“ Ngươi là anh em với Cẩm Mịch hơn nữa cũng khá hợp mắt ta nên thứ này cho ngươi!” Nguyệt Hạ tiên nhân vô cùng phóng khoáng vung tay áo, ném nhánh cây nhỏ ra xa, cười ha ha ngắm nghía Tuyết Liên từ đầu tới chân, rồi lại rút từ trong ống tay áo ra một sợi tơ hồng tỏa hào quang sáng loáng, bộ dạng thật là hùng hồn nói: “ Dùng tơ hồng này buộc vào mắt cá chân Húc Phượng thì đường tình bằng phẳng, gặp dữ hóa lành.”
“ Ta không cần” Nghĩ đến chuyện cùng tính khí thất thường lại cao ngạo như Húc Phượng nói chuyện yêu đương, cả người nhịn không được nổi da gà, nàng lại không có khuynh hướng chịu ngược đầu óc vào nước mới làm vậy.
Nguyệt Hạ tiên nhân làm sao chấp nhận việc này, đưa tay cầm tơ hồng bỏ vào tay Tuyết Liên, giọng điệu kiên quyết nói: “Thứ này những người khác cầu ta cũng không được, ta cho ngươi nhất định phải nhận lấy!”
“Nguyệt Hạ Tiên Nhân hôm nay hào phóng quá chứ.” Giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng bọn họ, quay đầu lại liền nhìn thấy tên chết điều kia không biết chỗ nào đi đến, không đợi Nguyệt Hạ tiên nhân nói gì đã kéo vạt áo cẩm bào lên, giơ chân đạp mạnh lên ghế đá, Tuyết Liên nhìn mắt cá chân của hắn buộc đến năm, sáu, bảy, tám, chín, mười sợi dây tơ hồng.
Trong lúc nhất thời, không khỏi trố mắt!
Húc Phương thò tay giật chúng ra đặt vào tay hồ ly tiên, “Có lẽ tơ hồng của Nguyệt Hạ tiên nhân vô cùng dư thừa, nên mới không cần mà đem tặng cho tất cả tiên tử, thị tì trong phủ của Húc Phượng, coi như là làm một chuyện tốt vậy.”
Hồ ly tiên cầm đống dây tơ hồng chói lọi, nhét vào vạt áo, thở ngắn than dài: “Bé phượng lớn rồi, lớn rồi khó bảo. Nhớ năm đó cháu chỉ là một con chim non chưa đủ lông đủ cánh, thích nhất là lăn lộn trong đống tơ hồng ở trong phủ ta. Nhưng bây giờ, đến xưng hô cũng xa lạ như vậy. Lão phu cảm thấy rất buồn.”
Cẩm Mịch sớm nghe Hồ ly tiên gọi Húc Phượng như vậy, có ngạc nhiên cũng đã ngạc nhiên qua nhưng Tuyết Liên thì lần đầu tiên cho nên dùng ánh mắt hài hước đánh giá Húc Phượng: “ Bé Phượng a!” So với tên gọi Tiểu phượng hoàng càng nổi da gà.
Húc Phượng liếc xéo Tuyết Liên một cái, sau chắp tay thi lễ có chút miễn cưỡng:“Thúc phụ nói quá lời.”
Hồ ly tiên lập tức lấy lại tinh thần hướng Tuyết Liên và Cẩm Mịch nói: “ Cháu của ta rất ngoan, rất ngoan! Xưng hô như vậy mới giống người một nhà.”
Tuyết Liên nhìn Cẩm Mịch ngốc nghếch cười gật đầu theo, trong lòng thầm than quả nhiên là hồ ly, thật biết diễn a!
Từ việc tận mắt chứng kiến mắt cá chân Húc Phượng cột biết bao nhiêu tơ hồng cùng với lời giải thích của Cẩm Mịch, Tuyết Liên mới biết được vị Nguyệt Hạ tiên nhân này có chức vụ quản lý nhân duyên song hắn lại không thể quản được nhân duyên của tiên nhân.
“Nếu là tơ hồng đối tiên nhân hữu dụng nói, Phượng hoàng đã sớm nạp hơn hai mươi phòng thị thiếp, cơ hồ tất cả tiên nữ ở Thiên giới đều lấy tơ hồng trói quá hắn tựa như lần trước!” Cẩm Mịch nhăn mặt cầm quyển sách lấy từ chồ Hồ ly tiên nhân nói.
