“Khi tôi nhận ra bản thân không còn là chính mình, tôi bắt đầu chạy trốn. Trốn khỏi ôn nhu, trốn khỏi thương hại mà cậu ấy ban phát cho kẻ bệnh hoạn này. Tìm mọi lý do để có thể rời khỏi giấc mộng khiến người ta trầm luân ấy, nhưng tất cả đều là cái cớ cho sự hèn nhát của bản thân. Vạn kiếp luân hồi, những gì còn sót lại chỉ là trái tim nát bươm không ngừng rỉ máu. YoSeob, tôi nhớ cậu, nhớ đến phát điên.”
……………………………………………
Cắt thịt bò thành những miếng vừa ăn rồi để sang một bên. Tiếp đó Ngọc Hiền cho đường phèn vào chảo dầu, sau khi đường tan thì cô cho thịt vào xào, thịt hơi săn lại thì cho hành khô, đại hồi, quế, chút muối, chút hạt nêm cho vừa ăn. Sau đó đảo đều, đổ chút nước cho thịt ngấm gia vị rồi đậy nắp chảo lại. Sau mười đến mười lăm phút thì cho cà rốt được cắt khúc, cắt viên hoặc tỉa hoa vào. Đến khi cà rốt mềm thì tắt bếp.
Màu sắc tươi sáng của cà rốt đối lập với vẻ ảm đạm của thịt bò. Hành, đại hồi, quế làm nổi bật hương vị của thịt bò, làm cho ai ngửi được cũng phải đói bụng ngay lập tức. Thịt vừa đủ độ mềm, ẩm, không quá khô. Cà rốt được nấu vừa chín để làm mất vị hăng, đồng thời cũng không làm hỏng kết cấu vốn có của nó. Tất cả đều được nêm nếm vừa ăn.
Một món thì không đủ cung cấp năng lượng, vì vậy cô làm một bát salad ức gà lớn cùng hai ly protein shake. Sự kết hợp hài hòa giữa thịt và rau củ sẽ khiến cơ thể khỏe mạnh hơn.
Những người sau khi điều trị tâm lý sẽ cố gắng sống lành mạnh hơn những người khác. Còn Ngọc Hiền, sau những chuyện đã trải qua, cô không nghĩ mình có thể vui vẻ một lần nữa. Nhưng ít nhất thì cô đã tìm được thứ gây khiến cô yêu thích. Nó làm tâm cô tịnh hơn. Không còn những lúc tuyệt vọng như lạc vào cõi chết, cũng không còn những lúc không cảm nhận được thứ cảm xúc nào.
Như thường lệ, sau khi không còn cảm giác no thì cô lại tập yoga, đánh răng, dưỡng da. Cô vẫn luôn làm những việc này vào sáng và tối.
Có thể là do năng lực thích ứng của Ngọc Hiền rất mạnh, cũng có thể là cô tin tưởng vào nhân phẩm của Trường Sinh. Cho nên dù là đêm đầu hay đêm thứ hai, cô vẫn ngủ rất ngon lành. Một đêm không mộng mị.
“Bà nói đây là con bé làm? Mùi hương này…” – Ông Nghĩa vẫn không thể tin vào đôi tai của mình. Nếu như nói ai đó làm thì ông còn tin, nhưng nếu là con gái mình thì có đánh chết ông cũng không tin.
“Tôi xem phát sóng trực tiếp rồi, là con bé làm đấy. Chính Đại tướng cũng đã xác nhận.”
“Nhưng con bé có bao giờ tiếp xúc với mấy thứ này?” – Ông vẫn không tin.
“Ông làm ơn ngừng việc xem thường con gái mình lại cho tôi! Tôi nói đây là của con bé làm thì chính là của con bé làm. Ông không ăn thì tôi ăn.”
Cả ngày nghe người khác nói con mình là phế vật đã khiến bà phát bực rồi, đến tối còn thấy thái độ này của chồng mình nữa. Hỏi ai mà không phát điên chứ?
“Tuần sau ông bỏ chút thời gian ra xem phát sóng trực tiếp đi! Còn bây giờ thứ này là của tôi.” – Nói xong bà ôm hộp thủy tinh về chỗ của mình.
Thực phẩm dùng để trực tiếp bao gồm cả hải sản, vậy nên chính phủ không lo thiếu nguồn cung.
“Vợ a~ Bà đừng nhẫn tâm với tôi vậy chứ!” – Ông kéo hộp từ từ về phía mình. Dù không tin nhưng có ăn thì không ai lại bỏ qua cả.
Bà Hoa liếc xéo một cái, “Của ông trong máy làm lạnh kìa, giành của tôi làm chi?’ – Nói rồi bà cắn một miếng bánh. “Như thế này mới là thức ăn chứ.”
“Vợ muôn năm!” – Nói rồi ông chạy đi như một cơn gió. Bây giờ thứ gọi là “hình tượng” với ông không còn quan trọng bằng đồ ăn nữa.
Trong khi đó, cấp bậc trí lực SSS của Ngọc Hiền cũng đang thu hút đội quân cú đêm, đặc biệt là những người thuộc trường phái trí lực. Trước giờ đội quân này vẫn luôn chia làm ba trường phái, một là thể lực, hai là trí lực, ba là trung hòa. Trường phái trí lực cùng thể lực vẫn luôn đối chọi gay gắt với nhau, còn phái trung lập, những người này ủng hộ cả hai.
#Chúng ta vừa có thêm một thiên tài#
“Thật không thể tin được! Là SSS đấy! Trí lực SSS ở tuổi 18. Phải biết rằng Đại tướng đến tuổi 24 mới đạt đến cấp bậc này.”
[C12H22O11]: Chủ thớt bình tĩnh! Nhưng tui cũng đang kích động đây này.
[H2S]: Có gì phải kích động chứ? Dù ba S hay bốn S thì cô ta vẫn là phế vật thôi.
[C12H22O11]: Ai đó đánh hơi nhanh thật.
[C2H5OH]: Mũi còn thính hơn cả gâu gâu.
[CH3COOC10H17[: Nếu như Đại tướng có ưu thế về việc lãnh đạo thì Ngọc Hiền lại có ưu thế về nấu ăn. Nhìn tác phẩm của cô ấy mà xem, đó là cả một bầu trời nghệ thuật đấy.
[H2S]: Nấu ăn thôi, ai chẳng làm được?
[CH3COOC10H17]: Con nít thì nên đi ngủ sớm nha!
[C6H2O5]: Đúng là một bầu trời nghệ thuật. Không biết tuần sau sẽ là món gì nhỉ?
[(C6H10O5)n)]: Dù là món gì thì chắc chắn rằng chúng ta sẽ không phải nhìn thấy cảnh phá hoại nguyên liệu nữa.
[C6H2O5]: Đúng vậy. Mỗi lần nhìn thấy nguyên liệu quý giá như vậy lại bị họ phá huy thì tui lại thấy đau lòng.
[HCOOCH3]: Chỉ với mấy món đó thì chưa thể chắc chắn được cô ta có đủ khả năng hay chỉ là do may mắn. Điều đó còn phụ thuộc vào biểu hiện của cô ta vào tuần sau.
[(C6H10O5)n)]: May mắn? Tôi thì lại không nghĩ vậy.
[C2H2OH]: Chắc chỉ có mình tui thấy đại tỉ lúc nấu ăn thì siêu ngầu nhỉ? Muốn đập chậu cướp hoa quá đê ~ Tui đùa đấy.
[C12H22O11]: Lầu trên, chú không cô đơn. Lần đầu nhìn thấy dung nhan của tỉ thì tui đổ rồi. Đến cả thiếu nữ như tui còn chết mê chết mệt nữa là.
[HNO3]: Không hiểu cô ta có gì để mấy người tâng bốc lên như vậy. Đẹp thì cũng đẹp, nhưng suốt ngày trưng khuôn mặt lạnh tanh làm hỏng hết cả khuôn mặt. Cấp bậc trí năng cao nhưng chẳng làm nên trò trống gì. Thể lực lại thuộc dạng yếu nhất thế giới. Một đám mù quáng.
[C12H22O11]: )))))) Trời gần sáng rồi, đi ngủ đi anh em. Nghe tiếng của gâu gâu làm tui nhức hết cả đầu.
“Mấy cậu biết chuyện gì chưa?” – Hạ thấy ba người đều đến thì đi lại hỏi.
“Chuyện gì?” – Phương tò mò hỏi.
“Tôi nghe nói Hòa bị mất chức năng ngôn ngữ rồi.”
“Hả? Hôm qua còn nói chuyện được mà.”
“Sao tự dưng lại…”
Hậu Phương vô cùng ngạc nhiên. Một người đang bình thường tự dưng hóa thành người mất chức năng ngôn ngữ, không ngạc nhiên mới lạ. Không thể nói chuyện thì dễ xử lý rồi, thế nhưng vùng ngôn ngữ của não bộ không hoạt động thì lại là một chuyện khác. (*)
(*) Người bị mất chức năng ngôn ngữ có thể hồi phục bằng biện pháp tự nhiên. Những người bị mắc chứng này không phải hoàn toàn không thể nói, chỉ là họ không thể diễn đạt hoàn chỉnh một cậu nói. Vậy nên “mất ngôn ngữ” mà tôi nói ở đây là một chứng bệnh không thật, hoặc là được tôi phóng đại lên.
“Tôi không biết. Cũng chưa có bác sĩ nào tìm ra nguyên nhân. Thôi thì xem như để dây thanh quản của cô ta nghỉ ngơi một thời gian vậy.”
“Đây quả thực là kì nghỉ dài hạn!” – Hậu gật gù.
“Cái giá phải trả cho việc khẩu nghiệp quá đắt!” – Phương khẽ lắc đầu.
Ngọc Hiền lại nhìn về khoảng không chơi vơi. Có thể người ta sẽ nói Ngọc Hiền làm hơi quá. Nhưng cô không hối hận. Cô chưa bao giờ nhận mình là người tốt cả.
Có thể nghe nhưng không thể nói đã kinh khủng, nhưng có thể nghe, không thể nói cùng không thể đọc, viết còn đáng sợ hơn. Rõ ràng đều là những ký tự đã từng được học, nhưng Hòa lại không thể nhận ra được chữ nào. Thậm chí khi nhìn vão một đồ vật quen thuộc cũng không thể lí giải được nó là cái gì. Đầu óc cô như môt trang giấy trắng, trắng tinh đến đáng sợ. Lúc này cô chẳng khác gì bệnh nhân tâm thần cả, chỉ khác là không phát điên thôi.
Không lâu sau khi phát bệnh, người ta bắt đầu nhốt Hòa trong một căn phòng với bốn bức tường trắng tinh. Mặc cho Hòa kêu gào một cách hoảng loạn, vẫn không ai thả cô ra. Có thể nơi đây sẽ là chốn dung thân của cô mãi mãi.