Đầu Bếp Xuyên Về Cổ Đại Làm Giàu Ký


Trương Đan chợt đứng dậy, quay lưng về phía Bàn Nha, mò mẫm khắp người chỉ thấy một túi hạt đậu nhỏ làm bằng bạc, này cũng là sính lễ Lưu gia gửi tới, bạc vụn không nhiều, cộng lại chẳng tới nửa lạng bạc, ngoại trừ mấy hạt đậu bạc nhỏ này, trên người Trương Đan không có lấy một văn tiền.


Vốn dĩ nàng ta muốn đến khoe khoang một phen, ai biết người đường tỷ xảo quyệt đã đào một cái hố cho nàng ta nhảy vào, mà nàng ta còn không hay biết, chỉ biết nếu bây giờ nàng ta không không lấy ra được một cái hồng bao nặng tay, vị đường tỷ này sẽ cho rằng Lưu gia không coi trọng nàng ta, nàng ta lại keo kiệt nên không xứng đáng làm Thiếu phu nhân nhà giàu.


Trương Đan cắn răng một cái, nghĩ thầm chờ gả đi nhà chồng có tiền, nên chắc chắn nàng ta sẽ không phải lo lắng về tiền bạc, số bạc vụn này của nàng Lưu gia sẽ không để vào mắt

“Đây, cho ngươi hồng bao.

” Trương Đan trong lòng rướm máu, nhưng giả vờ hào phóng nhét túi đậu bạc vào tay Bàn Nha “Đây cũng là quà nhà chồng ta tặng.

Nhà chồng ta cho ta rất nhiều đồ tốt, mấy hạt đậu bạc ta mới không thèm quan tâm đâu.


"

Bàn Nha mở túi ra xem, có hơn chục hạt đậu bạc nhỏ nhắn sáng bóng, có đến nửa lượng bạc! Lần này lẩu cay của nàng không cần lo nồi cùng bếp a!

"Quả nhiên là người có tiền, Thiếu phu nhân thực sự khác hẳn a, ra tay hào phóng làm người ta hâm mộ chết a.

” Đã cầm bạc của người ta, Bàn Nha rất biết điều, nói vài lời hâm mộ hữu ích.

Trương Đan đắc ý không thôi, Ngồi một lúc liền hài lòng rời đi.


Hắc hắc, có tiền, Bàn Nha trong lòng vui như nở hoa.


Trương Đan vui vẻ đi về nhà, nhưng mới đi được nửa đường, nàng ta lại càng cảm thấy có gì đó không đúng: Nàng chính là đi nói cho Bàn Nha biết mình đính hôn, làm sao mơ mơ màng màng liền cho nàng ta nhiều bạc như vậy? muốn phát hồng bao thì cũng là ngày thành hôn mới phát, nào có đạo lý phát vào ngày đính hôn.


Về đến nhà, tứ thẩm nhìn thấy nữ nhi vẻ mặt ngơ ngác, vội vàng hỏi có chuyện gì.


Trương Đan vừa nói xong, tứ thẩm tức đến nghiến răng , lấy ngón tay chọc vào trán Trương Đan mà nói: "Ngươi là đồ ngốc sao, sao ngu xuẩn như vậy!! người ta mới nói có mấy câu, ngươi liền cao hứng hai tay đưa bạc qua, tại sao ngươi lại ngu ngốc như thế? Nương ngươi khôn khéo như vậy sao ngươi cũng không học được chút nào từ ta vậy?

Trương Đan cũng lấy lại tinh thần đến, nhận ra mình đã bị Bàn Nha lừa một vố, ão não không thôi, muốn đến nhà Bàn Nha đòi lại bạc.


Tứ thẩm kéo Trương Đan lại mắng: “ Nói ngươi ngu xuẩn ,ngươi liền ngu thật, ngươi lại đi gặp nàng, nàng không lừa ngươi bán đi đã tốt lắm rồi! Ngươi đã quên cái tát lần trước rồi sao? Còn dám chọc tức nàng, ngươi không thấy nương ngươi không dám đi trêu tức nàng ta sao? Ngươi liền ngoan ngoãn trong phòng đợi cho ta , trước khi xuất giá không cho phép chạy loạn, nếu không ta đánh gãy chân của ngươi!"
Trương Đan sợ đến mức khóc và nói: "Nương, chúng ta cứ cho qua như vậy sao? Nàng lừa gạt bạc của con đó?"

Trương Đan hoàn toàn quên mất nàng ta vốn muốn khiêu khích Bàn Nha, nhưng đầu óc không dùng được, trộm gà không xong còn mất nắm thóc.

Tứ thẩm nghiến răng nghiến lợi nói: “Tất nhiên là không thể bỏ qua được, cứ chờ xem nương xử lý nó thế nào ! Nó chỉ là nha đầu chưa mọc đủ tóc, ta ăn muối còn nhiều hơn nó ăn cơm.

Hừ, đấu cùng ta.

Không phải nó mở quán Lương Bì để kiếm tiền sao, lão nương sẽ làm cho nó một xu cũng không kiếm được!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận