Dấu Cắn

Editor: YannG

Beta: Jenny Thảo

Trong phòng hội nghị yên tĩnh.

Tuy rằng các nhân viên tài vụ không nghe rõ Tống Thư và Tần Lâu đã nói gì trước đó, nhưng sau khi Tần Lâu ngả lưng vào ghế, hai câu ấy họ lại nghe không sót một chữ nào......Ở đây, mỗi người bọn họ đều nghe rất rõ.

...... Nhưng đây là loại thuật ngữ hổ sói gì?

Biểu cảm của các nhân viên bên bàn dài hội nghị đầy ẩn ý, hai mặt nhìn nhau.

Tống Thư cũng bị lời nói của Tần Lâu làm cho nghẹn lại.

Cô phát hiện bản thân ngày càng đánh giá thấp độ dày của da mặt Tần Lâu, và cũng quá đánh giá giới hạn cuối cùng của anh...... không loại trừ khả năng hai người này đang ngày càng thay đổi theo chiều sâu.

Mặc dù Tống Thư rất muốn dạy dỗ Tần Lâu, nhưng giờ phút này không hề thích hợp: Trong phòng hội nghị vô cùng an tĩnh, tất cả nhân viên của bộ phận tài chính đều đặt hết sự chú ý vào hai người kể cả trong sáng lẫn trong tối.

Cô không phản ứng sợ làm người khác hiểu lầm, phản ứng sai sẽ càng làm nhiều người hiểu lầm hơn.

Yên lặng hai giây, Tống Thư hít nhẹ một hơi rồi đóng sổ ghi chép cuộc họp trước mặt lại. Cô mỉm cười đứng lên, sau đó hơi cúi người thấp đến trước mặt Tần Lâu

Tần Lâu tận mắt nhìn thấy Tống Thư sát lại gần, đôi mắt đen nhánh lại càng sáng thêm.

Tống Thư nhìn thấy rất rõ...... bóng dáng của cô được phản chiếu trong đôi mắt hoa đào kia, gần như tràn ngập cảm xúc của sự vui sướng, chờ mong và hưng phấn đến khó tả.

...... Kẻ điên này.

Tống Thư không nhịn được than ở trong lòng.

Sau đó cô đứng thẳng người, nâng đôi tay lên, vươn về phía Tần Lâu.

Những ánh mắt sáng rực đổ dồn về bốn phương tám hướng của phòng họp, lòng hiếu kỳ của mỗi người đều không kìm nén được, gần như muốn nhảy ra từ trong ánh mắt.

Mà dưới ánh mắt của bọn họ, đầu ngón tay trái thon dài của Tống Thư bóp chặt cổ áo sơ mi Tần Lâu, từ từ vuốt nhẹ, ngay sau đó điều chỉnh lại vị trí nút thắt cà vạt. Tay phải của cô giữ chặt cà vạt, sau đó dùng sức kéo chặt.

"Khụ...... khụ khụ......"

Tần Lâu không hề phòng bị mà trở mình, khụ một tiếng.

Trong phòng hội nghị bỗng dưng im lặng.

Mọi người lấy lại tinh thần, các nhân viên nam nghĩ đến cũng rùng mình, sợ hãi đưa tay chạm vào vị trí yết hầu của chính mình.

Tống Thư vỗ tay, ngồi dậy, cười nhạt nói: "Tần tổng, dù sao tôi cũng không phải trợ lý cuộc sống của ngài, những việc như thắt cà vạt, ngài vẫn nên từ mình học thì tốt hơn. Nếu không, lần sau tôi xuống quá tay, lại thắt chặt ngài, vậy thì làm sao?"

Tần Lâu chống trên tay vịn của ghế dựa, cúi nửa đầu, anh ho một hồi lâu mới chậm rãi bình phục lại. Không đợi ngẩng đầu, tiếng cười khàn khàn của anh sau cơn ho dữ dội vang lên.

Khó kìm nén sự phóng túng, sung sướng, hưng phấn ấy...... một kẻ điên hiển nhiên.

Biểu cảm của các nhân viên đều dần dần trở nên tế nhị mà không sợ hãi.

Nhưng Tần Lâu lật mình, chậm rãi dựa vào ghế, anh ngẩng đầu nhìn cô gái đang đứng thẳng trước mặt, ho đến đỏ bừng mặt, khóe môi cong lên gợi một chút ý cười.

"Vị trí của yết hầu rất dễ gây chết người, em không sợ sẽ thắt chết anh sao?"

Ánh mắt Tống Thư khẽ lay động.

Vài giây sau khóe mắt cô cong xuống, dịu dàng cười: "Tần Tổng yên tâm, em vẫn có chừng mực."

"Anh đương nhiên yên tâm, có gì mà không yên tâm chứ?" Tần Lâu giơ tay, thong thả ung dung túm lỏng cà vạt, ý cười hiện lên trên khuôn mặt phóng túng mà tuấn diễm: "...... Chết ở trong tay em, anh rất yên tâm."

"......"

Ý cười trên mặt Tống Thư bỗng dưng cứng lại.

Giây lát sau, ý cười dịu dàng giả dối kia của Tống Thư đã vụt mất trên khuôn mặt sạch sẽ xinh đẹp, cô chậm rãi chau mày.

"Cái chữ kia không may mắn, thu hồi đi."

Lúc này giọng điệu đột nhiên cứng rắn, mang theo ngữ khí của nữ vương khiến người khác không thể cự tuyệt, sự tương phản to lớn này làm cho các nhân viên trong phòng hội nghị sôi nổi, sửng sốt. Lúc này, bọn họ cũng không nhịn được, mặc dù có chút sợ khi đụng phải ánh mắt Tần Lâu, nhưng vẫn cẩn thận nâng tầm mắt nhìn.

Chỉ là, thậm chí không cần đợi ánh mắt của bọn họ nhìn về phía Tần Lâu, mọi người đã nghe thấy lời nói phóng túng xưa nay không thèm để ý đến ai, lúc này vô cùng "Ngoan ngoãn" hơn nữa không có bất kì chút do dự nào.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

"Vậy anh thu hồi."

