Đầu Bếp Xuyên Về Cổ Đại Làm Giàu Ký


Bàn Nha nằm xuống giường nhắm mắt, một tay che trán, vốn định mở quán Lương Bì thêm hai ba tháng nữa, sẽ dành dụm đủ tiền thuê một cửa hàng trong trấn, nhưng rốt cuộc, Năng lượng của con người có hạn, nàng cũng không phải làm bằng sắt, mỗi ngày làm liên tục không nghỉ suốt ngày đêm, ngay cả một người sắt cũng không thể chịu đựng được.


Một lúc sau, Trương đại tẩu mời Vương Bá tới, Vương Bá nhìn Bàn Nha, bắt mạch rồi nói: “ Bàn Nha, ngươi đây là làm việc quá sức, lại bị tà gió nhập thể dẫn đến phong hàn,cần phải thật tốt tĩnh dưỡng, chớ có làm việc quá sức, ta thấy bệnh của ngươi rất nặng, thậm chí có thể sẽ không đứng dậy nổi.

"

Bàn Nha gượng cười nói: “Vương Bá nói đúng lắm, bây giờ người ta mềm như bông.

Xin Vương Bá kê cho ta một ít thuốc , người kê thảo dược tốt một chút , ta nghỉ sẽ sớm khỏi bệnh.



Vương Bá vừa muốn nói chuyện thì nghe phía sau có một giọng nói âm dương quái khí truyền đến, Trương Nhị tựa người vào cửa, nhìn Bàn Nha với vẻ mặt không vui nói: “Thân tiểu thư mệnh nha hoàn, thảo dược không cần tiền a, Vương đại ca, cho nha đầu này hai viên thuốc cảm lạnh, ta muốn loại rẻ tiền nhất, ít tốn tiền a.




Bàn Nha nghe xong, một bụng tức giận, bạc là nàng kiếm, chính mình cũng mệt mỏi sinh bệnh, sao không được uống thuốc tốt? Nàng không tiêu tiền của Trương Nhị, khi nào thì đến lượt hắn khoa tay múa chân?
Nhưng bây giờ nàng thân thể suy yếu, không còn sức mà mắng chửi , ỉu xìu nói:: “Cha , bệnh của ta nặng , chỉ sợ uống mấy viên thuốc không khỏi.

Vẫn là nên uống thuốc tốt, để mau khỏi bệnh”
Trương Nhị xua tay nói: "nhà chúng ta nghèo nào có điều kiện như vậy, còn muốn uống bao nhiêu thuốc tốt? Lúc cha ngươi bệnh chỉ lấy tro trên bếp trộn nước mà uống, ngươi còn mời đại phu, còn đòi uống thuốc tốt? sao ngươi không vào cung mà làm nương nương luôn đi?"

Trương Nhị vừa nói chuyện vừa tìm kiếm quanh giường Bàn Nha, Bàn Nha vừa nhìn thấy liền lo lắng, Trương Nhị đây là muốn làm gì? Trước kia Bàn Nha sợ Trương Nhị trộm tiền nên giấu tiền trong áo lót của nàng, về sau Trương Nhị trung thực một thời gian, tiền kiếm được ngày càng nhiều, Bàn Nha bỏ tiền vào một chiếc hộp nhỏ rồi giấu ở ngăn bí mật đầu giường.


“Cha làm gì thế?” Bàn Nha cố gắng giãy dụa, ngăn cản Trương Nhị lấy được hộp tiền kia.


“Ta là cha của ngươi, tiền của ngươi là tiền của ta, sao ngươi dám ngăn cản?” Trương Nhị nhìn Bàn Nha lạnh lùng, đẩy nàng sang một bên.


Bàn Nha yếu ớt, không còn sức lực, đánh không lại Trương Nhị, bị hắn đẩy sang một bên, Trương đại tẩu vội vàng đỡ Bàn Nha, nhìn Trương Nhị với vẻ mặt chán ghét.

Nhưng dù sao đây cũng là việc nhà của cha con Trương gia, Vương Bá và Trương đại tẩu đều không tiện mở miệng.


Trương Nhị chộp lấy chiếc hộp tiền trong tay, ôm nó như thể đó là một báu vật.


“Đó là số tiền ta kiếm được, đưa cho ta!” Bàn Nha trừng mắt nhìn Trương Nhị.


"Ngươi là ta sinh, tất cả những gì ngươi kiếm được đều là của ta, ta cầm rồi thì làm sao ? Chẳng lẽ ngươi muốn đi quan phủ cáo ta a?" Trương Nhị mở hộp bạc ra xem thì thấy bên trong chứa đầy tiền đồng, còn có mấy khối bạc vụn, hắn vui đến con mắt đều híp lại, lấy một nắm tiền đồng trong hộp, lắc lắc ba lần, cuối cùng còn lại năm văn tiền, nắm về phía Bàn Nha, “Cầm lấy mà chữa bệnh đi, Đừng nói ta làm cha ta không quan tâm ngươi, lúc ta bệnh, ta cũng không đành lòng bỏ ra văn tiền mời đại phu kê đơn thuốc đâu.



Dứt lời, ôm lấy hộp bạc hấp tấp đi ra khỏi nhà.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận