Nghe thấy Tần Lâu nói, mày Sở Hướng Bân rõ ràng giật giật, đáy mắt nổi lên tia giận dữ.
Chỉ là chưa kịp biểu hiện, lại bị hắn áp chế xuống.
”Tần tổng đang nói giỡn với tôi?”
Tần Lâu vô tội mà giương mắt: “Tôi không có.”
“Tần tổng đưa điều kiện cho tôi là một người, lại là trưởng phòng nhân sự? Tần tổng thấy tôi đang thiếu nhân viên sao?”
“….” Tần Lâu cúi đầu, khàn giọng mà cười rộ lên.
Anh bỏ tay vào túi quần, xoay người đi đi được vài bước, rồi ngừng cách Sở Hướng Bân hai mét, sau đó ngẩng đầu: “Trưởng phòng Sở, chúng ta đều đã nói tới bước đường này, cậu còn cùng tôi giả ngu thì thật không thú vị đúng không?”
Sở Hướng Bân không nói gì, chỉ nhướng mày nhìn Tần Lâu.
Tần Lâu cười: “Điều kiện của tôi chính là Loan Xảo Khuynh, trưởng phòng Sở muốn hiểu như thế nào cũng được….
sau khi sự việc xong xuôi, cậu có thể quay về Vio, cô ấy cũng có thể đến làm thuộc hạ của cậu….
Trưởng phòng Sở cảm thấy như thế nào?”
Sở Hướng Bân rũ mắt xuống, một lát sau cười lạnh: “Tần tổng vẫn giỏi vẽ bánh cho người khác.
Cái khác không nói, một khi xong việc, Tần tổng bấy giờ đánh cuộc thắng, hội đồng quản trị của Cần Duệ sẽ không biết chuyện này là do tôi làm sao?”
“Có thể do bọn họ ngu xuẩn?”
“Cứ cho là ngu xuẩn, vậy khi nhìn thấy tôi trở lại Vio, bọn họ vẫn còn không hiểu sao?”
“A….
Trưởng phòng Sở là lo lắng cái này.” Tần Lâu cười lắc đầu: “Tôi cảm thấy trưởng phòng Sở không cần lo lắng chuyện này, bọn họ sẽ không dám đệ đơn kiện trưởng phòng Sở.”
“Vì sao lại không dám?”
Tần Lâu tạm dừng hai giây, lắc lư tại chỗ, không chút để ý mà cười: “Trong tay tôi có không ít chứng cứ trưởng phòng Sở cùng Cần Duệ lén lút lui tới— Cẩn Duệ chính là bên đầu tiên cố ý sai người làm gián điệp thương mại, mà không phải Vio chúng tôi.
Thật đến lúc đó, bên trong Cần Duệ như mưa sa gió giật(*), bọn họ xác định bị điên rồi mới dám dính vào kiện tụng với chúng ta trong chuyện này?”
(*) mưa sa gió giật: có nghĩa là tai họa, khó khăn liên tục xuất hiện.
“….”
Tần Lâu thấy Sở Hướng Bân không nói lời nào, ánh mắt khẽ nhúc nhích, lại mở miệng: “Bất quá đến lúc đó trưởng phòng Sở ở chung với Loan Xảo Khuynh như thế nào thì là chuyện của hai người – tôi không thể bảo đảm cho cậu cái gì.”
Sở Hướng Bân nhướng mắt nhìn anh: “Tôi không hiểu sao tại sao Tần tổng vẫn luôn nhắc tới trưởng phòng Loan.”
Tần Lâu bật cười: “Chúng ta đều là người thông minh, cậu cứ giả ngu như thế thật không thú vị đúng không?”
“Tần tổng là cảm thấy một việc lớn như vậy, liên quan đến toàn bộ sự nghiệp thậm chí là cả cuộc sống của tôi trong tương lai – nhưng tôi chỉ vì Loan Xảo Khuynh mà đặt chính mình vào mạo hiểm?”
Tần Lâu nhún vai: “Tôi không có nói như vậy.”
“….”
“Nhưng mà lời nói này của trưởng phòng Sở khiến tôi nhớ tới, lúc trước cái người nói mệt mỏi, không muốn quan tâm đến sự nghiệp sau này chính là cậu, sao bây giờ lại đột nhiên nhắc tới……” Tần Lâu cảm khái mà buông tiếng thở dài: “Không biết trưởng phòng Sở là khẩu thị tâm phi(*), hay là giấu đầu lòi đuôi(**) đây?”
(*)khẩu thị tâm phi: miệng nói như vậy như tâm lại không như vậy.
(**) giấu đầu lòi đuôi: muốn giấu điều gì đó, nhưng lại vô tình để lộ ra phần nào cho người ta đoán biết được.
“…..”
Trên hành lang dài trầm mặc một hồi lâu, Sở Hướng Bân thu hồi ánh mắt: “Chuyện này tôi sẽ cân nhắc, nhưng không phải vì điều kiện nực cười của Tần tổng, mà vì lợi ích của tôi — theo như lời Tần tổng nói, tôi không ủng hộ cái cách quản lý và kinh doanh của công ty Cần Duệ, nó trái ngược với quan niệm của tôi, tôi thực sự nguyện ý đứng cùng một chiến tuyến với Tần Tổng.”
Tần Lâu bật cười: “Tôi mặc kệ trưởng phòng Sở tự an ủi mình như thế nào, tôi chỉ cần đáp án của cậu.”
Tần Lâu một bên vừa nói, một bên quay lưng bước đi.
Lúc Sở Hướng Bân hạ tầm mắt xuống, chuẩn bị đi vào thang máy, đột nhiên nghe thấy tiếng “à” của Tần Lâu, dường như anh chợt nhớ ra cái gì đó.
Sở Hướng Bân dừng lại, đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy Tần Lâu đưa lưng về phía hắn đi một đoạn rất xa rồi lại phất phất cánh tay, nở nụ cười đầy châm chọc.
“Tôi biết trưởng phòng Sở sớm có ý định rút lui, tần suất liên hệ giữa cậu và Cần Duệ dần ít lại tôi có thể thấy được.
Tôi chỉ là tương đối tò mò, cậu đã không kiên nhẫn với cuộc chiến tranh giành giữa hai nhà chúng tôi như vậy, vậy trong khoảng thời gian này rốt cuộc là vì ai mà lưu lại?”
“……”
Đến khi Sở Hướng Bân lấy lại tinh thần còn muốn nói tiếp, bóng dáng của Tần Lâu vừa chuyển, đã vòng qua chỗ ngoặt, biến mất trong tầm nhìn của hắn.
Sở Hướng Bân bình tĩnh trở lại.
Lại qua vài giây, Sở Hướng Bân đứng yên tại chỗ lại đột nhiên cười khổ.
—– Kỳ thật Tần Lâu nói rất đúng, bọn họ đều là người thông minh, người thông minh thì không nên có cuộc đối thoại vô nghĩa như vừa rồi.
Sự thật chứng minh, từ đêm nay trở đi hắn không thể bàng quan và cưỡng ép chính mình rời xa Loan Xảo Khuynh.
Khi ở trong hộp đêm, Tần Lâu cũng đã gắt gao nắm chặt lấy mạch máu của hắn.
Tần Lâu án binh bất động nhiều năm như vậy….
Đợi đến giờ phút này mới đánh từng con bài ra khiến hắn vô lực chống đỡ……
Hắn và Cần Duệ đã quá coi thường người thanh niên được gọi là kẻ điên này.
Nhưng mà…….
“Loan Xảo Khuynh a.”
Sở Hướng Bân đau đầu nhéo mi tâm, nhấc chân bước vào thang máy.
Một lúc sau, trong thang máy vang lên tiếng tự giễu trầm thấp.
” Vốn là định gài bẫy Tống Thư, như thế nào lại tự mình nhảy hố…..”
*
Trong phòng, nghe được tiếng hít thở của người kia rốt cuộc cũng an tĩnh lại, Tống Thư tựa vào bên giường lặng lẽ thở dài một tiếng nặng nề.
Lương tâm cắn rứt và cảm giác tội lỗi thực sự không phải là điều tốt— năm đó cô cũng chưa từng dỗ Loan Xảo Khuynh vào giấc ngủ như vậy.
Tống Thư dưới đáy lòng cảm khái, tay chân nhẹ nhàng mà đứng lên.
Cô dọn dẹp đống khăn giấy lộn xộn đầy đất vì người nào đó đã khóc thiếu chút nữa thì sụp cả Vạn Lý Trường Thành, lúc này mới đóng cửa tắt đèn, lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ.
Khi mở cửa phòng ra bên ngoài, Tống Thư bị người đứng dựa tường bên ngoài làm cho giật mình.
“…..
Sao anh lại ở bên ngoài?”