Các nhân viên: "............?"

Đây có phải là giám đốc điên hay nói một là một đây không?

Đợi chiếc đồng hồ kiểu cũ của phòng họp vang lên một hồi, mọi người mới hoàn hồn.

Bọn họ không kịp hóng thêm kịch, hội nghị chính thức bắt đầu.

Cuộc tổng kết và dự tính tương lai của phòng tài vụ kéo dài gần hai giờ mới kết thúc. Khi cuộc họp bên này kết thúc, thời gian còn chưa đầy năm phút sẽ đến mười một giờ rưỡi.

Các bộ phận cấp cao không cần phải tránh, trưởng phòng quan sát qua toàn bộ biểu cảm của Tần Lâu trong suốt quá trình, chỉ là cảm xúc khi vui vẻ, khi tức giận, khi bi thương của vị này rất đỗi chân thật đến nỗi không tài nào nhìn qua khuôn mặt mà đoán được, cho nên, dù lúc này trên khuôn mặt Tần Lâu mang nụ cười, nhưng trưởng phòng tài chính vẫn rất cẩn thận đi tới.

"Tần Tổng, bên này của chúng tôi đã kết thúc. Ngài xem có chỉ thị gì, hay là......?"

Tần Lâu ngoái đầu lại nhìn về phía Tống Thư đang thu thập sổ ghi chép hội nghị, anh nhướng mày: "Trợ lý Tống, ghi chép của hội nghị hoàn thành rồi sao?"

Mặc dù biết rằng Tần Lâu biết rõ mà còn hỏi, nhưng Tống Thư cũng gật đầu: "Sửa sang lại xong rồi."

Tần Lâu quay lại: "Vậy mọi người ăn cơm đi, cũng đến giờ tan tầm giữa trưa rồi... trợ lý Tống ở lại thảo luận nội dung cuộc họp với tôi là được."

Tống Thư: "."

Trưởng phòng tài chính như được đại xá, hắn cảm kích liếc mắt nhìn Tống Thư: "Tần Tổng và trợ lý Tống thảo luận trong phòng hội nghị?"

Tần Lâu tùy ý gật đầu: "Ừ, không cần di chuyển đến tầng 22, đỡ phải đi lên đi xuống."

"Được thôi, Tần Tổng và trợ lý Tống cứ tự nhiên, chúng tôi tan họp trước vậy."

"Ừ."

"......"

Các nhân viên vội vã rời khỏi khung cảnh này, bởi vì sự tồn tại của người nào đó làm cho họ cảm thấy không gian trở nên áp lực hơn, hít thở cũng không được thoải mái, thuận theo hai cánh cửa trước sau nối đuôi nhau ra khỏi phòng họp.

Vài chục giây sau, trong văn phòng cũng chỉ còn lại hai người Tần Lâu và Tống Thư.

Cửa trước và sau của phòng họp đều bị nhân viên tài vụ vô cùng "Săn sóc" dâng lên. Phòng họp Vio đều qua xử lý cách âm... sau khi đóng cửa phòng dường như tiến vào một thế giới khác vậy, bên trong không có một chút âm thanh nào cả.

Nếu như đổi một người khác ở lại, đại khái sẽ bởi vì nơi này quá đỗi an tĩnh mà cảm thấy ngượng ngùng, nhưng đối với người đã sớm cô độc thành thói quen như Tần Lâu và Tống Thư, hiển nhiên không thành vấn đề.

Nhưng cũng không phải...... Hoàn toàn không có vấn đề.

Tống Thư mới vừa kiểm tra sắp xếp lại từ đầu tới đuôi nội dung ghi chép của cuộc họp mà bản thân vừa làm xong, sau đó ở cuối trang ghi xuống thời gian diễn ra hội nghị và tên người tham gia, thì đột nhiên cảm thấy ánh sáng trước mặt bị che mất hơn phân nửa.

Tống Thư dừng ngòi bút, giương mắt lên.

Phòng tài chính nằm ở tầng 18 của tòa nhà Vio, bên ngoài các cửa sổ kính sát đất, ban đầu nó là một không gian ở giữa tương đối mở trong các khu vực cao tầng, ánh sáng đầy đủ.

Nhưng lúc này, rèm điện tử phía trước cửa sổ sát đất đang từ từ hạ xuống cùng với tiếng "ka ka"...... hầu hết ánh sáng bị che chắn ở bên ngoài.


Tống Thư quay người lại, nhìn về phía khu vực điều khiển khống chế của phòng họp.

Tần Lâu đứng ở chỗ đó, dựa vào trên tường đút tay vào túi quần lười biếng, dường như cuối cùng cũng đợi được sự chú ý "Chú trọng" của Tống Thư, anh rút tay ra, vẫy tay về phía Tống Thư.

Biểu cảm vừa sung sướng vừa điên.

Tống Thư nhìn chằm chằm anh hai giây không chút cảm xúc, cô đóng sổ ghi chép cuộc họp trước mặt lại, sau đó nhanh chóng đứng dậy đi về phía trước cửa.

Tần Lâu vẫn dựa vào tường, cứ như vậy nghiêng đầu nhìn cô cười như không cười, không có suy nghĩ muốn ngăn cản.

Bước chân Tống Thư lưỡng lự mà dần chậm lại.

"...... Anh khóa cửa rồi sao?"

Tần Lâu đứng thẳng người, di chuyển đôi chân dài lười biếng về phía cô: "Em đoán xem."

Tống Thư liếc nhìn qua trên dưới: "Chìa khóa giấu ở đâu?"

Tần Lâu nghĩ một chút, khóe miệng nhếch lên, chậm rãi giơ tay lên: "Hay là em lại đây, anh cho lục soát người?"

Tống Thư: "."

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Tống Thư im lặng, Tần Lâu không nhanh không chậm giơ đôi tay lên đi đến trước mặt cô.

Đến khoảng cách nào đó, đột nhiên anh buông tay xuống, kẹp chặt cô gái phía trước, không cho Tống Thư có thời gian phản ứng, đã đem cô xoay nửa vòng đặt ở trên bàn dài hội nghị.

