Ai u! Nếu trách vợ mình không có con trai, sao không trách hắn?, làm sao không trách nòng nọc nhỏ bơi chậm đâu!
Bàn Nha nhếch miệng, nhìn cha tức giận đỏ mặt tía tai.
Người cha này trọng nam khinh nữ bất công lợi hại, từ nhỏ đã ngại Bàn Nha không phải con trai.
Đối xử với nhi tử Trương Loan của Tứ thúc so với Bàn Nha còn tốt hơn, Trong lòng cha nàng, nàng lớn lên cuối cùng phải lập gia đình, thành người nhà khác, Chỉ có người con trai cùng họ với mình, Tứ đệ mới là người Trương gia a.
Cha Bàn Nha quyết tâm nhờ cháu trai Trương Loan nuôi dưỡng tuổi già, sao có thể bằng lòng đắc tội Lão Tứ? cái tâm lý này của Cha Bàn Nha , Bàn Nha kỳ thật cũng lý giải đươc, trong hoàn cảnh chung của thời cổ đại, nếu không có nhi tử thật đúng là không ai nuôi dưỡng tuổi già.
Thế nhưng là lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, chỉ quan tâm đến nhi tử người ta , mà thua thiệt chính nữ nhi nhà mình , tâm lệch hồ đồ thành dạng này, chuyện này là sao?
Bàn Nha nhìn Cha nàng khí thế hùng hổ, lợi hại cực, thầm nghĩ sao hồi nãy ông không mạnh mẽ như vậy đi, bị hù một cái rắm cũng không dám thả.
Đến khi Lão Tứ đi, lấy lại tinh thần mới biết được nổi giận.
Chỉ dám trút giận lên vợ con, đập phá đồ đạc, còn khinh bỉ Bàn Nha là kẻ bắt nạt trong nhà như vậy
"Bà nương, ngươi nhìn xem nữ nhi chết dầm kia, ta nhà đi Lão Tứ nhìn một vòng, đừng để cái nha đầu chết tiệt kia tổn thương hòa khí huynh đệ chúng ta ." Cha Bàn Nha tức giận đi ra cửa.
Nương Bàn Nha thở dài, xoa Bàn Nha đầu, bất đắc dĩ nói: "Cha con đây cũng là vừa sợ vừa vội, con đừng để trong lòng a."
Bàn Nha hừ hừ hai câu, nàng biết cha nàng tính toán điều gì, trông cậy vào nhi tử người ta dưỡng lão, đương nhiên không dám đắc tội với người ta.
Nhưng vấn đề là đường đệ Trương Loan kia của nàng làm sao có thể ? Cha Bàn Nha mắt mù muốn tìm người dưỡng lão, cũng không nên tìm người không đáng tin cậy như vậy, nhà Lão Tứ kia đức hạnh gì, đoán chừng Cha Bàn Nha tìm bọn hắn dưỡng lão từ người còn sống bình thường cũng thành người chết đói
Nhà Trương Lão Tứ .
Trương Tứ cầm cái khăn che lấy cái trán, lúc hắn mới đi ra từ nhà Bàn Nha ngã đập đầu một phát cái trán bầm tím
Tứ thẩm chống nạnh, ở một bên vừa mắng vừa quở trách: "Ngươi nói ngươi có phải là phế vật , một chút chuyện này đều làm không xong? Lão nhị một nhà mù chữ, ngươi liền lừa hắn ấn vân tay mà lừa không được! ?"
Tứ thúc chột dạ, không dám cãi lại, rên rỉ đau đớn.
Hắn sợ vợ, hắn biết mình bị cháu gái hù dọa cho mất mặt, cũng không có nói tỉ mỉ tình cảnh tại Bàn Nha nhà , nói thẳng là Cha Bàn Nha không chịu in dấu tay.
Tứ thẩm ngón trỏ đâm cái trán Tứ thúc , hung hăng mắng: "Nhìn ngươi thành cái dạng này ! còn ra dáng nam nhân nữa hay không! Nhà Lão nhị đây là muốn khi dễ đến trên đầu ta a, chúng ta không thể để hắn cưỡi lên người chúng ta được, Không được, ta phải cho bọn hắn xem sắc mặt một chút!"
Dứt lời, tức giận cầm lấy cái cào, dắt Tứ thúc liền hướng trong ruộng Bàn Nha mà đi, miệng còn mắng: "Tốt cho ngươi cái Trương Lão Nhị, không nhường đất cho nhà chúng ta? Ta liền hủy đi hoa màu trong đất nhà ngươi , nhìn xem ngươi làm sao ăn cơm!"
Thật vừa đúng lúc, thời điểm Cha Bàn Nha đến Tứ thúc , Tứ thúc tứ thẩm đã đi tới ruộng nhà Bàn Nha , không ở nhà.
Cha Bàn Nha hỏi mấy đứa nhỏ chơi đùa ven đường.
Một tiểu nam hài còn chảy nước mũi nói: "Bọn họ đi hướng kia, hình như là đi ra đồng."
Cha Bàn Nha lại vội vã ra đồng
Qua ước chừng một canh giờ, nương Bàn Nha đứng trước cửa nhà nhìn quanh, lẩm bẩm: "Cha Bàn Nha thế nào vẫn chưa trở lại?"
Bàn Nha thầm nghĩ: Tốt nhất đừng trở về, liền ở nhà huynh đệ hắn luôn cũng được.
Sau đó có mấy đứa nhỏ chạy tới nói với nương Bàn Nha nói: "Thẩm, Trương Nhị thúc bị đánh ngoài ruộng nhà thẩm!"
Nương Bàn Nha nghe xong, run một cái, một bên hướng trong đất chạy một bên hô lớn với Bàn Nha : "Cha com bị người ta đánh ngoài ruộng rồi"
Bàn Nha nghe xong, đến phòng bếp cầm cái cuốc, lại lấy cái chày cán bột cột bên eo rồi đuổi theo Nương nàng ra ngoài.