Biển hiệu “Nhà hàng Bàn Nha” được treo trước nhà Trương Nhị.
Bàn Nha mượn một ít lụa đỏ và sa tanh bao quanh biển hiệu, bên cạnh còn đặt một tấm biển nhỏ bằng gỗ rất bắt mắt, nàng dùng vải cho đến khi sáng bóng.
Dân làng đi ngang qua thấy Bàn Nha treo biển liền kéo đến xem .
“ai nha, Bàn Nha, quán này khai trương rồi sao! Thật là nhanh ” đại thẩm mập nghe tin liền chạy tới, lau nước miếng nói: “Bàn nha, cho ta một bát trước đi!”
"Được! Khai trương đại cát!!" Người đầu tiên đến mở hàng, Bàn Nha vui vẻ đón bà ấy vào trong sân.
Khoảng sân nhỏ của nhà Trương Nhị đã được Bàn Nha dọn dẹp, trên mặt đất không có một cành cây khô nào, dù bàn ghế đã cũ nhưng đều được lau chùi sạch sẽ, không có hạt bụi nào, trông có vẻ tràn đầy sức sống.
Bàn Nha mời đại thẩm mập ngồi xuống, trước tiên bưng ra một đĩa bảy tám lát dưa chua ngọt, sau đó nói: "đại thẩm, thẩm đợi một lát, Lương Bì sẽ tới ngay!"
Sau đó nàng vào bếp, nêm gia vị vài lần, bưng ra một bát Lương Bì, đặt trước mặt đại thẩm mập.
Mập đại thẩm cười hắc hắc, vừa ăn vừa khen không dứt miệng
Tin Bàn Nha mở quán bán Lương Bì lan truyền, mọi người đến mua nối liền không dứt, việc làm ăn của nàng vô cùng phát đạt, Bàn Nha không có người phụ giúp , nàng phải làm đầu bếp, vừa phải làm tiểu nhị chào hỏi khách nhân, bận bịu sứt đầu mẻ trán..
Trương Nhị đã dậy sớm, ngồi xổm sang một bên, lạnh lùng nhìn Bàn Nha bận rộn, khịt mũi khinh thường.
"Bàn nha cô nương, tới thu tiền! Tổng cộng có năm bát, đây là năm văn ta đặt trên bàn cho ngươi!" Một nam tử trung niên mang theo người nhà tới gọi 5 bát Lương bì
"Được rồi! Ngài đi thong thả, lần sau lại đến a!" Bàn Nha trên tay cầm hai bát Lương Bì, đặt cho khách rồi quay lại thu tiền trên bàn.
Đột nhiên, Trương Nhị đứng dậy, nhanh như chuột chắt lao tới, chộp lấy năm văn tiền trên bàn rồi quay người bước ra khỏi sân.
"Cha, ngài trở về phòng nghỉ ngơi đi, làm sao có thể để ngài mệt nhọc được chứ, nữ nhi một mình bận rộn là được rồi, Cha đừng làm mệt mỏi a”.
Bàn Nha nhanh nhẹn lách mình tới, dùng một tay giữ chặt cổ tay Trương Nhị.
.
Những thực khách xung quanh không ai để ý đến động tác của hai cha con, nghe Bàn Nha nói, tất cả đều cho rằng Bàn Nha thương cha, sợ cha mệt, nên ôm tất cả mọi công việc về nàng.
“Buông tay ra, để tiền lại!” Bàn Nha nắm lấy cánh tay Trương Nhị, thì thầm vào tai Trương Nhị.
Trương Nhị trừng mắt nhìn Bàn Nha, tham năm văn tiền trong tay, không muốn buông ra.
Bàn Nha biết hắn muốn tiền, tuy năm văn không phải là số tiền lớn nhưng g đã có một lần tức có lần thứ hai, không thể để Trương Nhị quen tay.
Nếu lần này nàng không cho hắn thấy sự lợi hại của mình, thì tương lai Nhị Trương sẽ càng làm tới, lấy đi tất cả số tiền mà nàng vất vả kiếm được.
"Số tiền này ta kiếm được, ngươi muốn lấy thì trước phải hỏi xem ta có đồng ý hay không đã!" Bàn Nha dùng lực nhiều hơn, giọng điệu trở nên nghiêm túc hơn một chút.