Tống Thư lấy lại tinh thần, trên gương mặt không cảm xúc khẽ cau mày. Cô ôm lấy sổ ghi chép cuộc họp, nói rõ ràng chậm rãi: "Tần tổng, nơi này là công ty, cũng là phòng họp của bộ phận tài chính...... anh muốn làm cái gì?"

"Tuy rằng là công ty, nhưng hiện tại cũng đã tan tầm." Tần Lâu chỉ về phía đồng hồ trong góc: "Cho nên bây giờ là thời gian cá nhân, mà đây là chỗ của anh, anh muốn làm gì cũng được."

Tống Thư: "."

"Còn rốt cuộc anh muốn làm cái gì." Tần Lâu nở nụ cười, anh hơi cúi người về phía trước: "Anh vừa đóng rèm cửa lại rồi, chẳng lẽ em không đoán ra sao?"

Tống Thư dần siết chặt sổ ghi chép trên tay, cô nén biểu cảm lại, quay mặt đi như cố gắng tránh né hơi thở của Tần Lâu đang lại gần: "Tần Tổng suy nghĩ nhiều rồi, em không đoán được. Hơn nữa cũng gần đến thời gian ăn trưa rồi, Tần Tổng nếu như không có chuyện gì khác, vậy em đi trước..."

"Thật sự không biết?" Tần Lâu nói chưa dứt lời, đột nhiên hôn nhẹ lên vành tai trắng nõn rước mặt.

"......!" Tống Thư ngẩn ra.

Tần Lâu thấp giọng cười rộ lên: "Bây giờ biết chưa?"

Tống Thư quay mặt lại, hai má trắng nõn đã nhuộm một màu hồng không thể che dấu, trong đôi mắt ấy là sự dịu dàng không biết đau hay là tức giận.

Ánh mắt Tần Lâu trầm xuống.

"Không biết thì thôi vậy, anh nói cho em biết là được." Tần Lâu cúi thấp người, hoàn toàn ôm lấy người con gái trước mặt vào lòng, anh đưa tay cởi bỏ vòng buộc tóc của cô, xoa những sợi tóc đen nhánh đặt ở trước mặt ngửi nhẹ, mùi hương hoa violet nhè nhẹ thấm vào ruột gan.

Tần Lâu sung sướng cười rộ lên: "Trước khi họp không phải anh đã nói rồi sao, anh muốn dùng quy tắc ngầm em......" Tần Lâu dừng lại, nghĩ một chút, liền thay đổi những từ anh định nói, anh cười: "Trợ lý 'Tần Tình"."

Tống Thư bị cái xưng hô này làm cho ngẩn ra.

Giây lát sau, cô phản ứng lại gì đó, trên khuôn mặt không chút biểu cảm, đôi mắt tựa hình dạng hạt hạnh lộ ra một chút ghét bỏ.

Tống Thư hơi nhấp môi, không nói chuyện.

Tần Lâu cúi đầu hôn cô: "Bây giờ đến lượt em nói chuyện rồi."

"Nói cái gì."

Tần Lâu: "À, nói em chỉ là trợ lý của anh, anh không nên đối với em như vậy, lại gần một chút nữa em sẽ kêu lên đó."

Tống Thư: "."

Tống Thư không nhịn được muốn đỡ lấy trán, đáng tiếc sổ ghi chép cuộc họp vẫn đang ôm trong tay lại còn bị người nào đó áp chế, hoàn toàn không thể làm động tác ấy.

Cô cau mày: "Em đã nói là anh đừng xem mấy bộ phim truyền hình vớ vẩn rồi."

Tần Lâu hạ thấp giọng: "Tiểu vỏ trai, mau nói lời thoại."

"Không muốn."

"Xin em đó?"

"......" Tống Thư giương mắt: "Yêu cầu của anh sử dụng cho những chuyện này, anh không thấy bán da mặt của mình có chút rẻ sao?"

"Nếu như đối tượng là em, vậy thì chuyện gì anh cũng có thể dùng để yêu cầu, em muốn nghe không?" Tần Lâu nói không chút do dự.

Tống Thư không biết nói gì.

Tần Lâu càng sát lại: "Tiểu vỏ trai......" Âm cuối kéo dài đến tủi thân cực kỳ.

Tống Thư rốt cuộc không chịu nổi anh cứ năn nỉ như vậy, có chút không tự nhiên mà quay mặt đi, nét mặt đọc lời thoại không có tình cảm: "Tần Tổng đừng lại gần nữa, còn đến gần em sẽ kêu lên đó."

Tần Lâu lộ ra nụ cười sung sướng: "Kêu người cũng vô dụng, trong phòng hội nghị có cách âm, cửa cũng bị anh khóa, không ai có thể nghe thấy tiếng em cầu cứu."

Tống Thư: "......"

Tống Thư đau đầu nói nhẹ: "Anh có thấy mình trẻ con không vậy Tần Lâu."

Tần Lâu chỉ thúc giục cô: "Đến lượt em nói lời thoại rồi, em đoán được kịch bản chưa?"

"Có thể nói là không đoán được không."

"Không thể, vậy để anh dạy cho em."

"......" Tống Thư tưởng tượng cái cảm giác như vậy càng khó thoát được khổ ải này, cô đành phải khuất phục không một tiếng than, sau đó phối hợp, cô đã đoán được kịch bản tiếp theo của Tần Lâu nói: "Tần Tổng, anh đã có bạn gái rồi, xin anh hãy tự trọng."

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Nhìn mặt không biểu cảm của Tiểu vỏ trai nhà anh trông có vẻ không còn gì luyến tiếc, lại còn phải diễn kịch cùng anh, Tần Lâu không nhịn được muốn cười lớn, nhưng lại cố nhịn, biểu cảm của anh như muốn trêu chọc cô. Hôn lên môi cô gái......

"Có bạn gái thì làm sao? Anh cũng không muốn em làm bạn gái anh, anh chỉ muốn dùng quy tắc ngầm với em thôi."

Tống Thư: "......" Thì ra đây là cái kịch bản của người đàn ông tồi tệ ngoại tình đây mà.

