Tuấn Lâm chẳng nói chẳng rằng tiến thẳng ra vườn, hướng hai người ngoài đó mà đi trước ánh mắt tò mò của bác Hậu, cô Lan đang dọn dẹp trên tầng chắc không để ý, nếu có thấy chắc chắn cũng không thể bỏ qua chuyện này.
Tuấn Lâm xuất hiện, cắt ngang những lời Khải Minh định nói.
Anh ta lịch sự hướng Tuấn Lâm nói:
"Chào anh, tôi là bạn của Vy Vy, trong công việc cũng được biết ba mẹ anh đã lâu, nay mới chính thức gặp anh."
Tuấn Lâm lạnh lùng đáp lại:
"Tôi không liên quan việc làm ăn của ba mẹ, cũng không quan tâm anh là ai, nếu hai người cần nói chuyện có thể vào phòng khách, còn nếu nói xong rồi thì anh cứ về tôi không tiễn."
Vy Vy như chỉ chờ có vậy:
"Đã nói xong, chào anh, tôi vào nhà, anh về bảo trọng, bye."
Chẳng chờ Khải Minh phản ứng, Vy Vy vẫy vẫy tay rồi lẹ bước vào nhà, bỏ lại hai người đàn ông.
Khải Minh bất đắc dĩ, không thể nói thêm câu nào, nhìn theo bóng lưng Vy Vy đang dần xa.
Tuấn Lâm tay đút túi quần, ung dung quan sát anh ta rồi buông một câu lạnh lùng:
"Tôi không muốn thấy anh xuất hiện ở đây nữa."
Khải Minh không còn lý do gì ở lại, nhận thấy sự lạnh lùng của Vy Vy và ánh mắt không mấy thiện cảm của Tuấn Lâm quyết định từ bỏ ý định ban đầu.
Vốn muốn gặp Vy Vy để nối lại tình xưa và đưa cô về thành phố N nhưng ánh mắt của Vy Vy đã khác xưa rồi, không có nửa tia tình cảm mà thay vào đó là sự chán ghét.
Những tưởng trong bữa tiệc hôm đó, cô né tránh vì sự xuất hiện của bạn gái đương thời bên cạnh anh, mọi chuyện có thể cứu vãn nếu anh quyết tâm thuyết phục cô.
Thế nhưng, mọi thứ không đâu có đơn giản như vậy.
Không những cô đã chết tâm với anh mà bên cạnh có người luôn kè kè như thế, quan hệ giữa cô và con trai Ninh Tuấn Ngọc chắc chắn có vấn đề, cái cô nói là làm việc chỉ là che mắt thiên hạ.
Khải Minh cười khẩy cô ta cũng chẳng đáng để cho anh nhọc lòng nữa (Đồ xấu xa Khải Minh).
Tuấn Lâm không chờ được Trịnh Vỹ, anh gọi điện đến Công ty rồi lái xe đến thẳng đó.
Dự án đang trong giai đoạn nước rút, anh còn rất nhiều việc phải bàn với cộng sự.
Anh bận bịu ở Công ty đến tối muộn, tới nhà đã gần 10 giờ, Vy Vy không thấy dưới này chắc đã dạy học xong lên phòng.
Anh đi tắm xong xuôi rồi lướt điện thoại.
Thấy tin nhắn từ của Lion King.
Lion King: Nay chú đi đâu đấy ạ, cháu không thấy chú online, kể chú nghe cái này.
Cháu phát hiện cô giáo cháu có bạn trai.
Darkness: Chú bận công việc, mà cô giáo nào lại nói với trẻ con mấy chuyện ấy bao giờ.
Lion King: Không ạ, cô không nói, hai hôm trước cháu thấy bạn trai cô ấy.
Darkness: Trẻ con tò mò không tốt, việc của cháu giờ là học mà.
Lion King: Cháu không tò mò, cháu phán đoán ra thôi.
Darkness: Sao lại đoán?
Lion King: Cho chú xem cái này.
Sau đó là một bức ảnh chụp màn hình thằng bé gửi cho anh.
Lion King: Chú nhìn đi, cháu nhìn chắc chắn đúng, góc trái màn hình có bóng người đàn ông mặc áo pijama đen lướt qua, thám tử mạng như cháu không gì qua mắt được luôn.
Tuấn Lâm chưa đọc tin nhắn của thằng bé mà chăm chăm nhìn vào bức ảnh.
Ảnh chụp màn hình hơi mờ, nhưng chắc chắn 100% chụp trong nhà anh.
Trong ảnh không ai khác là cô giáo Vy Vy đang dạy online, phía sau bảng dính một tí xíu bóng lưng anh.
Hôm đó anh xuống tủ bếp lấy pate cho Mập, đinh ninh không dính vào cam của cô khi dạy học anh mới ung dung đi lấy đồ.
Nào ngờ chỉ mấy cm2 trong màn hình vô tình lọt vào ống kính mà anh trở thành nhân vật bí ẩn trong mắt trẻ con.
Bạn trai cô giáo ư, danh xưng cũng hay đó chứ.
Tuấn Lâm thả tim vào tin nhắn của thằng bé rồi dặn nó nên ngủ sớm.
Anh bất giác đưa tay chống cằm xâu chuỗi những việc gần đây, giường như đều liên quan đến Vy Vy.
Từ khi Vy Vy xuất hiện trong nhà anh, cô ấy đã khuấy động sự tĩnh lặng vốn có, cô ấy dù vô tình hay hữu ý đã khiến anh không giống anh trước đây, anh chưa biết hình dung nó thực sự là điều gì để gọi tên, chỉ biết bản thân mình thích ứng với điều đó.
Ăn sáng ở nhà xong xuôi, Tuấn Lâm được trợ lý Trịnh Vỹ lái xe đến đón.
Trịnh Vỹ nhanh nhẹn kéo valy hộ Tuấn Lâm dù anh không yêu cầu.
Trịnh Vỹ hớn hở vẫy tay với Vy Vy:
"Vy Vy, bọn anh đi công tác đây, em ở nhà có nhớ ai đó thì cũng đừng buồn nhé."
Vy Vy bật cười trước lời trêu chọc của Trịnh Vỹ:
"Các anh đi vui vẻ, nhớ mang quà về."
"Nhất định chứ, sếp anh sẽ mang cả thành phố về cho em luôn."
"Trịnh Vỹ, còn không mau đi, muộn giờ bay bây giờ."
Không để Trịnh Vỹ tiếp tục múa mép, Tuấn Lâm lại tự kéo va ly dời đi, anh quay lại dặn Vy Vy:
"Nhớ trông Mập nhé."
Vy Vy gật gật đầu rồi vẫy tay tạm biệt anh.
Cũng là vẫy tay mà Tuấn Lâm cảm giác không giống cái vẫy tay của cô giành cho tên đàn ông hôm ấy, chắc chắn khác, cứ cho là thế đi.
Nghĩ vậy anh yên tâm bắt đầu chuyến công tác một tuần trời.
Tuấn Lâm cũng không thực sự muốn đi, nhưng bên đó anh không tham gia không được, họ chế tác mà làm hỏng đứa con tinh thần của anh thì anh không thể chấp nhận, nên dù muốn hay không muốn anh cũng phải sang bàn bạc cụ thể và giám sát kỹ lưỡng.
Tuấn Lâm không nói với Vy Vy anh đi đâu làm gì, trong bao lâu, Vy Vy cũng không tiện hỏi.
Dù sao đi nữa, anh vắng nhà đồng nghĩa với việc buổi tối cô ở nhà với Mập, nghĩ thôi đã thấy hơi cô đơn, may mà có Mập làm bạn.
Không giống trước đây cô ở nhà, dù một mình nhưng là nhà cô, ngôi nhà thân thuộc từ tấm bé; còn ở đây đất khách quê người, một mình trong căn nhà lớn, thực sự nếu có anh cảm giác vẫn là yên tâm hơn.
Buổi tối Vy Vy dạy học xong cũng hơn 9 giờ, cô đi tìm Mập để bế nó lên phòng mình.
Cảm giác cục bông nặng trịch nằm ngoan trong lòng Vy Vy mới thấy bớt cô đơn.
Cô mở một bộ phim dài tập đang hot gần đây, quyết định cày quên ngày tháng.
Motif phim không mới, vẫn nam chính lạnh lùng, nữ chính ôn nhu, nhưng nhiều phân đoạn hài hước giữa cặp đôi oan gia làm Vy Vy cười khúc khích, con Mập nằm trên bụng kêu "Meo, Meo" phản đối vì cô làm nó thức giấc.
Vy Vy lại xoa đầu, ôm ấp cưng nựng khiến nó khoan khoái tiếp tục dụi đầu ngủ.
Vy Vy xem đến đoạn cặp đôi chính bắt đầu yêu đương, phát đường ngọt đến sâu răng.
Chỉ cái chạm nhẹ tay, ánh mắt đong đầy yêu thương của cặp đôi mà khiến trái tim cô quắn quéo.
Vy Vy cảm thán:
"Diễn xuất quá đỉnh, không yêu nhau thật hơi phí."
Bộ phim ngọt ngào cũng đưa Vy Vy vào mộng đẹp.
Trong mơ, cô nắm tay người đàn ông, cười bẽn lẽn.
Hai người cùng nhau đi dạo trong khu vườn ban sớm, anh đưa tay vuốt lên tóc cô, rồi khẽ hôn lên má.
Vy Vy choàng tay ôm lấy anh thật chặt, chỉ sợ buông tay ra là anh đi mất, trong mơ cô mỉm cười hạnh phúc, dù không thấy rõ mặt người trong mộng nhưng bờ vai vững chắc, cái ôm ấm áp này đủ cho cô an tâm cả một đời..