“Mỗi người?” Tuyết Liên có điểm kinh ngạc, song lại nghĩ đến thân phận của hắn liền thấy là chuyện đương nhiên. Dù rằng chết điểu lại nhỏ mọn, mắt cao hơn đầu nhưng có thân phận cao quý là con trai của đương kim đế hậu, được mô tả là khắp lục giới không ai đẹp trai bằng, nắm trong tay binh quyền của Thiên giới lập bao nhiêu chiến tích cho nên hắn có tư bản để tự tin, kiêu ngạo và khí chất ngút trời. Đặt ở hiện đại cũng không thiếu nữ nhân nhào vào, muốn có tiền thì có tiền, muốn dung mạo thì có dung mạo cho nên có một ít tật xấu vẫn có thể bỏ qua.
Mỗi người mỗi khẩu vị, không có gì đáng trách!
Lại nghĩ dù sao bản thân cũng đến Thiên giới, mỗi ngày nhìn sắc mặt của chết điểu mà sống nếu không từ chỗ hắn lấy chút lợi lộc thì thật sự quá có lỗi với bản thân mà. Chẳng qua trên người nàng có không ít thứ tốt nhưng dùng chúng nó đi đút lót chết điểu chỉ nghĩ thôi là lòng đau như cắt, Tuyết Liên suy ngẫm một hồi cuối cùng tìm ra phương án tốt.
Trên đời này làm gì có vấn đề mà bữa ăn ngon không giải quyết được chứ? Nếu có thì dùng hai bữa, hai bữa không được thì ba nữa! Chân lý của đồ tham ăn-Tuyết Liên.
Dựa theo tri thức kiếp trước, Tuyết Liên nghe người xưa nói chim phượng hoàng là thần thú thanh cao, từ khi xuất hiện nếu không phải ngô đồng thì không ăn, không phải nước suốt thanh mát thì không uống.
Khẩu vị vô cùng bắt bẻ a! Tuyết Liên vò đầu than, dựa vào linh lực của thân nàng rõ ràng trồng được loại ngô đồng vào mắt phượng hoàng thật sự lợi ít lỗ to, chuyện mua bán không có lời như vậy nàng tuyệt đối không làm.
Tuyết Liên buồn bực suy ngẫm phượng hoàng còn có thể ăn thứ gì khác, tay cầm thẻ hấp lên hấp xuống cho đỡ buồn chán vừa cả nghĩ: Rõ ràng có giấy, không hiểu sao thư tịch ở đây lại dùng thẻ tre.
Khoan đã, tre! Tuyết Liên nhìn thẻ tre trong tay, khoé môi nhếch lên: “Nếu là thứ đó thì không thành vấn đề đi!”
Thế là, Húc Phượng nhìn thấy mặt cười tươi tắn Tuyết Liên bưng một mâm đồ ăn đi vào trong lòng suy tư: Định bắt chước Cẩm Mịch dùng thức ăn mua chuộc ta, không dễ như vậy đâu!
“ Nhị điện hạ!”
“ Ngươi đến đây làm gì, kinh thư mà ta giao cho đã học thuộc chưa?” Húc Phượng lạnh nhạt đặt công việc xử lý xong sang một bên lại cần một phần công văn khác mở ra, tay cầm bút lông thấm mực cúi đầu viết.
“ Chuyện kinh thư không nóng nảy….”Không biết sợi thần kinh nào của Húc Phượng có vấn đề ném cho nàng vài quyển sách bảo nàng đọc, có điều mấy quyển đó nàng đọc thuộc từ hồi nào rồi.
“ Hửm!? Vậy cái gì mới tình là sốt ruột?”
“ Đương nhiên là tu luyện! Đám kinh thư ngươi giao cho ta chẳng khác nào có hoa không quả, nói dài lê mê nhưng vấn đề ta muốn biết thì chả đâu vào đâu. Nếu dựa vào lý luận là có thể tu thành tiên thì ta sớm đã tu thành, thân là Hỏa Thần nổi tiếng khắp Lục giới ngươi nhất định có rất nhiều kinh nghiệm so với đám thư tịch khô khan không thú vị càng đáng để ta học hỏi cho nên ta muốn nhờ ngươi chỉ dạy, đương nhiên là không miễn phí. Chỉ cần ngươi đồng ý, một ngày ba bữa cam đoan cung ứng!”
Nhìn bộ dạng ăn nói khép nép của Tuyết Liên trong lòng Húc Phượng rất thư thái nhưng ngoài mặt lạnh như thường, tay cầm văn kiện nói: “ Nếu là bánh hoa tươi thì ngươi mang đi đi, tên Cẩm Mịch đã dùng món đó rồi!”
