“Tống Như Ngọc … về nước rồi hả?”
Nghe được tin tức này, Tống Thư cũng tỏ ra vô cùng ngơ ngác.
Nhắc đến người này, Loan Xảo Khuynh có chút nghiến răng nghiến lợi: “Sáng nay, em cũng chỉ mới nhận được tin tức thôi, nghe nói cô ta đã về nước vài ngày trước đó rồi.
Anh trai của em không phải đã ném cô ta ra nước ngoài rồi sao? Tại sao cô ta vẫn dám lên mặt trở về đây được chứ?”
Tống Thư trầm ngâm suy nghĩ vài giây, khi lấy lại tinh thần rồi, cô mới cười nhạt: “Nếu đã về thì hãy cứ để cô ta ở lại.
Cô ta muốn đi đâu là quyền tự do của cô ta, nếu không em muốn bị tố cáo vì tội giam cầm trái phép sao?”
“Nếu như cả đời này của cô ta không gây phiền toái cho chúng ta, thì cô ta thích đi đâu cũng được! Nhưng hôm nay em nghe nói, cô ta trở về để chuẩn bị vào công ty đấy!”
Tống Thư nghĩ ngợi: “Hình như cô ta cũng có mấy phần trăm cổ phần trong Vio.”
“Ây… nghĩ tới cô ta, em lại tưởng tượng mấy con ruồi cứ bay tới bay lui ở trước mặt ấy, em chỉ muốn đập chết cô ta đi cho khuất mắt!”
Tống Thư khẽ mỉm cười: “Chuyện cũng đã qua bao nhiêu năm rồi, em còn căm hận cô ta như thế để làm gì chứ?”
“Em đây không cần biết là cô ta có chuyện gì.
Ngay từ đầu cô ta đã không nên có mặt ở đây.
Mấy năm trước, lúc ấy quan hệ giữa nhà họ Tần và nhà họ Hàn rất thân thiết, cô ta vẫn có hôn ước với bạn của anh trai em đấy, sau này em cũng không biết vì sao lại hủy, rồi cô ta lại lật lọng, đi quyến rũ người khác.
Cuối cùng vẫn là do anh trai em ném cô ta qua nước ngoài.
Bây giờ, đột nhiên cô ta muốn trở về, em có cảm giác không phải điềm lành đâu!”
“Chắc cũng vì chuyện của Tần Phù Quân mà thôi.” Tống Thư hững hờ nói: “Dù sao chúng ta có ghét bà ấy như thế nào thì Tần Phù Quân vẫn là mẹ của cô ta, cô ta muốn trở về, cũng là chuyện bình thường thôi.”
“…”
Sắc mặt của Loan Xảo Khuynh biến đổi.
Thật ra, sau khi cô biết ‘Tần Tình’ là Tống Thư, thì cô đã giả vờ hỏi Tống Thư một chút chuyện trước kia, đặc biệt là không muốn Tống Thư nhớ đến cái chết của Bạch Tụng.
Kết quả hôm nay bị chuyện Tống Như Ngọc về nước chọc đến chỗ đau, cô nhất thời nói chuyện không cố kỵ, quên việc đó đi mất.
“….
Được rồi.” Nhìn Loan Xảo Khuynh bất an như thế, Tống Thư vô cảm liếc cô ấy một cái: “Đừng quan tâm chuyện của Tống Như Ngọc nữa, binh đến tướng chặn, nước đến đất đỡ, em còn lo chị sẽ không chơi lại cô ta sao?”
Loan Xảo Khuynh sững sờ, rồi giơ ngón tay cái với Tống Thư: “Chị, từ nhỏ đến lớn em đều bái phục cái tính tình bình tĩnh nhưng đôi lúc lại bức khí nhất người của chị.”
“Còn đứng ở đây khen chị thì không bằng đi xét duyệt cuộc họp thường niên cuối năm một lần đi.”
Loan Xảo Khuynh: “…”
Loan Xảo Khuynh chỉ có kỹ thuật diễn dở tệ nên vội vàng nghiêng đầu sang chỗ khác, biết mình miệng nhanh hơn não rồi: “Aizz, lúc nãy em tới đây hình như có người có chuyện gì đó muốn nói với em, nhìn cũng rất sốt ruột á, thôi chị, em đi lên trước xem sao nha!”
Loan Xảo Khuynh nói xong, lập tức chuẩn bị chuồn đi.
Tống Thư bất đắc dĩ liếc cô ấy một cái, cũng quay người chuẩn bị trở về văn phòng làm việc của mình.
Nhưng Loan Xảo Khuynh vừa đi được vài bước, hình như nhớ ra cái gì đó, lại vội chạy bước nhỏ về, mở ra cửa văn phòng làm việc của tổ trợ lý thư ký: “Đúng rồi, chị, Tống Như Ngọc có biết chị chính là… Ừm, cái thân phận thật sự của chị không?”
Tống Thư dừng lại một chút: “Có lẽ không biết, làm sao thế?”
“Ừ.” Loan Xảo Khuynh gật đầu, xoay người đi với vẻ mặt vui sướng khi thấy người khác gặp họa, giọng nói cũng thấp đi: “Chắc sắp tới sẽ có trò hay để xem rồi.”
“…”
Nhìn bóng lưng của Loan Xảo Khuynh vừa đi vừa nhảy nhót, Tống Thư bất đắc dĩ lắc đầu, trở về bàn máy tính của chính mình.
Chỗ ngồi bên cạnh cô là của An Hành Vân, từ đầu đến cuối dì ấy cũng không nói gì, đợi đến khi văn phòng yên tĩnh lại, mới bình tĩnh hỏi: “Con gái của Tần Phù Quân sắp về rồi sao?”
“Ừm, Xảo Xảo nói, chắc là không sai.”
“Cô ta so với mẹ của mình còn không có đầu óc hơn, trở về cũng không tính là gì.”
Tống Thư mỉm cười: “Hóa ra dì An cũng có lúc không muốn tha cho một người.”
An Hành Vân đối với lời nói này không có ý kiến gì, nhưng thật ra trầm mặc một lúc lâu sau mới giương mắt nhìn Tống Thư: “Muốn dì nhắc nhở Tần Lâu một chút sao?”
“Không cần.” Tống Thư nước chảy mây trôi gõ bàn phím, gương mặt xinh đẹp phản chiếu trên màn hình máy tính xuất hiện ý cười đạm mạc: “Không phải chuyện gì quan trọng, không cần thiết nói với anh ấy.”
“Ừm.”
An Hành Vân hiển nhiên cũng đồng ý với cách nói này, gật đầu một cái rồi xoay đi.
Không biết Tống Như Ngọc khó chịu khi bị nhắc đến mãi, hay là do Loan Xảo Khuynh nói quá linh….
Mà mới vừa nhắc đến chuyện này ngày hôm qua, ngày hôm nay Tống Như Ngọc mới vừa trở về mấy ngày đã chạy tới Vio.
Cô ta cũng rất lớn mật, dựa vào mấy phần trăm cổ phần Tần lão gia tử đưa cho cô ta lúc trước, Tống Như Ngọc dùng danh đi thị sát để tới công ty, hơn nữa còn đi thẳng đến bộ phận nhân sự.
Ngày hôm đó, tổ trợ lý thư ký đang thay phiên làm việc, trừ Tống Thư và An Hành Vân không cần đến thì còn ba người trợ lý riêng.
Tống Thư căn bản không cần đến công ty… nhưng đã đồng ý với Loan Xảo Khuynh phụ giúp tổ hậu cần chuẩn bị cuộc họp thường niên cuối năm, bận rộn đến mức quên mất thời gian.
Cô tới công ty vào buổi sáng, theo ngày thường đi tới bộ phận nhân sự tìm Loan Xảo Khuynh.
Đi tới tầng lầu bộ phận nhân sự, Tống Thư cảm thấy bầu không khí ở tầng này không giống như ngày thường….
Có cô bé Lisa cầm đầu bát quái nhất bộ phận nhân sự ở đây, vài nhân viên cũng đi tới đứng trước tấm kính mờ trước cửa phòng trưởng phòng nhân sự.
Những người còn lại mặc dù còn ngồi ở bàn, nhưng cũng thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía này.
Hiển nhiên trong văn phòng của Loan Xảo Khuynh bây giờ đang xảy ra chuyện gì đó, khiến cho toàn bộ người ở đây đều cảm thấy tò mò.
Tống Thư khẽ nhíu mày, giày cao gót màu đen giẫm lên nền gạch men, đi thẳng đến văn phòng của Loan Xảo Khuynh.
