Đầu Bếp Xuyên Về Cổ Đại Làm Giàu Ký


Nhưng Trương Đan nhìn thấy ánh mắt của Bàn Nha, rõ ràng là mang theo tia e ngại.

Lúc trước, một cái tát của đường tỷ này khiến Trương Đan hoảng sợ.

“Ừ.” Chồn chúc tết gà, khẳng định không có ý tốt, Bàn Nha cũng lười phản ứng với nàng ta
“Đường tỷ” Trương Đan nhìn Bàn Nha nằm bất động, lấy hết can đảm bước vào sân, hai má ửng hồng nói: “Ta đến báo tin vui cho ngươi.

Hôm qua ta cùng nhi tử Lưu viên ngoại ở thôn bên cạnh đã đính hôn." Trương Đan kiêu ngạo nhìn vẻ mặt Bàn Nha nói.
Nàng ta vừa mới đính hôn, biết tin Bàn Nha bị hủy hôn nên nóng lòng muốn khoe khoang, liền quên mất bài học bị đánh lần trước.

Bàn Nha cũng không thèm ngước mắt, thầm nghĩ: Làm Lương Bì mệt quá, thời tiết càng ngày càng lạnh, không bằng đổi qua lẩu cay lại còn bớt việc.


Trương Đan nhìn Bàn Nha không nói gì, nghĩ mình đã đâm trúng chỗ đau của Bàn Nha nên càng tự hào nói: “Đường tỷ, ta nói cho ngươi a, Lưu viên ngoại kia gia tài bạc triệu, ruộng tốt trăm ngàn mẫu, là địa chủ ở thôn bên cạnh.

Vị hôn phu của ta là nhi tử duy nhất của Lưu viên ngoại.

Ta nghe nói hắn là người biết đọc sách làm thơ, dáng dấp lại tuấn tú lịch sự…”.

Bàn Nha trở mình, đưa lưng về phía Trương Đan, nghĩ thầm: lẩu cay cần phải có bếp cùng nồi, hôm nào đó nàng sẽ nhờ thợ rèn ở đầu thôn làm một cái nồi và một cái bếp.

Nàng không biết sẽ hết bao nhiêu bạc, nếu không đủ nàng có thể mua nợ.

Trương Đan thấy nàng xoay người đi, cho là nàng là khổ sở trong lòng, xoay người vụng trộm lau nước mắt, càng bạo dạn nói: “Vị hôn phu của ta đưa thật nhiều sính lễ đến, đem sân nhà ta để chật, trân châu có cả một hộp đấy” Trương Đan hưng phấn nói, đi vòng đến trước Bàn Nha, xắn tay áo để lộ chiếc vòng tay bằng vàng trên tay, kiêu ngạo nói: “ Ngươi xem đây cũng là quà đính hôn của ta nha, Ai nha, sính lễ thực sự quá nhiều, cái này vòng tay vàng này không tính là gì, chỉ là món không đáng tiền nhất bên trong thôi."

Thực tế, chiếc vòng vàng này chính là món trang sức có giá trị nhất trong đó, Trương Đan đã đặc biệt mang nó ra khoe với Bàn Nha.

Chiếc vòng vàng đung đưa dưới ánh nắng làm Bàn Nha bị chói mắt, nàng rốt cục lấy lại tinh thần không còn nghĩ đến món lẩu cay của mình nữa, Bàn Nha nhìn chiếc vòng vàng lại mỉm cười nói: “Ái Nha, chúc mừng muội muội đã tìm được một nhà chồng tốt.

Ngươi sắp gả vào nhà phú hộ, về sau liền là thiếu phu nhân nhà giàu a."

Trương Đan nghe vậy rất phấn khởi, gật đầu nói: “Đúng thế, công công tương lai ta gia tài bạc triệu, người hầu thành đàn, ta gả đi chính là đi hưởng phúc !"
Bàn Nha chớp mắt, nhìn chiếc vòng tay rồi nói: "Thiếu phu nhân nhà giàu đính hôn còn không phải đều là phát hầu bao để cho mọi người để dính chút hỷ khí sao, muội muội là tới cho tỷ tỷ hồng bao sao? Con dâu nhà Lưu viên Ngoại mà thiếu mấy cái hồng bao này thì thật là trò cười nha, mọi người sẽ cho rằng ngươi hẹp hòi, ném hết mặt mũi nhà chồng a”
Trương Đan cũng chỉ là tiểu cô nương mười ba tuổi, nàng ta không chịu nổi sự kích thích của Bàn Nha, lập tức đỏ bừng mặt.

Nàng ta biết việc hôn nhân của nàng ta đã định , liền cao hứng đến váng đầu, nơi nào nghĩ đến nhiều thứ như vậy, liền trực tiếp chạy tới nhà Bàn Nha diễu võ giương oai..

"Thế nào? Không có hồng bao?"Bàn Nha cau mày, ""Lưu gia làm sao keo kiệt với ngươi như vậy, chẳng lẽ là trong lòng họ không nhìn trúng ngươi?"
Trương Đan nghe vậy lo lắng đáp: "Nào có! Lưu gia đối với ta rất hài lòng, làm sao lại không nhìn trúng ta, Ta mang hồng bao đến, ngươi đợi một chút, ta đưa cho ngươi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận