kiên nhẫn làm bước dạo đầu để cô không đau là được. Dù sao đối với hai người thì đây là việc vui, anh cũng không tin sau khi cô thỏa mãn sẽ mắng và đuổi mình đi.
Trước kia, anh thích nhất là dáng vẻ cầu xin anh cho cô khi anh chỉ làm phân nửa.
Nhưng sau khi suy ngẫm lại thì đành từ bỏ ý nghĩ này, mỗi đêm nghe tiếng hít thở đều đặn của Diệp Tô thì trong lòng anh vô cùng kiên định. Vất vả lắm anh mới tìm được cô, mà bây giờ anh cũng không phải là lão gia của Kỷ gia cần phải ra vẻ uy nghiêm trầm ổn, nhường nhịn cô một chút cũng không sao, không bắt ép cô cũng sẽ không bị Kỷ Như nói anh quá mềm lòng với phụ nữ.
Kỷ Hằng nghĩ tới Kỷ gia. Thật ra anh không lo lắng việc làm ăn của Kỷ gia, mấy năm nay từ khi anh tiếp nhận Kỷ gia thì việc làm ăn đều đi lên, mấy phụ tá là người có tài cán, Kỷ Như cũng không phải là dạng người dễ bị lừa gạt. Nhưng… anh biến mất vô duyên vô cớ như vậy nhất định sẽ khiến Kỷ Như phát điên.
Kỷ Hằng lòng mang thấp thỏm mơ một giấc mơ, anh mơ thấy Đậu Tương, thằng bé vừa thấy anh đã khóc lóc hỏi cửu cửu đi đâu, tất cả mọi người đều tìm cửu cửu, Đậu Tương rất nhớ người.
Kỷ Hằng nghe mà lòng chua xót, anh bế Đậu Tương lên rồi nói cửu cửu có việc phải ra ngoài, chưa kịp nói với mẹ con, chờ cửu cửu giải quyết xong mọi việc thì sẽ trở về. Mang theo dì Diệp Tô của con cùng về.
Đậu Tương khịt khịt mũi hỏi khi nào thì anh mới trở về.
Kỷ Hằng im lặng một lát, móc một viên chocolate dùng để dụ dỗ Diệp Tô từ áo ngủ ra: “Đến lúc thì cửu cửu sẽ về, con nói mẹ đừng lo lắng, cửu cửu vẫn sống rất tốt.”
Sau khi tỉnh giấc, Kỷ Hằng sờ sờ túi mình, trống trơn.
Đậu Tương nửa đêm khóc lúc tỉnh dậy phát hiện trong tay mình đang nắm chặt một viên gì đó đen tuyền, trong mơ cửu cửu gọi là chocolate, có thể ăn được.
Kỷ Hằng cảm thấy lòng trống rỗng, anh bỏ qua ‘đường phân cách’ kia, vươn tay ôm Diệp Tô đang ngủ say vào lòng.
Diệp Tô lẩm bẩm nói mớ vài câu, sau đó nhanh chóng tìm được vị trí quen thuộc trong lòng anh, cô ngủ thật sự rất ngon.
Kỷ Hằng nương theo ánh sáng mập mờ nhìn cô gái đang ngoan ngoãn nằm trong lòng mình, anh cười rồi khẽ đặt một nụ hôn lên môi cô.
Rõ ràng cô không hề từ chối sự đụng chạm và ôm ấp, Kỷ Hằng ôm cô chặt hơn một chút, Diệp Tô sáu lượng bạc khi ngủ thành thật hơn lúc thức rất nhiều.
Vì vậy khi Diệp Tô tỉnh dậy thì thấy tay chân mình quấn quanh người Kỷ Hằng như con bạch tuộc, đầu chôn vào cổ anh.
Còn Kỷ Hằng, trưng dáng vẻ bất đắc dĩ quay đầu nhìn cô.
Sáng sớm anh không ngủ để nhìn xem cô làm gì, Diệp Tô còn buồn ngủ, cô chép chép miệng, lại nhắm mắt cọ cọ trên người anh chuẩn bị ngủ tiếp.
Kỷ Hằng khẽ cười một cái, sờ sờ gáy cô: “Em có biết đêm qua em ôm anh chặt thế nào không, cứ mãi rúc vào lòng anh, anh có đẩy cũng không đẩy ra được.”
Cô gái mới vừa chuẩn bị ngủ đột nhiên mở to hai mắt ngẩng đầu lên, vừa hay đụng phải cằm của Kỷ Hằng.
“Hít~” Kỷ Hằng bụm cằm hít khí, đầu cô gái này sao lại cứng như vậy.
Diệp Tô xoay người lăn về chỗ của mình, sẵn tiện cuốn đi hơn phân nửa cái chăn, để lộ ra đôi mắt kinh ngạc nhìn Kỷ Hằng.
Vừa rồi Diệp Tô bình tĩnh như vậy là do mới thức nên đầu óc còn chưa được tỉnh táo, hành động ngẩng đầu lên đột ngột của cô làm Kỷ Hằng cảm thấy đáng yêu, anh nảy ra ý định muốn trêu ghẹo cô. Kỷ Hằng dùng một tay giữ cổ áo hơi mở ra của mình, vẻ mặt giống như cô vợ nhỏ bị khinh bạc: “Sao em có thể như vậy, tối hôm qua anh tuân thủ yêu cầu của em, quy quy củ củ, không hề quá phận, em lại nổi thú tính. Haiz, vượt qua ranh giới giở trò với anh, vừa hôn vừa sờ cái kia của anh, may mà anh giữ chặt, nếu không…”
Vành tai Diệp Tô đỏ ửng, cô thật sự muốn quay trở lại bụng mẹ.
Dựa theo tư thế của hai người khi thức dậy, cô bám chặt vào người Kỷ Hằng, thật sự giống như… cô làm ra việc gì không tốt với anh.
Diệp Tô khinh bỉ chính mình, đói khát như vậy sao? Lại làm ra loại chuyện thần và người cùng căm phẫn, đạo trời khó dung với Kỷ Hằng.
Nhìn biểu cảm biến hóa trên mặt Diệp Tô, Kỷ Hằng một chốc thì bối rối, một chốc thì khinh thường, tâm trạng rất tốt.
“Việc này,” giọng Diệp Tô nhỏ như tiếng muỗi kêu, gương mặt đỏ bừng không dám nhìn anh: “Thật xin lỗi, tôi không cố ý muốn, cái kia của anh.”
“Em muốn cái nào của anh?” Kỷ Hằng đột nhiên sáp tới trước mặt Diệp Tô: “Hay là bây giờ anh thuận theo ý em?
“Ây da!” Diệp Tô bị dọa đến mức lăn về phía sau, người và chăn đều rớt xuống giường.
Kỷ Hằng chưa kịp kéo lên thì cô đã luống cuống tay chân đứng lên, lúc đứng còn suýt chút nữa là bị vướng vào chăn.
“Không cần không cần,” Diệp Tô xua tay liên tục, cười xấu hổ: “Tôi sai rồi, anh không nên thuận theo ý tôi.”
Kỷ Hằng cười, anh thật sự rất muốn ôm Diệp Tô vào lồng ngực.
Anh không vội, một ngày nào đó anh có thể làm cô cam tâm tình nguyện bị anh ôm vào ngực, cùng nhau làm một số việc tuyệt vời.
**
Trần Dương báo cho Diệp Tô có mấy bộ phim hiện đại đang thử vai, dặn cô mấy ngày nữa trang điểm một chút rồi đi thử vai. Diệp Tô nhìn tủ quần áo đầy ắp nhưng cảm thấy không có gì để mặc, tủ quần áo vốn không lớn lắm, bây giờ lại treo thêm đồ của Kỷ Hằng.
“Tôi dẫn anh ra ngoài mua quần áo vậy”. Diệp Tô nói với Kỷ Hằng đang bận xem ti vi.
Trong ti vi đang chiếu chương trình kinh tế tài chính. Bây giờ Kỷ Hằng rất thích xem ti vi, theo lời anh nói thì là xem ti vi để không ngừng tiếp thu tri thức về thế giới hiện tại.
“Mua cho anh?” Kỷ Hằng nhìn người mặc áo trắng phối với quần dài màu xám tro, âm cuối hơi nâng lên.
Diệp Tô: “…”
Mơ đi, là mua cho cô, Tiếu Vũ chết dí trong nhà không muốn ra cửa, cô muốn tìm người đi dạo phố cùng.
Vừa rồi tiền catse của 《Trường Ca》 đã chuyển qua thẻ, tuy rằng số tiền này chẳng khác nào ra từ túi trái rồi đi vào túi phải của cô, nhưng nhìn chuỗi số 0 trong thẻ kia thì tâm trạng vẫn tốt hơn. Làm diễn viên rất dễ kiếm tiền, tiền nhiều nhưng tiêu cũng rất nhanh. Truyện được edit và đăng tại LustAveland.com
“Anh không đi thì tôi tự đi đó!”
Kỷ Hằng: “Từ từ đã!”
Anh đứng dậy đoạt lấy chiếc váy màu tím nhạt trong tay Diệp Tô, mẫu váy không có tay, thắt eo, chiều dài không qua gối.
“Đổi quần áo khác rồi chúng ta cùng đi ra ngoài.”
Kỷ Hằng ném chiếc váy cầm trong tay qua một bên, nắm tay Diệp Tô đến mở tủ tìm quần áo.
Diệp Tô ôm đống quần áo do Kỷ Hằng chọn vào nhà vệ sinh thay.
Cô cảm thấy hơi buồn cười, cô cố ý chọn chiếc váy kia trước mặt Kỷ Hằng, cũng biết anh sẽ không để cô mặc như vậy mà đi ra ngoài.
Áo len màu vàng, quần jean bó sát người, giày vải. Diệp Tô thay đồ xong đã thấy Kỷ Hằng chờ ngoài cửa.
“Như vậy mới bình thường, lộ tay lộ chân thì giống cái gì chứ.” Kỷ Hằng nhìn Diệp Tô từ trên xuống dưới, lẩm bẩm nói.
**
Trung tâm mua sắm, Kỷ Hằng hoa cả mắt. Diệp Tô ngẩng đầu nhìn tấm poster lớn quảng cáo mỹ phẩm của Dương Dĩ Trừng trên đỉnh tòa nhà, cô có chút cảm khái - cũng không biết khi nào khuôn mặt của cô mới được treo lên đó.
Khu vực dành cho nữ, Diệp Tô bừng bừng hứng thú đi dạo, Kỷ Hằng rảnh rỗi đi cùng.
“Thưa chị, chị cần gì thì cứ gọi tôi bất cứ lúc nào.”
Nhân viên phục vụ mỉm cười nói với Diệp Tô, khi lướt nhìn qua Kỷ Hằng không khỏi dừng lại một chút.
Kỷ Hằng vẫn mang dáng vẻ lãnh đạm kia, khi phát hiện cô gái khác đang nhìn mình thì không hề có biểu cảm gì. Đây là thói quen.
“Cái này thế nào?” Diệp Tô ướm thử áo vải voan lên người.
Kỷ Hằng gật gật đầu: “Khá đẹp.”
“Cái này thì sao?” Diệp Tô lại lấy một chiếc áo khoác vải dệt màu be.
“Cũng khá đẹp.” Kỷ Hằng lại gật gật đầu.
Diệp Tô chọn liên tiếp mấy cái đều nhận được câu trả lời ‘khá đẹp’ của Kỷ Hằng.
“Anh có thể đưa ra ít lời khuyên cho tôi hay không, nhiều quần áo như vậy ở trong mắt anh đều trông giống nhau hết hay sao?” Diệp Tô có chút không vui, cảm thấy Kỷ Hằng chỉ trả lời cho có lệ thôi.
“Anh cảm thấy không khác biệt gì.” Kỷ Hằng bất đắc dĩ lên tiếng, nếu để anh chọn chiếc váy nào đẹp thì anh nhất định có thể chọn được, nhưng trong đống quần áo kỳ kỳ lạ lạ do cô chọn, anh thật sự không biết cái nào đẹp, cái nào xấu.
Nói thẳng ra là, thẩm mỹ của anh không theo kịp thời đại.
“Vậy cái váy buổi sáng nay sao anh không cho tôi mặc?”
Kỷ Hằng nhíu mày: “Cái đó không giống.”
“Hừ.” Diệp Tô tức giận hừ một tiếng, vậy khác gì không mang theo đâu, mang một người đàn ông ra mua sắm còn không bằng tự cô đi một mình.
“Hay là chị thử cái này thử xem.”
Cô gái phục vụ cầm một chiếc váy dài ra.
Diệp Tô nhìn vào mắt Kỷ Hằng nói: “Thôi đi”, rồi kéo anh đi.
Hai người lên khu hàng cao cấp ở tầng trên, tầng này không những yên tĩnh hơn tầng trước mà giá cả quần áo cũng nhỉnh hơn. Nhân viên phục vụ trong các cửa hàng ở đây đều dùng lỗ mũi nhìn người, nghiêm túc chú ý đứng trước những mặt hàng quốc tế với logo thương hiệu xa xỉ.
“Anh ngồi ở đây đi, tôi tự mình đi xuống xem lại.” Chỉ có mỗi tầng này mới có khu vực nghỉ chân, Diệp Tô cho Kỷ Hằng ngồi trên chiếc ghế đẩu thấp trên lối đi vòng tròn, người đàn ông cao lớn ngồi xổm nhìn hơi buồn cười.
“Ghế nhỏ như vậy ngồi không thoải mái.” Kỷ Hằng ghét bỏ nói.
Diệp Tô tức giận: “Vậy anh đừng ngồi, xuống đó đi dạo với tôi lần nữa.”
Kỷ Hằng ngoan ngoan ngậm miệng lại.
Không có Kỷ Hằng bên cạnh Diệp Tô cảm thấy mình nhẹ nhàng đi không ít, xem ra một người đi mua sắm cũng không có vấn đề gì. Vừa hay ở tầng một có quầy mỹ phẩm đang bày bán, cô ở lại đó hơi lâu, khi sắp đến giờ cơm cô mới sực nhớ hình như mình đã bỏ Kỷ Hằng ở trên kia gần hai giờ rồi.
“Kỷ Hằng.” Diệp Tô vội vàng đi lên bằng thang máy hộp, chỗ anh ngồi vừa nãy không có một bóng người.
Người đâu rồi? Diệp Tô tìm kiếm khắp nơi.
Anh ta có thể chạy đi đâu nhỉ? Trên người anh ta chỉ có 100 đồng do cô cho thì có thể làm gì được?”
Diệp Tô nghĩ có thể Kỷ Hằng đã lên nhà hàng ở sân thượng để mua đồ ăn, lúc cô đi thang cuốn lên thì thuận mắt nhìn xuống phía dưới một cái.
Kia, kia, kia, người trong cửa hàng kia có phải là Kỷ Hằng hay không?
Diệp Tô lại vội vàng đi thang máy xuống lầu. Truyện được edit và đăng tại LustAveland.com
“Chào mừng quý khách.”
Diệp Tô vào cửa hàng, nhân viên phục ở cửa lập tức lễ phép khom người chào.
“Hi hi.” Diệp Tô cười gượng hai tiếng, cô đi tới vỗ vỗ bả vai Kỷ Hằng đang nhàn nhã ngồi gác chân trên chiếc ghế sô pha bằng da lớn lật tạp chí.
“Mời anh từ từ dùng.” Nhân viên cửa hàng mặc bộ tây trang màu đen bưng một miếng bánh kem nhỏ tới trước mặt Kỷ Hằng.
Kỷ Hằng quay đầu lại thì nhìn thấy Diệp Tô.
“Sao anh lại chạy tới đây?” Diệp Tô hỏi: “Không phải dặn anh chờ tôi ở bên ngoài sao?”
“Ghế ở ngoài kia ngồi không thoải mái, anh đành phải vào trong ngồi.” Kỷ Hằng nói rất tự nhiên: “Người ta cũng không phải không cho ngồi, còn có ăn nữa.”
Anh chỉ nước trái cây và bánh trên bàn cho Diệp Tô.
Diệp Tô cảm thấy nhất định Kỷ Hằng không nhìn thấy những con số trên thẻ giá: “Anh có tiền không mà vào đây?”
“Cô gái kia hỏi anh có muốn mua gì hay không, anh nói anh chỉ có 100, cô ấy cũng mời anh ngồi. Những đồ ăn thức uống này đều là họ tự động đem lên, để cho anh nghỉ ngơi.”
Khóe miệng Diệp Tô co rút.
Cô nhân viên phục vụ nhìn họ nở một nụ cười lễ phép lộ tám chiếc răng.
Kỷ Hằng trông không giống như người không có tiền, từ nhỏ đã lớn lên trong phú quý, không hề giống với bọn nhà giàu mới nổi, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang khí chất của quý công tử nhà giàu, điều này không thể học được.
Nhân viên phục vụ khôn khéo đương nhiên nhìn ra được, chẳng qua bọn họ không thể biết được, người này đúng là kẻ có tiền, nhưng là ở một không gian khác, không thể lấy ra được.
Diệp Tô mua một chiếc áo khoác trong cửa hàng này cho Kỷ Hằng, tốn hết tiền catse đóng hai tập phim của cô.
Nhân viên cửa hàng khom lưng 90⁰ vui vẻ đưa tiễn, Kỷ Hằng xách túi đi theo Diệp Tô ra ngoài: “Còn đi mua sắm nữa không?”
“Mua cái lông ấy. Tìm chỗ ăn cơm.” Diệp Tô tức nghiến răng, một cái áo khoác của anh đã dùng toàn bộ số tiền cô định mua quần áo cho mình trong hôm nay.
“Anh không đói bụng, mấy thứ vừa rồi ăn rất no, cái chocolate kia…” Kỷ Hằng nhìn thấy ánh mắt của Diệp Tô thì nuốt nửa câu sau vào bụng.
Anh không đói, ha ha, Diệp Tô cười nhìn chằm chằm vào Kỷ Hằng khiến lông tơ cả người anh dựng hết cả lên.
Xem như Diệp Tô đã hiểu rõ, cô xuyên đến đây làm một diễn viên dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm, còn Kỷ Hằng, một tên hộ khẩu cũng không có, dựa vào ‘không biết xấu hổ’ mà kiếm cơm.