Tần Lâu cười rộ lên: "Em biết quy tắc ngầm là gì sao, trợ lý Tần Tình?"

Tống Thư dùng vẻ mặt thanh thuần vô tội trả lời, nói tiếp: "Không biết."

"Quy tắc ngầm, chính là đi ngủ cùng." Tần Lâu nói xong không nhịn được mà nhếch khóe miệng lên: "Anh nói là anh muốn dùng quy tắc ngầm với em, chính là muốn đi ngủ cùng em... vậy em có biết đi ngủ có ý nghĩa gì không?"

Tống Thư: "."

Tống Thư uể oải giương mắt liếc Tần Lâu: "Tần Tổng, hiện tại trong não của anh chứa cái gì thế, toàn phế liệu màu vàng sao?"

Tần Lâu bật cười, trở về hiện thực: "Nếu em không biết anh sẽ giải thích cho em. Ngủ có hai loại nghĩa, loại thứ nhất chỉ là đắp chăn bông nói chuyện phiếm, đó là chuyện mà anh làm với bạn gái anh; loại thứ hai tương đối đơn giản, có thể hình dung bằng hai chữ, đó là anh muốn làm chuyện ấy với em."

Tống Thư không thể nhịn được nữa, nhấc chân đạp cẳng chân Tần Lâu: "Đừng đùa nữa."

"Ai đùa với em?" Tần Lâu áp lên người cô, nén lại tất cả những hành động của Tống Thư, hơi thở có chút nóng của anh phả vào bên tai Tống Thư: "Anh đang nghiêm túc chuẩn bị ngủ với em, trợ lý Tần Tình. Nghe nói em cũng có bạn trai, vậy anh sẽ cẩn thận một chút, không cho anh ta phát hiện là được."

"......!" Tống Thư mặt không nhịn được đỏ lên, cô ôm sổ ghi chép cuộc họp trong tay để ở trước người Tần Lâu. Một bên Tống Thư đẩy người ra, một bên hơi cắn răng: "Tần Lâu, nơi này là phòng họp, anh đùa cũng có mức độ thôi."

"......"


Nhìn thấy Tiểu vỏ trai chuẩn bị không muốn phối hợp với mình, Tần Lâu đành phải lùi lại trong tiếc nuối: "Da mặt em quá mỏng, vỏ trai."

Tống Thư có chút nghiến răng nghiến lợi: "Là do da mặt anh quá dày, giới hạn cũng quá thấp!"

"Đúng không?"

Tần Lâu nghĩ một chút, không thèm để ý mà xua tay.

"Không sao, về sau anh sẽ làm cho em thích thú với kịch bản này."

"...... Anh nằm mơ đi."

"Lần sau chúng ta tiếp tục."

"......"

"Nếu như em không thích, chúng ta đổi kịch bản mới cũng được."

"............"

Tống Thư bị nhìn chằm chằm đến khuôn mặt ửng hồng, đứng dậy đi về phía cửa phòng họp: "Đưa chìa khóa đây."

Giọng nói vô tội của Tần Lâu vang lên từ phía sau cô: "Anh không khóa cửa."

"......?" Tống Thư không hề tin mở to hai mắt, ngoái đầu nhìn về phía Tần Lâu: "Anh không sợ giữa chừng có người đi vào sao?"

Tần Lâu bình tĩnh đi tới: "Bọn họ không dám. Kể cả vào nhầm, anh sẽ chắn cho em. Bọn họ đừng mong có thể nhìn thấy Tiểu vỏ trai của anh dù chỉ là một chút."

"............"

Tống Thư bực đến mức muốn đá người trước mặt mình ra khỏi phòng.

*

Hai ngày nghỉ cuối cùng trước khi giao thừa trôi qua trong nháy mắt.

Sáng ngày 31 Tết, Tống Thư tỉnh dậy, trước khi xuống giường cô phát hiện bên cạnh mình xuất hiện một "Sinh vật lạ" không biết trèo lên giường từ bao giờ.

Sau khi trầm tư vài giây, Tống Thư lựa chọn trực tiếp làm lơ, mặc áo ngủ đi đến phòng vệ sinh rửa mặt.

Khoảng 30 giây sau, sinh vật lạ kia cũng xuất hiện trong toilet của cô, hơn nữa động tác lại vô cùng thành thạo xuất hiện từ phía sau người Tống Thư chỉ trong hai giây, đầu tóc xù xù cọ sát cổ cô gái làm rối tung mái tóc dài...... không thể tách rời ra được.

Tống Thư sững người hai giây, bỏ tay đang cầm bàn chải đánh răng xuống, tay còn lại đẩy cái đầu đang cọ vào vai mình.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

"Tối hôm qua không phải em khóa cửa rồi sao?"

Tần Lâu lười biếng ngáp: "Sau khi em ngủ, anh trèo vào từ cửa sổ."

Tống Thư hơi sững người.

Tuy rằng cô ngủ ở trên tầng hai của nhà cũ, nhưng trần của tòa nhà chính ở đây rất cao, lầu hai ở đây gần như cao bằng lầu ba nhà bình thường.

Hơn nữa, mặt đất bên ngoài lầu chính ngoại trừ xi măng gạch men sứ thì chính là vườn hoa, đến cỏ bùn đất địa phương mềm xốp đều không có......

Tống Thư nhíu mày, quay người về phía Tần Lâu.

"Em đã nói rồi, chỗ cao rất nguy hiểm, anh không được trèo lên nữa."

Theo bản năng, Tần Lâu hôn lên miệng cô gái: "Ồ, mùi bạc hà."

Tống Thư nhìn anh không chút biểu cảm, ánh mắt lạnh lùng.

Tần Lâu đành phải ngoan ngoãn nhận sai: "Về sau sẽ không trèo."

"......" Lúc này Tống Thư mới thả lỏng mày, quay lại nhìn vào gương, tiếp tục nhấc bàn chải lên đánh răng.

Tần Lâu hỏi: "Vậy ngủ ngoài cửa được chứ?"

Tay Tống Thư nhấc được một nửa lại cứng đờ trong không trung.