Tần Lâu nghe thấy tiếng động, chậm rãi đứng thẳng người dậy, xoa xoa vai cùng cổ đau nhức: “Đang đợi em.”
Tống thư nhẹ giọng nói: “Nếu đến đây rồi, tại sao lại không gọi điện hay gửi tin nhắn cho em—- anh ở bên ngoài chờ bao lâu rồi?”
Tần Lầu thoáng nhìn qua đồng hồ: “Không lâu lắm.”
Tống Thư nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó chợt nghe Tần Lâu lười biếng nói: “Chắc hơn nửa tiếng rồi đi.”
Tống Thư: “…”
Tống Thư không có biện pháp nào đối với anh, liền kéo anh đi vào thang máy: “Anh là cố ý khiến em đau lòng?”
“Ừ.” Tần Lâu đáp lời không hề do dự, dọc đường bị kéo rời đi còn cúi đầu ghé sát vào: “Vậy em có đau lòng không?”
“……” Tống Thư tâm tình phức tạp mà liếc nhìn anh một cái, không nói gì, cứ thế kéo Tần Lâu đi vào thang máy.
Vài phút sau, cả hai trở về phòng của mình.
Đóng cửa phòng lại, Tống Thư quay lưng lại, thở dài nhìn về phía Tần Lâu: “Xảo Xảo mới biết chuyện này đêm nay, như thế nào cũng phải đến trấn an cô ấy một chút, còn phải khuyên bảo cô ấy sau này phải biểu hiện như thế nào — không phải chúng ta đã nói qua chuyện này rồi sao?”
“Ừ.” Tần Lâu mệt mỏi cụp mắt xuống: “Anh có nói gì đâu?”
Tống Thư bất đắc dĩ: “Anh còn cần phải nói sao?”
Tần Lâu trầm mặc vài giây, chậm rãi cúi người, ôm chặt lấy người con gái đứng trước mặt mình, sau đó anh cúi đầu xoa xoa mái tóc dài của cô.
“Xin lỗi mà.”
“……”
“Anh không muốn cứ lo được lo mất như vậy, cũng không muốn theo sát em.
Anh sợ làm em sợ hãi, nhưng là anh nhịn không được.”
Tống Thư thở dài: “Em không cần anh phải xin lỗi, em hiểu rõ anh, Tần Lâu, cho nên cho dù anh có bám sát gắt gao như nào em cũng không chạy đâu.
Em chỉ là không thích phương thức anh quan tâm em như vậy—- anh không thể dùng phương thức tự hành hạ bản thân để biểu đạt ý tứ, như vậy sẽ khiến em đau lòng.
Em có thể cảm nhận được sự quan tâm, nhưng này đối với bất kì người nào trong hai chúng ta đều không có ích—-“
“Anh biết em sợ cái gì.” Tần Lâu đột nhiên ở bên tai Tống Thư mở miệng.
Tống Thư lưng hơi cứng đờ.
Tần Lâu lên tiếng: “Từ khi thấy dòng chữ trên cổ tay anh, em bắt đầu sợ đúng không? Có lẽ sớm hơn, thấy anh uống thuốc trước mặt em? Em sợ anh rất để ý đến em, sợ anh tự ngược đãi bản thân, sợ anh ngày nào đó chỉ vì một chút hiểu lầm hoặc là vì một chút việc nhỏ liền lựa chọn làm ra cái gì đó cực đoan?”
“……” Tống Thư không lên tiếng, mà là chậm rãi siết chặt cánh tay đang ôm lấy Tần Lâu.
Cô không hề ngạc nhiên.
Anh thông minh như vậy, toán học và lòng người anh đều rất am hiểu.
Hành lang yên tĩnh hồi lâu, Tần Lâu khẽ thở dài, trong giọng nói mang theo ý cười.
“Anh đã nghĩ về chuyện đó, tuy rằng rất muốn, nhưng lại không có biện pháp nào để bảo đảm với em — anh không thể cam đoan là anh sẽ không làm như vậy, tiểu vỏ trai.”
Ánh mắt Tống Thư hơi run nhẹ một cái.
Cô vô thức ôm chặt lấy Tần Lâu.
Sau một lúc lâu cô thấp giọng nói: “Anh nói rất đúng, em thực sự sợ hãi.”
Tần Lâu ngẩn ra, anh hơi đứng thẳng người muốn nhìn rõ biểu cảm trên mặt Tống Thư, nhưng lại bị Tống Thư ôm chặt, không chịu để anh lui nửa bước.
Giọng cô dâng lên sự run rẩy, dù cô cố gắng muốn kiềm chế những xúc động, nhưng vẫn không thể che giấu được.
Cô chậm rãi thở ra một hơi: “Em sợ em không ở đây chín năm…… đã đem anh hủy hoại rồi.” Giọng cô khẽ run lên: “Nguồn gốc của mọi tội lỗi là do em, mà em một chút cũng không dám biểu hiện ra ngoài.
Bởi vì em không biết làm cái gì bây giờ, em sợ em cố gắng hết sức vẫn chỉ có thể nhìn anh bước từng bước một vào vực sâu, em sợ em đem hết toàn lực vẫn là không kéo được anh, em không kéo được anh phải làm sao bây giờ Tần Lâu…..”
“Kéo được.”
Tần Lâu đột nhiên đánh gãy lời của cô.
Tống Thư khẽ run lên: “…..
Em có thể sao?”
“Đương nhiên.” Tần Lâu cười rộ lên: “Trên thế giới này chỉ có em mới kéo được, em yêu cầu anh cái gì anh cũng sẽ nghe theo.
Chỉ cần em ở đó, chỉ cần em nói cho anh biết đâu là vực thẳm, anh nhất định cách nó thật xa.
Vì em anh sẽ không ngã xuống.”
“….
Đây là lời anh đáp ứng em, anh nói được phải làm được.”
“Anh cho tới bây giờ nói được thì làm được.”
Tần Lâu ôm chặt cô, cười.
“Hơn nữa anh thật vất vả mới có thể ôm em thêm một lần nữa, vậy tại sao lại nguyện ý buông tay?”
*
Vào tháng 11 năm 2019, Tần Lâu, “Tần Tình”, Loan Xảo Khuynh và Sở Hướng Bân kết thúc chuyến đi của bốn người, trở về nước vào giữa tuần.
Trước khi về nước, Tần Lâu và Tống Thư, Sở Hướng Bân ba người tiến hành một cuộc trò chuyện bí mật trong vài giờ mà không người thứ tư nào biết.
Cùng tháng đó, Lâm Ô vừa mới kết thúc chuyến đi công tác ở nước ngoài, chưa kịp trở về công ty lại bị Tần Lâu trực tiếp phải đi nước E, bắt tay vào việc chuẩn bị thành lập trụ sở ở nước ngoài.
Tin tức được truyền ra, trong công ty mơ hồ nổi lên tin đồn Tần Lâu bất mãn đối với Lâm Ô, cố ý tạo ra chuyến công tác giả để cướp đi quyền lực trên tay Lâm Ô.
Vào cuối tháng, một bộ phận nhỏ chính thức được thành lập tại Vio về ngành đầu tư tài chính.
Các thành viên của nhóm bao gồm một số thành viên quản lý chủ chốt của Vio, bao gồm Giám đốc tài chính Jerry Kiều cùng với trưởng phòng đầu tư và phát triển Sở Hướng Bân.
Tình hình này cho thấy Vio chắc chắn sẽ có động lực để trở lại thị trường tài chính.
Liên tục được theo dõi và đưa tin bởi các phương tiện truyền thông liên quan, người ta biết được rằng Tổng Giám Đốc Vio Tần Lâu sẽ đích thân tham dự vào việc phát triển và mở rộng bộ phận đầu tư tài chính này.
―― Ngay khi có tin tức chính xác, ngành công nghiệp đã biến động.
Vào 8 giờ sáng, ngày 18 tháng 12.
Sở Hướng Bân đứng trước gương thay quần áo, chậm rãi thắt cà vạt.
Đứng ngây người trước gương vài giây, hắn mới nghiêng người, nhặt chiếc điện thoại đã rung từ lâu trên bàn.
Giọng đầu dây bên kia hưng phấn mà vội vàng: “Cậu thật sự nắm trong tay bộ phận đầu tư tài chính?!”
“Ừ.”
“Hôm nay có thể qua đây không?!”
“Đang trên đường.”
“Được rồi! Tôi chờ điện thoại của cậu—- không, tôi sẽ xuống lầu đón cậu!”
“…”
Điện thoại bị cắt.
Sở Hướng Bân mở ngăn kéo, cầm một chiếc điện thoại di động khác bấm một dãy số.
Vài giây sau, đầu bên kia nhấc máy.
Sở Hướng Bân chỉnh thẳng nút cà vạt trước gương, giọng nói bình thản.
“Tần Tổng, đã đến lúc giăng lưới.”.