Trương Bàn Nha nhắm mắt nằm trên giường, trên người quấn chăn, nhìn phồng lên, thân hình hơi mập mạp là thứ duy nhất trông có vẻ “giàu có” trong căn phòng nhỏ tồi tàn này.
“Bàn Nha, đến giờ ăn rồi!” Một người phụ nữ trung niên gầy gò mở rèm bước vào.
Thay vì nói là rèm, sẽ chính xác hơn nếu nói là nửa miếng giẻ rách.
Người phụ nữ cẩn thận cầm lấy một chiếc bát sứ thô màu trắng xám đã mẻ.
Trương Bàn Nha dụi dụi mắt, ngồi dậy.
Người phụ nhân nông thôn đặt bát lên chiếc bàn gỗ nhỏ trên giường, đưa tay chạm vào trán Bàn Nha, vẻ mặt căng thẳng đã thả lỏng đi rất nhiều, bà nhét Bàn Nha vào dưới chăn rồi đặt một chiếc gối sau lưng nàng rồi nói : "Cơn sốt đã khỏi, Bài thuốc của Vương Bá truyền ở đầu thôn thật sự có tác dụng, Mấy hôm trước ta thấy con sốt đến đỏ bừng mặt, còn nói mê sảng cả đêm, làm ta rất lo lắng”
Trương Bàn Nha cười khan, trong lòng hỗn loạn, không biết nên trả lời như thế nào với phụ nhân này.
Cách đây mấy ngày, nàng là một đầu bếp hàng đầu nổi tiếng quốc tế, đang chuẩn bị sang nước Mỹ tham gia Hội nghị giao lưu đầu bếp quốc tế, nhưng khi tỉnh dậy lại phát hiện mình trở thành một người khác, thậm chí còn chạy đến Một nơi không xác định, nàng ở trên giường hoang mang, nằm trên giường hai ngày, cuối cùng nàng cũng hiểu ra một điều: nàng thực sự xuyên không về cổ đại!
Người ta xuyên qua nào là tiểu thư quý phái, là hoàng hậu hoặc phí tử gì đó, hoặc tệ nhất là một đại mỹ nhân vừa có nhan sắc vừa có tài năng, xung quanh là những mỹ nam nổi tiếng, ăn uống no say.
Làm sao hết lần này tới lần khác nàng liền xui xẻo như vậy, xuyên thành một cô gái nông thôn xuất thân từ một gia đình nghèo khó lại còn hơi mập nữa.
May mắn thay, cơ thể này vẫn giữ được ký ức của nguyên chủ, nàng nhận ra người phụ nhân trước mặt chính là mẹ ruột của nguyên chủ cơ thể này, "Trương Bàn Nha".
Bàn Nha rất đói, nàng ăn hai ba lần là hết chén cháo, vừa đặt bát xuống đã nghe thấy tiếng ai đó nói chuyện bên ngoài, mẹ Bàn Nha nói: “Nghe âm thanh này, chính là Tứ thúc con đấy, con cứ nằm đi, ta ra ngoài nhìn xem”
Bàn Nha đáp lại, dựa vào đầu giường đặt gần lò sưởi
Mẹ Bàn Nha vén rèm đi ra ngoài, còn Bàn Nha buồn chán ngồi trên giường, gia đình này thật sự rất nghèo, sống trong cảnh nghèo khó, thậm chí không có nổi một bữa ăn tươm tất.
Bàn Nha đang suy nghĩ lung tung thì tiếng ồn ào bên ngoài càng lúc càng lớn, nhà vốn là tường đất, cách âm không tốt, lúc này Bàn Nha nghe thấy tiếng Tứ thúc nàng ở bên ngoài: “Nhị ca, xem sức khỏe của huynh kém quá.
Nhị tẩu và cháu gái của ta không làm được việc nặng nhọc, ruộng cha giao cho huynh cũng không chăm sóc được, thà để người khác làm ruộng còn hơn, huynh chỉ cần thu tiền thuê, không xuất lực gì cả, chỉ việc ngồi thu tiền thôi, chẳng phải là tốt đẹp vô cùng sao?”
"Cái này...!ta chỉ dựa vào hoa màu trong ruộng để ăn cơm, nếu cho thuê ruộng rồi, sợ tiền thuê thu được không đủ khẩu phần lương thực cho nhà ta trong một năm." Giọng nói ông ông của cha Bàn Nha vang lên.
“Này, Nhị ca, huynh lo lắng quá đấy, nhìn những địa chủ gần đó xem, chẳng phải họ đều cho thuê ruộng rồi ngồi nhà thu tiền và và ăn uống no say sao? Ta đã nói rồi thì cứ làm đi, Nhị ca, nhà Trương đại bá ở làng bên muốn thuê đất của nhà huynh, họ mời ta đến nói chuyện với huynh, ta là đệ đệ ruột của huynh, ta sẽ không làm hại huynh.
Đây là khế ước thuê đất do Trương đại bá viết, nhị ca chỉ cần ấn dấu vân tay, từ nay về sau chỉ cần ở nhà đếm tiền thôi!” Tứ thúc vui vẻ nói, như thể đó là một chuyện rất tốt.
Khi Bàn Nha nghe, thấy có chuyện không ổn, khi ông nội Bàn Nha phân gia, Tứ thúc dùng thủ đoạn chiếm lấy những mẫu đất tốt nhất của ông nội, còn cha Bàn Nha được giao những mẫu đất cằn nhất gần như trồng lương thực chỉ đủ để miễn cưỡng nuôi sống gia đình...!Với tính cách của Tứ thúc, nếu thật sự là chuyện tốt thì nhất định chạy nhanh hơn ai hết, làm sao có thể giao việc đó cho cha Bàn Nha được?
Tứ thúc học trường tư thục mấy năm, rất khôn ngoan, lại cưới một tứ thẩm còn khôn ngoan hơn, nhà Lão Tứ thường lợi dụng nhà Bàn Nha, sao bây giờ hắn lại tốt bụng như vậy?
Bàn Nha nghĩ, ruộng này chính là mệnh căn của những người nông dân thời xưa, ai biết được Tứ thúc muốn làm gì.
Bàn Nha nghĩ nghĩ, bực bội không ngồi yên nên mặc quần áo đi ra ngoài.