Mặt của tất cả nhân viên bộ phận nhân sự đều sửng sốt, lập tức vội mở miệng: “Trợ lý Tần.”
“…!”
Một tiếng này làm cho những nhân viên trong văn phòng tập trung nhìn qua đây.
Ai nấy đều hốt hoảng, mọi người nhao nhao ho khan lấy tay che đậy, rồi cúi thấp đầu xuống.
Tất cả mọi người tụ tập ở trước cửa cũng lần lượt tản ra.
Nhân viên nhắc nhở kia mới nhẹ nhàng thở phào, cúi đầu chuẩn bị rời đi, thì bị Tống Thư gọi lại.
“Đợi chút đã.”
” …” Trong lòng nhân viên kia bồn chồn, có chút bối rối ngẩng đầu nhìn Tống Thư.
Buổi tối ngày đó bọn họ đã nhìn thấy thái độ của Tần Lâu đối với Tống Thư, bây giờ trong công ty không ít nhân viên khi nhìn thấy cô đều bày ra dáng vẻ sợ sệt, khiến cho người không biết rõ tình hình, sẽ nghĩ ở trong công ty này cô chính là một con mãnh thú hay tác oai tác quái(*).
(*) Tác oai tác quái: làm những điều ngang ngược một cách tuỳ tiện, trái với lẽ phải.
Tống Thu thấy bất đắc dĩ trong lòng, giọng điệu cố gắng ôn hòa nói: “Trong văn phòng của trưởng phòng Loan có khách tới sao?”
Nhân viên kia có chút do dự, gật đầu: “Đúng vậy, hình như là một vị đổng sự ở trong công ty, tiểu thư Tống Như Ngọc.”
Tống Thư ngoài ý muốn ngẩng đầu: “Cô ta đến công ty rồi sao?”
Nhân viên sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại từ ‘cô ta’ là chỉ Tống Như Ngọc.
Nhân viên kia lập tức gật đầu: “Đúng vậy, Tống tiểu thư mời vừa đến hôm nay.”
“Cô ta có nói đến đây làm gì không?”
“Chuyện này, hình như là không có nói.”
“Được, tôi biết rồi.” Tống Thư cười nhạt với người nhân viên kia: “Cảm ơn.”
“Không… không cần khách sáo.
Trợ lý Tần, cô đi thong thả.”
Nụ cười trên mặt nhân viên kia cứng đờ, bước chân như bay rời đi.
Tống Thư đứng tại chỗ khoảng hai giây, mới có chút bất đắc dĩ lắc đầu, đi thẳng đến văn phòng của Loan Xảo Khuynh.
Đi đến trước cửa, Tống Thư mới vừa vươn tay gõ cửa, đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng và tiếng cười lạnh của Loan Xảo Khuynh truyền ra: “Cô thật cho rằng chính mình là nhân viên quản lý cao cấp trong công ty sao? Chỉ có một tí cổ phần trong tay, cô đi ra ngoài hỏi một chút, ai dám thừa nhận cô chính là đổng sự(*) trong công ty? Hội đồng quản trị có chấp nhận sự hiện diện của cô sao!”
(*) Đổng sự: Người có quyền quản lý cấp cao trong công ty, nó tương đương với chức giám đốc hoặc phó giám đốc.
“Đây là tài sản của Tần gia, tôi chính là cháu ngoại của Tần gia.
Trên quan hệ huyết thống, Tần Lâu chính là anh họ của tôi, tôi có mặt ở đây là điều hiển nhiên….
Nhưng còn cô, cô thật ra chỉ là một người ngoài, cô có tư cách chất vấn tôi sao? Cổ phần của Vio cô có không? Bất quá chỉ dựa vào phần cảm tình của anh họ tôi đối với Tống Thư, cô chuẩn bị vì cái cảm tình này mà ăn bám anh tôi cả đời sao?”
“….”
Ánh mắt Tống Thư hơi chuyển động, nâng tay giãn ra đốt ngón tay, thả lỏng người rồi khẽ gõ cửa.
Bên trong phòng Loan Xảo Khuynh đang muốn phản bác lại nhưng bị tiếng gõ cửa cắt ngang, vài giây sau mới nghiến răng, ổn định lại cảm xúc nói: “Ai?”
