Đầu Bếp Xuyên Về Cổ Đại Làm Giàu Ký


Bàn Nha chỉ đạo dân làng chuyển đồ khỏi bếp nhà Trương Tứ, ngay cả nửa thùng gạo chôn dưới đất trong bếp cũng bị dân làng đào ra, một số thanh niên đã chuyển sang nhà Bàn Nha.
Phòng bếp gần như đã dọn sạch, Bàn Nha rất hài lòng, thấy Tứ thẩm vẫn ngồi dưới đất, bước tới ngồi xổm bên cạnh Tứ thẩm và nói: “Tứ thẩm, đồ đạc chúng ta thu dọn xong rồi, bạc các ngươi đáp ứng cho ta đâu?”
Tứ thẩm nghiến răng nghiến lợi cúi đầu không nói một lời, bà ta yêu tiền nhất, lần này mưu tính ruộng nhà lão nhị không thành, trộm gà không được còn mất nắm thóc, đau khổ đến suýt nữa hộc máu.

Tứ Hoàn vội vàng từ bên cạnh đi tới, từ trong ngực móc ra mấy khối bạc vụn nhỏ, nhét vào tay Bàn Nha, cười nói: “ cháu gái, bạc ở đây, ngươi cẩn thận cầm bạc về đi , trở về mua chút đồ ăn ngon, may vài bộ quần áo mới để mặc.

Ta là thúc thúc của nươi.

Người một nhà cãi vã, đánh nhau là chuyện thường tình.

Mọi chuyện xem như chuyện đã qua đúng không?"

Bàn Nha ước lượng số bạc trong tay, đơn giản ước tính có hai khối bạc vụn, tầm khoảng 1 lượng, một lượng bạc đủ để gia đình Bàn Nha ăn được ít nhất nửa năm.

Tứ thúc luôn keo kiệt, có thể lấy ra số bạc lớn như vậy, nghĩ đến cũng biết hắn có bao nhiêu đau lòng ?

“Đúng, Tứ thúc nói đúng lắm, thân thích chính là như vậy, Sau này chúng ta sẽ thường xuyên lui tới.” Bàn Nha mỉm cười, cầm tiền vào tay, gọi cha về nhà.

“Bàn Nha, cha con làm sao vậy?” Nương Bàn Nha đang ở trong sân, Bà ngơ ngác nhìn dân làng chuyển rất nhiều đồ đạc vào nhà.

“Nương, đây là lương thực Tứ thúc cho nhà chúng ta.” Bàn Nha mỉm cười bước tới, vừa nhờ dân làng mang đồ vào trong bếp, một bên nắm lấy tay nương nàng nói: “Nương , bây giờ chúng ta có đồ ăn cho mùa đông rồi!"

Nương Bàn Nha đầu óc đơn giản, nghe Bàn Nha nói, bà vui vẻ chào hỏi dân làng đang thu dọn đồ đạc.

Cha Bàn Nha mặt u ám, Bàn Nha cũng không thèm quan tâm ông đang nghĩ gì, nàng cùng Nương nàng sắp xếp trong bếp , nói cảm ơn các thôn dân, sau khi mọi người ra về hai mẹ con nàng bắt đầu kiểm kê "Chiến lợi phẩm"

Mười sáu cái bát sứ trắng, hai cái nồi sắt, một cái muôi múc nước, hai xẻng dầu ăn, tám cái bát trà cỡ trung, một cái ấm sắt, năm mươi cân bắp, năm mươi cân cao lương, hai mươi cân bột mì trắng, ba mươi cân gạo, hai mươi cân dầu, một đôi đũa, năm cái thìa, còn có hai miếng thịt xông khói lớn, bốn quả trứng gà , một nắm hành lá, hai củ gừng nhỏ...!Dân làng quét sạch không còn một mảnh, thậm chí một củ hành cũng không để sót lại cho Trương Tứ.

Căn bếp vốn trống rỗng của nhà Bàn Nha bỗng trở nên phong phú lên.

Nương Bàn Nha nhìn nhiều đồ như vậy vui mừng, cười nói: “Con gái, nhà ta có những đồ tốt này, Nương sẽ nấu cho con một bữa thật ngon! Chúng ta suốt ngày ăn uống kham khổ, gặm bánh bột ngô, ăn rau dại, bây giờ chúng ta có bột mì và gạo trắng để ăn, thật tốt! Còn có thịt, thực sự còn phong phú hơn dịp Tết Nguyên Đán!


Nương Bàn Nha vui vẻ bắt đầu chuẩn bị, vội vàng đuổi Bàn Nha về phòng nghỉ ngơi, Bàn Nha vừa ra khỏi bếp, liền bị Cha nàng gọi lại: “Bàn Nha, lại đây”.

Cha Bàn Nha đang ngồi trong sân hút thuốc, Bàn Nha nghe vậy, biết chắc là không có chuyện tốt, nàng đi tới nói: "Có chuyện gì vậy?"

Cha Bàn Nha nói: “Ta thấy Tứ thúc đưa tiền cho ngươi, ngươi đưa bạc cho ta”.

“Không.” Bàn Nha không hề nghĩ ngợi mà thốt ra, số bạc này là vốn làm ăn của nàng, làm sao có thể giao cho người cha không đáng tin cậy này.

“ngươi nói gì cơ!” Cha Bàn Nha thổi tàn thuốc lá, đứng dậy, vuốt râu nhìn Bàn Nha: “Ta là Cha của ngươi, ta yêu cầu ngươi đưa cho ta thì ngươi phải đưa"

“Không.” Bàn Nha mặt không biểu tình, lắc lắc đầu, không để ý tới lời nói của ông.

Thời điểm Cha Bàn Nha ở trước mặt Trương Tứ và dân làng là một bộ dạng thành thành thật thật, bây giờ bỗng trở nên hung dữ, tức giận toàn thân phát run: “Ngươi súc sinh này, lời cha ngươi nói ngươi còn không nghe , có phải muốn lật trời rồi không"


Bàn Nha khinh thường hừ một tiếng nói: "Những thứ này ta mang về.

Ông là cha của ta, ta sẽ chia đồ ăn cho ông, nhưng tiền thì đừng hòng nghĩ tới."

"súc sinh!" Cha Bàn Nha tức giận giơ tay muốn đánh Bàn Nha.

Bàn Nha chuẩn bị kỹ càng, tóm lấy cánh tay của ông ta.

Cha Bàn Nha chỉ cảm thấy cánh tay mình bị kẹp chặt, không thể cử động được, đỏ mặt tía tai, hắn chửi bới: “súc sinh, thả ta ra, ngươi muốn đánh cha ngươi phải không!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận