Bàn Nha đã bày sẵn thức ăn, mướp xào đang bốc hơi nóng hổi, vỏ màu xanh biếc , ruột trắng mềm sáng bóng mê người.
Trứng tráng vàng óng chiên vừa chín tới.
Canh cá diếc có màu trắng thịt mềm, bên trong có thả hành hoa.
Dưa leo chua ngọt ướp thấm vị, mùi dưa leo thơm ngát kết hợp với vị chua ngọt xông vào mũi, Thịt kho đã có sẵn, cắt thành từng lát mỏng, xếp ngay ngắn ra đĩa.
Khi rượu gạo đã nóng lên, mùi thơm của rượu tràn ngập bốn phía.
Chiếc bánh nướng ban đầu cứng và không có hương vị được nướng vàng, bên trong mềm và thơm..
Bàn Nha nấu ăn đều chú ý đến màu sắc và hương vị, một bàn đồ ăn đơn giản nhưng được nấu từ tay đầu bếp cao cấp, thì hương vị thật sự rất khác biệt đến mức ngay cả thần tiên sau khi ngửi cũng không thể đứng thẳng được chứ đừng nói đến cha Bàn Nha suốt ngày uống cháo loãng.
Bàn Nha ngồi vào bàn, cầm đũa lên nói: “Cha , bây giờ ta kiếm được tiền, cơm của nhà ta có thể tốt hơn trước rồi”.
Sau đó, nàng khởi động quai hàm và bắt đầu ăn, vừa ăn vừa nói: "ôi, thật là thơm! Cha, người không ăn thật à ?"
Bụng Trương Nhị kêu lên vì đói, hắn nuốt nước miếng, kiên trì một lúc, rốt cục mặt mũi không bằng đói bụng lớn, nên liền đi xuống giường với vẻ mặt nghiêm túc bắt đầu ăn.
Trước những món ăn đầu bếp hàng đầu hiện đại này nấu, một bần nông cổ xưa như Trương Nhị căn bản là không có sức chống cự, hắn giống như một quỷ đói ba năm, ăn suýt nữa muốn đem cả đầu lưỡi mình nhai luôn, chén canh cá diếc cũng ăn hết không còn một giọt.
Trương Nhị ăn đến thoải mãn, không khí đã dịu hơn rất nhiều, Bàn Nha rót rượu cho Trương Nhị, thừa cơ dụ dỗ nói: “Cha , người thấy đấy, ta buôn bán, kiếm được tiền, còn không phải vì muốn nhà chúng ta trải qua tốt hơn sao.
Ta có tiền, người đi theo cũng ăn ngon uống ngon không phải sao? Hay người muốn mỗi ngày uống cháo loãng, ăn rau dại hay là ăn thịt uống rượu?
Trương Nhị buồn bực không lên tiếng, nhấp một ngụm rượu.
Bàn Nha kể tiếp: “Ta biết cha nghĩ ta là con gái, sau này không thể giữ được.
Nhưng số tiền ta kiếm được bây giờ là tiền ta giữ lại cho cha nương dưỡng lão.
Có tiền, liền có thể sống thoải mái dễ chịu, xây một căn nhà lớn, mua mấy người hầu, mỗi ngày đều có thịt cá để ăn, cuộc sống thư thái a! Người nhìn căn nhà của chúng ta hiện tại đi, gió thổi là bay, chờ ta kiếm tiền mua một miếng đất xây một căn nhà, cho cha ở phòng lớn có được hay không?"
“Được, được!” Trương Nhị trước là ăn được bữa cơm ngon, cảm thấy thoải mái với rượu và đồ ăn ngon, sau đó no nê với món canh của Bàn Nha, lẩm bẩm: “Chờ tương lai ta có tiền liền mua một cái nhà mới, ở phòng mới, mỗi bữa ăn thịt béo uống rượu ngon, ăn xong nằm hút thuốc, gọi hai tiểu nha hoàn đấm vai...! Hắc hắc, những ngày này thật đẹp a!
Trương Nhị nghĩ tới đây, càng nghĩ càng đẹp, không khỏi hưng phấn, không thể thoát ra khỏi suy nghỉ tự sướng này, tính toán: “ sau đó đem hưu cái bà tử xấu kia, cưới một cô nương xinh đẹp và sinh mấy tiểu tử mập mạp a!”
"Ta nhổ vào! Thể loại vừa phát tài liền muốn bỏ người vợ tào khang, đúng là thứ không vô sỉ, không ra gì" Bàn Nha thầm khinh thường.
Cha nàng chưa gì đã tính toán lấy đi số tiền nàng khó khăn kiếm được để cưới một người vợ mới và sinh một đứa con trai.