“ Tuy cũng có món bánh lấy hoa làm nguyên liệu chính nhưng thứ này điện hạ nhất định sẽ thích!” Tuyết Liên ngoài cười nhưng trong không cười, chết điểu không trang bức sẽ chết người sao, còn có Cẩm Mịch cũng dùng chiêu này, thật bất ngờ nha, nhất định có người đứng phía sau bày mưu tính kế cho nàng ta rồi.
Húc Phượng nhìn Tuyết Liên mở nắp mâm nhìn bên trong có một đĩa bánh, một đĩa đựng chùm trái xanh no tròn mộng nước dạng dấu chấm phẩy cùng một ly nước suối.
“ Nhìn bộ dáng cũng không tệ, không hạ độc đi?”
“Điện hạ, Tuyết Liên làm sao có thể đối với một người không có oán gì sâu nặng hạ độc, Tuyết Liên không phải loại người như thế...” Chết điểu, đa tạ ngươi nhắc nhở! Nếu tương lai một ngày nào đó muốn xử lý ngươi ta nhất định dùng chiêu này.
“ Vậy tin ngươi một hồi!” Húc Phưọng buông văn kiện xuống, tay cầm lấy một cái bánh cắn một miếng.
“ Điện hạ, mùi vị thế nào?” Trong lòng không hiểu sao có chút hồi hộp.
“Cũng tạm được.”
“…… Như thế nào sẽ là tàm tạm chứ, rõ ràng ăn rất ngon a, chẳng lẽ là do vị giác của loài chim bay khác với người thường sao? Không đúng a, Liễu Nguyên Quân nói nàng làm ăn rất ngon a…. ” Hắn cũng thuộc Điểu tộc mà.
“Ngươi nhỏ giọng nói nhảm cái gì?”
“Ta qua quan đúng không, điện hạ?” Tuyết Liên cười lấy lòng nói.
Húc Phượng nhìn ánh mắt sáng ngời của Tuyết Liên, vốn dĩ định bắt bẻ cũng bị vẻ mặt trông mong của nàng làm cho mềm lòng, chữ “không” mắc nghẹn lại trong cổ họng không cách nào nói ra.
Tuyết Liên nhìn Húc Phượng gật đầu trong lòng thoải mái, nụ cười trên môi càng thêm tươi đẹp: “ Điện hạ, người thật tốt!”
“ Nói cho Cẩm Mịch rằng chỗ ta còn thiếu thư đồng, nếu cô ta muốn biết một ít phương pháp tu hành thì ngày mai đến Tẩy Trần điện hầu hạ.” Bị Tuyết Liên khen ngợi khiến cho lòng hư vinh của Húc Phượng được thỏa mãn, tâm tình tốt mà hướng nàng nói: “ Ngươi cũng thế, ngày mai nhớ đến!”
“ Đã biết!” Tuyết Liên gật nhẹ đầu đáp.
Nhưng đợi khi Tuyết Liên tìm thấy Cẩm Mịch thì cô nàng do tham muốn 300 linh lực từ trứng Chu Tước do tiểu tiên thị Liễu Thính ở Tê Ngô Điện của Hỏa thần đưa cho bởi vì thuộc tính tương khắc mà xảy ra chuyện.
Đỡ lấy cả người nóng rang lên Cẩm Mịch, Tuyết Liên theo bản năng ngưng tụ ra băng giúp nàng ta hạ nhiệt lại dùng phép tạo ra một con hạt giấy bay đi tìm người trợ giúp.
Chờ không lâu lắm, Tuyết Liên liền nhìn thấy Nguyệt Hạ tiên nhân lảo đảo chạy vào, thần sắc nghiêm trọng giúp Cẩm Mịch bắt mạch ấn bụng, rồi lại cúi đầu suy nghĩ nửa ngày, rồi lưu loát viết ra một toa thuốc đưa cho tiểu tiên đồng phía sau, phân phó mau đem thuốc đi sắc thật nhanh.
Mặc dù thân thể đau đớn, nhưng thần trí của Cẩm Mịch lại rất tỉnh táo, chỉ thấy quanh thân khói bốc lượn lờ, mờ mờ ảo ảo, miễn cưỡng nhếch miệng nói chuyện với Hồ Ly Tiên, “Không ngờ Nguyệt Hạ Tiên Nhân còn tinh thông bốc thuốc và châm cứu.”
Hồ Ly Tiên cong cong đôi mắt lấp lánh như sao khiêm tốn nói: “Biết sơ sơ.”
Ban đầu Tuyết Liên còn cho rằng Hồ ly tiên khiêm tốn nhưng sau này từ chỗ Húc Phượng mới biết y thuật của hắn chỉ miễn cưỡng ở trình độ cơ bản, mà thứ mà hắn viết đưa cho tiểu tiên đồng không phải là phương thuốc mà là lá thư cầu cứu Húc Phượng.
Muốn gỡ nút phải tìm người thắt nút, trứng Chu Tước mà Cẩm Mịch ăn là vật lấy từ trong cung Hỏa thần ra, Hồ Ly Tiên liền cấp tốc triệu Hỏa thần Húc Phượng đến.
Húc Phượng kia đang ở thao trường huấn luyện thiên binh thiên tướng, nghĩ chẳng biết thúc phụ hắn xảy ra chuyện hệ trọng gì, nên dẫn theo thiên binh chớp mắt một cái liền giáng xuống chỗ bọn họ.
Cho nên mới có một màn này, thuốc còn chưa đợi tới thì Tuyết Liên đã nhìn thấy đám người đi vào, ai cũng mặc giáp mang đao giống hệt nhau, khuôn mặt nghiêm trọng, thân thể thẳng như cây bút lông, mỗi bước đi đều vô tình lộ ra một luồng sát khí đằng đằng.
Đoàn người này vào tiểu viện không nói hai lời liền khiêng Cẩm Mịch lên cáng, nhấc lên rồi mang đi.
“ Ơ, các ngươi mang Cẩm Mịch đi đâu vậy?” Tuyết Liên kéo làn váy đuổi theo, Hồ Ly Tiên cũng thất tha thất thểu bám theo, khóc lóc thảm thương: “Các ngươi là một lũ táng tận thiên lương! Định cướp Mịch Nhi nhà ta đem đi đâu!”
Tuyết Liên đầu nhìn lên khuôn mặt vô tội giữa bầu trời xanh của Hồ ly tiên, nhất thời không biết nên hình dung cảm xúc bản thân thế nào.
Hồ Ly Tiên thấy Tuyết Liên ngơ ngác nhìn mình, khàn giọng đấm ngực ra sức giậm chân: “Mịch Nhi à! Cha có lỗi với con! Chứng kiến lũ ác ôn bắt con đi gán nợ mà không làm gì được! …”
“…” Tuyết Liên.
“…” Cẩm Mịch.
“Thúc phụ đừng tiếp tục kêu gào nữa, sợ là tên tiểu yêu này không quá một canh giờ nữa sẽ bị hóa thành tro bụi rồi.” Húc Phượng ở bên cạnh từ đầu tới đối với Hồ ly tiên thản nhiên nói một câu.
Hồ Ly Tiên lập tức lau nước mắt đứng thẳng người dậy, cười tủm tỉm nói: “Cho nên ta mới muốn tranh thủ diễn một màn cường hào ác bá đoạt nữ nhi, sinh ly tử biệt.”
Các thiên binh đang khiêng cáng cứu thương tay run lên một cái. Tuyết Liên liếc nhìn Cẩm Mịch cắn răng nếu không phải vì đau đớn nhất định xông lên cắn Hồ ly tiên một cái cho hả giận, tiếp tục nhịn đau đồng tình không thôi, không chỉ đau đớn về thể xác, mặt tinh thần cũng bị Hô ly tiên tra tấn.
Cẩm Mịch, ngươi cũng quá thảm đi!
Hồ Ly Tiên nói rõ nguyên nhân cho cháu trai của hắn nghe, tên chết điểu kia nhướng nhướng hai hàng lông mày kiêu căng ngạo mạn nghiêng đầu nhìn Cẩm Mịch đang nằm trong lòng ngực Tuyết Liên một cái rồi ra lệnh cho thiên binh khiêng nàng ta đến Tê Ngô cung để chẩn trị.
Trước khi ra khỏi phòng ngủ của Cẩm Mịch, Hồ Ly Tiên còn vẫy vẫy chiếc khăn lụa, cắn môi đỏ mắt nói: “Mịch nhi, con đến Tê Ngô cung cần phải nhu thuận thông minh một chút, hầu hạ Húc Phượng đại quan nhân cho tốt.”
Tuyết Liên nhìn Húc Phượng khóe mắt xếch ngược, lại nhìn Cẩm Mịch rốt cục cũng hôn mê bất tỉnh như ý nguyện. Nếu không phải tình hình không đúng, nàng nhất định sẽ ôm bụng cười một phen, có thể làm mọi chuyện trở thành thế này, mạch não của Hồ ly tiên quả nhiên là độc đáo.
Có được một thúc phụ chuyên hố cháu trai như vậy, chết điểu cũng thật đáng thương nhưng hắn càng như vậy nàng càng cảm thấy vui sướng. Tuy nàng không làm được gì chết điểu nhưng không có nghĩ không có người trị được hắn, cho ngươi suốt ngày khiến chuyện với ta.