“Trưởng phòng Loan.” Tống Thư nhẹ giọng nói: “Cuộc họp thường niên sắp diễn ra nhưng còn có một ít vấn đề nhỏ, tôi muốn cùng cô xác định một chút.”
“…!”
Vừa nghe thấy giọng nói này, bên trong phòng yên tĩnh hai giây, rất nhanh truyền đến tiếng giày cao gót.
Không đợi lâu, cửa kính trước mặt Tống Thư được mở ra, Loan Xảo Khuynh với biểu tình phức tạp đứng trước cửa: “….
Trợ lý Tần, sao cô lại đến đây?”
Tốn Thư nhàn nhạt cười: “Tôi không tiện đi vào sao, trưởng phòng Loan?”
“…”
Loan Xảo Khuynh không dám nghi ngờ, ngoan ngoãn nhường ra lối đi nhỏ.
Ánh mắt Tống Thư bình tĩnh đi vào căn phòng.
Hiện tại trong văn phòng không có ai khác, chỉ có một người phụ nữ trang điểm xinh đẹp ngồi trên sô pha kế bên cửa sổ sát đất.
Lớp phấn trên mặt cô ấy khá đậm, nhất là ở nơi công sở như thế này, nhìn qua cũng cảm thấy vô cùng chói mắt.
Người ngồi trên sô pha không ai khác chính là Tống Như Ngọc, người mới trở về nước không lâu.
Cô ta căn bản không để ý ai đi vào phòng….
tại vì trước khi đến đây cô ta đã hỏi thăm qua, Tần Lâu đã đi công ty ở nước E, như vậy trong công ty không còn ai dám đối nghịch với cô ta, cũng không có ai có tư cách đó.
Chỉ là dư quang Tống Như Ngọc quét qua người phụ nữ mới đi vào, vừa mới chuẩn bị lướt qua, thân ảnh của cô ta đột nhiên cứng lại.
Sau vài giây, đôi mắt trừng lớn xác định rõ diện mạo của người mới vào, Tống Như Ngọc hít một hơi thật sâu, cơ hồ trong nháy mắt lấy lại tinh thần liền đứng dậy khỏi ghế sô pha.
“Tống… Không đúng, chuyện này không có khả năng!”
Cảm xúc trên gương mặt của Tống Như Ngọc thay đổi quá nhanh khiến khuôn mặt cô ta lộ ra vẻ dữ tợn.
Tống Thư dừng lại sau khi bước vào cửa, giờ cũng giương mắt nhìn, ánh mắt lập tức lay động.
Nhận lấy ánh mắt không thể tin được và sợ hãi, rùng mình xen lẫn chán ghét của Tống Như Ngọc, Tống Thư bình tĩnh thu hồi lại ánh mắt, rồi hỏi Loan Xảo Khuynh đứng bên cạnh: “Trưởng phòng Loan, vị này là….?”
Loan Xảo Khuynh thu hồi lại tia khoái ý dưới đáy mắt, cô ấy cười lạnh, bước lên: “Đây là một vị cổ đông nhỏ ở trong công ty, trùng hợp là em họ của Tần tổng, Tống Như Ngọc.”
Nói xong, Loan Xảo Khuynh lại chuyển hướng sang Tống Như Ngọc đang kinh sợ: “Đừng sợ hãi như vậy, Tống tiểu thư.
Giới thiệu với cô, vị này chính là trợ lý đặc biệt của tổ trợ lý bí thư ở tầng 22 của tổng giám đốc, Tần Tình, Tần tiểu thư.”
Loan Xảo Khuynh tạm dừng một chút, có chút ác ý cười rộ lên: “Xem ra Tống tiểu thư bị dọa không hề nhẹ… Cũng đúng, không ít người nói Tần tiểu thư lớn lên rất giống với người kia, mẹ của Tống tiểu thư làm nhiều chuyện trái lương tâm như vậy, cái này gọi là nếu nửa đêm có quỷ gõ cửa nhà, thì cứ tìm con gái ngoan của bà đi hả?”
“…”
Tống Thư nhàn nhạt liếc mắt nhìn Loan Xảo Khuynh một cái, Loan Xảo Khuynh nhận được cảnh cáo, lúc này mới ngậm miệng lại.
Nhưng Tống Như Ngọc đã bị dọa không hề nhẹ.