Vài giây sau, cô rũ mắt xuống: "Ngày mai sẽ không khóa cửa."

Đáy mắt Tần Lâu hiện lên ý cười.

Nhịn vài giây, anh không nhịn được nữa rồi ôm cô gái từ đằng sau mái tóc dài cười rộ lên......

"Biết rõ là anh cố ý, sao em lại không nhịn được mà muốn theo anh, Tiểu vỏ trai."

"......"

Tống Thư cắn bàn chải đánh răng không nói lời nào.

Cái tai giấu trong mái tóc dài lại dần hồng lên.

Nửa giờ sau, hai người xuống phòng ăn ăn sáng.

Ba bữa ăn trong nhà cũ Tần gia đều được chuẩn bị theo thời gian của Tần Lâu và Tống Thư. Bên này, bọn họ vừa bước chân trước xuống lầu ngồi vào bàn ăn, thì sau lưng đám người hầu đã đẩy xe thức ăn dành cho bữa sáng với độ ấm thích hợp tới trước mặt hai người.

Quản gia tự mình đến bố trí dao dĩa cho hai người, làm xong ông tươi cười hiền hoà lui sang một bên, hỏi: "Thiếu gia, Tống Thư tiểu thư, đêm nay là đêm giao thừa, hai người có sắp xếp gì không?"

Động tác của Tống Thư dừng lại.

Tần Lâu rũ mắt xuống, không có cảm xúc: "Sắp xếp? Ví dụ như?"

"Yêu cầu bố trí biểu diễn pháo hoa ở bên ngoài không? Hoặc là, thiếu gia có muốn lái du thuyền trên sông lớn đón năm mới cùng Tống tiểu thư không?"

Tần Lâu nghĩ một chút: "Sông lớn lạnh quá, chi bằng ôm Tiểu vỏ trai nằm trong chăn ngủ." Nói xong, anh nhướng mắt, cười như không cười: "Tiểu vỏ trai, em cảm thấy sao?"

Tống Thư không để ý đến anh, bình tĩnh ăn bữa sáng của chính mình: "Đêm nay nếu anh không có việc gì, cùng em về nhà một chuyến."

Tần Lâu dừng lại.

Giây lát sau, anh nheo mắt nhẹ.

Đương nhiên Tần Lâu biết Tống Thư nói "Trở về" là về đâu. Rốt cuộc trên thế giới này bây giờ, đối với Tống Thư mà nói, có thể được xưng "Trở về", trừ nơi anh ở ra, cũng chỉ còn nhà "Tần Tình" kia thôi.

Mà có một chuyện Tần Lâu biết rõ đó là dựa theo tin tức anh thu thập được, Tần lão gia tử vẫn luôn sống ở bên cạnh nhà cha mẹ Tần Tình

Cực kỳ giống "Ôm cây đợi thỏ".

Dưới tình huống như thế này, hiển nhiên việc tự khiến chính mình "Chui đầu vào lưới" là Tần Lâu không muốn làm.

Tần Lâu suy nghĩ vài giây, hỏi: "Đón bọn họ đến đây được không?"

"Bọn họ sẽ không đến đây." Tống Thư ngước mắt, trên gương mặt tinh xảo không có cảm xúc gì: "Hơn nữa, quản gia bọn họ cũng phải về quê ăn Tết.... lúc này còn không nghỉ, anh là Chu Bái Bì sao?"

*Chu Bái Bì: Một tên cường hào ác bá dưới ngòi bút của tác giả Cao Ngọc Bảo, vì thời xưa chưa có đồng hồ nên lấy tiếng gà gáy làm giờ đánh dấu ngày làm việc. Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm nên nửa đêm giả tiếng gà gáy để gọi người làm dậy lao động.


"A." Tần Lâu quay đầu lại nhìn về phía quản gia: "Đúng không?"

Quản gia vội vàng mở miệng nói: "Tất cả sự sắp xếp đều lấy thiếu gia và Tống Thư tiểu thư làm trọng, nó thuộc bổn phận chức trách của chúng tôi."

Tống Thư bình tĩnh nói tiếp, "Từ bây giờ người làm trong nhà cũ bắt đầu nghỉ, mùng bảy quay lại. Trong lúc này đi hay ở cứ tự nhiên, cũng có thể đón người nhà đến... các phòng ngủ khác đều có thể tùy ý sử dụng."

Quản gia bất ngờ nhìn về phía Tống Thư: "Điều kiện mà tiểu thư cho có chút quá hào phóng."

"Mọi người vất vả một năm, đây cũng là điều đương nhiên." Tống Thư giương mắt nhìn về phía Tần Lâu: "Anh cảm thấy sao?"

Tần Lâu chống cằm nhìn cô, nghe vậy khóe miệng khẽ giật nói: "Anh nghe em. Mọi nơi trong nhà họ Tần đều do em định đoạt."

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Tần Lâu bổ sung một câu......

"Ừ, trên người anh cũng vậy."

Tống Thư: "."

Tống Thư cúi đầu dùng cơm, mặt không biểu cảm nói: "Thuận tiện, ai dọn dẹp phân loại rác thải cuối cùng, thì đem luôn anh ấy đến chỗ rác thải phân loại không thể thu về đi."

"......"

Quản gia ở bên cạnh không nhịn được mà cười rộ lên.

Tần Lâu không dám làm loạn, cúi đầu "Tủi thân".

Tới gần giữa trưa, Tần Lâu cùng Tống Thư trở về nhà cha mẹ Tần Tình.

Lần này nhận trước điện thoại Tống Thư gọi về, lúc chờ bọn họ đến, Tần Dữ Tranh và Mai Tĩnh Hàm đã đợi ở nhà rất lâu.

Bên này Tần Lâu cùng với Tống Thư vừa mới dừng xe lại, cửa viện bên ngoài biệt thự đã đẩy ra, Tần Dữ Tranh đứng ở giữa bậc thang, Mai Tĩnh Hàm vui mừng cười ra ngoài nghênh đón.

"Con gái, sao bây giờ mới đến, trên đường kẹt xe sao?"

"Vâng, có chút tắc đường."

Tống Thư tiến lên, Tần Lâu cũng đã lấy quà xách đến cửa từ trong cốp xe, đi theo đến trước mặt Mai Tĩnh Hàm.

"Chào bác gái." Có lẽ đây là thời khắc ngoan ngoãn nhất trong cuộc đời Tần Lâu, xách theo hộp quà rũ mắt đứng tại chỗ, trông tao nhã vô hại.

Người hàng xóm tình cờ sống cùng dãy bên kia đi qua từ con đường nhỏ, dừng lại cách đó không xa: "Chị Mai, con gái về rồi sao?"

"Đúng vậy." Mai Tĩnh Hàm vội vàng vỗ cánh tay Tống Thư: "Con gái, chào hỏi dì Cù đi, dì Cù sống ở đằng sau dãy nhà mình."

Tống Thư nghe lời quay lại chào hỏi, Tần Lâu cũng muốn đi theo.

Anh vừa chào hỏi xong bên này, ánh mắt bà lão đối diện sáng lên, "À, vị này chính là......?"

Tống Thư vừa định mở miệng, Mai Tĩnh Hàm đột nhiên nói: "Con rể tôi."

"Kết hôn rồi sao?" Dì Cù lập tức để lộ ra sự thất vọng.

"Vẫn chưa, nhưng mà năm sau sẽ kết hôn, tuổi cũng không còn nhỏ nữa, không thể để lâu được."

"Ai da, vậy cậu ấy có bạn học hay đồng nghiệp gì đó không? Tôi thấy cậu ấy rất tuấn tú lịch sự, chắc hẳn có không ít bạn bè? Bên này tôi............"

Tống Thư và Tần Lâu đứng bên cạnh một lúc lâu, cuối cùng cũng nghe thấy Mai Tĩnh Hàm ứng phó xong dì Cù này, rồi xoay người lại.

Đối diện với ánh mắt vi diệu cổ quái của hai người, trên mặt Mai Tĩnh Hàm sững sờ cười khách sáo, ngượng ngùng hai giây: "A, chuyện này không phải do mẹ cố ý tác hợp cho hai đứa, cả ngày bà Cù này cứ đinh đinh những chàng trai trẻ để giới thiệu đối tượng cho con gái bà ấy... nãy mẹ mà không nói như vậy, bà ấy sẽ nghĩ đến mất. Con gái của bà ấy còn ít hơn con một tuổi, đến con còn không gấp, chả biết bọn họ gấp gáp cái gì......"

Mai Tĩnh Hàm nói xong: "À mẹ không có ý thúc giục hai đứa, chuyện của thanh niên các con, mẹ sẽ không quản, mặc kệ."

Tần Lâu nhịn cười, hơi rũ mắt.

Tống Thư khó có thể có chút xấu hổ, cô khẽ liếc mắt Tần Lâu liếc cảnh cáo, sau đó mới quay người lại: "Không sao mẹ, trở về thôi."

"Ai da."

Buổi trưa trong nhà nấu một bữa cơm đơn giản, Tần Lâu uống mấy ly cùng Tần Dữ Tranh. Khả năng uống rượu Tần Dữ Tranh không tốt, sau khi bữa cơm trưa kết thúc, mặt Tần Dữ Tranh đã đỏ bừng, bị Mai Tĩnh Hàm đuổi vào trong phòng ngủ trưa.

Tần Lâu cũng uống ngang ngửa Tần Dữ Tranh, nhưng lại chẳng hề nhận ra một chút dấu vết gì.

Mai Tĩnh Hàm thấy anh bưng mâm đồ ăn tiến vào phòng bếp, liếc mắt hai cái rồi hỏi: "Tiểu Tần à, tửu lượng không tồi, luyện trên bàn rượu sao?"

Tần Lâu nghiêm túc nghĩ: "Chắc là trời sinh."

"......" Khó thấy được một người "Thành thật"như vậy, Mai Tĩnh Hàm nghẹn lại hai giây mới quay đầu lại liếc mắt nhìn Tần Lâu.

"Đặt đĩa vào bồn rửa."

Tần Lâu trả lời, ngoan ngoãn đặt xuống.

Mai Tĩnh Hàm đi tới: "Lần trước gặp không quen lắm, biết rửa chén bát không?"

"......"

Tần Lâu im lặng.

Thân là người đứng đầu trẻ nhất Tần gia, tập đoàn Tần thị nằm trong tay anh phát triển không ngừng, về năng lực về mưu kế về ánh mắt, Tần Lâu có thể tự nhận rằng không ai bằng tuổi có thể so sánh với anh.

Nhưng về việc rửa bát......

Tổng Giám đốc Tần lặng lẽ gỡ nút tay áo mà hai cái cộng lại có thể mua được máy rửa chén sản xuất tại nhà xưởng kia xuống, đặt ở một bên, ngoan ngoãn mà kiên cường:

"Con có thể học."

Khi Tống Thư tiến vào, vừa đúng lúc nghe thấy lời này, tận mắt thấy Tần Lâu vén tay áo chuẩn bị nước rửa chén bát, cô không nhịn được mà cười rộ lên.

"Mẹ đừng trêu anh ấy."

Tống Thư đi tới, đặt hai cái chén bát mà Tần Lâu cầm xuống, cô nhìn về phía Mai Tĩnh Hàm, bất đắc dĩ cười: "Lần trước không phải con nói qua chuyện này với mẹ rồi sao, anh ấy xuất thân là thiếu gia, ngoại trừ lúc nhỏ chịu chút khổ, mười ngón tay vẫn luôn không dính nước. Anh ấy làm sao có thể biết làm những chuyện như rửa bát này chứ?"

Tần Lâu cũng cố gắng tạo điểm ấn trước trước mặt mẹ vợ tương lai: "Nhưng con học mọi thứ nhanh lắm, bác gái."

Tống Thư giơ tay đẩy anh ra, sau đó mới quay lại cười.

"Mẹ, anh ấy không cần học đến những thứ này, hơn nữa đây cũng không phải là việc anh ấy giỏi... chi bằng mẹ bảo anh ấy chọn cổ phiếu còn hơn."

Mai Tĩnh Hàm thở dài: "Chính vì mẹ nghe con nói nên mới không yên tâm. Trước khi về nước chẳng phải mẹ đã nói với con, yêu đương kết hôn thì tìm người thành thật kiên định, ngoại hình không cần đẹp, trong nhà cũng không cần nhiều tiền, người vững chắc dễ sống qua ngày, cái này cậu ấy......"

Mai Tĩnh Hàm nhìn thoáng qua Tần Lâu vẫn chưa rời đi, ánh mắt phức tạp mà tiếc nuối.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Suy cho cùng cái người ở trước mắt này đây, là một tên không dán lên a...

Ngoại hình tai họa, xuất thân vô giá, sự kết hợp của hai điều kiện trên không thể vững chắc hơn.

Ước chừng cảm nhận được mẹ vợ tương lai ghét bỏ mình, Tần Lâu tủi thân mà liếc mắt nhìn Tống Thư.

Tống Thư bị kẹp ở giữa hai người, không nhịn được muốn cười rộ lên: "Mẹ đừng trông mặt mà bắt hình dong. Mẹ cẩn thận không anh ấy bị mẹ ép quay về cào mặt mình, chúng ta sẽ bị anh ấy lừa mất."

"......"

Lời này vừa nói ra, ánh mắt Tần Lâu càng ai oán nhìn về phía Tống Thư.

Mai Tĩnh Hàm do dự một hồi, vẫn kéo Tống Thư sang một bên: "Trước đó mẹ và ba nghe điện thoại con gọi đến, cũng cảm thấy bản chất của đứa nhỏ này không xấu, nhưng thân thế có chút đáng thương. Nhưng sau đó ba mẹ tra trên mạng chuyện của cậu ấy, tính cách có chút......"

Tống Thư im lặng vài giây, nói: "Mẹ, lần đầu gặp mặt con, ba mẹ chắc hẳn cũng cảm thấy tính cách con kì lạ?"

Mai Tĩnh Hàm nóng nảy: "Con đương nhiên không giống..."

"Anh ấy và con giống nhau." Tống Thư bình tĩnh nói: "Thậm chí có thể nói, nếu không phải lúc trước gặp anh ấy, tính cách của con sẽ trở nên càng cố chấp càng quái lạ... là anh ấy kéo con lên từ vực sâu, còn anh ấy vẫn ở bên trong, nhưng đó không phải do anh ấy chọn, hơn nữa đối với con, anh ấy không giống với những người khác, anh ấy...... thực sự rất tốt."

Mai Tĩnh Hàm nghe xong, chầm chậm thở dài.

"Tất nhiên là mẹ tin con, con là một cô gái rất thông minh cũng rất thấu đáo, con nhìn người rất chuẩn. Nhưng làm cha mẹ, lúc nào cũng sẽ có lời thừa thãi, còn có những lo lắng không cần thiết...... Nhưng là người con thích, ba mẹ cũng thích. Con yên tâm, chuyện của hai đứa, về sau mẹ sẽ không nói nữa."

Tống Thư khóe mắt hơi cong xuống: "Cảm ơn mẹ."

"Chuyện này có gì mà phải cảm ơn, còn cói chuyện như vậy với mẹ, thì lần sau mẹ sẽ đánh con đó?"

"Vâng, về sau sẽ không thế nữa."


"......"

*

Cơm tất niên buổi tối, Tần Dữ Tranh sau khi thương lượng với Mai Tĩnh Hàm, vẫn muốn mời ông Tần hàng xóm tới.

Tần Lâu tất nhiên không muốn, nhìn thấy Tần Lương ánh mắt liền có chút lạnh.

Nhưng trước mặt ba mẹ vợ, anh còn chưa qua cửa, vị trí con rể này lại ngồi chưa vững, cho mượn 100 cái lá gan anh cũng không dám phản đối.

Một bữa cơm giao thừa làm Tần Lâu không ít lần đổ ánh mắt tủi thân về phía Tống Thư.

Sau bữa tối, ba vị trưởng bối ngồi ở phòng khách lầu một xem Gala mừng xuân, Tống Thư vừa mới dọn xong chén đĩa ra khỏi phòng bếp, liền bị bịt miệng mũi trực tiếp chặn eo ôm vào trong cầu thang

Tại sân thượng nhô ra từ bệ nghỉ thông với lầu một và lầu hai, Tống Thư bị người đặt ở bên ngoài, chỗ bị bịt miệng mũi giờ mới buông lỏng ra.

Cô cũng không giãy giụa, lúc này bất lực mà xoay người: "Tần Lâu, anh lại đùa cái...ô......"

Một câu hoàn chỉnh còn chưa nói hết, người trước mặt đã cúi người hôn lên môi cô.

Giây lát sau Tần Lâu chưa hôn đủ, nhưng vẫn vùi nửa bước, ôm Tống Thư trong lòng ngực, nửa đe dọa mà đè lên lan can ngọc thạch trên sân thượng.

Anh cúi đầu, đôi mắt sâu thẳm dưới ánh trăng.

"Gọi Tần Lâu làm cái gì, vị hôn phu của em đã tức giận đến muốn ngất xỉu, anh không phải hắn, anh đặc biệt đi 'hái hoa' vào ban đêm."

"......"

Không biết mạch não người này lại nhảy đến cái phim truyền hình kỳ kỳ quái quái gì, Tống Thư không thèm để ý.

Hơn nữa, hôm nay bận nhiều chuyện Tết ở nhà khiến cô mệt mỏi, Tống Thư dựa vào trong lòng ngực của Tần Lâu, lười biếng nói: "Cái người tức đến ngất đi kia không phải vị hôn phu của em, không cần phải quan tâm anh ta."

Tần Lâu nghẹn lời.

Vài giây sau, anh ghé vào trước mặt Tống Thư "Tủi thân": "Sao anh không phải là vị hôn phu?"

Tống Thư liếc anh: "Anh không phải là người đi 'hái hoa' sao? Liên quan gì đến Tần Lâu?"

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

"Người 'hái hoa' chạy rồi, bây giờ là Tần Lâu." Tần Lâu không hề nghĩ ngợi, sau đó quay lại chủ đề: "Anh không phải là vị hôn phu sao?"

Tống Thư giương mắt: "Anh đã bao giờ là vị hôn phu đâu?"

Tần Lâu: "Thật sớm trước kia!"

Tống Thư: "Đó đều do anh nói, em không thừa nhận."

Tần Lâu: "Anh đã cầu hôn em vào ngày kỷ niệm thành lập trường rồi!"

Tống Thư: "Ồ. Vậy anh cẩn thận nghĩ lại một lúc xem, anh sẽ phát hiện, chẳng những anh cầu hôn, mà em còn từ chối nữa."

Tần Lâu: "............"

Tần Lâu tủi thân nói: "Chuyện em từ chối anh bị truyền đi khiến mọi người đều biết, vì chuyện này mà Hàn Thời chê cười anh đã lâu rồi."

"A, đó không phải do anh tự chuốc lấy hay sao." Tống Thư không niệm tình mà vạch trần: "Tại lễ kỷ niệm ngày niệm thành lập trường của trường cấp 3 cũ cầu hôn, em mà không từ chối thì dễ bị đóng đinh vào cột tội đồ lắm?"

Tần Lâu im lặng.

Hai người yên lặng một lúc lâu.

Tống Thư tựa vào lòng ngực của Tần Lâu, thở nhẹ như sắp chìm vào giấc ngủ vậy.

Tần Lâu vẫn muốn trêu đùa cô một chút, nhưng lại phát hiện hôm nay Tống Thư thật sự rất mệt, anh hoàn toàn im lặng, chỉ đưa tay ra ôm cô vào lòng che chở, không động đậy mà chờ cô ngủ.

Không biết đã đợi bao lâu rồi.

Bầu trời đêm phía xa đen như mực, đột nhiên có pháo hoa bay lên trời.

"Phanh" một tiếng, pháo hoa đầy màu sắc bùng nổ với ánh sáng chói lóa trên bầu trời đêm.

Tần Lâu nhíu mày, theo bản năng muốn giơ tay che đi tai của cô gái.

Lúc anh định che, Tống Thư đang dựa vào trước ngực anh nhẹ đột nhiên giọng nói: "Năm mới tới rồi, kẻ điên."

Tần Lâu dừng lại, sau đó thu tay lại, chậm rãi ôm Tống Thư: "Ừ."

"Nghe nói nguyện vọng đầu tiên trong năm mới đều có thể thực hiện." Tống Thư ngẩng mặt, trong mắt có một loại sáng ngời: "Muốn ước không?"

Tần Lâu hơi nhíu mày: "Chỉ có thể ước một cái?"

Tống Thư gật đầu: "Chỉ có thể ước một cái."

Tần Lâu lại hỏi: "Nhất định có thể thực hiện?"

Tống Thư nói: "Nhất định có thể."

"......"

Tần Lâu khoanh tay, sờ đến túi áo khoác của chính mình, chỗ ấy để một cái hộp nhỏ.

Anh im lặng hai giây rồi cụp mắt xuống, khẽ thở dài.

"Vậy anh ước." Anh ôm chặt người con gái trong lòng: "Năm mới, tôi và Tiểu vỏ trai sẽ bình an, vui vẻ."

"......"

Tống Thư ngẩn ra, giương mắt nhìn về phía Tần Lâu.

Cô không tin rằng anh không hiểu ám chỉ của mình.

Dường như anh phát giác ra động tác của cô, Tần Lâu cụp mắt xuống: "Nếu mỗi năm chỉ có thể ước một nguyện vọng, vậy ước muốn mỗi năm của anh đều là điều này."

Tống Thư im lặng vài giây, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Vậy chẳng phải là muốn độc thân cả đời?"

Tần Lâu thấp giọng: "Chỉ cần có thể thực hiện, anh thà rằng độc thân cả đời."

"...... Vậy không được."

Sững vài giây, Tần Lâu mới xác nhận lời Tống Thư nói, anh vội vàng cúi đầu nhìn cô.

"Tiểu vỏ trai, em vừa mới nói cái gì?"

Khóe mắt Tống Thư hơi cong: "Anh muốn độc thân cả đời sao? Vậy em cần phải đổi vị hôn phu thôi. Ba mẹ em cũng đang hối thúc việc kết hôn rồi, muốn vị hôn phu độc thân cả đời, có thích đến mấy cũng ném ra ngoài cửa thôi."

Tần Lâu mới kịp phản ứng, vội vàng cúi đầu sờ túi áo khoác của chính mình. Lúc lấy cái hộp nhỏ hình thiên nga ra, ngón tay anh hơi run.

Đối diện với đôi mắt hạnh đang mỉm cười của Tống Thư, trên mặt Tần Lâu có chút nóng: "Đông lạnh."

Tống Thư nhẹ giọng mà cười rộ lên: "Cái gì em cũng chưa hỏi."

"......"

Tần Lâu hít nhẹ một hơi, từ từ bình tĩnh lại nhịp tim đang đập trong lồng ngực, sau đó anh buông lỏng cánh tay đang ôm chặt cô gái, lùi lại phía sau hai bước.

Tần Lâu khuỵu chân, quỳ một gối trước mặt người con gái.

Hộp nhung thiên nga trên tay trái của anh được mở ra, lộ ra chiếc nhẫn được đặt làm riêng....

Nhẫn kim cương mang hình dạng của vỏ trai nhỏ.

Tay phải Tần Lâu nắm lấy tay cô gái.

Giọng nói khàn cùng với làn gió đêm ẩn hiện và pháo hoa nơi xa đều run rẩy.

Anh chậm rãi cúi người, hôn lên đầu ngón tay của cô gái, sau đó nhướng mắt lên......

"Tiểu vỏ trai, em có đồng ý gả cho kẻ điên này không?"

Tống Thư cụp mắt, mỉm cười.

"Đương nhiên. Bởi vì đây là nguyện vọng trong năm mới của em."

- ----------

Truyện được cập nhật nhanh trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận