Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Ngọc
----------------------
Sau khi đột phá tới Luyện Thể Kỳ tầng bảy, cơ thể của Ngô Hiên cơ bản đã hấp thu xong Cường Thân Tráng Cốt Lộ.
Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, không ngờ hắn lại liên tiếp đột phá hai tầng, chủ yếu là nhờ vào Cường Thân Tráng Cốt Lộ, hiệu quả thật sự quá tốt!
Không hổ là thứ có tác dụng với cả Luyện Thể Kỳ tầng chín, chỉ cần liên tục uống vào thì sớm muộn gì cũng sẽ tiếp tục đột phá.
Đương nhiên, chủ yếu là hắn có quá nhiều, ngược lại là đệ tử bình thường khác thì làm sao có được nhiều Cường Thân Tráng Cốt Lộ để uống như nước thế chứ?
Tu vi thăng cấp là một chuyện vui, điều càng khiến hắn vui mừng chính là bản thân có thể thật sự dung hợp hai vũ kỹ, từ đó tạo thành một loại vũ kỹ mới.
Uy lực của vũ kỹ mới còn mạnh hơn cả Băng Thạch Chưởng và Băng Diễm Cuồng Bạo Quyền rất nhiều, hoàn toàn là lấy một phần tinh hoa dung hợp để đạt được một phần càng tinh hoa hơn, sức mạnh chồng lên nhau tất nhiên sẽ kinh khủng hơn.
Thật ra Ngô Hiên lại có chút lý giải hàm ý của sức mạnh này - Phá Huyễn! Nó có nghĩa là loại bỏ huyễn hoặc, có thể trực tiếp biết được thông tin của đan dược, còn có thể hấp thu vũ kỹ, xóa bỏ phần không cần thiết, dung hợp bộ phận tinh hoa nhất.
Về trong nhà, Nguyệt Hinh Nhi đang đợi tới mức chán chết, Ngô Hiên có chút áy náy, bản thân hắn quá mải mê tu luyện.
Sau khi nấu cơm cho Nguyệt Hinh Nhi, Ngô Hiên vào phòng tắm, tu luyện cả ngày thật sự khiến thể xác và tinh thần hắn mệt mỏi.
Nhưng tu tăng lên cũng khiến cực kỳ, mệt mỏi kiểu này cũng đáng giá.
Trong lúc mơ màng, Ngô Hiên thoải mái thả lỏng trong nước nóng, chậm rãi ngủ mất.
Nhưng khi hắn đang trong tình trạng nửa mê nửa tỉnh, đột nhiên cảm giác được thứ gì đó đang tựa vào người mình.
Hắn từ từ mở mắt, đến khi nhìn thấy rõ vật bên cạnh mình thì thiếu chút nữa đã phun máu.
Dựa bên cạnh hắn là cơ thể không mảnh vải che thân của Nguyệt Hinh Nhi.
Bản thân hắn ngủ gật thì thôi đi, ngay cả Nguyệt Hinh Nhi cũng tiến vào trạng thài ngủ gật à! Xem ra hắn ngủ quá say nên Nguyệt Hinh Nhi tiến vào mà cũng không biết!
Ngô Hiên lúng túng cầm khăn lông quấn lên người Nguyệt Hinh Nhi, chuyện này cũng không phải là lần đầu tiên nhưng lần nào hắn cũng cảm thấy xấu hổ, cũng không phải là hắn không thích nữ sắc mà là nếu muốn một cô bé có trí tuệ không bằng trẻ năm, sáu tuổi thì đúng là có chút ray rứt.
- A, Hiên ca ca, huynh tỉnh rồi, tắm chung với nhau đi!
Nguyệt Hinh Nhi bị Ngô Hiên đánh thức, cơ thể trần trụi ôm lấy Ngô Hiên, làn da mềm mịn, bóng loáng khiến thân thể Ngô Hiên xuất hiện phản ứng sinh lý..
Ngô Hiên nhanh nhẹn giúp Nguyệt Hinh Nhi mặc quần áo đàng hoàng xong, Nguyệt Hinh Nhi lại nhìn cơ thể trần trụi của hắn, đồng thời còn tò mò chỉ vào cơ thể của hắn:
- Hiên ca ca, đây là cái gì?
Ngô Hiên xấu hổ tới mức hận không thể đào một cái lỗ để chui vào, gấp gáp, vội vàng nói:
- Không có gì hết! Sau này Hinh Nhi không được tắm chung với ta, có biết chưa?
- Tại sao?
- Không tại sao cả…
Một đêm nhanh chóng trôi qua.
Sáng sớm hôm sau, sau khi tức dậy, Ngô Hiên dùng bao bố để dựng mấy chai Cường Thân Tráng Cốt Lộ.
Vố dĩ hắn định tiếp tục uống mấy chai này nhưng suy nghĩ kỹ lại thì nếu như dược hiệu kém hơn bản gốc nhiều thì giá trị cũng giảm đi rất nhiều.
Vì thế nếu uống liên tục, không đổi được một, hai phần dược liệu thì chẳng phải sẽ không thể chế tạc được Cường Thân Tráng Cốt Lộ nữa sao?
Đóng gói xong toàn bộ Cường Thân Tráng Cốt Lộ, Ngô Hiên nhét vào trong một cái áo khoác, muốn che giấu thân phận mình.
Bình thường, đệ tử Ngô gia luyện chế đan dược xong có thể bán cho Linh Dược Các, đổi các dược liệu có giá trị tương đương hoặc cũng có thể đổi thành tiền tài.
Dù sao Ngô gia tiêu tốn nhiều như vậy, không phải là dược liệu cấp thấp bào cũng sẽ có đại sư chuyên môn luyện chế, vì thế quy tắc này chính là để bổ sung và hai bên cùng có lợi.
Nhưng hắn không thể để người khác biết được năng lực của mình, nếu cầm mấy chai Cường Thân Tráng Cốt Lộ này đi bán thì chẳng phải hắn sẽ bị mấy người Linh Dược Các tra hỏi sao? Đến lúc đó, hắn sẽ luyện chế cho họ xem thế nào đây? Tự tay xuống bếp ngay trước mặt họ sao?
Hắn chưa biết hậu quả là gì mà cũng chẳng muốn đi thử đâu!
Vì thế, Ngô Hiên quyết định cầm mấy chai Cường Thân Tráng Cốt Lộ này đi ra ngoài bán.
Trong thành Huyền Long có vào nhà mở cửa hàng buôn bán linh dược, trong đó, nổi tiếng nhất là Vạn Dược Lâu.
Vạn Dược Lâu cũng không phải là chỉ có vạn loại thuốc (dược), mà nơi này còn co rất nhiều linh dược.
Vạn Dược Lâu không chỉ thu mua linh dược mà còn bán linh thảo và đan dược.
Vạn Dược Lâu rất nổi tiếng, thậm chí là trong ký ức củahắn cũng có ấn tượng về nơi này.
Mặc dù không bán cho gia tộc nhưng hắn vẫn phải che giấu thân phận củamình, tất cả đều phải đảm bảo an toàn, tránh việc để lại giấu vết.
- Hiên ca ca, huynh muốn đi đâu thế? Không dẫn Hinh Nhi theo à?
Nhìn vẻ mặt chờ mong của Nguyệt Hinh Nhi, trong lòng lại xấu hỏ một trận, gần đây, hắn bận rộn tu luyện, căn bản không quan tâm gì tới Nguyệt Hinh Nhi được.
Nghĩ kỹ lại một chút, hắn gật đầu:
Được rồi! Ta dẫn muội ra ngoài ra ngoài thì vui vẻ, nắm tay hắn vừa nhún vừa nhảy:
- Hinh Nhi chắc chắn sẽ nghe lời!
Ngô Hiên bất đắc dĩ lấy thêm một cái áo khoác nữa để lát nữa đi Vạn Dược Lâu còn cần nó để che giấu thân phận..
Bởi vì chỗ hậu cần Ngô gia có cửa sau nên hai người Ngô Hiên có thể nghênh ngang đi ra ngoài, vô cùng dễ dàng.
Tới đường lớn, nj không nhịn được mà cảm thán một câu, tới thế giới này lâu như vậy mà đây mới là lần đầu tiên hắn ra ngoài.
Nguyệt Hinh Nhi nhún nhảy, thấy đường phố phồn hoa, hai mắt chuyển động không ngừng nhìn ngắm chung quanh, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Ngô Hiên nhìn theo tầm mắt nàng mới phát hiện ánh mắt Nguyệt Hinh Nhi đang dừng ở sạp bán đồ trnag sức.
Ngô Hiên cười, dẫn Nguyệt Hinh Nhi đi qua quả nhiên ánh mắt củanàng không dứt ra được khỏi đống đồ trang sức kia.
- Thích sợi dây này không?
Ngô Hiên liếc mắt đã nhìn trúng một cái vòng tay, nó dùng từng viên đá nhỏ đẹp đẽ xâu vào cũng không phải là phỉ thúy gì quý giá hay loại gỗ đắt giá mà là dùng đá nhặt trên bờ cát xâu vào, trải qua quá trình cát mài xong thì trở nên cực lỳ xinh đẹp.
Tuy chỉ là đá bình thường nhưng những viên này đã trải qua quá trình hạt cát mài nên vô cùng bóng loáng, phương diện màu sắc cũng khác nhau.
Đủ mọi màu sắc khiến một người đàn ông như hắn nhìn thấy cũng yêu thích.
Nguyệt Hinh Nhi cười gật đầu:
- Thích!
Nàng ngẩng đầu, trên mặt mang theo nụ cười chân thành, tuy gương mặt nàng không phải là tuyệt sắc nhưng dáng vẻ tươi cười này chính là nụ cười đẹp nhất hắn từng thấy.
Vô luận là tuổi, chỉ cần là con gái nhìn thấy thứ xinh đẹp thì sẽ không nhịn nổi mà muốn có.
Tuy hắn không có tiền nhiều nhưng vẫn đủ để mua mấy món này.
- Tránh ra! Tránh ra! Đừng cản đường!
Tiếng quát chói tai vang lên từ xa, Ngô Hiên nhìn hướng âm thanh thì thấy một chiếc xe ngựa sang trọng đang chạy về phiaí bên này, một thanh niên cưỡi ngựa hét to với chung quanh để dân chúng tản ra chung quanh, đừng cản đường xe ngựa.
Ngô Hiên nhíu chặt mày, không biết họ thuộc gia tộc nào mà lại kiêu ngạo như vậy.
Dù thế, hắn vẫn kéo Nguyệt Hinh Nhi qua bên đường, hắn cũng không muốn gây chuyện thị phi gì, chỉ cần đối phương không trêu chọc hai người bọn hắn là được, hắn cũng sẽ không đụng chạm tới ai.
Hơn nữa, thực lực mà hắn muốn còn chưa có, thế lực thì càng không có.
Mặc dù không sợ mấy gia tộc cường thế kia nhưng không chuốc phiền phức cho bản thân cũng là một chuyện tốt.
Đợi khi chiếc xe ngựa sang trọng kia chạy qua trước mặt, xuyên thấu qua cửa sổ, hắn nhìn thấy một cô nương tuyệt đẹp đang ngồi bên trong, ánh mắt lãnh đạm nhìn mọi người cung quanh, vung tay lên có mang theo vài phần khí chất thoát tục.
Ngô Hiên cũng không cảm nhận được thực lực củađối phương, có lẽ tu vi của đối phương cao hơn hắn.
- Thiên tài Ngô gia - Ngô Vũ Hân trở về kìa!
- Phải rồi! Thiên tài Ngô gia - Ngô Vũ Hân trở về rồi, không biết lần này trở về để làm gì…
Mọi người bàn tán khiến Ngô Hiên nhanh chóng biết dược người ngời trên xe ngựa là ai - Ngô Vũ Hân, thiên tài của Ngô gia!
Trong lý ức của Ngô Hiên thật sự có một người như thế, chưa đến mười ta tuổi mà đã đột phá Luyện Linh Kỳ, năm nay vừa tròn mười bảy, hiện tại không biết là nàng ta đã đột phá tới cấp bậc nào rồi.
Dựa theo tốc độ tăng cấp như thế, nàng ta đúng là thiên tài! Mười ba tuổi mà có thể đạt tới Luyện Linh Kỳ cũng đã là khủng khiếp rồi!
Tu vi kinh người như thế nên nàng ta nhanh chóng được một đại tông môn thu nhận, Ngô Hiên quên mất tên tông môn đó rồi.
Điều khiến hắn kinh ngạc hơn là thiên tài như thế lại là một em gái!
Chẳng qua, chuyện này không có chút liên quan gì với hắn! Đó là tài năng của người khác, cũng không phải của hắn, mà không biết Ngô Vũ Hân trở về làm gì nhỉ!.