Sắc mặt của cô ta khó coi đến mức lớp trang điểm bên ngoài cũng không che giấu được, hai tay để bên người nắm chặt lại, chặt đến mức cơ hồ khiến cơ thể phát run.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tống Thư.
Ước chừng giằng co khoảng mười giây, Tống Thư đánh vỡ cục diện bế tắc, bước lên phía trước một bước: “Tống tiểu thư….”
Cô còn chưa nói xong, tay cũng chưa đưa lên, Tống Như Ngọc trước mặt đã sợ tới mức lui về phía sau một bước, thiếu chút nữa đã té xuống sô pha.
Đợi đến khi Tống Như Ngọc lấy lại tinh thần, kêu một tiếng đầy sợ hãi rồi chạy ra bên ngoài.
Cửa kính của văn phòng truyền đến tiếng “Phanh” rồi khép lại, ngoài cửa cũng vang lên tiếng ồn ào, không biết có phải lúc Tống Như Ngọc chạy ra đã nghiêng ngả lảo đảo chạm vào vật gì không, một hồi lâu mới yên tĩnh lại.
Tống Thư hơi giật mình, sững sờ đứng tại chỗ.
Mà bên cạnh cô, Loan Xảo Khuynh lấy lại tinh thần, ôm bụng cười to: “Ha ha ha ha ha, chị có thấy không? Có phải cô ta bị chị dọa thiếu chút nữa đã ra nước tiểu ha ha ha ha ha lúc nãy không nên cho cô ta chạy…..
ai nha thế nhưng đã bỏ lỡ rồi, tiếc chết mất ha ha ha ha ….”
“….”
Tống Thư bị tiếng cười của Loan Xảo Khuynh làm cho hoàn hồn, vươn tay chọc một cái lên trán cô ấy.
“Đừng cười, cười nữa là cằm bị trật khớp đấy.”
Loan Xảo Khuynh cười đến chảy cả nước mắt, cố gắng lắm mới dừng lại được, sau một lúc lâu mới chậm rãi bình tĩnh lại, cười đến đau bụng.
Sau đó cô ấy mới nhớ đến việc chính.
“Chị, sao hôm nay chị lại đến đây?”
“Mấy cái cơ bản diễn ra trong cuộc họp thường niên đã chuẩn bị xong, chị đưa mấy văn kiện liên quan đến đây cho em ký tên, sau đó chị sẽ đưa đến tầng 22.”
“À à, em đã quên mất đi chuyện này.”
“… Em còn có thể nhớ rõ cái gì?”
“Thì dáng vẻ lúc này muốn tè ra quần của Tống Như Ngọc, ha ha ha ha, đời này tuyệt đối không dám quên.”
“…”
Giám sát Loan Xảo Khuynh ký tên lên từng cái văn kiện xong, Tống Thư lúc này mới lấy lại tệp hồ sơ, chuẩn bị đi ra ngoài.
Đi đến trước cửa thì cô dừng lại: “Tống Như Ngọc lại đến tìm em, thì kêu cô ta trực tiếp lên thẳng tầng 22.
Em đừng nháo với cô ta, đối với thanh danh trong công ty của em cũng không tốt.”
“Em thấy lúc nãy cô ta đã bị chị dọa không nhẹ rồi, sợ là không dám đến nữa đâu?”
“…Tống Như Ngọc tâm cơ hẹp hòi, tâm nhãn(*) lại càng hẹp, hôm nay bị thiệt thòi là do không có chuẩn bị trước, sau này sẽ không dễ đối phó như vậy đâu.”
(*) Tâm nhãn: nó có thể thấy được thứ người thường có thể thấy và cũng có thể chiếu soi những thứ vô hình, vô tướng mà người thường không thể thấy.
Loan Xảo Khuynh bĩu môi: “Nếu vậy thì cũng không sao, em không để bụng cái thanh danh gì đó đâu.”
“…”
Nhận được ánh mắt cảnh cáo của Tống Thư, Loan Xảo Khuynh đành phải thu liễm lại dáng vẻ quái đản của mình, an phận gật đầu: “Được, em biết rồi, trợ lý Tần đi thong thả.”
Tống Thư lúc này mới rời đi.
*
Ngày đó Tống Như Ngọc thật sự bị “Tần Tình” dọa sợ, vài ngày sau cũng không thấy lộ mặt trong công ty.
Đến mấy đêm sau đó cô ta đều gặp ác mộng cô ta cuối cùng cũng dò được tin tức thật của “Tần Tình”.
Biết được cô chỉ là thế thân, rồi từ nhân viên trong Vio lấy được không ít tin tình báo về “Tần Tình”, Tống Như Ngọc lấy lại dũng khí, nghiến răng nghiến lợi chuẩn bị đi đến Vio rửa lại mối nhục xưa.
Chiến trường của hiệp thứ hai chính là ở tầng 21 của phó tổng.
Tống Thư gần đây thường xuyên đi đến văn phòng của Sở Hướng Bân để chuyển giao văn kiện.
Tần Lâu đi công tác ở bên ngoài, mấy cái quyết sách và hồ sơ cần tổng giám đốc ký tên thì trước mắt được trợ lý trong tổ bí thư trợ lý xét duyệt sau đó sẽ đưa đến văn phòng của Sở Hướng Bần để ký tên.
Mà cùng lúc, ở tầng phó tổng diễn ra một ít hội nghị nhỏ, Tống Thư không thể không đại biểu cho Tần Lâu đến tham dự, sau đó lại ở lại để sửa sang lại các ý kiến để truyền đạt đi.
Hôm nay tới gần giữa trưa, hội nghị của tổ Sở Hướng Bân cũng kết thúc, Tống Thư và hai trợ lý của hắn cùng hướng đi về phía nhà ăn nhân viên.
Còn chưa lại gần thang máy, đã gặp trợ lý của một vị phó tổng khác Lữ Vân, đi phía sau đối phương chính là Tống Như Ngọc.
Bước chân của hai đám người dừng lại.
Tống Thư đã bận một buổi sáng, thật không còn tinh thần cũng như tinh lực phản ứng với đối phương, giả bộ như không nhìn thấy, chuẩn bị đi lướt qua.
Tống Như Ngọc tất nhiên sẽ không bỏ qua.
Mắt thấy Tống Thư muốn đi lướt qua cô ta, Tống Như Ngọc như cái bao cản lại đường đi của Tống Thư, trên mặt hiện lên nụ cười giả dối: “Vị này chính là trợ lý Tần? Chiêm ngưỡng đại danh đã lâu.”
Tống Thư ngẩng đầu, ép xuống tia uể oải dưới đáy mắt, cười nói: “Tống tiểu thư.”
“Trợ lý Tần đừng đi vội, cô còn chưa biết tên tôi đúng không? Tôi là Tống Như Ngọc, em họ của Tần Lâu.” Nói xong, Tống Như Ngọc hơi ưỡn ngực.
Tống Thư gật đầu: “Tôi nhớ rõ, mấy ngày trước trong văn phòng của trưởng phòng Loan của bộ phận nhân sự, Tống tiểu thư đã để lại cho tôi một ấn tượng….
phi thường khắc sâu.”
“….” Tống Như Ngọc bị nghẹn.
Cái này là ám chỉ trào phú, cơn lửa giận trong người cô ta bốc lên, hết lần này đến lần khác, những người còn lại không biết rõ, cô ta lại không có cách nào tức giận được.
Tống Như Ngọc chỉ có thể cắn răng cười: “Hóa ra cô có nhớ, vậy cô có biết tôi còn một thân phận khác nữa hay không?”
“…”
Tống Như Ngọc có chút thân mật nói: “Tôi chính là em gái cùng cha khác mẹ hàng thật giá thật của Tống Thư.”
“…”
Tống Như Ngọc cố gắng muốn nhìn thấy tia chột dạ và biểu tình sợ hãi trên mặt “Tần Tình”, chỉ có như vậy mới có thể báo thù chuyện ngày hôm ấy cô ta bị người phụ nữ này sỉ nhục.
Nhưng khiến cô ta thất vọng rồi, vẻ mặt “Tần Tình” vẫn như vậy, ngoại trừ nụ cười dịu dàng vô hại, thì trên mặt cô không còn một cảm xúc dư thừa nào khác.
Giảng co trong vài giây, Tống Thư cười nhẹ một tiếng.
“Sao tôi lại không biết? Nếu không phải cùng cha khác mẹ, Tần Phù Quân, à không, mẹ của cô, có lẽ sẽ không ra tay tàn độc nhẫn tâm bức tử hai mẹ con cô ấy mới vừa lòng, đúng không?”
“…!” Sắc mặt Tống Như Ngọc bỗng dưng thay đổi.
Mấy vị trợ lý phó tổng còn lại sắc mặt cũng thay đổi theo.
Vụ án của Bạch Tụng liên lụy đến rất nhiều người, vụ án đó cũng không được giữ bí mật, đối với Tần Phù Quân có nằm trong hồ sơ những người tham dự trong vụ án đó, nhân viên trong công ty không ai là không biết, chỉ là không biết rõ mà thôi.
Cho đến giờ phút này nghe được từ trong miệng Tống Thư, bọn họ mới cảm thấy chính mình đã nghe được tin tức chính xác đầu tiên.
Mấy người lặng lẽ trao đổi ánh mắt với nhau.
Tống Như Ngọc cũng lấy lại tinh thần: “Cô….
Cô ngậm máu phun người! Cô thì biết được cái gì?”
“Tôi có thể biết được cái gì, hẳn là còn nhiều hơn so với Tống tiểu thư.” Tống Thư vẫn cười đến vô hại: “Rốt cuộc tôi là trợ lý của Tần tổng, vụ án oan kia được rửa sạch, toàn bộ hành trình tôi đều có tham dự….
thậm chí có thể nói, chuyện mẹ cô bị đưa vào trong tù để bà ta nhận trừng phạt thích đáng, tôi cũng có một phần công lao trong đó.”
“….!”
Vẻ mặt của Tống Như Ngọc hoàn toàn biến đổi.
Ánh mắt của cô ta vặn vẹo vài giây, gần như là hung ác lên tiếng nói: “Dù mẹ tôi có làm chuyện sai trái, thì có liên quan gì đến cô, cô chỉ là một con đồ chơi của Tần Lâu mà thôi! Hắn chỉ xem cô như thế thân, cô còn ở đây đăc chí sao? Cô căn bản không biết hắn có bao nhiêu yêu Tống Thư… So với Tống Thư, cô chẳng là gì cả!”
Tống Như Ngọc nói xong, biểu tình trên mặt vị trợ lý đi bên cạnh cô ta cũng thay đổi.
… Dù đây là suy nghĩ dưới đáy lòng của mọi người trong công ty, nhưng hiện nay không một ai dám nói thẳng trước mặt của Tống Thư.
Trợ lý vội vàng vươn tay kéo, thì bị Tống Như Ngọc hất ra.
“Không được chạm vào tôi! Tôi có nói gì không đúng sao? Cô ta chính là dựa vào có khuôn mặt giống với Tống Thư làm nơi Tần Lâu ký thác cảm tình, cô ta tính là cái gì….
Cũng dám dạy dỗ tôi!?”
Đám trợ lý hoàn toàn không thể quản được biểu tình trên mặt mình.
Bọn họ khẩn trương nhìn về phía “Tần Tình” lại kinh ngạc phát hiện đối phương không hề có dáng vẻ tức giận….
Cô cơ hồ an tĩnh đứng nghe Tống Như Ngọc nói giống như nghe người ta kể lại chuyện xưa.
Chờ đến khi trong không khí chỉ truyền lại tiếng thở dốc hổn hển của Tống Như Ngọc sau khi hung hăng mắng, Tống Thư cụp mắt xuống, khóe miệng hơi nhếch lên.
“Tống tiểu thư nói xong rồi?”
“…” Lớp trang điểm trên mặt Tống Như Ngọc không thể che giấu được tia dữ tợn của cô ta khi nhìn cô, sau đó cô ta lại lạnh lùng cười trừ một tiếng: “Sao, tôi nói không đúng sao?”
“Không, cô nói rất đúng.”
Tống Thư bật cười.
Cô ngẩng đầu, sau đó chân giẫm lên đôi giày cao gót, đi từng bước một đến trước mặt của Tống Như Ngọc….
“Nhưng mà có ích lợi gì sao?”
“Cho dù hắn chỉ yêu mặt của tôi, thì như thế nào?”
Tống Thư dừng lại, môi mỏng đỏ tươi gợn lên, nụ cười vô hại mộc mạc ngày thường biến mất, cảm giác ngũ quan của cô vô cùng tinh xảo và diễm lệ, khí chất hơn người….
“Cho dù chỉ giống mặt của Tống Thư, nhưng hắn vẫn nhận thức tôi đấy thôi.”
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay tiểu vỏ trai hắc hóa rồi..